Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 71: Khóc lớn




Mẹ nói cái gì?” Bàn tay đặt trên bàn của An Hách nắm chặt lại, giọng nặng nề mang theo run rẩy, “Ly hôn? Mẹ muốn ly hôn?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay tao đã suy nghĩ rất nhiều…” Bên mẹ vang lên tiếng bật lửa, tiếp đến là tiếng phì phèo hút thuốc.
“Chuyện ông ngoại vẫn còn một đống, trước giải quyết xong chuyện đó rồi mới tiếp tục được không?” An Hách khẽ cắn môi, khống chế cảm xúc của chính mình.
“Chuyện của ông chẳng ảnh hưởng gì đến việc tao ly hôn, tao không muốn lo nhiều như vậy!” Ngữ khí của mẹ không tốt lắm, tựa hồ có chút khó chịu.
“Mẹ,” An Hách đứng thẳng dậy, giọng bình tĩnh, “Con không đồng ý.”
“Vì sao? Tao cũng không gọi tới để hỏi mày có đồng ý hay không!” Mẹ đề cao giọng, “Chuyện tao ly hôn thì liên quan gì tới mày! Chuyện của tao mày đừng quản, chuyện của mày tao cũng kệ thôi!”
An Hách trầm mặc vài giây, đột nhiên hét lên giống như bùng nổ: “Chuyện của con mẹ đương nhiên sẽ mặc kệ! Mẹ đã quản bao giờ chưa!”
“Mày bị gì mà hét lên thế!” Mẹ cũng hét trở lại, “Tao ly hôn thì mày phát điên lên cái gì!”
“Bởi vì các người thiếu tôi một gia đình!” An Hách quát xong câu này, vung mạnh tay lên, điện thoại từ trong tay y bay ra đập lên mặt tường, những mảnh vụn từ trên tường văng ra, rơi xuống đất.
Na Thần đang ngồi trên sofa nhảy dựng lên.
Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của An Hách. Bình thường cho dù An Hách có nổi giận thì cũng không mất khống chế như vậy, dù kích động cỡ nào thì tất cả hỉ nộ ái ố của y đều có thể khống chế ở một “độ” nhất định.
Mà giờ An Hách lại hoàn toàn thay đổi.
Phẫn nộ, tuyệt vọng, bất lực, hắn cảm thấy bản thân cơ hồ có thể thấy An Hách bị tất cả những cảm xúc đó vây lấy, đốt thành một ngọn lửa.
“An Hách…” Na Thần tiến hai bước tới bên cạnh An Hách, kéo lấy cánh tay y.
“Đừng chạm vào tôi!” An Hách hất mạnh tay hắn ra, giọng khàn đi, “Đừng chạm vào tôi!”
“Không chạm vào anh, không chạm vào anh, không chạm vào anh đâu…” Na Thần lập tức lùi lại một bước, hắn không biết làm sao bây giờ, không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì.
Tại phòng khách, An Hách đứng quay lưng với hắn, bàn tay vẫn siết chặt lại, hơi thở vô cùng gấp gáp. Ngoại trừ tiếng TV thì xung quanh không còn âm thanh gì khác, An Hách không nhúc nhích, Na Thần cũng không dám động, chỉ có thể quan sát y.
“Cậu về đi,” An Hách rốt cuộc mở miệng, “Tôi muốn ở một mình một lát.”
Na Thần không nói gì, nhìn An Hách xoay người chậm chạp đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Hắn bước khẽ qua, đẩy nhẹ cửa, lại dán tai lên cửa nghe ngóng, bên trong phòng ngủ thật im lặng, nghe không ra An Hách đang làm gì. Na Thần đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, chậm rãi ngồi xổm xuống, châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
Nội dung hắn nghe loáng thoáng được từ điện thoại là mẹ An Hách muốn ly hôn, có điều phản ứng của An Hách khiến Na Thần có chút bất ngờ.
