Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 39: Đại kết cục (hạ 12)




Editor: Puck - Diễn đàn
Cố Thần Vũ không đợi nàng nói hết lời, trực tiếp giật lấy nước thuốc trong tay nàng uống hết, tròng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Cứu nàng ấy!”
Mắt Quân Dập Hàn phức tạp nhìn hắn, trong lòng không thể phủ nhận, hắn ta yêu tiểu Noãn không ít hơn hắn.
Ánh Văn kinh ngạc  nhìn tay trống không, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên bộc phát ra trận cười to thê lương, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy xuống.
Nàng gật đầu một cái, giọng nói mang theo khàn khàn nói: “Được, cứu, ta cứu nàng ta.”
Nàng lảo đảo tiến lên kéo Ôn Noãn từ trong ngực Quân Dập Hàn ra, đưa khuỷu tay về phía môi nàng ta, tay phải đồng thời lấy hoa đỉnh ra, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ nàng và Ôn Noãn đồng thời ngăn cách người khác.
Quân Dập Hàn lo lắng nhìn về phía Ôn Noãn vẫn hút cổ tay Ánh Văn, Mạnh Cô Nhiễm và Cố Thần Vũ đều chăm chú nhìn vào tình huống trong vầng sáng. Bọn họ định tiến lên, lại bị vầng sáng ngăn cản bên ngoài.
Lúc này những người khác cũng lục tục chạy tới, thấy tình cảnh này ai cũng không lên tiếng, chỉ nín thở ngưng khí cùng đợi.
Sắc mặt Ánh Văn dần tái nhợt, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, nàng đưa tay đánh về phía bụng Ôn Noãn, cổ họng Ôn Noãn căng thẳng, phun ra một con sâu lớn chừng đầu móng tay cái, vẻ mặt điên cuồng dần bình tĩnh lại. Người bên ngoài vầng sáng cũng cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao lại đột nhiên cứu ta?” Ôn Noãn bình thường trở lại, cười lạnh nói.
“Thần Vũ dùng mạng của hắn đổi lấy mạng của ngươi, ta đương nhiên phải cứu ngươi rồi.” Ánh Văn kiềm chế cảm giác mê muội khi sinh mạng nhanh chóng chạy mất, cười trào phúng. Máu trong người Đào Linh Nữ quý giá, lúc này hơn phân nửa máu trong cơ thể nàng cứu Ôn Noãn, hiện giờ còn dư lại trong cơ thể, chỉ đủ để nàng chống đỡ ước chừng trong nửa năm mà thôi. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ngươi làm gì Thần Vũ?” Máu chảy nhanh chóng cả người Ôn Noãn, mắt lạnh vội vàng tìm kiếm bóng dáng Cố Thần Vũ, khi nhìn thấy hắn còn tốt đẹp nở nụ cười với nàng thì trong lòng nàng khẽ thả lỏng, lạnh giọng nói với Ánh Văn, “Ngươi làm gì Thần Vũ? Đừng quên lúc trước ta cảnh cáo ngươi cái gì.”
“Dĩ nhiên nhớ. Ngươi nói, ‘Nếu tổn thương Thần Vũ, nhất định, chém chết!’” Nàng không có hề gì cười cười, “Mà hôm nay ta không định còn sống rời đi. Ôn Noãn, chúng ta chơi một trò chơi đi, để ông trời giải quyết ân oán giữa chúng ta.” Nàng lấy súng lục màu bạc từ trong tay áo ra, là cây súng lúc trước Cố Thần Vũ đưa cho Ôn Noãn.
“Ngươi lấy đi khi nào/” Sắc mặt Ôn Noãn rét lạnh nhìn nàng ta.
“Thế nào, ngươi quan tâm sao? Ngươi vứt xó nó phủ bụi, còn không bằng đặt ở trong tay ta được quý trọng như bảo bối.” Nàng nhẹ nhàng lau chùi súng, giọng nói cũng vô cùng nhẹ, “Tiếp theo chúng ta chơi trò chơi chắc hẳn ngươi cũng không xa lạ gì, từng thấy trên ti vi” Nàng mở lòng bàn tay ra, bên trong lẳng lặng nằm ba viên đạn, nàng bỏ một viên đạn vào rãnh, tùy tiện xoay tròn rãnh đạn sau đó đóng lại, mặt khác ném hai viên đạn kia xuống đất, cười nói với Ôn Noãn, “Là ngươi tới trước, hay ta tới trước.”
