‘Mị dược’ = xuân dược (tình dược), ‘Tuyệt’: đoạn tuyệt, cắt đứt , ‘Hoan’: Hoan ái.
“Ầm!” Âm thanh vật nặng ngã trên đất, tiếp theo đó chính là tiếng rống giận gần như cả phủ thành chủ đều có thể nghe thấy: “Cút!”
Nha hoàn hạ nhân không khỏi run lên, hạ thấp tai hơn, có khả năng là căn phòng không xa lắm.
Mà lúc này có hai người không sợ chết đang nằm trên cây cách căn phòng đó không xa. Nói chuẩn xác, phải là trôi lơ lửng trên ngọn cây kia!
Đúng vậy, ngoài hai đại tôn thần Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong ra thì còn ai lớn lối như thế?!
“Rất muốn vào nhìn một chút.” Cổ Nhược Phong chép chép miệng, ngoài này cách bên trong một cánh cửa, mặc dù thính lực của nàng hơn người, nhưng không bằng thấy tận mắt mới đặc sắc!
Phong Huyết Lân sờ lên mũi: “Bây giờ đang chiến hỏa quá mức, đi qua sợ rằng là người đầu tiên bị thiêu, chim đầu đàn này nhường cho người khác tới làm thì tốt hơn.”
Không sai, không ai muốn làm chim đầu đàn này! Nhìn người làm ở phủ thành chủ này thì biết, lúc này sợ rằng người bên trong phòng kia chưa bao giờ phát ra hỏa khí lớn như vậy!
Lại nhìn Nam lão phu nhân vốn phách lối tăng vọt, bây giờ không phải chỉ rụt cổ trong góc thò đầu ra nhìn một chút mà thôi?
Phong Huyết Lân hắn phách lối, cũng là vốn có tư cách phách lối. Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn là người giữ vững nguyên tắc căn bản người không phạm ta, ta không phạm người. Tình huống bây giờ, hai người hắn và Cổ Nhược Phong xem một chút là tốt, nếu thò chân vào ngược lại có không ít phiền toái!
Người ngoài phòng yên lặng chờ trong phòng bùng nổ, mà hình như người bên trong phòng cũng không để người khác thất vọng.
Chỉ trong mấy lần hít thở, vốn cửa phòng bị khóa bên ngoài mở ra, không, phải nói là cánh cửa bị người từ bên trong cho một cước đá bay rồi!
Quần áo Nam Phong còn hơi xốc xếch, nhìn ra được hắn trải qua một trận giãy giụa như thế nào, mặt đỏ bừng không biết là do tức giận hay vì cái gì khác, hoặc là cả hai đều có.
Nam Phong đảo mắt quét qua cả khu vườn, cuối cùng nhìn thấy vạt áo Nam lão phu nhân ở ngưỡng cửa viện, vải vóc đó là gấm vóc độc nhất vô nhị của cả phủ thành chủ, chỉ có Nam lão phu nhân mới có. Thật ra thì Mộ Lam cũng có, nhưng không hiểu vì sao nàng không may y phục.
“Đi ra đi, chẳng lẽ ngài không định cho nhi tử một lời giải thích sao?” Giọng Nam Phong nghe không ra cảm xúc, nhưng hô hấp của hắn hơi gấp rút, tức giận và lạnh giá nơi đáy mắt cùng tồn tại, thân thể hơi run, giống như đang kiềm chế gì đó, rất khổ sở!
Cổ Nhược Phong nhìn Nam Phong đang đứng trong sân, Nam Phong này, nghị lực không tệ, nhưng không biết tiếp theo hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Là trở về phòng, hay định đứng như vậy mà chết đi?
Cuối cùng Nam lão phu nhân không chống lại được tầm mắt lạnh người của Nam Phong, mặc dù cách tường che lấp, bà vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận và quyết tâm của Nam Phong!
Thở dài, lai bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ Phong nhi kiên quyết như thế, thật sự không biết Mộ Lam có gì tốt! Nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình có thể đã thành công, mừng thầm trong lòng, sửa sang lại y phục, ung dung đi ra: “Thế nào, chuyện đã như vậy, ngươi còn muốn trốn sao?”
