Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 5.2: Đài cao Huyết Trì (Đại kết cục 2)




Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Đổng Nhu.
Hắn là người thích cái đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo tầm thường của Đồng Nhu, hắn liền cảm thấy chán ghét, lập tức mất đi hứng thú, thậm chí ngay cả khăn voan trong đêm động phòng hoa chúc cũng không muốn vén lên!
Lúc đó Hiên Viên Dật Vân còn chạy tới cảnh cáo hắn, thật là không thể chịu được! Loại hàng như Đồng Nhu, hắn muốn bao giờ chưa? Hắn nhìn không vừa mắt!
Chỉ là, khi Hiên Viên Thương Minh lần nữa thấy Đồng Nhu, Đồng Nhu đã cầm máu xong, hoàng ngọc trở thành huyết ngọc tiến vào trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong.
Sắc mặt tái nhợt kèm theo một chút yếu đuối, khiến người nhìn cảm thấy động lòng.
Đây là lần thứ hai Hiên Viên Thương Minh chân chính tính là "nhìn" Đồng Nhu, hắn đột nhiên cảm thấy thật ra Đồng Nhu cũng được cho là xinh đẹp.
Nhìn Đồng Nhu bình yên vô sự, hắn an tâm, liền cẩn thận nhìn thoáng qua, lúc này càng nhìn Đồng Nhu hắn càng thấy vừa lòng! Hiên Viên Thương Minh nghĩ, sao trước kia hắn không đến tẩm cung Đồng Nhu nhìn vài lần nhỉ? Không nghĩ đến dáng dấp nàng lại đẹp như vậy, mặc dù không phải là tuyệt sắc, nhưng hắn cũng muốn!
Nhưng, khi Hiên Viên Thương Minh còn đang tiếp tục nhập tâm ảo tưởng, Hiên Viên Dật Vân lại xuất hiện cắt đứt mộng đẹp của hắn!
Hiên Viên Dật Vân hung hăng vứt cái bình máu chứa độc tình xuống trước chân Hiên Viên Thương Minh!
"Bốp!" một tiếng, bình máu vỡ tan, cổ trùng vùng vẫy giẫy giụa vài cái rồi chết! Không thể không nói Hiên Viên Dật Vân khống chế nội lực rất tốt! Không kém một chút, liền khiến cổ trùng chết thê lương ở trước mặt Hiên Viên Thương Minh. Thật giống như diệt hết mộng đẹp của Hiên Viên Thương Minh.
Hiên Viên Thương Minh nhìn cổ trùng này có chút quen thuộc, hắn nhớ không lầm, thì nó giống như đúc cổ trùng tiến vào trong cơ thể hắn! Làm hắn nghĩ đến trong thân thể mình cũng có một con trùng như vậy, liền cảm thấy buồn nôn!
Nhưng, bây giờ không phải lúc hắn buồn nôn, lúc này mặt Hiên Viên Thương Minh trắng bệch! Cổ trùng này chết đại biểu cho cái gì, trong lòng hắn hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai!
Đột nhiên Hiên Viên Thương Minh xoay người bỏ chạy, lúc này hắn thật sự không biết phải làm thế nào, chỉ biết duy nhất một điều là hắn không muốn xuất hiện ở trước mặt Hiên Viên Dật Vân nữa, Cửu hoàng thúc này mạnh đến cỡ nào mọi người đều biết quá rõ! Trước kia vì hắn muốn gây khó dễ cho Hiên Viên Dật Vân nên đã đưa ra rất nhiều yêu cầu quá đáng, Hiên Viên Dật Vân chỉ trong nháy mắt là có thể đáp ứng và làm được! Thực lực như vậy, trong lòng hắn thật sợ hãi! Nhưng, lúc ấy hắn có độc tình ràng buộc Hiên Viên Dật Vân, chỉ cần Đổng Nhu không chết, Hiên Viên Dật Vân sẽ luôn vì làm việc cho hắn, cho dù giống con chó bị hắn sai sử! Hiên Viên Dật Vân trong mắt hắn chính là một người đần độn! Ai có thể vì một người nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử không có dung mạo, làm đến mức này! Nhưng, Hiên Viên Thương Minh không muốn thừa nhận cũng không được, một người đần độn như vậy, Hiên Viên Thương Minh hắn thật không thể khinh thường!
Màn đêm đã buông xuống.
