Đầu óc Langmuir như chìm trong nước, mơ hồ như qua một lớp nào đó.
Lúc đầu trước mắt y là bóng tối. Có một ma tộc cao gầy ôm y lên ngựa, nói Ma Vương muốn gặp y —— lạ thật, y cho rằng mình nên bị lôi lếch qua đó.
Langmuir mơ hồ tự hỏi, y yếu đến mức ngay cả tiếng ngựa xóc nảy cũng giống chú thuật thôi miên, khiến y thoáng chốc bất tỉnh trong vài phút. Khi xuống ngựa y đã tỉnh lại, hình như đã bước vào doanh trướng. Trước mắt có ánh sáng, nhưng tầm nhìn vẫn là từng bóng dáng mơ hồ.
Ma tộc ấy thở hổn hển, bước đi nhanh chóng, Langmuir mơ hồ cảm giác được mình đang bị hắn đặt vào một nơi mềm mại, trên người y được đắp lên từng lớp vải ấm.
Dường như ma tộc đang cúi đầu, lo lắng xoa lồng ngực và tay chân lạnh cóng của y: "Đừng ngủ, đừng ngủ, có nghe thấy không?"
"Có khát không? Có muốn uống nước hay không? Ta lấy nước cho em, tỉnh dậy chờ ta, nhé?"
Langmuir ngơ ngác há miệng.
Thật là... kỳ lạ, đầu óc y rối loạn, vô thức túm lấy chăn bông bên dưới, làm sao... lại vậy...
Đầu óc chậm chạp không thể chịu đựng được việc suy nghĩ, chỉ có một suy nghĩ mơ hồ như "hình như có gì đó không đúng" cứ quẩn quanh, cảm giác chóng mặt lại ập đến, tầm nhìn hoàn toàn tối đen.
...
Sau binh sĩ trông coi xe chở tù, thì các tôi tớ trong đại trướng là những kẻ xui xẻo bị chấn động thứ hai.
Bọn họ trơ mắt nhìn Ngô Vương bước nhanh vào, trong lồng ngực —— tuy đã dùng áo khoác bọc, nhưng ngón chân trắng ngần vẫn lộ ra thân phận —— đó chính là nhân loại.
Ma Vương đặt Langmuir lên chiếc giường trong cùng, đầu tiên hỏi tại sao tư tế vẫn còn chưa tới, sau đó ra lệnh cho đám tôi tớ đi làm đồ ăn của nhân loại, di chuyển bếp lửa, lấy bạc nguyên chất, đi thúc giục tư tế...
Mỗi mệnh lệnh tiếp theo, sắc mặt đám ma tộc đều đặc sắc một phần, cuối cùng lộ ra biểu cảm hệt như nuốt sống hòn đá rồi lặng lẽ rời đi.
Đại trướng trở nên yên tĩnh, lúc này Hôn Diệu mới cầm túi nước, bước nhanh trở lại bên trong.
Khi hắn vén màn lên, nhìn lên giường, hô hấp lại chợt chững lại.
Giữa những lớp chăn bông, Thánh Quân nghiêng mặt, gối lên mái tóc vàng bù xù, đôi mắt tan rã, đôi môi nứt nẻ hơi hé mẻ khẽ mấp máy, hiển nhiên đã nửa tỉnh nửa mê.
Hôn Diệu quỳ gối trên giường, cẩn thận ôm Langmuir vào lòng, lấy khăn tay ướt lau môi liên tục rồi thì thầm dỗ y tỉnh lại.
Cứ như vậy sau một hồi lâu, Langmuir khẽ cau mày rồi ho khan, một tiếng, vô thức ngậm lấy khăn thấm nước vào miệng.
Cuối cùng Ma Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đưa túi nước da dê tới bên miệng y: "Là nước. Há miệng ra, em phải uống chút nước."
Gió thổi vào vải lều bên ngoài. Trong trướng yên tĩnh một lát, sau đó bắt đầu vang lên những âm thanh nhỏ.
