Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 51: Giống như thế thân của hắn!




Edit: Khả Khả
Lúc trước, Vân Kiều cẩn trọng theo Lương ma ma học quy củ, tập luyện thư pháp tẻ nhạt, dù rằng nàng chưa từng oán hận nửa lời nhưng trong thâm tâm luôn mong chờ Bùi Thừa Tư dỗ dành nàng.
Hắn không cần làm điều gì lớn lao, chỉ cần một chút lời ngon ngọt dỗ dành cũng được rồi.
Nhưng chưa bao giờ hắn làm.
Khi đó, Bùi Thừa Tư xem trọng “đại cục” và “triều chính” hơn bất cứ thứ gì. Khi ở trước mặt nàng, hắn là cửu ngũ chí tôn vô cùng bận rộn, đôi khi lại là một phu tử khắt khe, không hề xuất hiện phu quân ôn hoà trong trí nhớ của nàng nữa.
Vân Kiều chỉ đành nhủ thầm với bản thân: “Không sao cả!”
Bùi Thừa Tư gạt bỏ mọi ý kiến của triều thần, dốc lòng mang hậu vị đến cho nàng, đương nhiên nàng phải gánh vác trọng trách lên vai, không thể phụ lòng tin của hắn.
Nàng còn nghĩ, ở trong triều Bùi Thừa Tư không căn cơ và không có thân tín, cho nên nàng không thể làm khó hắn.
Còn về khó khăn của nàng…
Chỉ cần không gây ầm ĩ, Bùi Thừa Tư cũng sẽ không để tâm lắm.
Cho đến khi nàng nản lòng, quyết liệt chặt đứt vướng mắc giữa hai người, xé rách sự bình yên mục nát kia, Bùi Thừa Tư mới chịu hạ mình cúi người nhìn nàng, nhìn thấy được những điều bao lâu nay mình đã xem nhẹ.
Nếu là trước đây, khi biết Bùi Thừa Tư từ bỏ đại cục vì mình, có lẽ Vân Kiều sẽ cực kỳ vui sướng, đến mức nằm mơ cũng có thể cười tít mắt, rồi sau đó sẽ khuyên hắn: “Không cần phải làm như vậy đâu!”
Nhưng hiện tại, Vân Kiều chỉ muốn cười.
Cười bản thân mình trước đây, và cười Bùi Thừa Tư hiện tại.
Vân Kiều không quan tâm rốt cuộc Bùi Thừa Tư đang nghĩ gì, mặc kệ là xuất phát từ áy náy hay để lót đường cho sau này, chỉ cần có thể báo thù được cho Lật Cô là được rồi.
Sau khi làm xong chuyện này, nàng sẽ mượn tay Trần Cảnh để rời cung, cuộc đời sau này sẽ không có bất kỳ điều gì liên quan đến hắn.
Theo lệnh của Bùi Thừa Tư, chuyện của hai nhà Triệu, Ngu đã được giải quyết xong.
Sau khi Ngu Nhiễm tỉnh lại, nàng ta không rời khỏi Tê Hà Điện, nghe nói là vừa tổn thương thân thể vừa tổn thương tinh thần cho nên nằm liệt trên giường dậy không nổi.
Về phần Triệu Nhạn Lăng, chuyện ở phật đường đêm đó doạ cho nàng mất nửa cái mạng, sau khi tỉnh dậy tinh thần hoảng loạn, phải uống canh an thần vài ngày mới có thể dần khôi phục lại.
Nhưng nàng bị phạt cấm túc nửa năm, cho dù không cam lòng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể bị nhốt bên trong.
Mặc khác, hai vị phi tần còn lại vốn không thích gây chuyện, bị chuyện này làm cho kinh sợ, càng thêm an phận.
Hoàng cung ban đầu không mấy náo nhiệt, giờ đây khôi phục lại dáng vẻ yên ắng.
Bên trong hoàng cung giống như hồ sâu không thấy đáy, hòn đá vô tình rơi xuống tạo thành chút gợn sóng, không bao lâu liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Giờ Ngọ vào giữa hè có chút nóng bức, nhưng lại khiến người khác mơ màng muốn ngủ. Vân Kiều nằm trên giường trong thư phòng nghỉ ngơi, bên ngoài có tiếng ve râm rang vọng vào khiến tâm trạng nàng càng thêm bức bối.
