Nàng Là Trân Bảo

Chương 1:




Thành Kim Lăng.
Lúc này đang là cuối xuân, cành liễu đung đưa, lùm cây đỗ quyên thi nhau đua sắc, lại vì mưa bụi Giang Nam mà trên nụ hoa đỗ quyên đọng lại không ít hơi nước, ngay cả mặt sông Tần Hoài cũng có một lớp sương mù, sương mù mờ mịt, trực tiếp khiến du khách đắm chìm vào trong đó.
Ba tháng trước, tân triều thành lập, Tân Đế đăng cơ, việc thay đổi triều đại này không gây ảnh hưởng quá nhiều tới thành Kim Lăng phồn hoa, Kim Lăng vẫn sung túc thái bình, nhất là vào ban đêm, thanh lâu sở quán ở hai bên bờ sông Tần Hoài vô cùng náo nhiệt, thức trắng đêm không ngủ, oanh ca yến vũ, trong đó nổi danh nhất là Thược Kim Quật.
Thược Kim Quật đồng âm với đốt tiền bạc, chính là chỉ người giàu có tới nơi này vung tiền như rác.
Mà quả thật thì Thược Kim Quật trên mặt sông Tần Hoài chính là thanh lâu sở quán đứng đầu thành Kim Lăng, bao nhiêu người vì nghe danh mà đến, nhưng lại phát hiện ngay cả tư cách lên thuyền cũng không có.
Thược Kim quật được coi như là thanh lâu sở quán số một thành Kim Lăng, toạ ở trên mặt sông, nếu như muốn đi vào bên trong thì sẽ phải ngồi thuyền hoa của Thược Kim Quật, chèo thuyền cũng không phải là thuyền phu bình thường, mà là một thiếu nữ xinh xắn.
Dưới chân thiếu nữ kia đặt một cái giỏ, khi nào ngân lượng đầy giỏ, khi ấy thiếu nữ mới bắt đầu chèo thuyền.
Dĩ nhiên cũng có nhiều kẻ vô lại muốn lên thuyền mà không muốn bỏ tiền ra, chẳng qua khi gặp trường hợp ấy, thiếu nữ không cần kêu một tiếng, người của Thược Kim Quật đã vọt từ dưới nước lên, cũng không biết tại sao người của Thược Kim Quật có thể núp ở dưới đáy nước, còn có thể ở lâu như vậy.
***
Đây là lần đầu tiên Trương Sinh đến thành Kim Lăng nên muốn tới Thược Kim Quật nhìn thử một chút, hắn mất một khoản bạc mới khiến thiếu nữ chèo thuyền.
Thiếu nữ vừa chèo thuyền vừa mỉm cười nhìn hắn: "Đây là lần đầu tiên khách quan tới sao?"
Trương Sinh nhìn đối phương: "Sao cô nương biết?"
Tiếng cười của thiếu nữ giống như chuông bạc, vang xa trên mặt sông Tần Hoài: "Bởi vì chỉ có khách quan tới lần đầu mới đoan đoan chính chính đứng một chỗ, nếu là khách quen thì đã sớm bảo Tiểu Yêu xướng một khúc rồi."
Hoá ra là như vậy.
Đến khi cô nương tên Tiểu Yêu kia xướng một khúc, Trương Sinh mới bừng tỉnh mà hiểu ra, vì sao leo lên thuyền này cũng cần phải mất nhiều bạc đến vậy, tiếng hát của Tiểu Yêu êm tai hơn tất cả những hoa nương mà hắn đã từng nghe từ trước đến nay. Tiếng hát của thiếu nữ hoà với tiếng nước chảy, thuyền cũng chậm rãi đậu sát cửa Thược Kim Quật.
Thược Kim Quật được xây dựng hết sức tinh xảo, rường cột chạm trổ tinh tế, cửa của Thược Kim Quật là một căn thuỷ tạ (*), những tấm ván gỗ trên thuỷ tạ kia có khắc mảng hoa thược dược thật lớn.
(*) Nhà xây trên mặt nước.
Tiểu Yêu bước lên thuỷ tạ trước, sau đó đưa tay ra với Trương Sinh còn đang đứng trên thuyền.
Trương Sinh do dự chốc lát, rồi cũng đặt tay mình vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của đối phương.
Đi qua thuỷ tạ mới nhìn thấy bảng hiệu của Thược Kim Quật, trên tấm bảng đề ba chữ "Thược Kim Quật" thật to, điều thú vị là bảng hiệu này cũng được làm thành dáng vẻ của hoa thược dược, đèn lồng treo hai bên cũng không phải là đèn lồng đỏ như các thanh lâu bình thường, đèn lồng của Thược Kim Quật là ngọn đèn lưu ly mỹ nhân mười hai mặt, mỗi một mặt đều là một mỹ nhân tuyệt sắc, mà mười hai vị mỹ nhân kia chính là mười hai vị hoa khôi của Thược Kim Quật.
Trương Sinh được Tiểu Yêu dắt tay bước vào Thược Kim Quật, hắn cảm thấy dường như mình đã đi tới cõi tiên cảnh chốn trần gian, mũi hắn ngửi được mùi hương không phải là hương liệu chất lượng kém, mà là mùi thơm thanh nhã dịu ngọt, từng vị mỹ nhân đi ngang qua người hắn đều khiến cho hắn không tài nào rời mắt khỏi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao Thược Kim Quật lại là thanh lâu sở quán số một thành Kim Lăng.
Một vị mỹ nhân mặc áo tím bước tới, nàng cười nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vội vàng buông tay Trương Sinh, chạy ra ngoài.
Trương Sinh thấy Tiểu Yêu bất thình lình bỏ đi thì quay đầu nhìn theo, vị mỹ nhân kia thấy vậy bèn không khỏi buồn cười: "Vị khách quan này, năm nay Tiểu Yêu mới có mười bốn tuổi, vẫn chưa có treo biển hành nghề đâu."
Trương Sinh quay đầu lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ, mỹ nhân tiếp tục nói: "Nơi này của chúng ta còn có rất nhiều cô nương gia xinh đẹp hơn Tiểu Yêu, hay là khách quan thử đi nhìn xem sao."
Trương Sinh nghe thấy lời này, bấy giờ mới biết hoá ra vị mỹ nhân trước mắt này chính là tú bà của Thược Kim Quật, lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn đối phương, phát hiện dù đối phương nhìn trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng khoé mắt đã có chút nếp nhăn.
"Ta họ Đỗ, khách quan gọi ta một tiếng Đỗ Nương là được rồi, không biết tối nay khách quan tới đây, trong lòng đã chọn được ai chưa?"
Trương Sinh là người nơi khác, cũng là lần đầu tiên đến Thược Kim Quật, vì vậy liền để Đỗ Nương chọn giúp hắn.
Khi bọn họ đang nói chuyện ở đại sảnh tầng một, Trương Sinh nghe được có tiếng động vang lên từ trên tầng hai, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ.
Thiếu nữ kia mặc một thân bạch y, so với Đỗ Nương, thậm chí so với cả Tiểu Yêu, cách ăn mặc của nàng không khỏi trang nhã quá mức, đừng nói đến đồ trang sức, ngay cả gương mặt nàng cũng không hề trang điểm.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Trương Sinh, nhưng rất nhanh sau đó liền rời đi.
Vì cái nhìn này mà Trương Sinh đã hiểu được cái gì gọi là một giây nhớ mãi cả đời không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.