"Cổ Nhược Phong, không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay!" Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ xuất hiện một tia dữ tợn, đáy mắt hiện rõ vẻ không cam lòng cùng thù hận!
Nàng không hiểu! Rốt cuộc nàng kém Cổ Nhược Phong ở chỗ nào?! Nàng đi theo bên người Phong Huyết Lân mười mấy năm, chẳng lẽ còn kém Cổ Nhược Phong ngắn ngủi mấy tháng sao?! Hắn, vì sao không thấy mình tốt, tình cảm sâu đậm của mình?!
Tuyết Cơ oán hận nhìn Cổ Nhược Phong đến giờ vẫn bình tĩnh, rõ ràng đã rơi vào tay mình rồi! Vì sao nàng vẫn ung dung trầm tĩnh như vậy?!
Thông qua biểu cảm trên mặt Cổ Nhược Phong, Tuyết Cơ giống như nhìn thấy Phong Huyết Lân -- cái người kia cũng trầm tư bình tĩnh như thế, chuyện gì cũng không thể đả động đến hắn! Người kia...
"Buông ta ra! Buông ta ra!" Nàng khẽ vùng vẫy, trong mắt tràn đầy hoàng sợ. Nhưng mà, trong lòng nàng càng cảm thấy sợ hãi.
Bị người xách giống như con gà, tay cầm bánh bao không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã tái nhợt như tuyết. Đó là nàng của mười mấy năm trước.
Nàng không có tên, không cha mẹ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã là một cô nhi, bữa có bữa không, có đôi khi, thậm chí có khi một hai ngày cũng không được ăn cơm!
Hôm nay là ngày thứ ba , nàng thật sự không chịu nổi nữa! Đói khát điên cuồng cắn nuốt lý trí của nàng! Trong đầu chỉ có quầy bánh bao nhỏ cách đó không xa!
Bánh bao mới ra lò nóng nổi, vào mùa đông lại càng hấp dẫn người trên đường! Đối với nàng mà nói, cái này không thể nghi ngờ chính là sự hấp dẫn đến trí mạng trong cơn đói khát!
Nàng chậm rãi đi đến trước quầy, từng bước từng bước đến gần bánh bao tuyết trắng. Mặc dù biết làm vậy bị người bắt được có thể bị đánh một trận, nhưng nàng không thể ngăn lại hành vi của bản thân!
Nàng thành công rồi! Lúc này chủ quầy hàng đang thu tiền những người kia!
Nàng kích động muốn nhảy lên! Vội vàng xoay người nhé bánh bao vào trong miệng! Nàng thật sự rất đói! Cho dù một chút nàng cũng không đợi được!
Nhưng mà, lúc khi nàng đang muốn cắn bánh bao, nàng liền bị người từ phía sau nắm lấy cổ áo! Miếng bánh bao trong tay cũng bị người cướp đi mất!
Nàng mở to hai mắt, không phản ứng kịp!
Nhưng vào lúc này, tiếng giận dữ mắng mở vang bên tai nàng, giống như sấm!
"Kẻ trộm!"
Hai chữ, nàng cảm thấy thật sỉ nhục! Tuy nàng không hiểu cái gì là đạo lý, nhưng hai chữ kẻ trộm này nàng biết! Đó là sẽ bị người ta phỉ nhổ đuổi đánh!
Nàng, trở thành một kẻ trộm! Mà đây là chuyện thật! Cho dù là bởi vì quá đói mới làm ra sự tình này!
Nỗi sỉ nhục vây quanh nàng, khiến nàng cảm thấy bối rối! Trong xương cốt của nàng từ lúc sinh ra vốn đã cao ngạo và tôn quý!
Nhưng mà, khi nàng liếc nhìn ánh mắt hung dữ của người bán hàng kia, mọi suy nghĩ trong lòng đều biến thành sợ hãi!
Giờ khắc này, hiện thực bày ngay trước mắt, nàng, thật sự có thể bị đánh một trận!
Mà thân thể hiện giờ của nàng đã đói bụng ba ngày, chỉ cần bị đánh một chút, cũng đủ để lấy mạng của nàng!
Nắm chặt cái bánh bao khác trong tay, đây là hi vọng cuối cùng của nàng!
Nhưng thực tế, cuộc sông luôn lưu lại tuyệt vọng! Người bán hàng kia đã cầm đi, không, phải nói là cướp đi cái bánh bao còn sót lại trong tay nàng!
Cái bánh bao này bị tay nàng túm đen sì, người bán hàng ghét bỏ liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó ném cho một con chó đứng chờ ở bên cạnh. Có lẽ, trong mắt hắn, cái bánh bao này cho chó ăn còn tốt hơn cho nàng!
