Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 32: Nhìn liền phiền




Người đứng giữa hắn và Quỷ Pháo giơ cánh tay lên, tay cầm chai bia. Quỷ Pháo vặn tay ga, xe phát ra tiếng gầm rú thật lớn, Na Thần bỏ đầu khóa áo khoác vào miệng rồi dùng răng cắn, nhìn chằm chằm cánh tay người nọ.
Cánh tay người nọ vung mạnh xuống, chai bia rơi xuống đất vỡ vụn, hai chiếc xe một trái một phải đồng thời lao lên. Không đến vài giây, những chiếc xe đua theo bọn họ bị bỏ lại đằng sau.
Gió thổi rất mạnh, giống như dao xoẹt qua trên mặt Na Thần, mang theo đau đớn rõ ràng. Cảm giác này khá thích hợp để nâng cao tinh thần, giống như vô số mảnh đá nhỏ đâm xuyên qua làn da.
Khi xuyên qua được bức tường gió sắc bén rồi thì trở nên vô cùng vui sướng, khiến tâm trạng bị đè nén mấy ngày qua của Na Thần trong nháy mắt bùng nổ.
Sinh nhật vui vẻ! Tiểu Thần Thần!
Tại chỗ rẽ đầu tiên, con Harley của Quỷ Pháo lách qua hắn rồi vượt lên, Na Thần không vội vã vượt lên mà theo sát sau Quỷ Pháo.
Quỷ Pháo rất gan, địa hình nào cũng dám xông lên. Ngay từ lần đầu đua xe cùng Quỷ Pháo hắn đã được lĩnh hội. Tên này kỹ thuật thì thường thôi nhưng gan to, dám mạo hiểm lật xe đè lại đầu xe hắn không để hắn vượt qua.
Na Thần khác với Quỷ Pháo, hắn đua xe không phải vì vượt qua ai hay là để ngăn chặn ai, thích thú duy nhất của hắn chỉ là ở tốc độ, đơn giản là tốc độ mà thôi.
Hai chỗ rẽ đầu Quỷ Pháo đều dẫn trước, mãi cho đến chỗ rẽ thứ ba, chỗ này rất khúc khuỷu, Quỷ Pháo giảm tốc một chút, Na Thần lại đột nhiên lên ga, gần như là đồng thời với khi Quỷ Pháo giảm tốc độ xuống, hắn vượt gã lên chạy trước.
Con Bombardier hơn ba trăm kí khi nghiêng xe, trục bánh xe phía trước khiến cho lúc tăng tốc ở chỗ rẽ càng thêm ổn định.
Nguyên nhân Na Thần đồng ý với Quỷ Pháo đua tại con đường này để qua sông là bởi hắn biết mình có ưu thế ở chỗ rẽ.
Sau khi lao ra khỏi chỗ rẽ, Na Thần nhìn lướt qua đồng hồ đo, tốc độ không đủ. Hắn tiếp tục tăng tốc, tiến về phía lòng sông, trong lòng yên lặng đếm số. Sau khi đếm đến bốn, bánh trước chạy ra khỏi mặt đường, ngay sau đó toàn bộ thân xe bay lên.
Na Thần gần như có thể nhìn thấy được vệt màu trắng khi gió lạnh xẹt qua trước mắt, trong tiếng thét cùng tiếng còi xe, hắn buông tay phải ra, giơ cánh tay lên chỉ vào bầu trời đêm tối đen, hét lên thật lớn.
Đối diện con sông là đất hoang, trên mặt đất đều là đá vụn với đất cục, còn có thêm ít rễ cỏ khô, lúc xe rơi xuống đất hắn liền bóp phanh lại, đuôi xe hất đất đá lên, sau khi xoay nửa vòng mới dừng lại.
Quỷ Pháo rơi xuống đất chỉ chậm hơn hắn một hai giây, nhưng khoảng cách lại đến cả một thân xe, bánh sau dừng ngay ở ven sông.
Lúc Na Thần nhảy xuống xe, thì Quỷ Pháo cả người lẫn xe bị lật rơi xuống dưới. Đối diện truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mọi người đều chạy tới bên này.