Từ trước đến nay An Hách gần như là chưa bao giờ nhắc tới chuyện của mình, người nhà, quá khứ, hình như y chưa bao giờ kể, Na Thần không ngờ y sẽ có thái độ kịch liệt như vậy. Hắn không biết việc ba mẹ muốn ly hôn sẽ có cảm giác gì, mãi cho đến khi ba chết, tình cảm của ba mẹ vẫn rất tốt, tuy rằng phần lớn thời gian mẹ hắn không nhận ra được đây là chồng mình.
Có lẽ là sợ hãi mất đi.
Ly hôn, gia đình liền không còn nữa.
Bên trong cửa có động tĩnh cực kỳ nhỏ, Na Thần nhích đầu lại gần, nghe ra là tiếng quần áo ma sát lên cửa, An Hách đang ở phía sau cửa. Na Thần xoay người tựa vào trên cửa, lúc muốn đưa tay lên gõ, hắn liền ngây cả người. Bên kia cửa mơ hồ truyền ra tiếng khóc đầy áp lực khiến cánh tay đã nâng lên của hắn không thể gõ xuống.
An Hách khóc.
Một An Hách luôn bình tĩnh, mọi buồn vui đều giấu chặt trong lòng vậy mà đã khóc?
Na Thần buông tay xuống, dựa người trên cửa, im lặng rút ra một điếu thuốc khác. Thời điểm này ngoài việc ngồi tại chỗ im lặng chờ đợi, hắn thật không biết có còn lựa chọn nào khác không. Điện thoại trong túi áo kêu lên một tiếng, có tin nhắn đến. Hắn thẳng tay tắt nguồn, nheo mắt rít mạnh điếu thuốc.
Đêm đã khuya.
Na Thần vẫn trầm mặc ngồi ngoài cửa phòng ngủ, mông cùng chân đều đã tê rần, eo cũng mỏi.
Nửa gói thuốc đã hút sạch, trong phòng khói thuốc lượn lờ, hắn muốn đứng dậy mở cửa sổ để thay đổi không khí trong phòng nhưng thử hai lần vẫn chưa thể đứng dậy, chân tê đến hoàn toàn mất đi cảm giác.
Hết tê rồi thì bắt đầu mỏi nhừ.
“A…” Na Thần nhỏ giọng thở dài, cắn răng đưa tay lên xoa mạnh trên đùi. Mới xoa vài cái, cánh cửa đang dựa sau lưng đột nhiên mở ra. Na Thần cả người mất sức, chỗ dựa lại đột ngột biến mất, hắn ngã thẳng ra phía sau.
“Sao cậu lại ngồi…” An Hách đứng ở cửa hơi giật mình, giọng khản đặc, hơn nữa chắc là cổ họng bị nghẹn, còn chưa nói xong một câu giọng đã thay đổi bốn lần, y dừng một chút rồi vẫn kiên trì nói hết lời, “ở đây?”
Na Thần nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân đều tê mỏi rất khó chịu, An Hách ngừng một lát mới nói nốt được hai chữ cuối song như đang thều thào, hắn nghe thấy vậy thì rất đau lòng nhưng vẫn không nhịn được mà nhe răng ra cười: “Anh vỡ giọng đấy hả?”
“Vỡ từ lâu rồi,” An Hách hắng giọng, “Có ai mà gần ba mươi tuổi mới vỡ giọng đâu.”
“Tôi đi rót cho anh miếng nước.” Na Thần ngồi dậy, vừa xoa chân vừa định đứng lên.
“Cậu cứ từ từ đi,” An Hách xoay người đè vai hắn lại, “Tôi không sao đâu.”
An Hách tự rót nước cho mình, đứng cạnh máy nước uống uống cạn, sau lại rót ra một ly đưa đến trước mặt Na Thần: “Uống chút đi, hút thuốc cả đêm cổ họng bị đốt đấy.”
