Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 4: Trả lại Khinh Vũ cầm




Người trong phòng đều yên lặng, đối với tình trạng bây giờ của Cổ Nhược Phong, ai cũng bó tay hết cách!
Đang trên đường trở về khách điếm, mấy người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đều biết vì sao Thiên Tâm lại xuất hiện ở đây. Không cảm kích với Thiên Tâm ra tay tương trợ là không thể nào. Chỉ có điều, ai cũng không quên được ngày trăng máu hôm đó Thiên Tâm đuổi giết!
Trấn Phần Hồn, rốt cuộc Si Mị Võng Lượng biết vì sao lúc đầu khi bước vào nơi này trong lòng quỷ dị như vậy, mà khi đó vì sao Tuyết Cơ lại thở phào nhẹ nhõm! Khi bọn họ còn chưa tiến vào vương triều Hiên Viên, Tuyết Cơ đã bắt đầu bày ra tất cả rồi!
Người trong phòng lui ra ngoài chỉ còn lại hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong
“Nàng cứ duy trì như vậy không mệt sao?” Phong Huyết Lân buồn cười nhìn dáng vẻ cứng nhắc của Cổ Nhược Phong, sâu trong đáy mắt lại hiện ra đau lòng!
Cổ Nhược Phong lắc lắc cánh tay cứng nhắc, vặn cái eo, dáng bộ giả vờ như bị điểm huyệt đúng là không dễ chịu, lại còn trước mặt Thiên Tâm, phải không lộ ra chút sơ hở!
“Chàng nói mục đích của hắn là gì?” Cổ Nhược Phong đi tới giường êm ngồi xuống bên cạnh Phong Huyết Lân, thò tay tiếp nhận trà ngon của hắn, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Phong Huyết Lân thu tay lại, đặt trên cánh tay Cổ Nhược Phong bắt đầu xoa bóp cho nàng: “Còn có thể vì cái gì?”
Đúng vậy, quốc sư Thiên Tâm xuất hiện ở nơi này, còn có thể vì cái gì?
Bọn họ không phải người u mê không biết gì, kinh nghiệm từ trong đám người xấu lẫn người tốt, mặc dù là ánh mắt trời cũng không thể xua tan u ám trong lòng! Đây là từ khi tàn khốc bắt đầu phủ lên người bọn họ dần dần tích lũy! Mỗi một bước, cẩn thận! Mỗi một bước, đều đối mặt với tử vong! Bọn họ, phải nhiều hơn người khác vài phần tâm tư!
Có lẽ quốc sư Thiên Tâm nói đều là thật, nhưng bọn họ không còn năng lực để tin! Từng bị hắn tổn thương, phòng bị của Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đã sớm trở thành tường đồng vách sắt! Nếu muốn lấy được lòng tin tưởng của bọn họ, không trả một giá lớn, đó là điều không thể!
Thủ pháp điểm huyệt của Tuyết Cơ đúng là lợi hại, chỉ có điều, cho tới bây giờ trên thế giới này đều có tương sinh tương khắc! Sợ rằng đến chết quốc sư Thiên Tâm cũng không biết bởi vì hắn vội vàng ngăn cản vài huyệt phía dưới, vừa đúng lúc phá vỡ cách điểm huyệt của Tuyết Cơ! Nhưng mà những điều này Cổ Nhược Phong chắc chắn sẽ không nói! Có vài thứ, càng ít người biết càng tốt! Nhất là dưới tình huống như vậy!
Ngày hôm sau đoàn người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong liền rời khỏi trấn Phần Hồn.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, sau lưng vẫn là trấn Phần Hồn phồn hoa như trước, tràn đầy vui mừng chào đón năm mới. Chỉ có điều, không ai biết những âm khí kia vẫn tụ lại trong lòng đất, chờ một ngày bộc phát!
Ngày hai mươi tám tháng mười hai, rốt cuộc mấy người cũng tới kinh thành vương triều Hiên Viên.
Đây là nơi phồn hoa hơn trấn Phần Hồnn hiều, mặc dù tuyết lớn bay tán loạn, nhưng không che được khuôn mặt tràn đầy tươi cười của đám người đang tới lui, cùng mùi thơm tiếng kêu bay bổng cả con đường!
Lúc Si còn chưa tìm được khách điếm thì bị người tới ngăn cản. Một người mang trang phục thị vệ.
“Vương gia chúng ta cho mời.” Giọng nói rất cung kính, điều này khiến cho người chung quanh đều dừng bước, rối rít nhìn sang.
Trang phục thị vệ này, người kinh thành đều biết rõ, đó là thị vệ phủ Cửu vương! Cửu vương gia, là nam tử tồn tại thần thánh sâu không lường được đối với mọi người ở vương triều Hiên Viên, có thể may mắn nhận được lời mời của ngài ấy, lại còn cung kính mời như thế! Rốt cuộc nhân vật bên trong xe ngựa là người như thế nào?!
Mọi người rướn cao cổ muốn nhìn cho rõ, sau khi trở về bát quái cũng tương đối đúng lý hợp tình!
