Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 70: Thầy mới là có bệnh




An Hách đứng ở trên ban công nhìn Na Thần bước nhanh xuống dưới lầu rồi biến mất ở cuối con đường, xoay người trở về phòng, kéo kín màn lại rồi qua sofa ngồi, bắt đầu ngẩn người ra coi TV.
Trong lòng trống rỗng, giờ y mà la lên trong lòng một tiếng thôi hẳn cũng có thể nghe được tiếng vang. Y không biết đến cùng mình là thế nào, đối với Na Thần ngoại trừ lo lắng còn có cảm giác mệt mỏi không xua được cũng chẳng thể xoa dịu.
Y châm một điếu thuốc, An Hách rốt cuộc mày đang làm gì vậy? Sau khi chạy một vòng, mọi trạng thái dường như lại trở về điểm xuất phát. Cuộc sống của y bị Na Thần quấy lên làm cho rối loạn, y điên cùng Na Thần, cười cùng Na Thần, cảm nhận sự điên cuồng, càn rỡ từ lâu không gặp, tận hưởng niềm vui bắt nguồn từ cuộc sống quá khứ vốn bị y ém chặt trong lòng từ rất lâu về trước.
Đúng rồi, rõ ràng đó là cuộc sống y từng muốn thoát khỏi, quán đêm, điện tử, những sắc màu sặc sỡ trong đêm đen, sự bất cần, thờ ơ dù con đường phía trước mịt mù không có tương lai.
Y nhìn đốm sáng ở đầu điếu thuốc, y cố gắng muốn khống chế cảm xúc, song cảm xúc lại bởi vì Na Thần mà càng ngày càng trở nên không ổn định, buồn bực vô cớ, cảm giác trống rỗng, không sao giẫm xuống được hiện tại.
Y dựa lưng vào sofa, nhắm mắt lại.
Mọi thứ đều không phát triển theo hướng suy nghĩ ban đầu của y. Y muốn cách xa Na Thần một chút nhưng vẫn tiếp tục ở bên hắn, y cảm thấy bản thân và người này sẽ không có tương lai gì nhưng vẫn đáp ứng thử cùng hắn.
An Hách, mày đang làm gì vậy?
Y không biết tình cảm của mình đối với Na Thần là gì, có thích nhưng có bất an, cũng có mỏi mệt, cũng có hỗn loạn, cảm giác vừa muốn gần lại vừa muốn cách ra xa khiến y thấy thật rối rắm, mà Na Thần khiến y chẳng có thời gian cũng như sức lực để phán đoán một cách cẩn thận.
Về phần Na Thần có tình cảm gì với mình, trước kia y không chắc, giờ vẫn không thể xác định giống như trước.
Na Thần nhẫn nại, hắn muốn được khẳng định, muốn có cảm giác tồn tại, muốn được ôm lấy, muốn nhận được một phần bao dung nhường nhịn, y không rõ bản thân có thể cho hay không, có thể xác định được chỉ là… Cuộc sống vốn yên ả giờ càng sụp xuống khiến y có chút ăn không tiêu.
Điếu thuốc vẫn kẹp trên ngón tay chưa đưa lên hút lần nào đang từ từ cháy đến tận ngón tay, An Hách cảm thấy hơi nóng nên run lên, tàn thuốc thật dài rơi xuống sofa.
Y đập ngón tay để gạt tàn, nhưng đập cả nửa ngày.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, An Hách ngẩn người một lát mới cầm điện thoại qua xem, là mẹ. Y khe khẽ thở dài, nghe máy: “Mẹ.”
“Lão già kia sắp không qua được rồi.” Tiếng mẹ hút thuốc lá truyền tới.
“Lão già kia nào?” Mày An Hách hơi nhíu lại, lão già trong miệng mẹ có đến bốn người, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, đều là lão già kia, mở rộng một chút còn có bà dì, ông cậu các loại, tất cả đều là lão già kia.
“Ông ngoại mày!” Giọng nói của mẹ nghe không ra là đang sốt ruột hay là khó chịu, nói rất lớn, “Giờ mày qua đây đi, đưa tao đến bệnh viện xem thế nào.”
“Bệnh viện nào?” An Hách đứng lên, bởi vì mẹ mà y không mấy gần gũi với họ hàng hai bên, nhưng đột nhiên nghe nói ông ngoại sắp không qua được, trong lòng y vẫn trở nên khó chịu.
