Nan Từ

Chương 55:




Điền Điềm bị câu nói của Thiệu Huy làm cho đầu óc mơ màng, quên mất chuyện muốn hỏi, chờ đến khi xe dừng rồi, nhìn nơi trước mặt mới giật mình sững sờ.
"Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" Điền Điềm đầu óc mơ hồ, lại bị Thiệu Huy ôm lên để đặt vào xe lăn, "Này! Tôi bây giờ đã có thể đi được rồi... Mau thả tôi xuống!"
"Em chỉ mới tháo bột thôi, đi ít được hai bước thì cứ ít hai bước." Thiệu Huy ấn vai Điền Điềm lại, đặt y lên xe lăn, "Đừng quên, trước khi ly hôn chúng ta vẫn còn mấy văn kiện phải ký."
"Văn kiện?" Điền Điềm cau mày suy nghĩ một chút, bọn họ kết hôn vội vàng, y bây giờ mới nhớ tới, mấy ngày đó y vì lễ cưới mà bận tới bận lui, hình như thật sự đã ký không ít văn kiện, chỉ là khi đó y tràn đầy dũng khí, cũng bị tình yêu làm đầu óc choáng váng, không chú ý đến cái gì cả, sợ là có bán đứng chính mình cũng không biết. (Editor: Mỗi lần Điềm Điềm nói hai người cưới vội, tui lại nghĩ tới hai người đó là cưới chạy thai 😅).
Thiệu Huy đẩy Điền Điềm vào cửa, đi vào đã có người dẫn đường, đưa bọn họ vào một căn phòng đã được đặt trước.
"Hai vị xin chờ một chút." Nhân viên rót nước nóng mời hai người, "Luật sư Vương sẽ lập tức tới ngay."
"Được." Thiệu Huy gật đầu, "Cảm ơn."
Điền Điềm thấy nhân viên đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, y cầm ly nước lên nhấp một miếng: "Hèn gì thần thần bí bí như vậy, còn không dám tìm đến luật sư riêng của Thiệu gia, thì ra là sợ bị người khác phát hiện..."
Điền Điềm không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn xấp giấy tờ trên bàn trước mặt, thuận tay cầm lên nhìn: "Đây chính là mấy văn kiện kia?"
Y vốn không cần Thiệu Huy phải phân chia tài sản gì cho mình, mắt liếc qua loa mấy cái, lại phát hiện mấy thứ được viết trên đó hình như quá nhiều thì phải.
Thiệu Huy không chia tiền cho y, lại đưa cho y không ít bất động sản.
Những cửa hàng hay căn hộ dó đều là những nơi sinh tiền làm người ta đỏ mắt nhỏ dãi, sao lại đều trở thành của y rồi?
"Lấy lại mấy thứ này của anh đi." Cũng không phải giả vờ thanh cao, chỉ là Điền Điềm cảm thấy mình không cần phải nhận mấy món quà dư thừa này, "Tôi lười quản lý mấy chuyện trong cửa hàng lắm."
"Vậy ít nhất..." Thiệu Huy từ dưới đáy xấp giấy rút ra một phần văn kiện khác mỏng hơn, đưa cho Điền Điềm, "Em nhận cái này đi."
"Đây là cái gì?"
"Đây là hợp đồng sang tên tầng dưới nhà chúng ta." Thiệu Huy không chờ Điền Điềm mở miệng, "Em bây giờ cũng không có chỗ ở mà, em lấy đi, nếu không thì—— em kí phần văn kiện khi nãy cũng được."
"Thiệu Huy..."
"Nếu em không ký, anh sẽ ngay lập tức ôm em về nhà."
Bị cường quyền đè ép, Điền Điềm cuối cùng vẫn nhận quyền sở hữu tầng dưới nhà.
"Những chuyện khác còn thắc mắc gì không?" Luật sư Vương sửa lại văn kiện, "Nếu còn, hai vị cứ hỏi."
"Cái đó..." Điền Điềm mắt không chớp nhìn tờ giấy mỏng trên bàn, "Tờ hôn thú này, sẽ không còn hiệu lực nữa đúng không."
"Đúng vậy, hai vị có thể giữ lại, hoặc chúng tôi có thể thay hai vị xử lí."
Ngón tay đang đặt trên đầu gối của Điền Điềm bỗng chốc run rẩy, rất muốn đưa tay ra cầm lấy, nhưng lại cắn răng không làm gì.
Đây là—— giấy hôn thú a.
"Chúng tôi sẽ tự xử lý." Thiệu Huy lại trả lời thay, cầm lên ngay lập tức xé ngang một đường.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Điền Điềm trơ mắt nhìn giấy hôn thú từ một trang giấy hoàn chỉnh trở thành những mảnh vụn.
"Thiệu Huy! Sao anh lại xé nó!" Điền Điềm không kiềm chế được mà to tiếng, thiếu chút nữa đã đứng bật dậy, "Anh, anh..."
Thiệu Huy nhanh chóng đỡ lấy y, rồi lại không cần mặt mũi duỗi bàn tay đang cầm đống mảnh vụn kia đưa đến trước mặt Điền Điềm.
"Em nhìn thử xem."
"Còn cái gì mà nhìn!" Điền Điềm trừng mắt nhìn Thiệu Huy, y bị chọc tức đến mắt đều đã đỏ lên, lời nói lại không tự chủ mang theo tiếc nuối, "Đến một tiếng cũng không nói đã xé nó, sao anh lại như vậy?"
Thiệu Huy chỉ có thể ngửa tay lên, xòe bàn tay ra đưa cho y nhìn.
"Em mở ra nhìn thử đi."
Điền Điềm nhìn trang giấy trong tay hắn, chỉ cảm thấy có chút quá mức gọn gàng, cố nén tức giận trong lòng cầm lên nhìn mới phát hiện——
"Anh không có xé." Thiệu Huy giúp y mở trang giấy ra, mới phát hiện tờ giấy vẫn còn hoàn hảo như lúc đầu, "Không tức giận nha."
Điền Điềm thiếu chút nữa đã tắt thở, y đi đứng không tiện, chỉ có thể dùng sức nhéo eo Thiệu Huy một cái.
"Ai ai ai, anh sai rồi anh sai rồi mà." Thiệu Huy đau đến nhíu mày, "Anh chỉ giỡn thôi mà, chỉ là muốn chọc em vui thôi."
Nhưng thật sự là——
Càng tức hơn có được hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.