Hiên Viên Dật Vân không đuổi theo Hiên Viên Thương Vân, ở vương triều Hiên Viên, Hiên Viên Thương Minh không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hiện giờ hắn phải thực hiện một lời hứa hẹn khác với Cổ Nhược Phong -- đêm trăng tròn!
Đối với tình huống đặc biệt của Phong Huyết Lân,  Hiên Viên Dật Vân cũng biết được một chút, dù sao kiếp số này, đến ngày trăng tròn, hình như ngoài trừ đoàn người Cổ Nhược Phong, không có bất kỳ người nào có thể sống sót! Bao gồm cả ám vệ mà hắn phái đi!
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đứng ở trong Cửu vương phủ của Hiên Viên Dật Vân, mà người ở bên trong vương phủ đều đã rời đi, mười dặm xung quanh Cửu vương phủ to như vậy, chỉ có hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, về phần Si Mị Võng Lượng Phàm đã tản ra canh giữ ở năm nơi, mà quốc sư Thiên Tâm, sau khi cùng bọn họ rời khỏi trấn Phần Hồn liền mỗi người một ngả.
Tối nay, Cổ Nhược Phong càng cảm thấy lo lắng!
Không, từ sau khi rời khỏi trần Phần Hồn, nàng liền bắt đầu lo lắng rồi!
Trên đường đi nhận được bồ câu đưa tin của Cổ Nhiễm Trần, thanh ngọc ở trong tay hắn! Không nghĩ tới, nàng chỉ mới rời đi hai tháng ngắn ngủi, mà hắn lại cùng công chúa Đan Vu Đan Vu Lãnh Ca viết lên có một đoạn chuyện xưa ly kỳ! Hiện giờ thanh ngọc đã trở thành huyết ngọc, đang trên đường đưa tới vương triều Hiên Viên! Bằng không, nàng cũng sẽ không ở lại kinh thành Hiên Viên suốt nửa tháng!
Lúc này, nàng lại càng có chút hối hận, tối nay đợi ở kinh thành Hiên Viên! Lo lắng trong lòng càng trở lên mãnh liệt!
Trấn Phất Hồn, Phong Huyết Lân đột nhiên mất đi năng lực! Tuy nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự khiến nàng không thể không nhớ tới "Ngoài mười bước phong công lực!" Chỉ là, lời nguyền đó không phải đã được giải sao? Vì sao còn có thể xuất hiện? Chẳng lẽ cái này cũng liên quan đến cự ly? Nhưng trăng tròn lần trước, hai người tách ra vượt quá mười dặm đường, hắn cũng không có mất đi năng lực!
Trong lòng Cổ Nhược Phong có chút hoang mang, lo lắng càng sâu thêm một tầng!
Tuy trong lòng Phong Huyết Lân cũng có chút không yên, nhưng nhìn Cổ Nhược Phong luôn luôn bình tĩnh giờ lại lo lắng đi đi lại lại trong phòng, liền không nhịn được kéo nàng ngồi xuống: "Yên tâm đi, nàng xem, đến giờ ta vẫn chưa khát máu, nói không chừng đêm nay sẽ không có chuyện gì, tin tưởng ta!"
Nhưng, Phong Huyết Lân vừa nói dứt lời, trăng tròn đang sáng giữa không trung, lại bắt đầu phiến hồng!
Huyết nguyệt! Không ngờ là huyết nguyệt!
Không phải thiên định cửu kiếp(1) còn chưa đến một kiếp cuối cùng sao? Tại sao huyết nguyệt lại xuất hiện? Tính cả Tuyết CƠ, cũng mới chỉ có bảy kiếp!
(1)Thiên định cửu kiếp: nó là quá trình tu tiên, để từ người phàm thành tiên cần phải vượt qua chín đạo lôi kiếp của trời.
Lúc hai người còn đang nghi hoặc, quốc sư Thiên Tâm xuất hiện, hắn vẫn lạnh nhạt phóng khác như cũ, trong mắt có chút do dự nhìn hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cuối cùng giống như hạ quyết tâm nói ra: "Thật là đây là kiếp thứ chín!" Phong Huyết Lân sinh ra vào ngày huyết nguyệt là kiếp thứ nhất, đại hôn là kiếp thứ hai, từ mười lăm tháng mười đến mười năm tháng một, vẻn vẹn bốn lần trăng tròn, cũng đại biểu cho bốn kiếp nạn! Hơn nữa Tuyết Cơ, tổng cộng là bảy kiếp. Ngoài ra còn hai kiếp...