Thấy càng ngày càng nhiều người, người bán hàng càng đắc ý xách lấy nàng: "Kẻ trộm!" Thanh âm càng vang dội, giống như muốn tuyên cáo sự tình trọng đại với tất cả quần chúng xung quanh!
Người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Đánh nàng! Đánh nàng! Đánh nàng!"
Kẻ trộm, còn nhỏ tuổi đã là đi trộm, quần áo còn rách nát lôi thôi, hai mắt một xanh một vàng! Tất cả những thứ này ở trong mắt mọi người lại không khiến họ cảm thấy đồng cảm, ngược lại còn cổ vũ, dường như nghĩ muốn giáo dục một đứa trẻ lạc đường trở lại con đường chính nghĩa! Mà loại giáo dục này, là đánh một trận! Giáo huấn bằng máu, mới có thể khiến người có ấn tượng sâu sắc nhất, không phải sao?
Nàng thật sự sợ hãi! Thân thể nhỏ bé của nàng không ngừng run rẩy!
Nhưng mà, điều này, cũng không thể ngăn cản kết cục đã biết từ trước!
Ngay lúc nàng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại và chờ đợi tàn khốc đến, chợt người bán hàng buông tay giữ lấy nàng ra! Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân hỗn độn!
Nàng mở to mắt, liền thấy người chung quanh thối lui như nước thủy triều. Thật giống như sợ hãi khi nhìn thấy cái gì đó!
Nàng ngẩng đầu, một nam hài xấp xỉ tuổi nàng đang đi tới, áo đỏ tung bay, khuôn mặt này, nàng chưa bao giờ gặp qua người tuấn mỹ như vậy!
Nàng nhìn hắn đi tới gần mình, tuy tuổi không lớn, nhưng mỗi bước đi đều trầm ổn, giống như vương giả trời sinh!
Nhưng mà, hắn đi đến gần mình, đi qua cạnh mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước, chưa bao giờ dừng lại, cho dù là liếc mắt nhìn nàng một cái!
Nàng bò dậy, đuổi theo người phía trước! Là hắn cứu nàng!
"Đợi một chút! Đợi chút!" Nàng chạy đến bên cạnh hắn, muốn giữ hắn lại!
Chỉ là, cho tới bây giờ nàng không biết, bước chân của hắn chưa bao giờ dừng lại trước bất kỳ người nào! Bọn họ gọi, hắn cũng không nghe! Hoặc là nói, hắn không bao giờ để ý tới!
Hắn tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay lại nhìn nàng!
Nàng cảm thấy tức giận! Trong xương cốt của nàng luôn là kiêu ngạo!
Nàng chạy đi lên, ngăn cản đường đi của hắn: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!" Đây là hứa hẹn của nàng!
Tầm mắt của hắn không nhìn về phía nàng, nhưng hắn biết bên cạnh hắn đã xảy ra chuyện gì! Đây là năng lực bẩm sinh của hắn! Cho dù hắn muốn làm bộ nhìn không được, nghe không thấy, nhưng những chuyện này đều sẽ xuất hiện ở trong đầu của hắn! Cho nên đối với tất cả mọi chuyện, hắn chỉ có thể lựa chọn không nhìn!
Hắn cũng biết những chuyện đã phát sinh trên người cô bé này, nhưng, mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn: "Ta không cứu ngươi." Giọng nói nhẹ nhàng, lại rất quỷ dị mang theo một chút tà khí! Nhưng nghe lại rất dịu dàng!
Nàng có chút run sợ, chưa bao giờ nghĩ tới một người lại lạnh lùng đến mức này! Nhưng, nàng đã nhận định hắn đã cứu nàng! Cho dù hắn cứu trong lúc vô tình!
"Ta nói, về sau ta sẽ báo đáp ngươi!" Nàng lặp lại! Nam hài tuần mỹ này, lần đầu tiên nàng thấy đã khắc sâu trong lòng nàng rồi! Nàng cũng không biết, tại sao lại cố chấp chuyện này như vậy! Có lẽ là do thói quen kiêu ngạo! Có lẽ là vì có chút liên quan đến hắn! Những thứ này, trong lúc nhất thời nàng không biết, nàng chỉ biết phải báo đáp hắn!
Khóe miệng hắn cong lên, nàng chưa bao giờ cảm thấy sáng lạn như vậy! Nhưng, lời nói kế tiếp của hắn lại khiến nàng giống như rơi vào hầm băng! Tuy chỉ có bốn chữ ngắn ngủi!
"Ta là Huyết vương!