Cửa bên ngoài bị đẩy vào, động tác vô cùng nhẹ gần như không gây ra tiếng động gì.
Vân Kiều nâng mắt nhìn sang, quả nhiên, nàng nhìn thấy Hoài Ngọc đang rón rén đi vòng qua bức bình phong.
Có lẽ hắn không nghĩ nàng còn thức, khi đối diện với ánh mắt của nàng, hắn mở to mắt đầy kinh ngạc, sau đó hành lễ vấn an: “Dựa theo phân phó của ngài, nô tài đã sắp xếp xong!”
“Tốt!” Vân Kiều nghiêng người gối lên cánh tay, vui vẻ đáp lại. Sau đó nàng đưa tay chỉ đĩa trái cây đặt trên bàn sứ trắng: “Nó đã được ướp lạnh, ngươi mang đi, có tác dụng giải nhiệt!”
Hoài Ngọc nương theo ngón tay mảnh khảnh của nàng nhìn sang, liền ngơ ngác.
Hiện giờ ở Thanh Hòa Cung, hắn quản rất nhiều chuyện, hắn biết Vân Kiều đang điều dưỡng thân thể, nên cho dù mùa hè nóng bức thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không chạm vào đồ lạnh.
Mà mâm trái cây này chưa hề bị động đến, có lẽ là chuẩn bị riêng cho hắn.
Hắn ra ngoài cung làm việc trong tiết trời nắng gắt, trung y mặc trên người đã ướt đẫm, giống như bị phơi nắng, hái má có dấu hiệu sưng đỏ, đau nhức âm ĩ.
Nhưng giờ này, hắn lại không cảm thấy mệt mỏi.
“Tạ nương nương đã quan tâm!” Hoài Ngọc cúi đầu tạ ơn, hắn không lấy trái cây rời đi ngay, mà hỏi lại: “Nương nương không thể nghỉ ngơi được là vì tiếng ve bên ngoài sao?”
Hắn đang bày ra tư thế, chỉ cần Vân Kiều gật đầu một cái, hắn lập tức cho người bắt hết đám ve kia lại.
“Không hẳn như vậy,” Vân Kiều đè đè ấn đường, lắc đầu cười nói: “Là do tâm của ta không tĩnh, những con ve này không ảnh hưởng gì nhiều!”
Nàng trở mình, sa y màu xanh biếc rũ xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen. Hoài Ngọc giống như bị đốt mắt, hoảng loạn dời tầm mắt.
Vân Kiều nhắm mắt một hồi vẫn không thể ngủ được.
Khi nàng mở mắt, thấy Hoài Ngọc vẫn còn ở đó, nàng cũng không đuổi hắn đi, thuận miệng hỏi: “Ngươi từng học đàn sao?”
“Lúc nhỏ có học qua, nhưng mấy năm rồi chưa động vào, hơn phân nửa đã quên hết!” Hoài Ngọc cẩn thận nói.
Mấy ngày nay ở gần, Vân Kiều ít nhiều gì cũng biết chút chuyện của Hoài Ngọc. Nếu như trong nhà không gặp biến cố, có lẽ hắn có thể bình yên trưởng thành, sẽ là một công tử tuấn tú nho nhã.
Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi, khiến hắn lưu lạc đến tình cảnh này.
Điều hiếm thấy là, Hoài Ngọc không vì vậy mà gục ngã, than trời trách đất, mà sâu trong xương cốt hắn là ý chí kiên cường. Giống như cỏ dại ở ven đường, cho dù bị người ta giẫm đạp tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần còn rể ở đó, nó vẫn có thể lớn lên được.
Không có quá nhiều dã tâm, nhưng cũng không phải tầm thường.
“Không sao!” Vân Kiều không bận tâm, nói: “Gian ngoài có đàn, đàn một khúc cho ta nghe!”
Trong phút chốc Hoài Ngọc do dự, nhìn thấy Vân Kiều nhắm mắt lại, hắn không nỡ từ chối.
Hắn lẳng lặng vòng qua bức bình phong, lúc này mới phát hiện, cây đàn vốn dĩ đã xếp xó từ lâu, nay lại nằm ngay ngắn trên bàn.
