Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 12: Căn cứ bí mật (tt)




Hai bên đều là đất trống cùng ruộng bỏ hoang, trừ bỏ cột đèn cách đó một trăm mét ra thì không còn bóng đèn nào khác, phỏng chừng cả vào ban ngày con đường này cũng không có mấy người qua lại.
Sau khi thoát khỏi sự kích thích tốc độ cao tới giờ, sự vắng lặng, trống trải của con đường này như bị phóng đại lên, cảm giác hoàn toàn bất đồng khiến An Hách có phần điều tiết không được, cả người như bị ném vào sương mù đêm tối, trầm thẳng xuống.
Lúc này An Hách mới phát hiện Na Thần thay đổi ngữ điệu, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Na Thần ở bên kia.
Na Thần đã nằm trên xe, một chân gập lại giẫm lên bình xăng, miệng ngậm điếu thuốc, cánh tay buông xuống, nhẹ nhàng lắc lư, đầu ngón tay vẽ qua lại trên mặt đất.
“Con cứ chạy về phía trước, chạy về phía trước,” Na Thần nhìn lên bầu trời đêm đen kịt nói, “lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy được ngôi sao.”
“Hả?” An Hách nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi của hắn lắm.
“Mẹ tôi nói.” Na Thần nói.
“À, thật à,” An Hách cười cười, thuận miệng hỏi một câu, “Nói lúc nào?”
“Khi bà ấy bắt đầu muốn giết người,” Na Thần rít mạnh một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói rồi ngồi dậy, vỗ vỗ yên sau, “lên đi, giờ đi luôn, tôi sẽ chạy từ từ.”
An Hách đứng không nhúc nhích, lúc muốn giết người?
“Không lừa anh, mỗi lần tôi đều chỉ đến nơi này.” Na Thần ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm tắt.
Lại chạy về phía trước, vẫn thật hoang vắng. An Hách không biết cảm giác này là vì hiện tại hay là con đường này vốn thế.
Khi Na Thần cho xe chạy từ ven đường vào một bãi chứa xe cũ rất lớn, An Hách mới hồi thần lại.
Bãi xe cũ có một cái cổng bảo vệ rất lớn, nghe thấy tiếng xe máy, đèn trong phòng bảo vệ liền sáng lên. Na Thần ngừng xe, đèn xe chiếu vào cửa.
“Về à?” Cửa mở, lộ ra mái tóc hoa râm rối bời.
“Bác Lục, đánh thức bác rồi,” Na Thần lấy bao thuốc từ trong túi ném qua, “bác tranh thủ ngủ đi.”
“Để bác bật đèn giúp mày, còn tưởng mày không về chứ.” Bác Lục đón được bao thuốc hắn ném qua.
“Cám ơn bác.” Na Thần phất phất tay, chạy vào trong bãi.
Trong bãi không có đèn, rất tối, những chỗ đèn xe chiếu vào là một loạt xác xe bị bỏ đi, lớn có nhỏ có, hoàn chỉnh có, một nửa có, bị đập vỡ cũng có, thỉnh thoảng còn thấy được một đống săm lốp bỏ chất đống lên nhau.
Những hình thù kỳ quái nhấp nhô bên dưới ánh đèn khiến An Hách bất giác cảm thấy như đang ở một thời không khác.
“Cậu sống ở đây?” An Hách ngồi sau lưng Na Thần hỏi.
Na Thần không lên tiếng mà chạy xe tiếp vào bên trong. Bãi xe rất lớn, bọn họ băng qua mớ lốp xe cùng đống xe sắt bị bỏ, quẹo tới quẹo lui tiếp tục đi vào nơi sâu nhất của bãi.
Qua cả buổi, Na Thần mới dừng lại ở một khoảnh đất trống nhỏ, tắt đèn, bốn phía tập tức rơi vào cảnh sương đêm mịt mờ.
Na Thần xuống xe trong bóng tối, đi vài bước, thanh âm từ phía trước truyền lại:“Chào mừng tới căn cứ bí mật của Tiểu Thần Thần.”
An Hách cũng xuống xe, xạo hả, thấy cái căn cứ bí mật nào đâu?
Bóng đèn ở phía trước đột nhiên sáng lên, màu vàng cam ấm áp cắt qua bóng đêm, trong nháy mắt trở nên chói lòa khiến An Hách có chút khó mở mắt ra.
Na Thần đứng ở nền đất cách y mấy mét đang mở rộng hai tay.
An Hách nhìn cái bóng màu đen do bị ngược sáng của hắn, đứng tại chỗ rất lâu không lên tiếng nói câu nào.
