Trong phòng tân hôn, chỉ còn lại hai người là Cổ Nhược Phong và Huyết Vương, không, phải nói là cũng chỉ có hai người bọn họ bước vào đây.
Cổ Nhược Phong ngồi ở mép giường, Huyết Vương ngây ngô đứng ở nơi đó, cảm xúc trong đáy mắt là hạnh phúc, là kích động, là vui mừng, thế nhưng những ngón tay thon dài lại nắm chặt hai ống tay áo, không biết phải làm sao.
Cổ Nhược Phong bất đắc dĩ thở dài một cái, đây là kết hôn ư!? Cuối cùng nàng vẫn mở miệng yếu ớt nói chuyện, giọng nói lại mang theo chút buồn bã nhè nhẹ, đầy ắp tình cảm không thể nói hết: "Phu quân đứng như vậy, là bởi vì không muốn cưới Phong Nhi sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Cổ Nhược Phong cũng thoáng kinh ngạc một chút, từ khi nào thì mình lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện vậy?
Huyết Vương nghe thấy câu này, lập tức lộ ra dáng vẻ luống cuống trước nay chưa từng có: "Không phải, không phải vậy, không phải là ta không muốn cưới nương tử. Ta... ta, ta. . . . . ." Huyết Vương gãi đầu, không biết phải giải thích như thế nào.
"Vậy vì sao phu quân còn chưa vén khăn voan lên?" Cổ Nhược Phong rất muốn điên cuồng hét lên một câu rằng: Mão quan trên đầu được làm bằng hoàng kim, rất nặng đấy!
Huyết Vương chợt hiểu ra, quét mắt nhìn khắp phòng, rốt cuộc tìm thấy một cây gậy hỉ làm bằng hoàng kim đặt ở trên bàn. Hắn chậm rãi đến gần Cổ Nhược Phong, bàn tay cầm gậy hỉ hơi run rẩy.
Cổ Nhược Phong cảm thấy hôm nay thật sự là nàng đã hao hết kiên nhẫn rồi, mặc dù nàng đối xử với Minh Nhi cũng không hơn vậy bao nhiêu.
Đè nén tính khí xuống, rốt cuộc đợi đến khi Huyết Vương nhẹ nhàng vén khăn voan lên, nàng rõ ràng cảm nhận được trong lòng của vị nam tử mặc hỉ phục đang đứng ở trước mắt mình rất kích động và vui sướng, Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm thấy đáy lòng của mình dường như có một vùng đất đang sụp xuống.
Con ngươi chuyển sang đậm màu, nàng không thể không thừa nhận người nam tử trước mắt này có một địa vị quan trọng trong lòng nàng.
Nếu không, vì sao vừa mới gặp mặt trên đường cái, chỉ vì không muốn thấy hắn bị người ta bắt nạt, nàng đã dẫn hắn đạp gió mà đi, đạp gãy xương vai của toàn bộ đám người trên một con phố?
Nếu không, vì sao lúc ở trong đại sảnh, nàng bất chấp uy nghiêm của Đế vương, ra tay giết người, hơn nữa còn hứa hẹn lời thề cả đời?
Nếu không, vì sao nàng liên tiếp kiềm chế tính khí, chỉ vì muốn cho hắn một hôn lễ hoàn chỉnh?
Nàng không thể không cảm thán vận mệnh thật thần kỳ, có người, chỉ liếc mắt một cái, đã khắc sâu vào đáy lòng.
Huyết Vương sững sờ nhìn người ngồi ở trên giường, nữ tử ấy chỉ cao tới ngực mình, toàn thân mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong mắt vừa cảm thấy kỳ lạ vừa kinh ngạc không thể tin được, ngược lại cũng giống như có một loại mừng rỡ như điên.
Người ngoài đồn đại dung mạo của tứ tiểu thư Cổ gia Cổ Nhược Phong chỉ ở mức thường thường, là một người ngu ngốc bất tài, vậy mà hôm nay, Cổ Nhược Phong ở trước mắt hắn lại có dung mạo vô song, phong hoa tuyệt đại! Hôm trước, lúc gặp nàng ở trên đường nhất định là nàng đã dịch dung. Đây mới thật sự là nàng!