“Tại sao ngươi lại cho rằng ta sẽ chơi trò chơi như vậy với ngươi?” Hai mắt Ôn Noãn lạnh lẽo nhìn nàng ta.
“Tại sao?” Nàng ngước mắt nhìn lồng ánh sáng chung quanh, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người bốn phía, tất cả những người này đều vì nàng ta mà gánh lấy phiền nhiễu, không có một ai vì nàng. Nàng cười đến buồn bã lại ác độc, “Chỉ bằng, những người bên ngoài này đều quan tâm ngươi để ý ngươi, còn có trăm vạn binh lính vô tội tụ tập ở chung quanh. Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ phá hủy hoa đỉnh, để những người này cùng chúng ta đồng quy vu tận. Ngươi cho rằng, lý do này có đủ không?”
“Ánh Văn, sao ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình như vậy, ta thật sự, một chút cũng không nhận ra ngươi.” Ôn Noãn nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt lại chỉ cảm thấy xa lạ đến tay chân phát lạnh.
“Có lẽ, ngươi chưa từng biết ta.” Nàng giống như cẩu thả cười, vuốt ve súng trong tay nói, “Nếu ngươi không chọn, vậy liền do ta tới trước đi.” Nàng từ từ giơ súng lên, chỉ vào huyệt thái dương của mình, trong tiếng cười lộ ra chút hồi ức nói, “Ôn Noãn, ngươi biết không, thật ra thì ta rất hâm mộ ngươi. Ngươi luôn dễ dàng lấy được tất cả, mà ta lại dùng hết tất cả khí lực, cũng không được một chút nào. Thần Vũ thích ngươi, ta thích Thần Vũ. Ta vì để có nhiều thêm một chút thời gian có thể đến gần bên hắn lấy được lòng hắn, chỉ có thể dùng đủ loại tin tức của ngươi đến tranh thủ ở bên cạnh hắn. Mỗi lần hắn muốn tỏ tình với ngươi, ta luôn khuyên can hắn tính tình ngươi tùy tiện, phải chậm rãi mà đến, không thể quá gấp gáp, bằng không sẽ dọa ngươi chạy. Hắn tin, vì thế liền kéo dài, kéo đến năm năm. Trong năm năm này, ngươi vì thường xuyên thấy ta cùng với hắn, ta lừa ngươi nói chúng ta hai bên có tình ngươi tin, sau này ta lừa ngươi nói chúng ta là tình nhân, ngươi cũng tin. Thật ra thì ngươi không hề biết, mỗi một lần ngươi nghĩ rằng chúng ta đi hẹn hò ta dẫn ngươi theo, trên thực tế là Thần Vũ hẹn ngươi còn ta đi cùng, ngươi mới là nhân vật chính, còn ta chẳng qua chỉ là người phối hợp diễn, nhưng ngươi lại hoàn toàn không biết. Ta trong lo sợ hoảng hốt dè dặt cẩn trọng dày vò trộm tới được vui sướng trải qua năm năm cho đến một ngày trước khi ngươi làm thí nghiệm, ta cho dù khuyên Thần Vũ như thế nào, hắn đều kiên trì muốn tỏ tình với ngươi. Một khắc kia sợ hãi tan nát cõi lòng tất cả đều tập trung trào về phía ta, ta biết rõ một khi hắn tỏ tình chính là lúc ta hai bàn tay trắng, ta lừa gạt hắn lừa gạt ngươi đều bị lộ ra dưới ánh mặt trời không chỗ trốn.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Cho nên ngươi nhảy lầu ngay trước mặt ta trước khi hắn tỏ tình với ta, còn nói những lời khiến cho ta hận Thần Vũ. Ngươi thế mà lại đối xử với ta khi ta cho ngươi toàn tâm toàn ý tin tưởng như vậy.” Nói Thần Vũ yêu nữ nhân khác bỏ rơi nàng ta, nói kêu nàng giữ chặt tim mình đừng yêu bất kỳ nam nhân nào. Ngay một khắc trước khi nàng ta chết, đều vẫn đang tính toán nàng. Trong lòng nàng nhất thời không biết nên yêu hay nên hận.
“Không sai.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng.” Dứt lời, ngón tay trỏ của nàng khẽ bóp, “Cạch” một tiếng vô thưởng vô phạt. Đầu ngón tay nàng khẽ chuyển, đưa súng cho Ôn Noãn, “Tới lượt ngươi.”