Người bên trong xe không trả lời, khi thị vệ không nhịn được muốn tiến lên mời một lần nữa, rốt cuộc truyền ra một giọng nữ, lạnh lùng mà có chút mê hoặc kỳ dị: “Dẫn đường trước.”
Thị vệ nghi ngờ liếc mắt nhìn xe ngựa, sau đó cưỡi ngựa đi trước. Trong lòng vô cùng ngờ vực, chỉ có điều lúc này không tiện nói ra miệng.
Hắn là thị vệ đắc lực bên cạnh Cửu vương gia, dĩ nhiên biết năng lực của Cửu vương gia, hắn càng nhìn rõ trong mắt chuyện của Cửu vương gia!
Khoảng thời gian trước, Cửu vương gia đi vương triều Mộ Dung một chuyến, một mình dẫn theo một người quản gia! Lúc trở lại liền phái người đi ra ngoài chờ Huyết vương gia và Huyết vương phi của vương triều Mộ Dung!
Mặc dù hắn chưa từng gặp Huyết vương gia và Huyết vương phi, nhưng luôn nghe nói tới! Chỉ có điều, hắn thật sự hoài nghi trong chiếc xe ngựa kia là Huyết vương gia và Huyết vương phi sao? Chiếc xe ngựa này thật sự quá vô danh rồi! Khiêm tốn đến mưc không khác xe ngựa bình thường! Nếu nhất định phải nói những lời khác, cũng chỉ có thể so sánh với xe ngựa đơn giản chút! Càng không cần phải so sánh với xe ngựa quý tộc!
Nhưng mà khi ánh mắt của hắn đối diện với Si đánh xe thì liền xác định thân phận người trong xe! Thị vệ như vậy, ngay cả hắn là thị vệ hạng nhất thủ lãnh mọi người bên cạnh Cửu vương gia cũng không thấy rõ thực lực! Người như vậy, cũng chỉ là tên đánh xe! Sợ rằng người bên trong trừ Huyết vương gia và Huyết vương phi ra, không người nào có thể để cho hắn ta phục tùng!
Chỉ có điều, vì sao bọn họ lại ngồi xe ngựa như vậy, đây mới là chỗ mà thị vệ thật sự nghi ngờ! Lời đồn Huyết vương phi vô cùng phách lối, nợ ai cũng không mua! Nhìn thuận mắt có thể lấy ngàn vàng tặng, thấy ngứa mắt tiêu diệt thẳng tay!
Ở trong ấn tượng của hắn, người như vậy xuất hiện không phải là một nhóm người chỉnh tề, cũng nên là xe ngựa hoa lệ độc nhất vô nhị!
Khi hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận việc này, đã đến phủ Cửu vương!
Hiên Viên Dật Vân đã đứng chờ ở cửa rồi! Điều này khiến cho thị vệ gần như bị sợ đến suýt nữa té từ trên ngựa xuống.
Không phải bọn họ không biết chủ tử vốn cao ngạo từ trong xương! Bình thường những quan viên kia muốn gặp ngài đều phải thông báo năm lần bảy lượt mới có thể gặp mặt! Một đám hạ nhân ở phủ Cửu vương đâu đã từng gặp dáng vẻ này của chủ tử?! Tuy nói không lễ độ cung kính, nhưng tuyệt đối là nể mặt! Đủ không thể đủ hơn!
Xe ngựa vững vàng ngừng lại trước cửa phủ Cửu vương, chỉ có điều trên xe không trông thấy người xuống!
Hiên Viên Dật Vân đợi một lúc vẫn không thấy người trên xe có ý tứ muốn xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, xem ra chính mình khiến cho bọn họ bất mãn rồi! Đúng vậy, có ai thích hành vi giám sát của mình chứ? Chỉ có điều, hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này!
“Lên đây đi.” Khi Hiên Viên Dật Vân định mở miệng nhận lỗi thì một tiếng nói lạnh lùng cho hắn hy vọng.
Hắn nhớ, đó là giọng nói của Cổ Nhược Phong, lạnh lùng lại mang theo chút mê hoặc kỳ dị. Chỉ một lần, liền khắc vào trong lòng hắn. Nữ nhân như vậy, người nào thấy cũng sẽ muốn có. Chỉ có điều hắn đã có người khác rồi! Khát nước ba ngày, hắn chỉ lấy một gáo nước.
Hiên Viên Dật Vân bước lên xe ngựa, hắn hiểu sợ rằng đã đến giới hạn cuối cùng của bọn họ.
Trên xe ngựa, Cổ Nhược Phong đang nhắm mắt dưỡng thần nằm nghiêng trong ngực Phong Huyết Lân, Phong Huyết Lân thì dùng cặp mắt màu máu thâm tình nhìn như vậy, cho dù ngàn năm cũng không thay đổi.
Trong lúc này, Hiên Viên Dật Vân không biết mình nên nói gì, hình như hắn đến làm ảnh hưởng đến hai người bọn họ, chỉ có điều dường như người ta vốn không để hắn vào trong mắt…
“Ngồi đi.” Phong Huyết Lân để tầm mắt nhìn về phía chiếc ghế ở bên cạnh, ý bảo Hiên Viên Dật Vân ngồi. Đối với lời mời của Hiên Viên Dật Vân, đều là trong dự liệu của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, đã đoán trước. Chỉ có điều, không biết mục đích thật sự của hắn là gì.
