Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 5: Dư Thạch cầu hôn




Cổ Nhược Phong tựa lưng vào ghế, cứ ngồi như vậy nhìn mấy người bước từ ngoài cửa vào, đôi mắt giống như Bắc Ưng dính chặt trên người Vân Lan.
Y phục trên người đơn giản, không giống như tiểu thư đại gia bình thường, y phục rực rỡ bay tán loạn, bộ dạng yếu đuối hơn Phàm, không nghĩ tới trên người nữ tử này lại có thể phát ra bản lĩnh và kiên trì lớn như vậy.
Phong Huyết Lân nhìn thấy đôi mắt Vân Ngạo Thiên lóe sáng, trong lòng cười thầm, chẳng lẽ Vân gia hắn còn muốn đối kháng với Huyết Nguyệt sơn trang? Việc Phong Huyết Lân hắn muốn làm chưa ai có thể ngăn cản được!
“Vân gia chủ miễn lễ, mời ngồi.” Phong Huyết Lân hoàn toàn coi phủ thành chủ này như phủ đệ của mình, mỗi lời nói cử chỉ đều đứng ở vị trí chủ nhân. Mà lúc này Bắc Ưng đứng bên cạnh, đôi mắt vẫn kích động nhìn Vân Lan như cũ.
Đã ba năm hắn không gặp nàng rồi. Nàng bây giờ càng lớn càng đẹp hơn, dáng người cao hơn một chút, chỉ là mặt mày u buồn giống như đã khắc trên mặt nàng, không sao xóa đi được!
Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau. Bắc Ưng có chút hối hận, sao không sớm đi qua đó cầu hôn, cho dù có bị cự tuyện thì đã làm sao!
Vân Ngạo Thiên chờ đến khi Phong Huyết Lân dứt lời mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện Vân Lan đứng sau lưng mình vẫn không nhúc nhích! Đối với vị Huyết vương gia này, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi! Khí thế như vậy không khác nào chứng minh tính chân thực của lời đồn đại!
“Lan nhi!” Quát lớn một tiếng, kéo Vân Lan đang sững sờ lại.
Vân Lan nhìn tứ phía, người ngồi trên ghế chủ tọa kia không phải là Bắc Ưng, chẳng lẽ phủ thành chủ mới đổi chủ tử sao? Vậy Bắc Ưng thì sao? Còn lụa đỏ bên ngoài và chuyện hạ nhân đang thảo luận thì sao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vân Ngạo Thiên nhìn bộ dạng hoang mang của Vân Lan, trong lòng thở dài một tiếng, nữ nhi bảo bối này của hắn, vừa nhìn thấy Bắc Ưng liền nói không ra lời!
“Huyết vương gia, tiểu nữ chưa từng trải sự đời, không biết lễ nghi, mong Vương gia thứ tội.” Vân Ngạo Thiên lo lắng nói, cũng không biết Huyết vương gia này có mục đích gì, biết sớm thì đã nhắc nhở Lan nhi một chút rồi! Nhìn tình huống bên ngoài, đây không phải muốn tứ hôn Lan nhi cho Bắc Ưng sao? Vân Ngạo Thiên nghĩ đến ba năm qua, Vân Lan dầu muối đều không vào nói gì cũng không thông, cho là không phải Bắc Ưng thì không lấy chồng, trong lòng liền kiềm chế cơn buồn bực! Bắc Ưng này có chỗ nào tốt đâu! Hắn nhìn thế nào cũng không ra hắn (Bắc Ưng) tốt tốt ở chỗ nào?! Trừ bỏ tính tình cương trực ngay thẳng, lại có võ công không tệ, ngoài ra hắn còn có cái gì nữa đâu? Nhưng mà tiểu tử này thật sự chờ ba năm, vẫn không tìm nữ nhân khác. Điểm này hắn rất bội phục.