Langmuir đã mất sức, mỗi khi nuốt một ngụm đều sẽ vì mệt mỏi mà rơi vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi, nước không thể ngậm được sẽ chảy ra từ khóe môi, phải một lúc lâu mới chậm rãi nuốt ngụm thứ hai.
Hôn Diệu ôm y, kiên nhẫn đút nước cho y uống. Langmuir chậm rãi uống thêm năm sáu ngụm, nhướn mi mắt lên như nhớ ra điều gì, dừng lại nói điều gì đó với hắn.
Hôn Diệu vội cúi xuống lắng nghe, nghe thấy đối phương nói một tiếng "cảm ơn".
Tay Ma Vương run lên, suýt nữa đã làm rơi túi nước.
Ngay sau đó lồng ngực nặng trĩu. Langmuir nghiêng đầu, từ từ nhắm mắt lại, chẳng biết tối nay đã rơi vào hôn mê lần thứ mấy.
Hôn Diệu vội sờ bên cổ y, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mạch đập đều hơi ổn định lại một chút thì mới thở phào. Hắn không quấy rầy nữa mà để cho đối phương ngủ một lát.
Xung quanh lại yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng bước chân của lính tuần tra đi lại bên ngoài doanh trướng, tiếng ngựa chiến hí, còn có tiếng lá khô rụng bị gió cuốn đi.
Lão Tako không biết đang làm? Lâu lắc chết đi được. Hôn Diệu vừa sốt ruột chờ tư tế, vừa ngưng tụ ra câu chú chữa trị.
... Trước ngày hôm nay, Ma Vương vẫn chưa rõ những sự việc mà Thánh Quân đã gặp phải khi mới vào vực sâu.
Năm đó hắn còn chưa quan tâm và chú ý lắm. Mà Langmuir cũng chưa bao giờ sẵn lòng nói ra.
Đối phương sẽ tìm mọi cách chuyển chủ đề, dùng chiêu trò làm nũng, chẳng hạn như lăn vào lòng hắn như con cáo nhỏ, ngửa mặt gối lên đầu gối hắn, tươi cười ấn gáy hắn xuống hôn một cái.
Thế nên, dù Hôn Diệu có thầm hối hận thế nào, cũng chỉ có thể đối mặt với bóng ma mơ hồ do chính mình tạo ra.
Song trong cái đêm ảo mộng ly kỳ này, hắn tận mắt thấy chiếc xe tù thấp bé, nô lệ khom lưng quỳ gối trong xe tù.
Hôn Diệu gạt mái tóc vàng của Langmuir, hắn lẳng lặng nhìn gương mặt trẻ trung ấy.
Sau khi thi triển một vài câu chú chữa trị, cuối cùng lông mày của Langmuir cũng giãn ra, lông mi rũ xuống, thở vài hơi nhẹ, dường như đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Song năm đó thì sao?
Năm đó, không có ai cho y giảm đau, không có ai cho y uống nước, không có ai ôm cơ thể lạnh lẽo này ra, bế vào trong chăn ấm.
Kết thúc cuộc tra tấn trong xe tù, đó là dao găm mật kim đâm vào ngực và năm đầu tiên vô tận.
...
Khi lão tư tế Tako chạy tới đại trướng, còn tưởng rằng vết thương cũ của Ma Vương tái phát.
Đến tận khi Hôn Diệu vô cảm xách ông tới bên giường, chỉ vào nhân loại được chôn vào trong mấy lớp chăn rồi nói: "Chữa khỏi cho y."
"Y!?"
"Đúng vậy, chính là y."
"Ý của Ngô Vương là, chữa khỏi cho y!?"
"Ông nghe không hiểu?" Hôn Diệu cười khẩy.
Nghe hiểu nghe hiểu mà, Tako ngơ ngác gật đầu như gà mổ thóc.
Ông mới mở hộp thuốc mang theo, lau sạch hai tay, chợt nghe thấy Ma Vương lại gọi: "Chờ một chút!"
Sau đó hắn hạ giọng: "Đừng làm y đau."
