Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 50: “thánh thượng không cần đại cục nữa sao?”




Edit: Khả Khả
Lúc trước, Lật Cô đã hy sinh thân mình để chắn mũi tên cho nàng, chết không rõ ràng.
Vân Kiều biết Bùi Thừa Tư sẽ lấy đại cục làm trọng, cho nên nhân lúc ra ngoài cung tưởng nhớ Lật Cô, nàng đã đến tìm Trần Cảnh.
Trần Cảnh đưa ra câu trả lời hợp tình hợp lý nhưng Vân Kiều vẫn không tin hoàn toàn, cho nên mới giả thần giả quỷ thử như vậy.
Triệu Nhạn Lăng là đại tiểu thư chưa từng trải qua sóng gió gì, tâm trí không kiên định, thường sẽ không chịu nỗi sợ hãi.
Vân Kiều tốn biết bao công sức, tự tay điều chế trí huyễn mê hương, rồi trộn nó vào đàn hương châm trong phật đường.
Hơn nữa, lúc nhỏ, Hoài Ngọc từng đi theo người nhà để du lịch, trong lúc sưu tầm vàng bạc đá quý, vô tình biết được thủ đoạn giả thần giả quỷ. Không quá khó để hắn hỏi được mọi chuyện từ miệng của Triệu Nhạn Lăng.
Lời của Trần Cảnh nói đều là thật, thậm chí có thể nói, hắn chưa từng lừa nàng.
Lúc trước, Ngu Kỳ vô tình biết được nàng muốn đưa Lật Cô ra ngoài cung trước tiết Thanh Minh. Ở Tần Lâu Sở quán, hắn gặp được Triệu Đạc, thuận miệng nhắc đến chuyện này.
Hắn biết ân oán của Lật Cô và Triệu Đạc, cho nên làm bộ nói đùa, bảo Triệu Đạc nhân cơ hội này báo thù.
Triệu Đạc nghe xong lập tức ghi nhớ.
Lúc trước Triệu Đạc bị Lật Cô đâm cho bị thương, suýt nữa không giữ được mạng. Sau khi tỉnh lại, hắn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian dài. Nhưng Vân Kiều lại cố tình giữ Lật Cô ở biệt viện, sau đó lại mang theo tiến cung, có thể nói là “bảo vệ kín kẽ”, không cho hắn cơ hội để báo thù.
Mấy năm gần đây hắn đã quen tung hoành ngang dọc, trước giờ hắn đều là người có thù tất báo, ghi hận trong lòng.
Triệu Đạc đoán được, Lật Cô thừa dịp gần đến Thanh Minh nên xuất cung, đương nhiên là muốn dâng hương cho nữ nhi chết sớm kia. Sau đó hắn quyết định cho người bố trí thích khách suốt cả đêm…
Triệu Nhạn Lăng bị kinh sợ, nói năng lộn xộn, lúc sau bị doạ đến mức ngất xỉu.
Về phần muốn giết Vân Kiều là sớm đã có dự tính hay thuận đường “xử” luôn thì chưa biết được.
Thấy Hoài Ngọc lộ ra vẻ xấu hổ, Vân Kiều cười khẽ: “Điều này cũng không quan trọng, ta không để tâm. Ngươi đã làm rất tốt rồi!”
Nói xong, nàng lại phân phó: “Đi thay xiêm y đi, rồi nghỉ ngơi. Ta cho người chuẩn bị canh gừng cho ngươi, xua đuổi hàn khí!”
Hoài Ngọc ngẩn người, ngay sau đó liền rũ mắt.
Có lẽ vì xuất thân bần hàn, cho nên Vân Kiều hay ân cần quan tâm hạ nhân, mặc dù nàng là Hoàng Hậu nhưng chưa từng kiêu căng, đối xử với hạ nhân bên cạnh vô cùng ôn tồn và nhã nhặn.
Mấy năm ở trong cung, Hoài Ngọc đã quá quen với thói đời khắc nghiệt, đừng nói là chủ tử, ngay cả thái giảm chưởng sự thôi cũng đã hất mặt lên trời rồi.
Tuy hắn sớm đã nghe nói Trần Thái hậu đối xử với hạ nhân rất rộng lượng, nhưng khi hầu hạ bên cạnh nàng rồi mới biết cảm giác đó là thế nào…
Thấy hắn vẫn đứng yên bất động, Vân Kiều thắc mắc: “Sao vậy?”
Hoài Ngọc hơi do dự, hắn thấp giọng nói: “Buổi tối gió lạnh, nương nương cũng nên đi nghỉ sớm thôi!”
Kỳ thật, hắn không nên nói như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói ra khỏi miệng.
Cửa sổ mở hé, gió đêm mang chút nước mưa xuyên qua hành lang tạt vào trong. Trung y mỏng manh bị ướt một vùng, chỉ là vừa rồi nàng đang miên man nghĩ đến một chuyện nên không để ý đến.