“Vân Lan khấu kiến Huyết vương gia, Huyết vương phi.” Vân Lan cũng là người thận trọng, nghe Vân Ngạo Thiên nhắc như vậy liền biết thân phận của hai người đang ngồi trên ghế chủ tọa kia. Chuyện tình của Huyết vương gia và Huyết vương phi được truyền khắp vương triều Mộ Dung như vậy, Vân Lan có biết đến một chút.
“Tiểu thư Vân gia không hổ là đệ nhất mỹ nhân của thành Cố Bắc, Vân gia chủ, cửa của Vân gia ngươi vài năm nay sợ là đổi không ít rồi?” Cổ Nhược Phong cực kỳ vui sướng nở nụ cười, phất tay một cái để cho Vân Lan đứng dậy.
Chỉ là lời này vừa nói ra, trên mặt Vân Ngạo Thiên, Vân Lan và Bắc Ưng đều cứng đờ, sắc mặt không khá hơn chút nào. “Đấu tranh” ba năm nay chỉ có đương sự mới hiểu rõ.
Một khắc khi Vân Lan xuất hiện, ánh mắt Dư Thạch luôn khóa ở trên người nàng. Nói đi nói lại, Dư Thạch vừa vặn bằng tuổi với Bắc Ưng và Vân Ngạo Thiên, chỉ là người một người trung niên cưới một nữ tử hai mươi cũng không coi là gì, lại là chuyện rất bình thương!
Hơn nữa, Dư gia lại là đệ nhị thế gia ở thành Cố Bắc, rất môn đăng hộ đối với Vân gia, nếu hai nhà có quan hệ thông gia, đây rõ ràng là đại hỉ!
Vân Ngạo Thiên mang theo Vân Lan ngồi xuống.
Nhũng người đang ngồi kia đều là người thông minh lanh lợi, liếc mắt nhìn một cái liền sáng tỏ.
Vân Ngạo Thiên cảm thấy đáng ra hôm nay mình nên cáo bệnh không đến, Huyết vương gia có quyền lớn như vậy, sẽ không làm khó một bệnh nhân chứ? Dư Thạch này từ lâu đã thích Vân Lan, hắn biết. Vân gia hắn không thiếu tiền, sao phải gả một nữ nhi cho người như thế?!
Vân gia chủ, không biết Vân tiểu thư đã bao nhiêu tuổi rồi?” Cổ Nhược Phong muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, đề tài Vân Ngạo Thiên và Vân Lan muốn tránh, nàng lại càng muốn nhắc tới, càng muốn chọc vào nỗi đau của người khác!
Khóe mắt Vân Ngạo Thiên giật giật, Vân Lan bao nhiêu tuổi ở thành Cố Bắc này ai chẳng biết, hắn không tin trước khi Huyết vương phi mời bọn họ tới không có tìm hiểu qua!
Nhưng mà, nghĩ là nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn cung kính trả lời: “Hồi Huyết vương phi, tiểu nữ năm nay vừa tròn hai mươi.” Nghĩ đến tuổi của Vân Lan, Vân Ngạo Thiên lại cảm thấy đau đầu, tuổi này, nếu muốn tìm một người tốt để gả sợ là không dễ!
Cổ Nhược Phong nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Hai mươi?” Trong mắt tỏ rõ vẻ kinh ngạc cùng nghi vấn: Vì sao hai mươi tuổi còn chưa có xuất giá?
Vân Ngạo Thiên rất muốn coi như Cổ Nhược Phong không nhắc đến vấn đề này, nhưng mà Cổ Nhược Phong khí thế cường đại khiến hắn không dám coi như không có! Đành phải run rẩy đáp: “Đúng là hai mươi.”
“A...? Hai mươi còn chưa xuất giá, chẳng lẽ tiểu thư Vân gia có nỗi khổ gì sao?” Lần này Cổ Nhược Phong nhìn Vân Lan ở bên cạnh.
