Thời tiết hơi âm u, đây không phải là một ngày đẹp trời.
Dáng người nho nhỏ mới hai tuổi, co ro ở đó gần như bị màn đêm che lấp.
Yên tĩnh ngồi trên bậc thang, mắt cũng lặng yên nhìn ra cửa. Bóng dáng nho nhỏ lay động dưới màn đêm càng thêm vẻ tịch mịch. Vắng vẻ lạnh lùng lại nho nhỏ khiến cho ánh mắt cao ngạo quật cường giống như một con sói cô độc.
Bởi vì thái độ của Diệp Tích Tuyết mà trong đầu đã sớm thành thục không ngừng nhớ lại cảnh kia…
“Phu nhân, ngài lại muốn đi xem nàng ta sao?” Một phụ nhân ba bốn mươi tuổi đứng bên cạnh một nữ tử chừng mười tám mười chín tuoỏi, trong mắt hơi lo lắng. Phu nhân đã theo hai năm rồi, nếu tiếp tục như vậy, giữ gìn không được thiếu gia sẽ phát hiện thôi!
Trong mắt Diệp Tích Tuyết thoáng qua chút do dự, vậy mà chỉ trong nháy mắt biến thành kiên định: “Tại sao không đi, Hạo Nhiên chắc đã sớm biết, chúng ta làm chuyện kia không chê vào đâu được, hôm nay còn người biết, cũng chỉ có hai người chúng ta, ngay cả người nuôi dưỡng Vân nhi cũng không biết Vân nhi mới thật sự là đại tiểu thư Cổ gia! Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên sẽ trừ bỏ…”
“Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên sẽ trừ bỏ…”
“Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên sẽ trừ bỏ…”
“Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên sẽ trừ bỏ…”
Cổ Nhiễm Trần không thể nghe được những lời khác, thân thể cao không quá nửa mét ra sức co lại trong góc, cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình, nhưng vẫn run rẩy, run rẩy…
Hắn không biết hắn là ai, người hắn vẫn kêu là nương đối xử với hắn như vậy cũng bởi vì hắn không phải là nhi tử thân sinh của nàng ta, bởi vì hắn… là một tiện chủng…
Đến lúc, đương nhiên sẽ trừ bỏ… Cho nên, hắn sẽ chết?
Vậy cái gì là đến lúc? Vài năm sau, ngày mai, hay chờ đến bây giờ khi nương nhìn thấy Vân nhi trở lại thì…?
U buồn sợ hãi chạy lên trái tim, ở trong đại viện Cổ gia, hắn chỉ nghĩ tới một người đã từng cho hắn ăn mấy miếng bánh ngọt vừa mới ra lò khi hắn đói bụng – dì Hai.
Không còn suy nghĩ nhiều, khi Diệp Tích Tuyết ra cửa, hắn liền ba chân bốn cẳng chạy tới viện của Cổ Uyển Ngưng, nàng sẽ cứu hắn đúng không?
Hoàng hôn chuyển dần sang đêm, bóng dáng nho nhỏ hiu quạnh, gió thổi qua gương mặt còn lạnh lẽo hơn vài phần…
Lúc Cổ Uyển Ngưng thấy Cổ Nhiễm Trần chính là dáng vẻ như vậy.
Đó là bóng dáng nho nhỏ của Cổ Nhiễm Trần đã khắc sâu trong lòng nàng như ma nhập, để cho lời nàng muốn nói ra cứ mắc kẹt sâu trong cổ họng…
Nhìn dáng vẻ thân mật của nữ nhi hai tuổi trong viện Diệp Tích Tuyết, ánh mắt thương yêu này, cùng với thái độ hờ hững không quan tâm đến Cổ Nhiễm Trần, cảnh tượng cưỡi ngựa xem đèn lại hiện lên rõ ràng trước mắt Cổ Uyển Ngưng, thân thể nho nhỏ gầy yếu của Cổ Nhiễm Trần co rúc ở cửa, cánh cửa vốn không cao làm nổi bật thân thể nhỏ gầy, hài tử này, chỉ là đứa nhỏ mới hai tuổi…
Giờ phút này, trong lòng Cổ Uyển Ngưng che giấu tâm tư chính là khiến Diệp Tích Tuyết bị thất sủng vào lãnh cung thậm chí quạt gió thổi lửa khiến Cổ Hạo Nhiên bỏ Diệp Tích Tuyết, nàng đã muốn chôn giấu nó tận đáy lòng!
Nói ra thì như thế nào? Cho dù đuổi Diệp Tích Tuyết ra khỏi cửa thì làm sao? Tính tình của Cổ Hạo Nhiên gây ra hết thảy, mặc dù trừ được Diệp Tích Tuyết, nhưng sẽ xuất hiện “Diệp Tích Tuyết” khác. Nàng mệt mỏi, có Mặc nhi còn có đứa nhỏ trong ngực này, nàng không còn mưu đồ gì, Cổ Hạo Nhiên… hắn nghĩ như thế nào thì nghĩ đi, chỉ cần không làm tổn hại hai đứa bé của nàng, cái gì nàng cũng không đi tranh đi cướp…
Phức tạp nơi đáy mắt không ngừng biến đổi, cuối cùng giống như quyết định, Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhiễm Trần: “Sao Trần nhi lại ở đây?” Hài tử này không giống chưa ăn no. Thân thể hai tuổi nhỏ hơn không ít so với những đứa bé cùng tuổi, lùn hơn nửa cái đầu so với Mặc nhi!
Nhớ lần trước, mình đi dạo trong hoa viên, nhìn thấy hài tử này ở một góc nhỏ bé hẻo lánh, thân thể gầy gò nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện.
Ánh mắt khốn đốn, bàn tay nho nhỏ ôm bụng, vẫn không che giấu được âm thanh “Ục ục ục” chói tai…
Mặc dù Cổ Uyển Ngưng đã sớm biết Diệp Tích Tuyết không coi trọng Cổ Nhiễm Trần, thậm chí đến nỗi không thèm đếm xỉa đến, nhưng dù sao hài tử này cũng là đại thiếu gia Cổ gia, nàng thật sự không ngờ thậm chí ngay cả ấm no cũng đã thành vấn đề!
Nàng nhớ mình cho hài tử này mấy miếng bánh ngọt, mới ra lò. Tiểu hài tử ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, nụ cười ấy thỏa mãn làm sao…
Ký ức như nước biển, dâng lên từng đợt, thủy triều lên xuống, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng hai tuổi này.
“Ta đói rồi.” Khi ánh mắt cô tịch * nhìn thấy yêu thương sâu trong đáy mắt Cổ Uyển Ngưng, đó là khi Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhiễm Mặc mới xuất hiện, rốt cuộc ấm áp nhiễm lên, ánh mắt này…
(*) cô tịch: cô quạnh buồn tẻ
“Chỗ dì hai vừa làm xong bánh ngọt, Trần nhi tới đây ăn chung được không?” Cổ Uyển Ngưng nói mềm mỏng, trong đáy lòng chỉ sợ hù dọa đến đứa nhỏ chưa biết thân thể chân chính của mình.
Cổ Nhiễm Trần dùng sức gật đầu, hắn rất đói rồi. Buổi trưa vẫn chỉ là món ăn còn dư lại và một chút cháo, lại đứng trước cửa lớn chịu gió thổi rất lâu, bây giờ thân thể hắn đã cứng ngắc…