Edit: Mộc Tĩnh
Beta: Hạ Uyển
**********
Tôi muốn mắng hắn, nhưng tôi lại nói chẳng thành lời.
Hắn là một người rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn rực rỡ như ánh mặt trời nhưng ca khúc bên trong điện thoại lại là những bản nhạc bi thương, tôi nói với hắn nếu nghe nhiều âm nhạc buồn thì tâm trạng sẽ trở nên không tốt, hắn nói có tôi ở đây thì tâm trạng của hắn sẽ không xấu đi.
.......
Mùa hè năm đó rất nóng, tôi mua một chai nước uống hai vị sau đó đặt vào bên trong giỏ xe, tôi mặc một cái áo ngắn tay màu trắng có vẻ rất trẻ trung, giống như là người tân sinh tới báo danh, ngồi xe đạp trở lại trường học cũ thăm hỏi thầy cô giáo, thuận tiện giúp nhóm đàn em khoá dưới làm bài, đại học chúng tôi không có đặc điểm gì chỉ là nữ sinh khá nhiều.
Tốt nghiệp đại học xong người có thể trở về thăm thầy cô giáo quá ít, suýt nữa thì cụ ông gác cổng đã không nhận ra tôi.
Tiếp tục đi sâu vào sân trường có rất nhiều đàn em khoá dưới, nhìn thấy bọn họ vì luận văn mà buồn rầu cả người tôi cực kỳ vui vẻ, nói đúng ra là cười trên nỗi đau của người khác....
Sau khi cất xe đạp ở nhà xe thì tôi đến sân bóng rổ của trường, vào giờ này không có quá nhiều người, nhưng vẫn có rất nhiều em gái khoá dưới ghé vào bên ngoài lan can nhìn lén nam sinh chơi bóng rổ bên trong.
Nơi này xen lẫn mồ hôi tuổi trẻ và mộng tưởng.
Tôi vừa mới di chuyển thân thể muốn đi thì một cái khăn lông đập thẳng vào mặt của tôi, có người hét lên.
“Đàn em à! Giúp cầm một lát.”
“Đàn em? Tôi còn trẻ như vậy à, các cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm đấy.”
Trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại lấy khăn lông xuống thì nhìn thấy hắn.
Tôi hoảng hốt chớp mắt một cái, trong nháy mắt đã mất đi hô hấp.
Bây giờ nam sinh đều đẹp trai như vậy à?
Lúc ấy tôi hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ kì lạ gì với hắn, chỉ đơn thuần cảm thấy hắn đẹp trai.
Hắn bước đến chỗ tôi mời tôi tham gia cùng, tôi từ chối lời mời của hắn, thoạt nhìn hắn rất không vui.
Lúc xoay người lại thì tôi nói, tôi đã tốt nghiệp được 3 năm rồi.
Hắn sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc đi đến khu dạy học thì tôi đụng phải thầy giáo trước kia đối xử tốt nhất với tôi, sau khi ôn chuyện qua loa một lúc tôi mới hỏi thầy giáo có muốn ra ngoài ăn cơm không, tôi mời thầy. Thầy giáo vỗ bả vai của tôi, nói có một học sinh làm ông ấy lo nghĩ, muốn để tôi nếu không có việc gì thì nhân tiện giúp đỡ dẫn dắt hắn, giúp hắn học bổ túc, bởi vì hắn là con trai của thầy, tôi vui vẻ đồng ý sau mới hỏi muốn bổ túc môn gì, ông ấy trả lời “Khoa học tự nhiên”
Tôi cười xấu hổ, mở miệng nói: “Em chuyên khoa học xã hội.”
Trong nháy mắt đó thầy giáo cũng sững sờ ngay tại chỗ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ vừa cười vừa nói: “Nhớ nhầm nhớ nhầm, vậy thầy tìm người khác giúp.”
Tôi muốn giúp thầy giáo gánh vác một phần, nhưng dù sao tôi chỉ là học sinh khối khoa học xã hội không giúp đỡ được cái gì. Nếu toán lý hóa tốt ai lại nguyện ý học khoa xã hội, mỗi ngày có nhiều thứ phải gánh vác như vậy nhìn thôi đã thấy nhức đầu. Thời điểm tôi tiến thoái lưỡng nan, có người chạy tới nói muốn tôi giúp hắn học bù, đúng lúc đụng phải anh em tốt tới tìm tôi.
Tôi nhìn thầy giáo một cái, nam sinh đứng bên cạnh ông ấy, là người đã gọi tôi là đàn em ở sân bóng rổ.
Tôi phất tay ra hiệu cho bạn tôi đến đây, cậu ta chạy tới, còn chưa kịp thở đã bị tôi đẩy đến trước mặt người kia.
“Cậu ta học khoa tự nhiên vô cùng tốt, em có thể nhờ cậu ta giúp đỡ em, tôi học khoa xã hội không thể giúp gì cho em.”
Nhìn ánh mắt của hắn dường như có hơi tức giận, tôi cũng không chọc gì tới hắn, hắn tức cái gì?
Hắn vứt quả bóng trong tay qua một bên, đi đến bên cạnh tôi dắt tay của tôi đi đến phòng tự học.