"Thật ra con linh hồ đã trải qua nhiều năm như vậy, trong lòng vốn đã có biến hóa, khi ác khi thiện, lần đó các ngươi gặp nó vừa đúng lúc nó thiện tâm, cho nên, một kiếp này thoạt nhìn như không có gì đáng sợ."
Cổ Nhược Phong nhớ đến con linh hồ, tốc độ rất nhanh, nếu thật sự phải giao thủ, sợ cũng phải dễ đối phó! Có phải nàng nên cảm thấy may mắn vì nhân phẩm của mình và Phong Huyết Lân lại tốt như vậy không?
"Ngoài ra, độc tình. Cổ Nhược Phong, có lẽ ngươi không biết, thật ra độc tình này sau khi uống máu ngươi sẽ tiến vào trong thân thể ngươi. Nhưng không biết vì sao lại xảy ra chuyện không may, cổ này lại mất tác dụng."
Lúc Cổ Nhược Phong nghe nói như thế, trong lòng mãnh liệt cảm thấy buồn nôn, hình như nàng có thể lý giải được cảm giác của Hiên Viên Thương Minh và Đổng Nhu rồi! Nghĩ đến mấy cái con sâu ngọa nguậy tiến vào trong thân thể mình, Cổ Nhược Phong có một loại cảm giác sống không bằng chết!
"Đây là kiếp nạn thứ chín..." Cổ Nhược Phong thì thầm, vậy mà lại là kiếp nạn thứ chín! Đột nhiên nàng cảm thấy lo lắng, mỗi tháng trăng tròn, hình như nàng đã quen với lịch kiếp, chỉ là, một kiếp cuối cùng này...
Nhìn huyết nguyệt trên không trung càng ngày càng đỏ, Cổ Nhược Phong không hiểu lo lắng trong lòng mình từ đâu đến mà lại mãnh liệt như vậy!
"Xì xì..." Một con chim bồ câu trắng dừng ở trước mặt Cổ Nhược Phong, trên chân của nó... là hai khối huyết ngọc!
Cổ Nhược Phong lấy huyết ngọc xuống, mở tờ giấy cột cùng ra: Tối này trăng tròn, trong lòng bất an, chỉ là lộ trình xa xôi, nên để bồ câu truyền ngọc. Thanh ngọc chính là ta và Đan Vu Lãng Ca, lam ngọc là Sở Dạ Minh và Vũ Văn Thiên Hàm.
Vì thế... Cổ Nhược Phong vừa mừng rỡ vừa quẫn bách... Sở Dạ Minh và Vũ Văn Thiên Hàm...
Cổ Nhược Phong chợt cảm thấy thế giới này thật là huyền ảo... Nàng có chết cũng không nghĩ viên huyết ngọc thứ sáu là của Vũ Văn Thiên Hàm và Sở Dạ Minh...
Đồng dạng bày tỏ im lặng còn có Phong Huyết Lân, nhìn hắc diệu thạch này, thật ra trí nhớ của hắn vẫn còn bị phong kín một nửa, chỉ khi tìm được một viên huyết ngọc, mới biết được viên huyết ngọc tiếp theo! Cho nên, hắn cũng thật không ngờ... Viên ngọc thứ sáu trong truyền thuyết kia lại là...
Cổ Nhược Phong nhìn tờ giấy trong tay, xúc động muốn xé nát, chẳng qua là làm thế nào cũng không cảm thấy thích hợp, lập qua, kết quả lại có chữ viết: Đã quên nói, Sở Dạ Minh là nữ, thật ra ta cũng vừa mới biết.
Nhìn hàng chữ tinh tế xinh đẹp này, vừa nhìn là biết do nữ tử viết, lại cau mày nhìn dòng chữ ở mặt sau, Cổ Nhược Phong chợt hiểu, vị đại tẩu kia, hẳn là một người rất đáng yêu, Cổ Nhiễm Trần thật là có phúc, không biết là đã gặp phải cái vận gì... Cổ Nhược Phong xấu xa nghĩ.
Thu huyết ngọc vào trong nhẫn ngọc, trong lòng Cổ Nhược Phong cảm thấy an tâm không ít. Có lẽ, huyết nguyệt đêm nay thật sự có liên quan đến huyết ngọc này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.