Hiên Viên Dật Vân, có thể coi là nhân vật cấp Thần tồn tại ở vương triều Hiên Viên, ảnh hưởng trong vương triều Hiên Viên giống như ảnh hưởng của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở vương triều Mộ Dung! Đó là địa vị mà người khác chỉ có thể quỳ nhìn lên!
Một người như vậy, mặc dù giám thị dọc đường, nhưng lại tiếp đãi long trọng, hôm nay lại dùng thái độ hạ thấp người, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho hắn cúi thấp đầu như thế?
Đổi một cách nói khác, có thể để cho Hiên Viên Dật Vân nhân vật như vậy làm như thế, sợ rằng chuyện hắn muốn bọn họ giúp một tay không phải khó khăn bình thường!
Khi Hiên Viên Dật Vân đang ngồi trên ghế suy tư xem mở miệng như thế nào, Khinh Vũ cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!
Khoảnh khắc đó khi thấy Khinh Vũ cầm, nếu nói trong lòng Hiên Viên Dật Vân không kích động là không phải!
Hắn có Khinh Vũ cầm mười mấy năm, có tình cảm sâu sắc với Khinh Vũ cầm! Nếu không phải bởi vì sự kiện kia, hắn sẽ không lấy Khinh Vũ cầm ra! Cũng không ai biết giây phút khi hắn nhìn Cổ Nhược Phong ôm Khinh Vũ cầm đi, rối rắm và không nỡ bao nhiêu trong lòng!
Hiên Viên Dật Vân khẽ vuốt ve Khinh Vũ cầm, chỉ có điều, vẫn không gảy ra âm thanh kia, cho dù khó nghe đến mức khiến người ta gặp trở ngại cũng được! Người có thể kích thích Khinh Vũ cầm chỉ có một, đó chính là Cổ Nhược Phong!
Khinh Vũ cầm đung đưa xoay tròn trên không trung, khiến Hiên Viên Dật Vân lấy làm kinh hãi sâu sắc! Khinh Vũ cầm như vậy, sợ rằng người đời chưa từng nghe, mặc dù là lời đồn đại ảo tưởng cũng chưa từng có!
“Ngươi lấy Khinh Vũ cầm về đi.” Cổ Nhược Phong sâu xa mở to mắt, nói không nhanh không chậm, chỉ có điều giọng nói kia không cho phép cự tuyệt!
Thân Khinh Vũ cầm chấn động một cái, đối mặt với Cổ Nhược Phong, dường như lộ ra vẻ không dám tin và buồn bã với đáng thương vì bị ném bỏ! Kể từ sau đêm trăng tròn chém giết với hỏa lang, rõ ràng sự ỷ lại của Khinh Vũ cầm với Cổ Nhược Phong tăng lên một tầng!
Hiên Viên Dật Vân cũng khẽ trợn to mắt, sau đó lại khôi phục lạnh nhạt.
Hắn hiểu, hắn với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều là hạng người giống nhau.
Không thể dùng bảo vật để hình dung đặc biệt của Khinh Vũ cầm! Giá cao như vậy phải hoàn thành điều kiện dĩ nhiên không phải bình thường!
Đổi lại là hắn, hắn cũng cần suy nghĩ thật kỹ! Mà Cổ Nhược Phong, nàng có tư cách chẳng thèm ngó tới mà kiên quyết từ chối! Đối với nữ nhân như nàng ấy mà nói, mặc dù Khinh Vũ cầm có lực hấp dẫn, nhưng không phải trí mạng nhất định không thể!
“Ngươi nên hiểu rõ tình trạng của Lân.” Cổ Nhược Phong không đợi Hiên Viên Dật Vân miệng mà nói trước. Nàng xã định mặc dù Hiên Viên Dật Vân không tận mắt chứng kiến dáng vẻ của Phong Huyết Lân lúc trăng máu, nhưng nhất định đã nghe thủ hạ báo lại! Phong Huyết Lân như vậy, có thể nói mỗi đêm trăng tròn đều rơi vào trạng thái nguy hiểm! Nàng có lý lẽ thẳng thắn khí khái mà từ chối Hiên Viên Dật Vân! Bởi vì nàng muốn bảo vệ Phong Huyết Lân! Mà không biết Hiên Viên Dật Vân đưa ra điều kiện gì, nàng vốn không muốn đi mạo hiểm như vậy!
Người thông minh khi nói chuyện có đôi khi vòng vèo, có lúc lại thẳng thắn như bây giờ! Có vài thứ, từ chối chính là từ chối, không có chỗ để thương lượng!
“Không biết điều kiện gì thì ngươi mới bằng lòng?” Mặc dù hy vọng vô cùng mong manh, nhưng Hiên Viên Dật Vân vẫn suy nghĩ muốn thử xem, chỉ có điều, Khinh Vũ cầm là vật có giá trị nhất mà hắn có thể lấy ra rồi…
Khóe miệng Cổ Nhược Phong khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra một câu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.