Tako: "???"
Phiền chết đi được, phải giải thích thế nào đây... Hôn Diệu bất đắc dĩ nghẹn họng hồi lâu, rồi mới nghẹn ra một câu: "Khụ, ta muốn chữa trị cho y nguyên vẹn, sau đó tự tay bóp nát y."
"Cho đến lúc đo, y không thể đau, không thể bị thương, không thể bị bệnh, không thể bị tổn hại chút gì, nghe hiểu chưa?"
Tako: "..."
Lão tư tế lấy làm lạ.
Được thôi, ai bảo ngài là Ma Vương, nghe ngài hết đấy.
Lão tư tế gật đầu đồng ý, vừa định ra tay thì Hôn Diệu lại gọi: "Chờ đã!"
"... Ta muốn tra tấn y lâu thật lâu." Hôn Diệu hắng giọng, mặt mày tỉnh bơ: "Không được dùng loại thuốc mạnh sẽ làm tổn hại căn cơ của cơ thể."
Khóe mắt Tako giật giật: Không, đợi đã, tra tấn cũng có thể dùng từ "lâu thật lâu" sao?
"Đứng đực ra đó làm gì! Nghe hiểu chưa?"
"Đã hiểu đã hiểu đã hiểu..."
Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của Ma Vương có vẻ thần kinh, Tako làm việc quần quật cả đêm, mãi đến sáng mới kết thúc.
Tako lau mồ hôi, cụp đuôi chuẩn bị lấy thuốc đã pha xong bưng vào cho nhân loại.
Hôn Diệu nhanh tay lẹ mắt ấn tay ông lại: "Được rồi, để thuốc lại, còn ông có thể cút rồi."
"Ngô Vương à! Tối nay ngài rốt cuộc..." Ngay khi Tako nhịn không được nữa, lấy hết can đảm phàn nàn đôi câu ——
Trên giường đột nhiên có động tĩnh. Langmuir vô thức quay đầu, đầu ngón tay khẽ cử động, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Vẻ mặt Thánh Quân vẫn còn bối rối, con ngươi tím khẽ di chuyển, ánh mắt đảo một vòng, dường như không biết mình đang ở đâu.
Hôn Diệu đâu còn nhớ tới Tako, ba bước cũng thành hai bước chạy tới: "Langmuir!"
Langmuir chớp mắt lần nữa, lần này đã tỉnh táo.
Ít nhất, y nhận ra doanh trướng, giường, chăn mền, còn có mùi thảo dược... ơ.
"?"
Thánh Quân cau mày khó hiểu, y cảm thấy cách tỉnh lại của mình dường như không đúng lắm.
Đôi mắt y đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc sừng còn lại của ma tộc tóc đen trước mặt.
"... Ma Vương?"
Langmuir chống khuỷu tay, toan ngồi dậy.
Hôn Diệu kinh hãi, vội đỡ lấy người bèn buột miệng nói: "Ngoan! Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích..."
Langmuir: "?"
Tako: "??"
Ngoan???
Lần này thì đặc sắc rồi, một câu buột miệng thốt ra, Langmuir nghệch ra, Tako nghệch ra, ngay cả chính Hôn Diệu cũng nghệch ra.
Một người hai ma ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng biến thành Langmuir và Tako nhìn chằm chằm vào Hôn Diệu.
—— Ma Vương đại nhân, ngài bảo ai "ngoan"!?
"Ngô Vương." Lão tư tế lấy hết can đảm, run rẩy chỉ vào đầu mình: "Chi bằng, ta cũng khám bệnh cho ngài nhé?"
Hôn Diệu: "..."
Ma Vương im lặng một lát, nghiền răng cúi đầu, dùng lòng bàn tay đỡ trán đang nảy gân xanh.
Thói quen, thói quen là một thứ đáng sợ ahhh!!
=========
Một giờ sau.
"Ma Vương."
Langmuir tựa vào giường, do dự mở lời: "Ta cảm giác, hình như không đúng lắm."