Nhìn dáng vẻ quần áo xốc xếch của Nam Phong, khẳng định trong lòng lại tăng thêm một phần, ngay sau đó giọng nói cũng mềm đi: “Thủy Nhi là một cô nương tốt, nghe lời hiểu chuyện, lại là người biết phục vụ, ngươi nạp nàng có gì không tốt?”
Mỗi một câu nói của Nam lão phu nhân, sắc mặt Nam Phong càng thêm đen xì, khóe miệng càng nâng lên lộ ra nụ cười giễu cợt, cuối cùng không kịp đợi Nam lão phu nhân tiếp tục càu nhàu, giọng nói lạnh lẽo còn lạnh hơn băng tuyết bốn phía mấy phần: “Nếu nô tài quyến rũ chủ tử cũng được coi là cô nương tốt mà nói, sợ rằng dưới gầm trời này không có người xấu!”
Sau khi Nam lão phu nhân nghe xong sắc mặt hơi khựng lại, ngay sau đó mắng: “Lời này của ngươi là có ý gì?! Cái gì gọi là Thủy Nhi quyến rũ ngươi?! Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của các ngươi, quyến rũ ở đâu ra?!”
“Ngày đại hỉ?” Nam Phong kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay sau đó càng thêm lạnh lẽo, “Sao nhi tử không biết hôm nay là ngày đại hỉ của mình?”
Khóe miệng Nam lão phu nhân giật giật, ánh mắt hơi tránh né: “Không phải bây giờ ngươi đã biết rồi sao?”
Nhìn dáng vẻ của Nam lão phu nhân, Nam Phong thật tình không có lòng đi so đo với bà, tôn kính mẫu thân kia đã từ từ biến mất, bây giờ điều hắn mong muốn duy nhất chính là gặp được Mộ Lam!
“Để cho nàng ta cút ra khỏi phủ thành chủ, chuyện này như vậy thôi, còn Lam Lam đâu?” Lời nói vốn không tình cảm chút nào nhưng khi nhắc tới Mộ Lam thì giọng nói mới trở nên vội vàng mang theo ấm áp.
“Sao ngươi có thể đối xử như vậy với Thủy Nhi?! Dù sao thì nàng ta cũng là người của ngươi rồi!...”
Nam lão phu nhân còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị liếc mắt lạnh lẽo của Nam Phong mà ngừng lại: “Nhi tử không chạm vào nàng ta.” Loại nữ nhân đó, cho dù xách giày cho Nam Phong cũng không xứng!
“Ngươi… ngươi nói cái gì?!” Nam lão phu nhân kinh ngạc trợn trừng mắt, “Sao có thể?!” Rõ ràng trong trà đã hạ độc! Chẳng lẽ nghĩ sai rồi?
Đang nghĩ ngợi, nào ngờ Nam Phong đang đứng đó đột nhiên gục xuống!
“Phong nhi! Phong nhi! Có ai không! Người mau tới đây!”
Cửa chính phá ra trong phòng đầy ắp người, rốt cuộc lúc này Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân “May mắn” như thỏa mãn mong muốn mà đi vào, có thể tận mắt đứng xem.
Lúc này nữ nhân tên gọi là Thủy Nhi được người đỡ nằm trên giường, bằng vào nhãn lực của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, chỉ liếc mắt một cái thì biết rõ nội thương của Thủy Nhi không hề nhẹ, khuôn mặt trắng bệch mất hết huyết sắc, thân thể hơi co rút, dáng vẻ khổ sở tuyệt đối không phải giả bộ.
“Nam Phong đúng là không thương hương tiếc ngọc, xuống tay độc ác với mỹ nhân yểu điệu như vậy.” Cổ Nhược Phong nói mát, chỉ có điều ánh mắt nhìn Nam Phong không có chút giễu cợt nào, mà lại hơi khâm phục.
Lúc này, đại phu đã bắt xong mạch, dọn dẹp hòm thuốc theo người, lắc đầu với người trong cả phòng, thở dài: “Ôi…”
Trong nháy mắt, lòng Nam lão phu nhân níu chặt, sắc mặt Thủy Nhi càng thêm tái nhợt!
“Đại phu… Chuyện này…” Nam lão phu nhân kéo ống tay áo của đại phu, mắt lo lắng nhìn chằm chằm.