Trong lòng Vân Lan chấn động, lời kia của Cổ Nhược Phong đang hỏi tới cái mà nàng bận tâm nhất! Khóe mắt rưng rưng nước, khổ sở bắt đầu đến. Ba năm nay, không có người ủng hộ nàng, nếu không phải Bắc Ưng để lại cho nàng một khối ngọc, nàng sợ là nàng sẽ không chống đỡ đuợc đến bây giờ!
Qua một lúc lâu, Cổ Nhược Phong vẫn chưa có được câu trả lời của Vân Lan, cũng không tức giận, chỉ nhàn chán nhấp một ngụm trà trong tay, khóe mắt lại nhìn về phía Bắc Ưng.
Trái tim Bắc Ưng đặt hoàn toàn trên người Vân Lan, nhìn đôi mắt Vân Lan đẫm lệ khiến tim hắn đau đớn! Giờ phút này hắn rất muốn bất chấp tất cả đi tới ôm nàng vào ngực, thay nàng lau đi những giọt nước mắt uất ức kia!
Lúc này Bắc Ưng cũng không biết, phủ thành chủ này treo đầy lụa đỏ, hơn nữa chuyện này đã truyền đi khắp thành Cố Bắc rồi!
“Huyết vương phu, thảo dân chung tình với Vân tiểu thư đã lâu, ba năm nay có trời đất chứng giám, kính xin Huyết vương phi có thể tứ hôn cho thảo dân và Vân tiểu thư !”
Một tiếng nói vang lên giữa đại sảnh yên tĩnh, chấn động trong tai của mọi người! Giống như một đạo sấm sét vừa đánh xuống, đánh cho mọi người ngoài khét trong sống!
Vân Ngạo Thiên lo lắng, nhìn chằm chằm vào người nói ra lời kia, không nói nên lời!
Trên mặt Vân Lan tràn đầy khiếp sợ, không thể biết rõ màu sắc trên ấy!
Mà Si Mị Võng Lượng Phàm, thậm chí là Tuyết Cơ, khóe miệng cũng co giật không thể dùng một hai lời để diễn tả được!
Ngay cả Trình Thính Phong luôn kuoon sóng nước chẳng sao cũng thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra ngoài! Nếu nói trong phòng này ai trấn định nhất, vậy thì phải kể đến hai vị đại thần đang ngồi trên kia rồi! Mặc dù, hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong rất muốn cười to một tiếng: “Dư Thạch, người thật tài tình!” Nhưng vẫn cố gắng kìm xuống, lúc này không thể phá hỏng được!
Bắc Ưng vừa mới ngồi xuống liền lập tức đứng phắt dậy, đôi mắt màu đỏ mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thạch, cả người run rẩy, người này, người này, người này có biết xấu hổ là gì hay không!
“Dư Thạch!” Cuối cùng quát lên một tiếng giận giữ, Bắc Ưng vốn là người trầm ổn, bây giờ phải quát to như vậy hắn mới có thể phát tiết hết những tức giận trong lòng!
Dư Thạch không chút để ý chống lại ánh mắt của Bắc Ưng, Dư Thạch hắn là gia chủ của Dư gia, thân phận này, không kém chút nào so với thành chủ thành Cố Bắc như hắn! Hơn nữa, Dư Thạch hắn hòa đồng hơn nhiều so với Bắc Ưng! Nếu không làm sao Vân Ngạo Thiên kia có thể chậm chạp không hứa gả Vân Lan cho Bắc Ưng!
Hơn nữa, hôm nay Huyết vương gia nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của mình, bọn họ coi nhưn cũng có chút quan hệ. Bắc Ưng hắn vừa đến thành Cố Bắc, sao có thể có quan hệ với Huyết vương gia? Lúc này Dư Thạch hoàn toàn ném chuyện Cổ Nhược Phong vì Bắc Ưng mà đặt mua phủ thành chủ ra sau ót! Hoặc là nói hắn cố ý quên đi! Khi đó hắn nhìn thấy Vân Lan sau ba năm không gặp, trái tim bắt đầu lại lung lay! Hiện giờ Vân Lan càng thú vị hơn so với ba năm trước, càng làm cho người khác không thể buông tay! Huống hồ, cưới được Vân Lan liền cưới được cả Vân gia! Vụ mua bán này kiếm được không lỗ, nếu Dư Thạch hắn không tranh thủ liền là kẻ ngốc rồi!