“Số 1.” Mẹ nói.
“Con đi đón mẹ chẳng phải thành vòng đi xa hơn sao? Đi thẳng qua…”
“Tao không muốn bắt xe! Mày nói lời này không bằng giờ lái xe cũng gần đến rồi!”
An Hách khẽ cắn môi, cúp máy, vào phòng thay quần áo rồi chạy ra khỏi cửa.
Na Thần về đến nhà chưa bao lâu thì chuông điện thoại vang lên, tên của Lôi Ba hiện trên màn hình. Hắn cầm điện thoại lên, bàn tay siết thật chặt khiến đầu ngón tay trắng bệch.
“Anh Lôi.” Khi chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, hắn ấn nghe máy.
“Ở đâu đấy?” Lôi Ba hỏi.
“Trong nhà.”
“Mười phút nữa xe anh tới, cậu đi ra rồi mình đi leo núi, tiện lúc ghé ăn trưa ở nhà dân luôn.”
Lôi Ba thích leo núi, tâm trạng tốt liền kêu vài người theo mình đi leo núi, mấy ngọn núi ở ngoại thành Lôi Ba đều đã leo cả, không, phải là đã leo mấy lượt rồi.
“Không.” Na Thần cởi áo khác ra, ngồi xuống bậc cầu thang.
“Cậu có thể còn từ nào khác để nói với anh không?” Lôi Ba không nổi giận khi nghe hắn từ chối như mọi khi, giọng điệu thật bình tĩnh “Mười phút sau đi ra đi.”
Na Thần cúp máy, ngồi yên dựa vào lan can trên cầu thang.
Phẫn nộ, bất lực, tuyệt vọng, đủ loại cảm giác khiến người ta nghẹt thở chầm chậm thấm vào cơ thể hắn. Giống như khi bị mẹ ném xuống dòng sông băng, hắn không ngừng giãy dụa muốn ngoi lên trên nhưng lại bị cái rét buốt  kéo xuống từng chút một.
Không ai có thể đến kéo hắn lên.
Khi Lôi Ba lại gọi tới, hắn bấm từ chối cuộc gọi, đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn đồng hồ, là mười một giờ năm phút.
Lúc đi ra ngoài, xe của Lôi Ba đã đậu ở cạnh cổng khu dân cư. Cửa kính bên ghế phó lái được hạ xuống, Cát Kiến nhìn hắn một cái. Na Thần kéo cửa sau ra, ngồi vào liền im lặng. Hắn không biết vì sao Cát Kiến lại nhắc hắn, cũng không biết rốt cuộc Lôi Ba sẽ làm gì.
“Không đi ra ngoài hả?” Lôi Ba tùy ý hỏi, nhìn hắn qua kính chiếu hậu.
“Không.” Na Thần co chân lên, đặt lên băng ghế, co người lại nhìn ra ngoài cửa xe.
“Trưa nay ăn cá nhé?” Lôi Ba quay đầu xe, chạy ra hướng ngoại thành.
“Quá thường.” Giọng của Na Thần rất lạnh.
“Quên mất cậu không thích ăn cá,” Lôi Ba cười khẽ, “Vậy ăn gà thả vườn nhé?”
Na Thần không đáp.
“Mày nói xem, cậu ta như vậy đã bao năm,” Lôi Ba quay đầu sang nhìn Cát Kiến, “tao sao có thể nhẫn nại được?”
“Tại anh luôn không so đo với con nít, tính cậu ta là vậy rồi mà,” Cát Kiến cười cười, đổi đề tài, “Để em gọi điện thoại cho nhà trên núi trước, kêu họ chuẩn bị.”
“Nếu mà là người khác, tao đã sớm đánh cho một trận rồi làm cho biến đi xa rồi, mẹ kiếp, sao tao có thể nhịn cậu ta được như vậy?” Đề tài của Lôi Ba không bị Cát Kiến dời đi.
“Anh Lôi,” Cát Kiến vẫn cười, “Anh làm việc lúc nào cũng chừng mực, nên đánh hay nên nhịn anh đều đã tính cả, tính tình Na Thần thế nào anh rõ hơn người khác, anh làm sao mà so đo với cậu ta được…”
“Cát Kiến,” Lôi Ba cười lạnh một tiếng, “Sao tao cảm thấy gần đây mày là lạ thế nào đấy.”