Na Thần theo ven sông trượt xuống lòng sông, Quỷ Pháo nằm ngửa trên mặt đất, cái xe đè lên đùi gã, bánh xe còn quay ra khói.
“Chết không.” Na Thần hỏi một câu, bước qua nâng cái xe lên.
“Không.” Quỷ Pháo cắn răng cố hết sức trả lời, vết sẹo trên mặt có chút vặn vẹo.
Có người nhảy xuống cầm đèn pin chiếu vào: “Tình hình sao rồi?”
“Anh Pháo! Anh có bị thương không!” Cô nàng Quỷ Pháo đưa đi cùng đang ngồi xổm ở ven sông kêu lên, tay thì chắc là bị dính đất vào nên kêu xong liền cúi đầu xoa tay nửa ngày.
Quỷ Pháo không nói lời nào, Na Thần cúi người xuống nhìn. Thái dương bị chảy máu, cái chân bị con xe đè lên không nhìn thấy có vấn đề gì quá tệ, chỉ là Quỷ Pháo nãy giờ vẫn bất động phỏng chừng là bị thương rồi. Nhưng hẳn là không bị thương nghiêm trọng lắm, lúc này gã còn bản lĩnh hai mắt bốc hỏa trừng hắn nữa đấy.
“Anh à,” Na Thần nhếch môi với gã, nhìn lướt qua cô gái vẫn ngồi bên ven sông, “Hôm nay chị dâu để em mang đi nhé.”
Môi Quỷ Pháo run run song không nói được lời nào.
“Xuống dưới.” Na Thần nhìn cô nàng.
“Cậu lên đi, tôi còn lâu mới xuống.”
“Vậy cô tự về đi.” Na Thần xoay người, đạp vài bước lên ven sông rồi nhảy lên, sải bước đến xe mình.
“Này!” Cô nàng rất khó chịu, nhưng vừa kêu một tiếng, Na Thần đã nổ máy, nhỏ liền nhanh chóng chống tay xuống đất để đứng dậy, đi giày cao gót nghiêng ngả bò lên.
Trận cá cược này Na Thần đã thắng, Quỷ Pháo lại bị thương không động đậy được, nếu nhỏ không muốn về cùng Na Thần thì lát thật tự mà tìm cách về.
Cô nàng sải bước ra yên sau, thuận tay ôm lấy eo Na Thần. Na Thần đột ngột ngồi thẳng lưng: “Bỏ tay ra.”
“Bỏ ra mà tôi bị ngã thì cậu chịu trách nhiệm đấy!” Nhỏ làm nũng, không chịu buông tay.
“Túm áo, không muốn thì xuống.” Na Thần lên ga, giọng rất lạnh. Nhỏ do dự một chút, có phần không đoán được suy nghĩ của Na Thần, lại nghĩ đến tình huống trước mắt, nhỏ đành buông tay ra, chuyển sang túm áo Na Thần, khó chịu hứ một tiếng: “Đi thôi!”
Từ con sông này chạy về phía trước không đến năm trăm mét, có một đoạn rất nông, Na Thần từ chỗ đó chạy tới, rẽ sang đại lộ. Chưa chạy được hai phút, cô nàng ngồi phía sau kéo áo hắn kêu lên: “Chạy chậm chút đi! Chết cóng mất!”
Na Thần không giảm tốc độ, chạy lên trước một chút rồi đột ngột phanh gấp, xe dừng ở trên đường. Cô nàng thét chói tai, mũi đập vào lưng hắn, giọng đầy tức giận: “Cậu, cậu không phải bị điên đấy chứ!”
Na Thần mặc kệ, chỉ nhìn ánh đèn chói lóa phía trước, tắt đèn xe đi, ngón tay gõ nhẹ lên bình xăng vài cái.
Quà to cho sinh nhật đây.
An Hách có cảm giác bản thân chọn ra ngoài ăn vào tối ngày lễ tình nhân thật đúng là quá thất sách. Ngoài đường đầy những cặp đang yêu ôm ấp nhau khiến y thật không biết nên chuyển mắt sang chỗ nào, nhìn đâu cũng thật kích thích quá.
Vốn nghĩ vô cửa hàng ăn nhanh đối diện ăn đại gì đó rồi trở về, kết quả có một cô bé phục vụ bước qua hỏi: “Muốn chọn phần một người hay hai người ạ?”