Đại phu liếc nhìn quanh bốn phía: “Thành chủ bị người ta hạ mị dược, chỉ có điều đây không phải là mị dược bình thường. Tuyệt hoan, phải kịp thời giao hoan cùng nữ nhân, nếu không thất khiếu * chảy máu, không trị mà chết.”
(*) thất khiếu: 2 con mắt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, miệng.
“Tuyệt hoan?” Tay Nam lão phu nhân run run, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng về phía nữ tử đang nằm thoi thóp trên giường, “Chuyện này là sao?!”
Lúc Thủy Nhi nghe được hai chữ “Tuyệt hoan” thì biết rõ chuyện đã lộ ra sơ hở, hcỉ có điều lúc này nàng không còn đường lui!
Trấn tĩnh lại sắc mặt, vẻ mặt vốn tái nhợt do bị thương cũng không nhìn ra khẩn trương: “Nô tài không biết.” Gương mặt mờ mịt, gần như khiến Nam lão phu nhân tin tưởng rồi!
Mặc dù còn hoài nghi, nhưng bây giờ quan trọng nhất là giải mị dược cho Nam Phong trước! Nhìn dáng vẻ Nam Phong đã không còn chống đỡ được bao lâu!
Thủy Nhi nhìn Nam lão phu nhân quan sát bốn phía, hình như muốn tìm một người tới giải độc cho Nam Phong, nhíu mày, hạ quyết tâm, mặc dù cả người đau đớn khó nhịn cũng từ từ đứng lên từ trên giường!
“Lão phu nhân, để nô tài.” Trong mắt thành khẩn như vậy!
Nam lão phu nhân nhìn dáng vẻ của Thủy Nhi, tròng mắt híp lại: “Thân thể ngươi được sao?” Nàng làm mẫu thân sao lại không biết võ công của Nam Phong? Sư phụ tới dạy công phu từ nhỏ ai không phải là danh gia? Cuối cùng đều bại bởi Nam Phong! Sợ rằng một chưởng lúc nổi nóng hôm nay của hắn không phải nhẹ? Không lấy mất mạng Thủy Nhi đã là may mắn rồi!
“Vì Thành chủ, Thủy Nhi chết muôn lần cũng không từ!” Thủy Nhi quỳ xuống, dáng vẻ thật có khí phách trung thành và tận tâm.
Nam lão phu nhân lo lắng liếc mắt nhìn Nam Phong nằm ở trên giường, vừa định kêu người trong phòng đi ra ngoài hết, lại bị một âm thanh trong trẻo cắt đứt: “Sợ rằng đây không phải là vì Nam Phong, mà là vì chính ngươi đi?”
Cái gì gọi là nói mát?! Nó đây!
Mọi người quay đầu lại, Huyết Vương phi mặc bộ áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế gần ngay cửa, ngồi bên cạnh là Huyết Vương mặc y phục đỏ mang mặt nạ màu bạc.
Thủy Nhi trợn to hai mắt, cả người tràn ngập hơi thở oan uổng phẫn nộ: “Huyết Vương phi, sao ngài có thể nói Thủy Nhi như vậy?!” Oán hận như vậy, quả thật còn oan hơn Đậu Nga tuyết rơi tháng sáu *!
(*) Đậu Nga tuyết rơi tháng sáu: Nói về nỗi oan của nàng Đậu Nga, một trong những vở kịch xuất sắc của Quan Hán Khanh. Đây là một vở kịch nghiêng về đề tài thế sự, một bi kịch gia đình có nguồn gốc bởi cái ác và nguyên cớ xã hội. Nàng Đậu Nga là con ông đồ nghèo Đậu Thiên Chương, lên năm tuổi đã mồ côi mẹ, bảy tuổi đi làm dâu nuôi cho bà góa họ Thái để cha vào kinh đi thi. Sau nàng lấy con bà Thái nhưng chẳng may chồng chết sớm, nàng thủ tiết thờ chồng nuôi mẹ. Trong vùng có bố con nhà Trương Lư ép buộc mẹ con bà Thái phải lấy chúng. Bằng mọi thủ đoạn chúng hãm hại mẹ con bà Thái nhưng không thành, Trương Lư kiện lên quan huyện. Thương mẹ chồng đau yếu, Đậu Nga bị bức cung phải nhận tội đánh thuốc độc giết chết cha Trương Lư mà trong thực chất lại do chính Lư bày đặt. Quan huyện Đào Ngột hồ đồ đã cho lính đánh đập và xử chém Đậu Nga. Trước khi chết, nàng than oan và ước ba điều: khi chém máu nàng không rơi xuống mà phun lên tấm lụa trắng treo ở cột cờ; bầu trời sẽ sa tuyết phủ lên thi hài nàng, mặc dù đang giữa mùa hè; và đất Sở quê nàng sẽ chịu đại hạn ba năm. Tất cả đều ứng nghiệm
Nhất thời, nha hoàn hạ nhân trong phòng cũng bắt đầu bất bình, mặc dù không dám nói ra, nhưng ánh mắt khinh thường trần trụi!