Phía sau Na Thần là hai thùng xe tải đã bị gỡ bỏ, rất lớn. Hai cái được nối với nhau, cửa ở hướng bên này. Toàn bộ thùng xe đều được phun thành màu đen, nhìn qua cứ tưởng con quái thú nằm dưới ánh đèn.
Ngay từ đầu An Hách còn cho rằng bóng đèn vàng ấm áp đó là chuỗi đèn LED, giờ mới nhìn rõ đó là mớ bóng đèn gắn liền nhau, rủ xuống bãi đất trống trước thùng xe, trên thùng xe cũng treo không ít, giống như một loạt quả cam phát sáng.
“Vào đi,” Na Thần xoay người đi đến trước cửa xe, lấy chìa khóa ra mở cửa, “Cởi giày.”
An Hách chậm rãi đi qua, theo Na Thần cởi giày rồi đi vào trong xe.
Bầu không khí ấm áp ập tới khiến toàn thân y được thả lỏng.
Na Thần mở đèn trong xe lên, đèn được treo ở chính giữa thùng xe, chụp đèn là một lá sắt được chạm rỗng, có vẻ là làm thủ công, còn bên trong chỉ là một bóng đèn bình thường. Ánh sáng từ cái chụp đèn chạm rỗng vảy ra bên ngoài tạo thành những vết lốm đốm to nhỏ trên đầu xe.
Nơi này chính là căn cứ bí mật của Na Thần.
Có một cái trong xe là An Hách không biết, cái này được phủ một lớp thảm lông dê màu xám rất dày, đạp lên cảm thấy vô cùng thoải mái, ấm áp.
Kê sát vào tường có máy tính, đối diện đó là một cái giường kê bằng ván gỗ, trên tường là những nét vẽ xấu xí An Hách thấy trong video ngày đó, ngoài ra còn không ít thứ mà y chẳng biết đó là thứ gì được treo lên, dây xích, những bức tranh vẽ lộn xộn, thảm thêu, ảnh chụp, guitar, còn có cả đàn nhị.
Dựa gần cửa có một cái thùng sắt, lửa đã tắt, dù đã đậy nắp lại nhưng vẫn mang theo cảm giác ấm áp.
Trên đỉnh thùng xe có tạo thành hai cái cửa sổ ở mái nhà, chắc là để thoát khói.
“Còn lạnh không?” Na Thần đá một cái đệm phồng to đến, trên mặt là lớp lông thật dày, nhìn qua vô cùng thoải mái, “Ngồi đi.”
An Hách do dự một chút rồi cởi áo khoác, ngồi xuống, cả người đều rơi vào đệm, dựa vào thấy mềm mềm, cồn lại từng chút một mạnh mẽ bao vây.
Từ tối tới giờ y vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cảm giác một đêm đầy nặng nề, hỗn loạn, giờ đầu y bị cồn ngâm nên cứ ong ong như cái quạt điện.
Na Thần cởi áo khoác, lại nhấc tay cởi nốt cả cái áo thun bên trong.
Ánh mắt của An Hách đảo qua trên người hắn, dừng lại trên hình xăm con bò cạp ở bên hông, nhìn trong video thì hơi mờ, chứ giờ y có thể nhìn rõ ràng con bò cạp cùng cái đuôi móc lên.
Con bò cạp trông có cảm giác lập thể, lồi lên, An Hách còn chưa nghiên cứu rõ sao có thể xăm được lập thể như vậy. Na Thần xoay người, lấy một hộp sữa từ cái thùng bên cạnh ra. Tại vị trí gần con bò cạp ở sau lưng của hắn có một vết sẹo. An Hách đột nhiên hiểu được vì sao lại thấy con bọ cạp này có cảm giác lập thể.
Đối xứng?
“Uống không?” Na Thần đưa hộp sữa tới trước mặt y.
“Cảm ơn,” An Hách ngồi thẳng nhận hộp sữa, ngẩng mặt lên, “Cái kia là bị thương vì dao hả?”
“Ừ,” Na Thần cúi đầu nhìn nhìn rồi khẽ nhếch khóe miệng, “Gợi cảm không?”
“Hả?” An Hách nghe không hiểu ý hắn là hỏi vết sẹo hay là hình xăm nữa.
“Tôi.” Na Thần buông tay xuống, ngón tay nắm lấy cằm y, đầu ngón tay chậm rãi từ dưới lần tìm lên trên môi y, nhẹ nhàng chạm vào.
“Cũng không tệ lắm.” An Hách nở nụ cười sau đó nhích ra, né tránh tay của Na Thần.