Sau khi Hoài Ngọc nhắc nhỡ, Vân Kiều hời hợt đáp: “Biết rồi!”
Đợi hắn lui ra ngoài, Vân Kiều mới thu lại chiếc khăn nhỏ Lật Cô đã thêu ở trên bàn, rồi cột lại mái tóc dài để trước ngực, sau đó tự đi nghỉ.
Ngày hôm sau thức dậy, có một tin tức khiến nàng phải tỉnh táo tức thì.
“Ninh Tần đã tỉnh rồi, nhưng hài tử trong bụng không thể giữ được!” Niên ma ma nói.
Vân Kiều sững sờ tại chỗ.
Khi Triệu Nhạn Lăng tức giận và uất ức lên án, nàng cũng từng nghĩ, có phải việc này là do Ngu Nhiễm cố ý hãm hại? Nhưng hiện giờ hình như nàng đã đánh bay suy nghĩ này.
Cho dù Ngu Nhiễm có hận Triệu Nhạn Lăng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lấy hoàng tự ra đùa giỡn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đang cân nhắc thì Niên ma ma lại nói thêm: “Đêm qua mưa lớn. Thục phi quỳ đọc kinh ở Phật đường bị cảm lạnh, sáng nay khi phát hiện ra thì nàng đã hôn mê bất tỉnh vì sốt cao. Đã đưa về Chiêu Dương điện, thỉnh thái y đến khám!”
Lời nói vô cùng hợp tình hợp lý, lặng lẽ che giấu chuyện đêm qua.
Tựa như chuyện rất đỗi bình thường trong hoàng cung này.
Lúc trước, khi Triệu Nhạn Lăng kiêu căng ngạo mạn trước mặt Vân Kiều, tuỳ tiện khinh thường người khác, chắc có lẽ nàng ta sẽ không thể ngờ rồi sẽ có một ngày đến lượt mình.
Vân Kiều gật đầu, nàng rửa mặt chải đầu rồi ăn chút cháo trắng, sau đó đi đến An Khánh Cung.
Nàng biết, những thủ đoạn vụng về của mình có thể sẽ qua mặt được người khác, nhưng tuyệt đối không thể thoát được cặp mắt của Thái Hậu.
Cho nên, khi đến thỉnh an, nàng khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Cũng may, Thái Hậu không có ý truy cứu chuyện này.
Đối với việc Ninh Tần sảy thai, tuy Thái Hậu có hơi bất ngờ, nhưng cũng không tiếc nuối mấy. Dù sao thì, hài tử này cách Trần gia tám sào cũng không tới. Nếu nó được sinh ra, thậm chí có thể gây trở ngại cho Trần gia.
Còn về Ngu Nhiễm… Thái Hậu nhìn Vân Kiều thật lâu, cuối cùng nói: “Ngươi tự liệu mà làm!”
Vân Kiều không ngờ mình dễ dàng thoát tội đến vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng có nghi ngờ, hình như Trần Cảnh đã nói gì rồi, cho nên thái độ của Thái Hậu mới khác thường như vậy.
Tuy chỉ mới bước qua ba mươi, nhưng Trần Cảnh đã là người cầm quyền của Trần gia, đến cả Thái Hậu cũng đa phần nghe theo lời hắn.
Đây cũng là lý do lúc trước Vân Kiều kiên quyết đến tìm Trần Cảnh.
Mặc kệ nguyên do là gì, ít nhất nàng đã trót lọt chỗ Thái Hậu, kế tiếp nàng phải đối mặt với Bùi Thừa Tư.
Tuy Bùi Thừa Tư không thường xuyên quản chuyện hậu cung, nhưng chỉ cần muốn điều tra, đương nhiên sẽ tìm ra dấu vết còn sót lại, hắn sẽ biết nàng đã động tay động chân vào Phật đường.
Nhưng Vân Kiều nghĩ, cho dù Bùi Thừa Tư biết sự thật đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không nói gì.
Từ lúc bắt đầu, Bùi Thừa Tư giữ lại Triệu gia cũng chỉ vì thế lực của Bình Hầu lớn, không thể triệt hạ trong một sớm một chiều được, hơn nữa, hắn cũng cần một gia tộc lớn để kìm hãm Trần gia, tránh để Trần gia bành trướng.
Không ngoài dự đoán, sau khi bãi triều, Bùi Thừa Tư liền đến Thanh Hoà Cung.
Hậu cung xảy ra chuyện lớn, hai phi tần liên tiếp hôn mê, còn không giữ được long tự… Vân Kiều thân là Hoàng Hậu đương nhiên không thoát được can hệ, chí ít cũng là tội “quản không nghiêm”.