Vẻ tươi cười trên mặt Cát Kiến cứng lại: “Anh Lôi, anh đừng chọc em, sao em dám bất thường trước mặt anh chứ.”
“Dạo này mày tâng bốc nghe chẳng thấy dễ chịu như trước.” Lôi Ba nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
“Để em nâng cấp trình độ nghiệp vụ chút ạ.” Cát Kiến cười nói.
Lôi Ba còn muốn nói gì đó, Na Thần dựa người ở ghế lên tiếng: “Muốn ăn bánh giầy.”
“Có không?” Lôi Ba hỏi Cát Kiến.
“Có, để em gọi.” Cát Kiến lấy điện thoại ra kêu hộ nhà dân trên núi kia chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.
Leo núi không có gì vui, nhất là leo núi giờ này. Na Thần trầm mặc đi theo Lôi Ba, men theo đường núi lắc lư từng bước một lên tới đỉnh.
Hôm nay nắng rất đẹp, chiếu lên người ấm áp như nhung, nhưng cái ấm này mãi chỉ là bao lấy bên ngoài thân thể còn bàn tay đút trong túi của Na Thần vẫn lạnh như băng.
Lôi Ba rất hào hứng, khoảng một giờ là leo đến đỉnh núi, Lôi Ba không có ý xuống núi ngay mà sai Cát Kiến xuống trước chuẩn bị, sau đó đưa Na Thần đi lòng vòng trên đó.
“Thấy chán hả?” Lôi Ba nhìn ánh mặt trời lóe sáng trên các tòa nhà cao tầng ở xa xa.
“Ừ.” Na Thần lên tiếng.
“Bởi vì anh?” Lôi Ba quay lại quan sát mặt hắn.
Na Thần giương mắt nhìn lại: “Phải.”
Lôi Ba nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai hắn: “Anh cũng chán.”
“À,” Na Thần sờ vào túi, “Có thuốc lá không?”
Lôi Ba lấy gói thuốc ra ném cho hắn, hắn rút một điếu, ngồi xổm xuống trầm mặc hút.
“Cậu sợ không?” Lôi Ba cũng ngồi xổm xuống theo.
“Sợ.” Na Thần nhìn làn khói trước mắt, giọng có chút ách lại.
“Sợ cái gì?”
“Sợ cả đời cứ như vậy,” Na Thần cong khóe môi, “Rất sợ.”
Lôi Ba cười, cười rất lớn, phải qua rất lâu mới chậm rãi ngừng lại, bỗng túm chặt lấy cánh tay Na Thần: “Anh cũng sợ.”
Na Thần rút cánh tay về, đứng lên, vừa xoay người định xuống núi lại bị Lôi Ba đá một cái vào đầu gối làm hắn té sấp về phía trước quỳ gối xuống, tay chống đất.
“Anh cũng sợ,” Lôi Ba ngồi xổm xuống cạnh hắn, túm tóc hắn kéo ngược ra sau, “Anh sợ mình sắp bắt không được cậu.”
“Anh Lôi,” Na Thần không giãy lên cái nào, “Cảm ơn đã kéo tôi.”
“Muốn anh đáp là không cần cảm ơn không?” Lôi Ba vẫn không buông tay ra.
“Ném xuống lại đi.” Na Thần nói.
“Hả?” Lôi Ba ngẩn người.
“Ném tôi xuống nước lại đi, tôi đã từng nói với anh chưa…” Na Thần cười nhạt, “tôi thật mong ngày đó anh không tới.”
Lôi Ba buông tay ra.
Na Thần không nhúc nhích, vẫn quỳ chống tay dưới đất: “Thật ra anh không biết tôi muốn cái gì.”
“Trừ bỏ anh ra, không ai muốn đứng ở cạnh cậu,” Lôi Ba bước qua đường dẫn xuống núi, “Cậu tin không?”
“Ông dám động vào An Hách, tôi sẽ dám giết ông,” Na Thần chậm rãi đứng lên, “Ông tin không?”
Vài ngày liên tiếp An Hách đều không có tin tức gì về Na Thần, không nhận được điện thoại cũng không nhận được tin nhắn, An Hách gọi qua hai lần, Na Thần đều không nghe. Y không biết Na Thần lại lên cơn điên gì, mà y lại không có sức lực hay tinh thần để đi tìm hiểu, mấy ngày nay y bận đến mức bù đầu bù cổ.