Dạo trước gia đình hắn buôn bán đồ cổ, lúc nhỏ được nhìn thấy nhiều thứ, cho nên ánh mắt của hắn cũng không tồi. Vừa nhìn thấy đàn, hắn khá chắc chắn đây là đàn cổ của tiền triều để lại.
Đầu ngón tay lướt qua, dây đàn rung lên, vang lên âm thanh dễ nghe.
Đã nhiều năm rồi, Hoài Ngọc chưa từng động đến đàn, lúc đầu chạm vào có hơi không quen, khiến tiếng đàn đứt quãng, lạc nhịp. Nhưng không lâu sau, hắn đã quen dần, tiếng đàn mềm mại êm đềm hơn, là khúc an thần.
Tiếng ve ồn ào từ bên ngoài bị che lấp, bất giác Vân Kiều đã chìm vào giấc ngủ.
Vừa bước vào Thanh Hòa Cung, Bùi Thừa Tư loáng thoáng nghe được tiếng đàn, có chút bất ngờ. Bởi vì Vân Kiều không có thiên phú về âm luật, nàng đi theo nữ tiên sinh học một thời gian, cũng chỉ đàn được vài khúc cơ bản.
Cho dù hắn đặc biệt tìm đàn cổ Tiêu Vĩ về cũng không có tiến bộ gì.
Bùi Thừa Tư ngăn không cho cung nhân thông truyền, tự mình đi theo tiếng đàn đến thư phòng. Lúc đẩy cửa ra, hắn phát hiện nội thị mặc thanh y ngồi ở đó đánh đàn.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, nội thị kia vội quỳ xuống, cúi đầu thật thấp thỉnh an.
Từ lâu, Bùi Thừa Tư đã biết Vân Kiều có thu nhận một nội thị tên là Hoài Ngọc, còn báo thù cho gia đình hắn, lật lại nợ cũ bắt giam Nội Sự Trần Cát, đưa vào đại lao đợi sang thu sẽ xử trảm.
Nhưng hắn không truy cứu, chỉ nghĩ Vân đang muốn thể hiện quyền lực, bồi dưỡng tâm phúc.
Cho đến khi vừa rồi, cuối cùng Bùi Thừa Tư cũng nhìn rõ dung mạo của Hoài Ngọc. Lúc nhìn thấy y, có rất nhiều cảm xúc trong hắn nổi lên, kinh ngạc đến độ nói không nên lời.
“Ngươi…” Bùi Thừa Tư dừng một chút, sau đó khó khăn nói tiếp: “Ngẩng đầu lên!”
Hoài Ngọc biết chuyện này không xong rồi, song, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe theo. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt cụp xuống, tránh né ánh mắt của Bùi Thừa Tư.
Ánh mắt của Bùi Thừa Tư dần lạnh đi, buồn phiền trong lòng càng mãnh liệt hơn, hai loại cảm xúc đang giằng xé nhau, tựa như muốn làm hắn mất khống chế.
Hắn muốn chất vấn Vân Kiều vì sao lại giữ nội thị có dung mạo giống hắn ở bên người? Song, hắn lại muốn lập tức cho người áp giải nội thị xuống, từ nay về sau không được xuất hiện ở Thanh Hoà Cung nữa, để mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được.
Bùi Thừa Tư biết nếu hắn phạt người bên cạnh Vân Kiều, chỉ khiến nàng càng giận thêm.
Quan hệ của hai người giờ đây không thể chịu thêm được bất kỳ khúc mắc nào nữa.
“Ai cho ngươi động vào đàn này?” Bùi Thừa Tư hỏi.
Hoài Ngọc lại gục đầu xuống, thấp giọng giải thích: “Nương nương thấy tiếng ve bên ngoài ồn ào, khó đi vào giấc ngủ, nên lúc này mới lệnh cho nô tài đánh đàn!”
Bùi Thừa Tư ngây người, hắn quay đầu lại, thấp thoáng nhìn thấy có người nằm trên giường đằng sau tấm bình phong, không động đậy, tựa như đang ngủ say.
Hắn bình tĩnh lại, hắn biết lúc này không phải là lúc nên truy cứu, âm giọng hạ thấp xuống theo bản năng: “Ra ngoài đi!”
Hoài Ngọc cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng ve vọng lại.