Nhưng Bùi Thừa Tư không trách nàng, sau khi hỏi qua tình hình cụ thể, hắn chỉ nói: “Đợi cho Thục phi tỉnh dậy, cấm túc nàng nửa năm!”
Chỉ bằng một câu hắn dễ dàng cho qua chuyện này dễ như trở bàn tay.
Bùi Thừa Tư đã ra mặt giải quyết, nàng đỡ phải suy nghĩ nên xử phạt thế nào, Vân Kiều nhẹ thở ra.
“Người của Chiêu Dương điện đã truyền tin ra ngoài,” Vân Kiều ngẫm nghĩ, trầm tư nói: “Có lẽ lúc này, Bình Hầu đã biết chuyện!”
Nói không chừng họ sẽ nổi trận lôi đình, hận không thể giết được nàng.
Nàng chưa từng giao tế với Bình Hầu, nhưng để giáo dục ra loại nhi tử như Triệu Đạc, những năm gần đây ỷ thế hoành hành ngang dọc, hại biết bao mạng người thì có gì tốt lành?
Ánh mắt Bùi Thừa Tư nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi.
Vân Kiều chạm vào mắt hắn, nàng liền hiểu rõ: “Ngươi đã biết rồi?”
Nàng không nói rõ điều gì, nhưng Bùi Thừa Tư vẫn hiểu ý nàng, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Vân Kiều không nhìn hắn, chuyện tâm uống trà.
“Nàng phí bao công sức để sắp xếp chuyện này là vì…” Bùi Thừa Tư dừng một chút, thấp giọng nói: “Muốn hỏi cho rõ chuyện lúc trước sao?”
Chuyện lúc đó rõ ràng là sai rành rành nhưng hắn lại giải quyết qua loa.
Vân Kiều không trả lời, cũng không phủ nhận, coi như là ngầm thừa nhận.
Trong không gian yên tĩnh, giống như Bùi Thừa Tư đang tự nói chính mình, hệt như vai diễn độc thoại.
“…Triệu Đạc không muốn giết nàng!” Bùi Thừa Tư khó khăn mở miệng: “Ngày đó, vốn dĩ nàng muốn đi tìm Nguyên Anh, chỉ là không ngờ nàng lại đi cùng hạ nhân ra ngoại ô viếng mả…”
“Hắn cho người mua sát thủ chỉ vì muốn thanh toán thù hận với Lật Cô!”
“Ở khoảng cách xa, thích khách không thể phân biệt được nàng và Lật Cô, trời xui đất khiến mới xảy ra cớ sự như vậy!”
Vân Kiều nghi hoặc nhìn hắn.
“Người ta sai đi điều tra chuyện này không chỉ có một mình Trần Cảnh, mà còn có…ám vệ của hoàng gia!” Bùi Thừa Tư giải thích: “Lúc sau, ta cũng từng cảnh cáo Bình Hầu, bảo hắn phạt Triệu Đạc cho thật nặng để chuộc tội vì đã động đến nàng!”
“Nếu Triệu gia thật sự cố ý hại nàng, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Lời giải thích này nghe cũng hợp lý, nhưng Vân Kiều lười phân biệt thật hay giả, cũng không thèm để tâm, chỉ cười trào phúng: “Cho đến giờ này, ngươi vẫn không rõ sao?”
“Ta hận Triệu gia không phải vì bọn họ muốn giết ta, mà vì bọn họ đã giết Lật Cô!”
Trong mắt Bùi Thừa Tư, Lật Cô hèn mọn như cỏ rác, không đáng để nhắc tới, nhưng trong mắt Vân Kiều thì không như vậy.
Vân Kiều không bắt buộc Bùi Thừa Tư đồng cảm với nàng, cũng không hề trông đợi hắn sẽ làm gì cho nàng, thù của nàng, nàng sẽ tự báo.
“Giết Triệu Đạc có thể khiến nàng nguôi giận sao?” Đột nhiên Bùi Thừa Tư hỏi.
Vân Kiều im lặng một lúc rồi cười lạnh: “Có lẽ vậy!”
Nhìn thấy biểu cảm này của nàng, Bùi Thừa Tư đã biết đáp án là “không hề”. Chuyện của hắn và Vân Kiều không phải chỉ giết một Triệu Đạc là có thể giải quyết được.
Nhưng hắn vẫn nhượng bộ: “Vậy, tuỳ ý nàng!”
Vân Kiều nhướng mày: “Thánh Thượng không cần đại cục nữa sao?”
Nếu thật sự giết Triệu Đạc, sẽ tương đương với việc trở mặt với Bình Hầu, cho nên chỉ có thể phế bỏ Triệu gia.
Không những bị liên luỵ diện rộng, đả thương căn cơ, mà còn đảo lộn hết bố cục hắn đã an bài…
“Không cần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.