Ông ngoại nằm viện, ung thư đường mật, bởi vì tuổi tác đã quá cao nên không phù hợp tiến hành phẫu thuật, bệnh viện đề nghị tiếp tục điều trị nhưng thời gian không còn nhiều.
Quan hệ giữa mẹ và ông ngoại vẫn không tốt lắm, cứ gặp mặt là liền cãi nhau. Lần này ông ngoại nằm viện, An Hách không biết mẹ nghĩ gì mà không chịu đến trông, ngày nào cũng đóng đô ở nhà, tần suất chơi mạt chược giảm đi, ngoài thời gian chơi mạt chược thì toàn ngẩn người, chuyện này khiến An Hách không biết là nên vui hay nên buồn.
Hai dì cùng cậu rất không hài lòng với mẹ, tới nhà cãi nhau một hồi, An Hách đành phải chiều nào xong việc cũng đến bệnh viện trông ông hai tiếng, dì ba phụ trách trông ông vào chiều, mỗi lần y chạy qua, sắc mặt dì đều rất khó xem.
Ông ngoại nói rất ít, câu ông nói dài nhất với An Hách chính là, mẹ cháu tự hủy hoại cuộc đời mình, như một cái xác không hồn.
An Hách chỉ có thể im lặng.
Lúc ra khỏi bệnh viện, y ngồi yên trong xe, không muốn nhúc nhích.
Ngồi hơn nửa tiếng, y mới lấy lại tinh thần, chuẩn bị nổ máy, vừa định chạy xe đi thì điện thoại bỏ ở ghế bên đổ chuông. Cầm lên coi thì bất ngờ thấy tên của Na Thần.
“Big 7?” Y nghe máy.
“Anh sao vậy?” Na Thần hỏi, “Sao giọng khàn thế?”
“Khàn hả?” An Hách hắng giọng, “Đâu có.”
“Giọng không giống như mọi khi,” Na Thần nhẹ nhàng chậc lưỡi một tiếng, “Đi làm mệt quá hả?”
“Còn chịu được.” An Hách tắt máy, tựa lưng vào ghế ngồi, y vốn muốn hỏi mấy ngày qua Na Thần thế nào nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Na Thần truy hỏi.
An Hách do dự thật lâu, nhẹ giọng nói: “Ông ngoại tôi nằm viện, thời gian không còn nhiều.”
“Có phải anh rất khó chịu không?” Giọng của Na Thần cũng nhẹ đi.
“Không biết,” An Hách nghĩ ngợi, bóp trán, “Không thể nói rõ, tôi với ông ấy thật ra cũng chẳng gần gũi đến thế.”
Với người họ hàng nào cũng đều không gần gũi.
“Anh đang ở đâu đấy?” Na Thần hình như đang đi trên đường, giọng hơi run lên.
“Bệnh viện, sao thế?” An Hách ngồi thẳng dậy.
“Bệnh viện nào? Tôi chạy qua,” Bên phía Na Thần truyền đến tiếng đóng cửa xe, “Anh chờ tôi.”
“Không cần đâu, tôi không có chuyện gì đâu, chỉ hơi mệt thôi…”
“Bệnh viện nào? Tôi bắt xe tới, nói mau.”
“Số 1.” An Hách không từ chối nữa.
Lúc Na Thần gõ lên cửa kính xe, An Hách hoảng sợ, mơ mơ màng màng mở cửa xe ra, không biết bản thân đã ngủ từ hồi nào.
“Nào, để anh Big 7 ôm một cái.” Na Thần nhoài nửa người vào trong xe ôm lấy y.
Cái ôm của Na Thần khiến trong lòng An Hách nhẹ nhàng run lên một chút. Chính là như vậy, cái ôm của Na Thần lúc nào cũng thật nghiêm túc, thật mạnh mẽ, có thể khiến thân mình trong vòng tay không lách đi được chút nào.
“Không cẩn thận ngủ mất.” An Hách chôn mặt lên hõm vai hắn.
“Để tôi lái xe, anh về nhà hay muốn đi đâu?” Na Thần nhỏ giọng hỏi.
“Về ngủ.” An Hách cười khẽ.
“Ừ.”
Na Thần lái xe rất êm, An Hách tựa vào lưng ghế, chưa tới vài phút liền bắt đầu mơ màng, nhưng không ngủ được.
“Ông ngoại anh nhập viện lâu chưa?” Na Thần bỏ một đĩa CD vào máy.