“Những lời nói này của Dư Thạch đều là thật, kính xin Vương gia và Vương phi minh giám!” Huyết vương gia và Huyết vương phi hôm nay mới vừa tới thành Cố Bắc, hiện giờ ai là người có thể tin, ai là người nói thật, hẳn là bọn họ đã biết rõ rồi! Cho dù là nói dối cũng là lời nói thật!
“Roạt!” Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, Bắc Ưng quả thật bị tức đến váng đầu, cũng chẳng quan gì đến Huyết vương gia hay Huyết vương phi gì nữa! Dư Thạch kia thật vô liêm sỉ! Khong nghĩ đến tuổi của hắn đã lớn hơn hai lần tuổi của Lan nhi, hơn nữa trong nhà hắn thê thiếp vô số đừng nói là chung tình với Lan nhi! Đây đúng là một loại vũ nhục! Lại nghĩ đến ba năm trước đây, Dư Thạch gần như cùng mình đến Vân gia cầu thân, Bắc Ưng liền tức giận! Nếu không Dư Thạch ngăn cản, Vân Ngạo Thiên cũng sẽ không cự tuyệt mình! Nói không chừng Lan nhi đã sớm gả cho mình rồi!
Sự tình phát triển càng ngày càng ngoài dự kiến của mọi người, đây rốt cuộc là tuồng kịch gì đây? Lúc này Vân Lan đã ngây dại, mà mặt Vân Ngạo Thiên đã đen giống như đít nồi, Dư Thạch nói vậy chẳng khác nào tát một cái vào mặt hắn! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chính là nói Dư Thạch! Nhưng Dư Thạch ở trước mặt mọi người nói hắn cũng không xấu hổ, nhưng Vân Ngạo Thiên hắn thì có!
Thái độ của Cổ Nhược Phong hiện giờ là hoàn toàn xem kịch vui, võ công của Bắc Ưng cũng không tệ, thừa sức đối phó được với Dư Thạch!
Dư Thạch đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Nhược Phong, khi nhìn thấy ánh mắt trêu tức kia của nàng trong lòng liền cảm thấy lạnh, sao hắn lại quên mất Huyết vương phi này dường như không thích mình chứ?! Bây giờ bọn họ thấy chết sẽ không cứu sao?! Sở dĩ Bắc Ưng có thể khiến phủ thành chủ trông thảm hại như vậy mà không ai dám trêu chọc , vì hắn có một thân võ công xuất quỷ nhập thần! Một chiêu có thể giết người trong nháy mắt, ai lại ăn no rửng mỡ đi trêu chọc hắn làm gì!
Cầu cứu không được, Dư Thạch quát lớn một tiếng: “Bắc Ưng, ngươi muốn tạo phản sao? Dám cả gan rút kiếm trước mặt Vương gia và Vương phi, ngươi muốn thế nào!” Lời này làm người ta có suy nghĩ kỳ quái! Nếu đổi người khác, bảo vệ không được liền hô lên một câu: “Hộ giá!” Tiếp theo Bắc Ưng không bị xử lý ngay tại chỗ thì cũng bị đánh cho gần chết! Cho dù là Vương gia, không vì những lời nói này, thì cũng phải suy nghĩ cân nhắc đến mặt mũi của mình một chút! Thời đại này, rút kiếm ra trước mặt Vương gia quả thực chính là đang khiêu khích một cách trần trụi!
Chỉ tiếc, Dư Thạch không chỉ nhìn nhầm chỗ, còn nhìn lầm Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong! Hai người này hoàn toàn coi mình là người ngoài, bộ dạng giống như đang xem kịch vui!
Bắc Ưng xuất kiếm rất nhanh, mắt thấy mũi kiếm kia sắp đâm vào người Dư Thạch...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.