Tôi có hơi tức giận, lại có chút dở khóc dở cười quay đầu, người anh em của tôi lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ, rất hiển nhiên cậu ta là bị thầy giáo quấy rầy, tôi chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ để cậu ta cứu tôi, bắt đầu tự cứu lấy mình.
Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng tất cả đều vô dụng, người này vừa cao vừa khỏe, tràn đầy năng lực bạn trai, nhưng chẳng liên quan gì đến tôi cả, mềm không được thì cứng?
“Ba tôi đồng ý với tôi, anh sẽ bổ túc cho tôi.”
“Tôi học sinh khối khoa học xã hội.”
“Vậy thì bổ túc tiếng anh, tùy tiện bổ túc gì đó.”
“Mà này, cậu chắc chắn muốn tôi giúp cậu bổ túc à?”
Hắn không nói chuyện mà dừng bước nhìn tôi, hôm nay không biết hắn đã nhìn chằm chằm tôi bao nhiêu lần rồi, nhìn tới nỗi tôi phát hoảng. Tôi chỉ có thể thỏa hiệp, hơn nữa bên kia còn có thầy giáo, không tiện mở miệng từ chối, chỉ có thể cắn răng giúp hắn học bổ túc.
Tôi nói tôi muốn trở về chuẩn bị đồ hắn mới miễn cưỡng bỏ qua cho tôi, sợ tôi chạy mất, bây giờ sinh viên ngành khoa học tự nhiên đều mạnh mẽ như vậy sao?
Về tới nhà cổ tay tôi có hơi đỏ lên, có cần phải nắm ác như thế không? Sau khi thu dọn xong đống tài liệu cũ thì tôi nằm xuống giường, tôi nghĩ tôi mà giúp hắn học bổ túc chắc tôi tổn thọ mất mấy năm, quá thô bạo.
Tôi nhìn sách vở trên bàn, có quyển giấy đã ố vàng, dù sao tôi cũng đã tốt nghiệp, bây giờ còn đang ở một nhà ăn nhỏ thực tập, đương nhiên cũng không sử dụng những quyển sách này.
Ngày hôm sau khi dạy bổ túc cho hắn tôi cứ ngáp liên tục, đúng vậy tôi bị mất ngủ.
Tôi sợ hắn làm gì? Hắn nhỏ hơn tôi ba tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, mặc dù nói đã thành niên...
Tôi hỏi hắn, em tên là gì, hắn nói hắn tên là Cảnh Thâm, Cảnh trong cảnh sắc, Thâm trong vực sâu.
Ngoài cửa sổ gió thổi vào phòng học, thổi lên màn cửa cũng thổi lên lọn tóc hắn, hắn không nhìn tôi nữa, mà hết sức chuyên chú đọc sách, có lẽ có một đàn em khóa dưới cũng không có gì là không tốt.
Hắn đột nhiên nói, học trưởng anh tên là gì?
Trong lúc nhất thời tôi nói không nên lời, hai giây trôi qua trong miệng nhả ra hai chữ “Lục Ninh.”
“Học trưởng Lục?”
Hắn ghé lại hỏi tôi cụm từ này có ý nghĩa gì, tôi nói “Tình yêu vĩnh hằng.”
“Eternal Love.”
Hắn lặp lại cụm từ này một lần nữa, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, trong quyển sách này có câu đó à? Đứng lên mới phát hiện bên dưới sách tiếng Anh có một có một cuốn sách đặc biệt mỏng, tên là 《Luyến sinh》. Vừa nhìn chính là liên quan tới tiểu thuyết tình yêu, tôi cướp lấy, hắn lại giành trước một bước giơ nó lên qua đỉnh đầu.
“Cao thì giỏi lắm à?”
“Hừ hừ ~”
“......”
————
Ngày thứ ba đến trường học, tôi đặc biệt mang thêm miếng độn giày, lần này chắc có thể tranh giành được.
“Cậu ăn kích thích tố hay sao mà cao thế?”
“Trời sinh.”
Hắn cầm sách quơ quơ trước mặt tôi: “Anh chỉ cần dạy tôi quyển sách này là được rồi.”
“......... Ờ”
Hắn đưa quyển sách cho tôi, lẳng lặng nghe tôi đọc, quyển sách này mỗi một trang đều sẽ có rất nhiều lời tâm tình, nếu như lúc này tôi là nữ sinh, người khác đại khái sẽ cho rằng chúng tôi là một đôi.
Tôi đọc những câu trong cuốn sách rồi dịch lại, giống như tôi đang tỏ tình với hắn, tôi chỉ có thể mắt điếc tai ngơ với âm thanh của những người tự học khác, nhưng tôi vẫn hạ giọng xuống. Dù sao ở đây có nhiều nữ sinh, tôi không biết có bao nhiêu nữ sinh thích cp nam nam, đồng tính luyến ái có gì hay ho, dù sao tôi cũng dị ứng với đồng tính luyến ái.
Chỉ còn một năm nữa thôi, hắn năm nay đã đại học năm 4, có lẽ một năm này trôi qua thì sẽ không còn gặp lại hắn nữa, cái này gọi là…..
Người có vui buồn tan hợp, trăng có lúc khuyết lúc tròn, việc này xưa nay khó cầu toàn.
Khách qua đường mà thôi.
Hết chương 2.