Bùi Thừa Tư phủ tay lên đàn, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hắn giỏi âm luật, khi còn ở Bình Thành, thỉnh thoảng sẽ đánh đàn cho Vân Kiều nghe. Đương nhiên, khúc “an thần” hắn đánh rất nhuần nhuyễn. Chỉ là, hắn tưởng tượng đến tên nội thị kia vừa ngồi ở chỗ này, cảm giác lại khó chịu.
Bùi Thừa Tư nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Vân Kiều nghĩ gì mà lại giữ một người như vậy ở bên cạnh?
Mặc kệ nàng nghĩ thế nào, thì đáp án cuối cùng vẫn khiến hắn nghẹn họng.
Trong phòng truyền đến động tĩnh, Vân Kiều trở người sau tấm bình phong, giống như sắp thức.
Bùi Thừa Tư do dự một lát, sau đó rung dây đàn, đánh một khúc “an thần thanh tâm” khác, để trấn an nàng.
Vân Kiều ngủ say, đến mức không hề hay biết chuyện xảy ra ở gian ngoài. Mãi đến sau giờ Ngọ mới tỉnh dậy. Nàng dụi mắt, nghe thấy tiếng đàn trong phòng vẫn chưa dừng, xuyên qua mành trúc nàng nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, bèn mở miệng: “Đến giờ này rồi… ngươi không biết lén lút lười biếng sao?”
Giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ, vì mới vừa thức giấc, âm giọng có hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng dịu dàng.
Bùi Thừa Tư nghe được liền ngẩn ra.
Đã lâu rồi hắn chưa nghe Vân Kiều nói chuyện như vậy.
Không biết từ khi nào, đứng trước mặt hắn Vân Kiều ngày càng ít cười. Từ sau khi trở mặt với hắn, nàng cũng không còn những biểu cảm giả dối nữa, một chút ý cười cũng lười trưng ra.
Cho đến lúc này, bỗng nhiên Bùi Thừa Tư mới ý thức được, hoá ra bên trong nàng vẫn mềm mại dịu dàng giống như trước.
Chỉ là không lộ ra trước mặt hắn thôi.
Sự thật này khiến hắn cảm thấy ghen ghét tên nội thị Hoài Ngọc kia, thù địch ban đầu bị hắn đè xuống giờ đây lại trỗi dậy.
Vân Kiều dụi mắt, nàng không thấy Hoài Ngọc tiến đến dâng trà như mọi khi, sau khi tiếng đàn dừng lại thì không có động tĩnh gì nữa, lúc này nàng mới phát giác có gì đó không đúng.
Vân Kiều xỏ giày thêu, nghi ngờ vòng qua bình phong, sau đó sững sờ tại chỗ.
Bùi Thừa Tư yên lặng nhìn nàng, ánh mắt u ám bất định.
Hai người không ai nói gì, cuối cùng Vân Kiều “thức tỉnh” trước, nàng xoay người quay về lại nội thất, Bùi Thừa Tư thấy vậy liền lên tiếng ngăn nàng, giọng hắn trầm thấp: “Nàng dưỡng nội thị kia là có ý gì?”
Hắn dùng từ rất mờ ám, vốn Vân Kiều đã không được vui, nàng lập tức đanh giọng, hỏi ngược lại: “Vậy lời này của ngươi là có ý gì? Chi bằng cứ nói thẳng ra!”
Bùi Thừa Tư nói không nên lời.
Bình tĩnh xem xét lại, hắn không nghĩ Vân Kiều thật sự coi trọng nội thị này. Chỉ là, trong lúc nhất thời hắn không kiềm chế được cảm giác chua xót trong lòng, cho nên mới chất vấn nàng.
“Ngươi không cần phải nghi thần nghi quỷ!” Vân Kiều không muốn chọc giận Bùi Thừa Tư, để rồi hại Hoài Ngọc, nàng cẩn thận tìm từ nói: “Ta giữ lại hắn cùng lắm chỉ vì hắn làm việc nhanh nhẹn!”
“Nếu ngươi cảm thấy Thanh Hoà Cung này chỉ có thể cài người của ngươi, thì cứ việc đuổi hắn đi!”
Bùi Thừa Tư bị nàng làm cho á khẩu không thể đáp lại được gì, chỉ cố giải thích: “Nàng biết là ta không có ý này mà!”
Hắn không ngại để Vân Kiều dưỡng tâm phúc, chỉ là hắn không thể chấp nhận được nội thị này giống như thế thân của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.