Phong Huyết Lân vẫn nhàn nhã ngồi đó như cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh, ý không muốn ra mặt thay Cổ Nhược Phong. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Nhược Phong như vậy, nói trắng ra, hắn ở đây lúc này chẳng qua là vì Cổ Nhược Phong gần đây nhàm chán đến để điều chỉnh tâm tình, hắn, cũng chỉ là khách tới xem. Nếu quấy rầy trò chơi của Cổ Nhược Phong, hậu quả kia Phong Huyết Lân hắn cũng không muốn thấy.
Cổ Nhược Phong không nhanh không chậm đứng lên, nàng coi như không thấy ánh mắt người chung quanh nhìn mình trực tiếp bỏ qua rồi.
Bước nhẹ đi tới trước mặt Thủy Nhi, hơi cúi người xuống, mắt chống lại ánh mắt của Thủy Nhi: “Hả? Thật sự là bổn vương phi oan uổng ngươi sao?”
Ánh mắt sắc bén như vậy, bên trong hàm chứa đùa cợt khinh thường nồng đậm.
Thủy Nhi chỉ có cảm giác ở trước mặt Huyết Vương phi, mình không còn cái gì, giống như một con ngốc, còn là con ngốc bị lột sạch!
Cảm giác trơ trẽn như vậy khiến cho nàng cảm thấy tức giận xấu hổ, nhưng lại không biết nên làm thế nào, cứ ngơ ngác trố mặt ra ở đó.
Khóe miệng Cổ Nhược Phong khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt, sau đó đứng dậy đi về phía bên giường Nam Phong. Nam lão phu nhân muốn ngăn trở, một nữ tử, tùy ý vào phòng nam tử khác đã là làm trái đạo đức, bây giờ đi tới giường Nam Phong dưới ánh mắt bao người, còn là một Vương phi! Nhìn thế nào cũng không thỏa đáng! Nhưng đảo mắt nhìn Huyết Vương gia ngồi ngay ngắn ở đó, rõ ràng ngài ấy không hề có vẻ phẫn nộ, Nam lão phu nhân cũng không thể nói gì hơn, dù sao, phu quân người ta không ngại, nàng còn để ý gì? Chỉ có điều không biết Huyết Vương phi muốn làm gì?
Cổ Nhược Phong đứng lại cách giường Nam Phong ba thước, nàng sẽ không quá gần Nam Phong, như vậy, người khác sẽ ghen…
“Nam Phong, muốn ta cứu ngươi sao?” Cổ Nhược Phong vuốt vuốt nhẫn ngọc trên ngón tay, ánh mắt nhìn Nam Phong trên giường, nàng biết hắn nghe thấy.
Quả nhiên, Nam Phong gật đầu một cái, mặc dù rất nhỏ, nhưng với Cổ Nhược Phong mà nói thế đã đủ rồi, chỉ cần ý thức của hắn còn có thể khống chế bản thân là có thể.
“Giá cao?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến ý thức của Nam Phong càng thêm tỉnh táo.
Khóe miệng Nam Phong nhếch lên lộ ra khổ sở, khó khăn hé miệng: “Tùy ngài.” Chỉ cần giải cứu hắn khỏi đám nữ nhân kia, mặc dù kết quả là chết cũng không sao. Hắn, không thể có lỗi với Mộ Lam!
Tuyệt hoan, đó không đơn giản là mị dược như vậy!
Cổ Nhược Phong hài lòng hơi cong môi cười, rất tốt, như vậy đùa giỡn mới có thể tiếp tục tiến hành!
Một viên thuốc từ xa ba thước không sai lệch bắn đúng vào trong miệng Nam Phong, vào miệng lập tức tan ra…