Ôn Noãn nhận lấy, hít sâu một hơi, cũng chĩa họng súng về phía huyệt thái dương của mình, nàng cố gắng khống chế không để cho mình nhìn về phía mọi người ngoài vầng sáng, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Ánh Văn nói: “Ban đầu ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì khiến Dập Hàn cưới ngươi, khiến Thần Vũ tới cướp dâu? Lấy thân phận Đào Linh Nhi của ngươi làm lợi thế?”
“Ngươi biết Đào Linh Nhi?” Trong mắt Ánh Văn xẹt qua vẻ kinh ngạc, đảo mắt lại trở nên không thèm để ý chút nào khóe môi dâng lên nụ cười khinh miệt, “Xem ra lúc ấy quả thật không cẩn thận giữ lại một người sống, trùng hợp bị các ngươi phát hiện.” Thân phận của Đào Linh Nhi thì tính là gì? Nàng lấy mạng của nàng làm tiền đánh cuộc. Nàng ngay cả mạng của mình cũng không để ý rồi, bọn họ tất nhiên không làm gì được nàng. Tuy rằng trước khi nàng bộc lộ rõ ràng thân phận của mình thì Quân Dập Hàn đã phát hiện ra thân phận của nàng thì như thế nào? Chỉ cần nàng đủ tàn nhẫn, chỉ cần hắn đang quan tâm Ôn Noãn, kịch tính kia nhất định sẽ diễn theo nàng biên soạn.
“Người của trại Hoa Đào do ngươi giết?”
“Không phải.” Đáy mắt nàng nâng lên ý hận nồng đậm, “Nhưng mà do ta chỉ điểm Cửu Phong giết, những người đó đáng chết.” Cho dù chết nghìn lần vạn lần cũng không đủ để hóa giải ý hận trong lòng nàng
“Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu ngươi đã gạt ta, thậm chí gặp được ta đều do ngươi mưu tính trước?” dfienddn lieqiudoon
“Không sai.” Ánh Văn rảnh rỗi dựa vào vầng sáng, cười như không cười nhìn Ôn Noãn, “Sau đó ta nói với ngươi đến Minh Nguyệt các ở, ngoại trừ muốn bổ sung chút kiến thức y dược ra chủ yếu chính là tránh Quân Dập Hàn, bởi vì khi đó ta phát hiện chẳng biết từ khi nào hắn đã bắt đầu nghi ngờ ta, thậm chí còn phái người âm thầm giám thị ta. Sau khi đi Minh Nguyệt các, nhận được mật chỉ của Mộ Dung Tịnh, đi Đơn Thành giúp quân phòng thủ nơi đó tiêu diệt quân phản loạn. Nhưng trời xui đất khiến, ta lại phát hiện thủ lĩnh của quân được gọi là phản loạn đó, lại là Thần Vũ. Nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả gặp lại ở dị giới, ta lấy dũng khí thổ lộ với hắn, lại bị hắn hung hăng cự tuyệt. Hắn nói hắn chỉ yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không có khả năng coi trọng ta. Ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn thế mà lại toàn tâm toàn ý yêu ngươi đã yêu người khác, đây là châm chọc nhường nào.”
“Những chuyện này ngươi đều còn nhớ rõ, lúc ấy ngươi uống không phải là vong tình?” Trong lòng Ôn Noãn đau đến không cách nào hô hấp, nàng ta lại thời thời khắc khắc đều đang tính toán nàng.
“Dĩ nhiên. Ta đã sớm phát hiện ra vong tình của ngươi. Lúc ấy suy đoán từ tin tức về Quân Dập Hàn nắm được trên tay có phần không rõ ràng, ví dụ như hắn yêu ngươi nhưng vì sao lại hưu ngươi, đối xử với ngươi giống như người xa lạ, v.v…, nhưng sau khi thấy vong tình, ta liền có suy đoán lớn mật. Nhưng lại đắn đo khó xác định, vì vậy ở trước mặt ngơi ta dùng khổ sở tới thử một lần, không ngờ quả nhiên thử ra được. Mà thứ ngươi đưa cho ta uống, cũng chỉ là chất lỏng bình thường ta đã thay đổi mà thôi.” Vốn tưởng rằng, Quân Dập Hàn sẽ hận nàng ta, nhưng không ngờ, cuối cùng nàng đã đánh giá thấp tình cảm của hắn đối với nàng ta. Lúc đó hắn sở dĩ tàn nhẫn dứt khoát với nàng ta chẳng qua chỉ là vì bảo vệ nàng ta sợ nàng ta bị nàng làm tổn thương mà làm ra dấu hiệu giả thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.