“Hai tháng rồi, nhưng không ai báo cho chúng tôi, lúc này sắp không qua khỏi mới gọi điện cho mẹ tôi,” An Hách thở dài, “Hồi trước có nằm viện một lần nhưng mẹ tôi không biết.”
“Vì sao?” Na Thần hỏi.
“Vì sao gì?”
“Vì sao không báo cho hai người?”
“Mẹ tôi gần như sống một mình cả hai mươi năm rồi, bà ấy chẳng qua lại với họ hàng nào, ngay cả cha mẹ ruột cũng vậy.” An Hách hạ ghế ra sau, nửa nằm, đưa cánh tay lên làm gối.
Nói xong câu này, y nhìn thoáng qua Na Thần, nhà Na Thần tựa hồ cũng chẳng khác mấy, y sợ câu nói của mình sẽ khiến Na Thần không thoải mái. Song Na Thần chỉ nhìn phía trước, trên mặt không lộ ra vẻ gì.
Na Thần lái xe đến dưới lầu, xuống xe, do dự một chút: “Tôi đi đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Big 7,” An Hách gọi hắn lại, “Lên lầu làm chút đồ ăn cho tôi đi.”
“Anh chưa ăn gì à?” Na Thần khẽ nhíu mày.
“Không lo được, buổi chiều dì ba tôi trông, bảo bảy giờ phải về nhà nấu cơm, tôi phải đến đúng giờ nên không có thời gian ăn.” An Hách đi vào hành lang ấn thang máy.
“Vậy ngày nào anh cũng không ăn hả?” Na Thần chậc lưỡi vài tiếng, “Sẽ gầy đấy còn có thể mất sức, đến lúc đó dù anh muốn đòi nợ, vừa cương lên cái liền xìu đi, bẽ mặt lắm đấy…”
An Hách bị hắn chọc cười: “Thúi lắm, An đại gia của cậu tùy tiện làm cũng khiến cậu khóc không ra nước mắt nhé.”
Na Thần không nói gì, chỉ cười rồi ôm lấy y từ phía sau.
“Có camera đấy.” An Hách nhắc nhở hắn.
“Này.” Na Thần buông tay, giơ tay hình chữ V với camera trên đỉnh.
Bản lĩnh của Na Thần là có thể sử dụng mì gói làm ra các món mì không phải mì ăn liền. Có khi là mì om, có khi là mì trộn, hôm nay là mì xào.
“Nguyên liệu không đủ, ăn tạm nhé, trong tủ lạnh anh chỉ có mấy củ hành tây hỏng cùng thịt xông khói, may mà trình độ…” Na Thần đặt một đĩa mì xào trước mặt y, “Anh có muốn khen tôi trước rồi đến tôi tự khen không?”
An Hách cúi đầu ăn một gắp, giơ ngón cái lên.
“Ăn ngon đúng không, trình độ của tôi đúng là cao tàn bạo mà.” Na Thần cười thật thỏa mãn, ghé vào bàn nhìn y ăn.
An Hách vốn không có cảm giác đói nhưng khi ăn hai miếng vào, dạ dày liền la lên “Ông trời ơi! Có thể xem như có cái gì vào tới rồi ha ha ha ha”, y vùi đầu ăn một mạch, ăn xong rồi lúc buông đũa xuống trên người cũng rịn ra chút mồ hôi.
Bởi chỉ có một cái đĩa, Na Thần cảm thấy rửa mình nó thôi thì không đủ để nâng cao trình độ rửa bát của An Hách cho nên tự mình cầm đi rửa. An Hách ngồi dựa vào ghế, cảm giác no bụng làm cho cả người sinh ra sức sống.
“Mấy hôm rồi cậu làm gì, sao chẳng có chút tin tức nào.” Tinh thần khôi phục một ít, y mới bật ra câu hỏi trong suy nghĩ trước đó của mình.
“Trên trường có việc nên bận lắm, mà khi vậy thì tôi không muốn nghe máy.” Na Thần cất đĩa lên chạn, chậm chạp bắt đầu sắp mấy chai gia vị cho gọn gàng.
Na Thần chưa nói thật, An Hách vốn tưởng hắn lại giống hồi trước lâu lâu lên cơn nên không muốn nghe máy, nhưng Na Thần lại rất bình tĩnh trả lời khiến y có cảm giác chuyện không phải như vậy.