"Chẳng lẽ phu quân thấy choáng sao?" Khóe miệng Cổ Nhược Phong cong lên tạo thành một nụ cười hài hước. Nàng cũng không nhận ra Huyết Vương là một người hèn yếu nhu nhược, ngược lại còn hoàn toàn khác biệt, chẳng qua là hắn không có thời cơ trưởng thành thích hợp mà thôi. Mà mình, lại chính là người muốn tạo ra cái thời cơ này cho hắn! Về phần sau này sao? Người quen với nàng đều biết trên thực tế Cổ Nhược Phong nàng là một người rất lười, cho nên đương nhiên là nàng muốn dựa vào đại thụ cao lớn để hóng mát rồi. Vì sao nàng lại cố tình chọn trúng Huyết Vương ư? Vậy thì chỉ trách số mệnh, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn vào đúng ngày nàng tỉnh lại thì Hoàng đế tứ hôn, hơn nữa lại vừa vặn để mình gặp được hắn vào trước ngày đại hôn! Vào đúng thời khắc đó hắn khiến cho mình nhớ tới Minh Nhi đang ở một thế giới khác cách xa nơi này, tác động tới lòng tốt trước nay mình vốn không có nhiều.
Nàng đối vơi hắn, có lẽ không có tình yêu, nhưng mà, nàng sẽ bảo vệ hắn cả đời, đây là lời thề nàng hứa hẹn với hắn!
Bọn họ đều cùng một loại người, bị người đời vứt bỏ. Chỉ là nàng may mắn hơn một chút, kiếp trước nàng có một đệ đệ Cổ Nhược Minh, có thù hận làm mục tiêu của cuộc đời, kiếp này nàng có mẫu thân và đại ca của nàng cưng chiều, ít nhất cuộc sống này không có gì phải lo lắng. Mà Huyết Vương, từ khi hắn được sinh ra, đêm đó phong vân biến sắc trong nháy mắt, lời nói của vị Quốc sư Thiên Tâm được người đợi tôn sùng là Thần, thánh chỉ vô tình của vị phụ thân là Hoàng đế kia, đã định trước hắn không có người nào quan tâm, mặc cho người ta bắt nạt.
Bọn họ có số mệnh giống nhau, kiếp trước nàng bị đuổi giết bị ám hại, kiếp này lại điên điên khùng khùng, hắn bị người đời e ngại, giễu cợt, bắt nạt.
Cho nên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt hắn, huyết nhãn hờ hững như đá hồng ngọc, khi nàng cầm tay hắn đạp gió lướt đi, nhìn thấy trong mắt hắn toát ra niềm vui sướng hạnh phúc, nàng, rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi yên không quan tâm.
"Ta. . . . . ." Huyết Vương lại càng thêm luống cuống, khuôn mặt như tơ lụa mặc dù có nửa tấm mặt nạ che chắn, nhưng lại không che giấu được màu đỏ đang nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt, càng ngày càng đậm.
Cổ Nhược Phong nhìn tấm mặt nạ y hệt ác quỷ, trong lòng không nhịn được hiện lên đau thương. Nàng không biết rốt cuộc phía sau mặt nạ là hình dạng gì, nhưng chỉ dựa vào nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, thì có thể thấy dung mạo của hắn cũng không thấp hơn mình.
Bất luận mặt nạ này là do người khác đeo cho hắn, hay là do hắn tự mình đeo, đều không thể phủ nhận trong này ẩn chứa lý do khiến người ta đau lòng.
Bàn tay không tự chủ lướt nhẹ trên chiếc mặt nạ mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt giống hệt hơi lạnh trong lòng bàn tay hắn, lời nói thốt ra khỏi miệng lại càng mỏng manh như gió: "Phu quân, có thể cho Phong Nhi xem thử dung nhan dưới chiếc mặt nạ này một chút không?"
Đôi mắt của Huyết Vương vốn mang thần sắc mơ mơ màng màng bỗng hơi chấn động một cái, tiếp theo chính là thần sắc cực kỳ khổ sở, giơ tay lên nắm chặt cổ tay đang lướt nhẹ phía trên mặt nạ của Cổ Nhược Phong: "Nương tử, ta. . . . . ." Phía dưới mặt nạ này là quỷ nhan mà bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi. . . . . .