Mái tóc vàng óng dài mượt mà như tơ lụa của y được Hôn Diệu buộc bằng sợi dây, buông thõng sau cần cổ tái nhợt. Bệnh nhân mặc đồ mềm mại vừa người, vết thương đều được băng bó, đầu và chân giường lót bạc nguyên chất có tác dụng ức chế chướng khí ăn mòn.
Mà lúc này, Ma Vương gãy sừng độc ác và tàn nhẫn trong tin đồn đang ngồi bên giường, bưng bát, đút từng ngụm cháo nhỏ cho y.
Hôn Diệu dùng thìa gỗ múc một muỗng cháo, đưa tới: "Thánh Quân bệ hạ, nói cho ta biết, thân phận của ngươi bây giờ là gì?"
Langmuir ngoan ngoãn ăn, sau đó nghiêm túc trả lời: "Nô lệ của ngươi."
"Là ta nghe lời ngươi, hay là ngươi nghe lời ta?"
"Ta nghe lời ngươi."
"Tốt lắm. Ta cảm thấy không có gì không đúng cả."
Hôn Diệu quyết định xuôi theo chiều gió. Không sao cả, dù sao hắn là một Ma Vương xấu xa thích làm theo ý mình, là kiểu sẽ bắt nạt nhân loại một cách tàn nhẫn.
Thậm chí hắn còn táo tợn hơn, nói: "Ngoan, ăn thêm một miếng nữa. Ăn ngon không?"
"Ngươi... sao ngươi lại..."
"Nói trước có ngon hay không?"
"Ngon nhưng tại sao ngươi muốn..."
"Ăn ngon là được rồi." Hôn Diệu bật cười: "Ta làm đấy. Trong vực sâu không có bao nhiêu ma tộc có thể nấu cơm cho nhân loại ăn, sau này nếu ngươi nghe lời ta, thì ta còn có thể nướng bánh ngọt cho ngươi ăn."
Đức Mẹ à, tình huống này quá lạ đời, quá bất hợp lí rồi.
Khiến cho Langmuir không biết phải làm sao, y nghẹn đến mức lúng túng, nhưng vẫn cố chấp nói hết câu: "Cảm ơn, nhưng, sao ngươi lại phải làm vậy..."
Ma Vương xuôi theo chiều gió hoàn toàn tìm được cảm giác làm chủ tình thế, hắn nheo mắt lại: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Đây không phải như ta nghĩ!" Langmuir có chút sốt ruột, y cảm giác mình không thể nào giải thích rõ ràng: "Ngươi hận ta, ngươi từng nói muốn tra tấn ta..."
"Tra tấn ngươi?"
Hôn Diệu nhìn sâu vào mắt y, trong đôi mắt hắn chất chứa ý cười.
Năm nay Thánh Quân còn rất trẻ, nói trắng ra là dễ lừa nhất.
Người này, không sợ tra tấn và nhục nhã, không sợ dấn thân vào con đường chết chóc, cũng không sợ một mình gánh vác tội lỗi hai trăm năm của hai chủng tộc.
Song đối xử tử tế một cách bất ngờ lại có thể khiến y như một thiếu niên lúng túng.
"Ngươi thích ta tra tấn ngươi hơn là ta chăm sóc ngươi sao?"
"Không phải vì ta thích." Langmuir ưỡn người, đôi mắt y sáng ngời trong suốt, bình tĩnh nhưng cố chấp sửa lại lần nữa: "Mà chính ngươi đã từng nói."
Nhìn xem, y chính là người như vậy đấy.
Hôn Diệu cảm khái bèn cười nói: "Bệ hạ."
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng buông lơi trên trán Langmuir: "Đáng lẽ ta nên nói với ngươi sớm hơn, ngươi rất đáng yêu."
Langmuir:...???
Tác giả có lời muốn nói:
Mười năm sau Ma Vương tái sinh tóm lấy Thánh Quân đang bối rối mà ôm ôm, thuận tiện khoe kỹ năng nấu nướng mới của mình sau HE.