“Cậu…” Y đứng lên muốn qua sofa ngồi, chuông điện thoại vang lên. Là số lạ, y nghe máy, còn chưa mở miệng thì một giọng nữ liền vọt tới: “Alo, là điện thoại của thầy An phải không?”
“Vâng, chị là?” An Hách ngồi xuống sofa, phỏng chừng là phụ huynh học sinh. Mông còn chưa tìm được điểm rơi thích hợp trên sofa thì người phụ nữ kia lại đột ngột đề cao giọng: “Tôi nói cho thầy biết, con gái tôi không có bệnh, thầy đừng có mà ép buộc vớ vẩn!”
An Hách ngẩn người: “Con gái chị…”
“Lý Tiểu Giai, tôi là mẹ của Lý Tiểu Giai,” Ngữ khí của người phụ nữ này không tốt, nghe giống đang nổi giận, “Con gái tôi khỏe như vậy, không có bệnh thần kinh! Trường mấy thầy làm cái trò gì vậy hả!”
An Hách nhớ Lý Tiểu Giai, là học sinh lớp kế bên, một cô bé sống rất nội tâm, lúc chủ nhiệm lớp đó đưa tới tìm y, cô gái nhỏ đã bị mất ngủ nửa tháng trời, trông rất tiều tụy. An Hách phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho cô bé mở miệng, biết được chỉ là mâu thuẫn giữa bạn bè trong lớp. Đây không phải chuyện lớn, nhưng đối với người hướng nội, mẫn cảm cực độ lại không có ba mẹ trường kỳ ở bên như Lý Tiểu Giai mà nói, không thể giải quyết liền sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
“Là thế này chị ạ…” An Hách nói chậm lại, muốn giải thích một chút với mẹ của Lý Tiểu Giai, có một số phụ huynh tiến bộ nhưng cũng có một số phụ huynh quy chụp ngay nhận cố vấn tâm lý chính là bị bệnh tâm thần.
Nhưng đối phương không cho phép y mở miệng, nói liên thanh: “Con gái tôi thế nào thì tôi rõ, nó chỉ hơi nhát thôi chứ không có bệnh gì khác! Tôi là mẹ mà không rõ hơn các thầy sao, đừng có mà ép buộc vớ vẩn, giáo viên chủ nhiệm còn gọi điện thoại đến kêu phụ huynh phối hợp, phối hợp cái gì? Cái ăn cái mặc tôi đều cho nó cái tốt nhất, tôi còn phải phối hợp cái gì! Tôi thấy thầy mới là có bệnh!”
Vừa nói xong lời này, đối phương liền cúp máy, An Hách trầm mặc nửa ngày mới đặt điện thoại sang một bên.
Lý Tiểu Giai hẳn sẽ không đến tìm y nữa, thái độ của phụ huynh như vậy, giáo viên chủ nhiệm cùng y không thể nói gì với Lý Tiểu Giai được, cô bé đó sẽ ra sao đây, y không biết.
“Sao thế?” Na Thần ngồi xuống cạnh y, cọ cọ lên người y.
“Bị phụ huynh học sinh mắng một trận.” An Hách bất đắc dĩ cười cười.
“Thảm thế,” Na Thần xoa đầu y, “Phụ huynh như ba mẹ tôi là tốt nhất, chưa bao giờ gây phiền toái cho thầy cô.”
An Hách cười, lúc muốn đổi đề tài điện thoại lại đổ chuông.
“Còn mắng chưa đủ?” Na Thần lại gần điện thoại nhìn, “Là điện thoại mẹ anh kìa.”
“Mẹ tôi?” An Hách nhìn thoáng qua giờ trên điện thoại, vừa mới qua mười giờ, bình thường lúc này hẳn mẹ còn đang chơi mạt chược.
“Nếu tương lai tao sắp chết, mày cũng không cần lo cho tao đâu.” Mẹ phủ đầu một câu. An Hách sửng sốt, cau mày hỏi: “Sao ạ?”
“Tao muốn ly hôn,” Mẹ nói tiếp, “Đột nhiên tao nghĩ thông suốt, giác ngộ rồi.”
Điện thoại trong tay An Hách suýt chút nữa rơi xuống đất, y đứng bật dậy: “Mẹ nói cái gì?”
“Tao muốn ly hôn, ly hôn với An Chí Phi.” Mẹ nói.
An Hách chống tay lên bàn, ly hôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.