An Hách ngẩn người: “Hai người?”
“Cửa hàng tụi em có phần đôi ngày lễ tình nhân ạ.” Cô bé giải thích.
“Ông chủ của mấy cô thật sáng tạo,” An Hách suýt chút nữa là không nói ra thành lời được, “Phần đôi cho lễ tình nhân… Thức ăn nhanh?”
“Vâng,” Cô bé nhìn y một cái, “À, anh đi một mình ạ.”
“Đúng vậy, mắt cô tinh thật đấy, bị cô phát hiện ra rồi.” An Hách thực bất đắc dĩ.
Nhanh chóng xử xong phần thức ăn nhanh độc thân ở cửa hàng, An Hách đi dạo quanh khu dân cư một vòng mới trở về.
Ngày này mà còn đi bên ngoài thì đúng là có chút tự ngược, đặc biệt bị kích thích, nhưng An Hách lại có chút không muốn trở về một mình. Buổi họp mặt của hội độc thân ngày lễ tình nhân đã bị hủy bỏ, vài ngày qua y cũng không lên QQ, điện thoại thì suốt thời gian đó cũng chẳng đổ chuông lần nào, ngay cả phụ huynh học sinh cũng không gọi cho y.
Thật cô đơn.
Lúc đi qua cổng gác của khu dân cư, nhìn ông chú bảo vệ cứ cười ha ha làm An Hách đột nhiên có chút hâm mộ.
Qua lễ tình nhân thì chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng, An Hách làm vài cuộc gọi đến nhà mấy học sinh không làm người khác bớt lo được, sau gọi về nhà rồi cuối cùng ngẩn người ngồi trong phòng khách.
Ngây ra hơn một tiếng, y mở máy tính lên, định chơi mấy ván bài lên tinh thần. Vừa mở QQ ra, một đống tin nhắn xổ tới, y nhìn lướt qua thì thấy báo có tin mới của Dọa ↘ chết ↙ mÀy .
Y có chút bất ngờ rê chuột tới mở.
Có đấy không ?
Ngày mai là sinh nhật tôi, anh rảnh không, mời anh một bữa, tôi nấu.
An Hách nhìn hai dòng chữ này liền ngẩn cả người, sinh nhật của Na Thần? Y nhanh chóng nhìn vào ngày, tin gửi tới là ngày 13, sinh nhật của Na Thần là lễ tình nhân? Nhìn chằm chằm tin nhắn thật lâu, An Hách mới đột nhiên phục hồi tinh thần, đứng lên lấy điện thoại ra.
Cho dù y đã quyết định giữ khoảng cách với Na Thần, nhưng đối mặt với việc bản thân bỏ lỡ lời mời sinh nhật thì y vẫn không thể không đáp lại, ít nhất cũng phải nói lời chúc mừng sinh nhật. Hơn nữa lời mời của Na Thần lần này rất khác với giọng điệu bình thường của hắn. Không dùng ngôn ngữ sao Hỏa. Dường như còn lộ ra chút…cẩn thận.
An Hách ấn xuống dãy số của Na Thần, nghe tiếng chuông chờ, cân nhắc xem nếu Na Thần không nghe máy, y nên gọi tiếp hay là lên QQ nhắn câu chúc mừng sinh nhật. Có điều điện thoại bất ngờ nhanh chóng được nhận, bên kia có người alo một tiếng.
An Hách không nói gì, đây không phải giọng của Na Thần. Y nhìn lại dãy số, không bấm sai mà.
“Thầy An à?” Người bên kia hỏi một câu, “Tôi là Lý Phàm, điện thoại của Na Thần đang ở chỗ tôi.”
“À, tôi còn tưởng mình gọi lầm rồi chứ.” An Hách khẽ cười.
“Anh tìm cậu ta có chuyện à?”
“Không có chuyện gì đâu,” An Hách nhìn sang lịch, lễ tình nhân đã qua ba ngày rồi, “Na Thần không ở đó sao?”
“Không, vài ngày nữa anh gọi lại đi.” Lý Phàm ngáp một cái.
“Vài ngày nữa?” An Hách không hiểu.
“Ừ, đang bị tạm giam ở đồn nên không cầm điện thoại được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.