Đối với khiêu khích cùng ám chỉ của Na Thần, An Hách chưa có chuẩn bị. Hồi trước Na Thần từng nói “muốn chơi thì chơi cả đêm” y cũng không hiểu sâu xa gì, nếu ngay từ đầu y biết chơi cả đêm của Na Thần còn có ý này thì đã không đồng ý qua đây.
Y luôn không muốn chỉ mới quen nhau, tính cả lần vô tình đụng mặt còn chưa qua nổi bốn lần mà đã lên giường cùng nhau.
Huống chi người này vẫn là sinh viên.
“Bình thường cậu đều ở đây hả?” An Hách đổi đề tài, một phần vì nguyên tắc nên y không muốn lên giường với Na Thần, nhưng cũng không phủ nhận vì khiêu khích của Na Thần mà giờ y có chút khô nóng, y muốn di dời chú ý.
“Không nhất định, nếu không tập luyện thì một tuần khoảng hai ba ngày sẽ qua đây.” Na Thần cầm hộp sữa ngồi xuống một cái đệm khác, chân thật thoải mái gác lên mép giường.
“Đều là tự làm hả?” An Hách nhìn khắp phòng, mặc dù có hơi lộn xộn nhưng vẫn là có thể nhận thấy người này đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để bố trí.
“Ừ, vật liệu thì ra ngoài tìm.” Na Thần sờ soạng tấm thảm tìm thuốc lá, rút ra một điếu rồi ném cái gói qua An Hách.
An Hách cảm thấy đầu hơi choáng, rút điếu thuốc nhưng không châm.
Trầm mặc trong chốc lát, y vẫn cảm thấy bầu không khí rất ái muội, vì thế tìm đề tài nói chuyện: “Nhà cậu ở vùng này hả ?”
“Ừ.” Na Thần nhả khói thuốc ra, chống thái dương nhìn y.
Ánh mắt thực trắng trợn, quét thân thể y từ trên xuống dưới, An Hách có thể cảm giác rõ ràng.
Y giật giật, điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Ba mẹ cậu có cho rằng cậu đang nội trú trong trường không?”
Na Thần đột nhiên không lên tiếng, An Hách nhìn hắn một cái, phát hiện nụ cười trên mặt Na Thần đã biến mất, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
An Hách có chút xấu hổ, hôm nay y uống hơi nhiều, nếu không căn cứ vào những hiểu biết của y về học sinh mà nói, tính cách của Na Thần, cả cảm xúc lẫn hành vi đều không ổn, cộng thêm phong cách “căn cứ bí mật” của hắn thì y nên sớm nghĩ đến, gia đình người này tám chín phần là không bình thường, như vậy y sẽ không mở miệng hỏi.
An Hách không nói tiếp, Na Thần cũng không mở miệng, cứ lạnh lẽo theo dõi y, nhiệt độ sót lại trong căn phòng bằng thùng sắt vốn luôn ấm áp dễ chịu nay hạ xuống từng chút một, cuối cùng bắt đầu khiến An Hách cảm thấy lạnh.
Y đứng lên, lấy áo khoác của mình ra mặc vào, Na Thần vẫn trầm mặc.
Y đứng vài giây, đi qua cửa: “Nếu vậy chắc tôi về đây, đi ra đường lớn chắc có bắt xe vào đêm được nhỉ? Mà chắc chuyến sớm cũng có rồi ha…”
Tay vừa đụng đến cửa, Na Thần lại nhảy dựng lên, hai bước là bước tới bắt lấy tay y: “Về hả?”
“Ừ,” An Hách rút tay ra, “Uống nhiều nên muốn về ngủ.”
“Anh đùa tôi hả?” Na Thần dựa vào trên cửa, khoanh tay nhìn y, mắt nheo nheo lại.
“Có ý gì.” An Hách đút hai tay vô túi nhìn hắn. Y không biết Na Thần đến cùng là sao thế này, đây là nói muốn đánh một trận?
“An Hách,” Na Thần hạ thấp thanh âm, giọng khàn khàn hoàn toàn khác với bộ dáng lạnh lùng trước đó, “Anh nghĩ tôi mang anh đến đây là để tán gẫu sao?”
“Không phải sao,” An Hách cười cười, thái độ cùng những lời này của Na Thần khiến một góc vẫn luôn cất giấu trong lòng y không phòng bị bị đục ra một cái hố, cơn đau đớn âm ỉ khiến y cũng hơi nheo ánh mắt lại, “Là muốn lên giường sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.