"Sao vậy? Ngay cả Phong Nhi mà phu quân cũng không tin sao?" Cổ Nhược Phong không đợi Huyết Vương nói hết đã ngắt lời hắn, nàng không muốn nhìn thấy loại đau khổ này trong mắt hắn!
"Không phải." Con ngươi của Huyết Vương dao động, cuối cùng thả tay xuống, chấp nhận hành động của Cổ Nhược Phong, nhưng sự lo lắng và e ngại trong mắt hắn vẫn không tránh khỏi ánh nhìn của Cổ Nhược Phong.
Chậm rãi gỡ mặt nạ quỷ xuống, những vết sẹo xấu xí cong cong quẹo quẹo nổi đầy trên nửa khuôn mặt vốn nên có làn da trơn mịn như tơ lụa giống với nửa khuôn mặt còn lại. Vết sẹo lồi lồi lõm lõm, ăn sâu tới xương, có thể thấy được người dùng đao khắc lên mặt hắn có bao nhiêu ác độc!
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve từng đường sẹo, trong mắt hiện lên lửa giận và đau lòng không cách nào che giấu được!
"Ai làm?" Trong giọng nói mang theo ngữ điệu hơi run rẩy, chủ nhân của tiếng nói đã không thể khống chế được cơn giận dữ trong lòng.
". . . . . . Thái tử." Do dự một lát, cuối cùng Huyết Vương vẫn nói ra người đã hạ đao.
"Mộ Dung Niệm Diệc. . . . . . Rất tốt." Cúi đầu che giấu sự ngoan độc trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, lại là gương mặt dịu dàng: "Phu quân muốn giải quyết hắn như thế nào?"
Huyết Vương đang đắm chìm trong sự đụng chạm nhẹ như gió của Cổ Nhược Phong, bỗng giật mình khi nghe được vấn đề này, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, chẳng lẽ Phong Nhi muốn hủy dung mạo của Mộ Dung Niệm Diệc sao? Nhưng hắn là Thái tử Mộ Dung, đó là tội chu di cửu tộc! Nàng không sợ sao?
"Nương tử muốn làm gì?" Huyết Vương đem vấn đề này ném lại cho Cổ Nhược Phong, câu đố này khó giải giống như nữ tử, nàng sẽ trả lời như thế nào?
"Hắn đã hủy nửa gương mặt của chàng, vậy ta sẽ hủy toàn bộ gương mặt của hắn được không?" Giọng nói, ấm áp như ngọc, nhưng trong đáy mắt, lại lộ vẻ khát máu. Mộ Dung Niệm Diệc, ta nói rồi, người bắt nạt hắn, hoàn lại gấp trăm lần, người tổn thương hắn, tặng lại gấp nghìn lần. Trước kia các ngươi tặng cho hắn, ta nhất định hoàn trả gấp bội! Thái tử bị hủy dung, như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc vô duyên với ngôi vị Hoàng đế, ai có thể dễ dàng khoan dung chấp nhận Vua của một nước lại là một quỷ nhan chứ?
Dứt lời, đứng dậy cầm hai ly rượu trên bàn lên, đưa một ly trong đó cho Huyết Vương, vòng qua tay của hắn, uống cạn rượu trong ly. Huyết Vương thấy vậy, cũng ngửa đầu uống hết.
Đến đây, buổi hôn lễ hỗn loạn này miễn cưỡng coi như là đã kết thúc mỹ mãn.
Về phần đêm động phòng hoa chúc, hiện tại cùng lắm mới chỉ vừa qua giờ Tỵ, ngay cả buổi trưa cũng không đến, nói gì tới động phòng?
Huống chi, Cổ Nhược Phong đối với Huyết Vương như vậy, vốn chỉ vì thương tiếc người đồng mệnh, nàng cảm thấy không liên quan tới tình yêu, mà Huyết Vương cũng sẽ không thể mới thấy mặt nàng hai lần đã yêu nàng, hai không người không yêu nhau, động phòng như thế nào?
Trong sân yên tĩnh, càng khiến cho không khí trong phòng thêm tĩnh mịch.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng. . . . . .