“Anh cũng vậy mà,” Na Thần đứng lên nhận cái ly rồi uống một hớp, vào phòng ngủ ngửi ngửi, mùi thuốc lá trong đó còn nặng hơn phòng khách nhiều, “Cổ họng anh đã bị đốt mất còn gì.”
“Lên giường ngủ đi.” An Hách vào phòng tắm.
Khi Na Thần theo vào, y đang chôn mặt trong bồn rửa.
“An Hách.” Na Thần vuốt nhẹ lên lưng y.
“Ừ?” An Hách ngẩng đầu lên, trên mặt toàn giọt nước, vẻ mặt đầy mỏi mệt, đôi mắt còn hoe hoe đỏ.
“Đỡ chút nào chưa?” Na Thần cúi đầu, hắn chưa bao giờ an ủi người khác, thậm chí hắn còn không biết vào thời điểm này hỏi câu như vậy có phải là dư thừa hay không.
“Không sao đâu, thật đấy,” An Hách vỗ vỗ lên mặt hắn, bàn tay rất lạnh, “Cảm ơn cậu đã theo giúp tôi.”
“Tôi còn tưởng anh thấy tôi không đi sẽ nổi giận ấy chứ.” Na Thần dựa vào tường cười khẽ.
“Tôi biết cậu sẽ không đi,” An Hách lấy khăn xuống lau mặt, “Tắm đi rồi ngủ.”
Lúc Na Thần đi vào phòng ngủ, mùi thuốc lá vẫn tụ đầy trong phòng, An Hách ngồi dựa vào đầu giường, cầm chai xịt phòng lên xịt.
“Đừng xịt nữa, còn hắc hơn cả mùi thuốc lá.” Na Thần phẩy phẩy trước mũi mấy cái, túm lấy cái chai rồi đặt qua một bên, nhảy lên giường.
“Ừ, ngủ đi.” An Hách nói.
Na Thần chui vào chăn rồi, nhắm mắt lại đợi một lát thì phát hiện An Hách không nhúc nhích, vẫn còn tựa vào đầu giường. Hắn nhẹ sờ lên đùi An Hách: “Ngủ không?”
“Ngủ.” An Hách gật đầu, nhưng vẫn ngồi yên như thế.
“Anh ngủ ngồi hả?”
An Hách cười cười, tắt đèn ở đầu giường đi, lại ngồi ngây ra nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Tôi ngủ không được.”
“Muốn nói chuyện một lát không? Tôi nói chuyện với anh.” Na Thần nghiêng người, lấy tay chống đầu.
“Cậu biết không, thường xuyên có học sinh mà ba mẹ ly hôn đến tìm tôi tâm sự,” An Hách nhắm mắt lại, âm thanh rất thấp giống như là buồn ngủ, “Tôi có một đống phương pháp có thể khuyên giải chúng.”
“Ừ.”
“Nhưng đến khi là chuyện của mình thì lại không dễ dàng như vậy.”
“Không phải nói bác sĩ cũng không chữa được bệnh của mình sao.”
“Bọn họ đã ly thân từ lâu, ba tôi cứ cách hai ba năm mới trở về một lần, mà hễ về là lại cãi nhau một trận rồi bỏ đi,” An Hách muốn sờ tìm gói thuốc lá trên tủ đầu giường thì bị Na Thần đè tay lại, y xoa bóp bàn tay Na Thần, “Tôi không biết hai người bọn họ tính gì, không ly hôn nhưng cũng không chung sống cùng, mẹ tôi dành cả đời cố gắng vì sự nghiệp chấn hưng mạt chược Trung Hoa, ba tôi thì chắc là… cố gắng cả đời vì các kiểu đàn bà.”
Na Thần không nói gì, kề sát vào cọ lên người y.
“Lúc ba tôi không có ở nhà, mẹ tôi không quan tâm đến tôi mấy, tôi ăn gì, mặc gì mẹ tôi cũng mặc kệ, chịu đựng coi như không chết…” An Hách dừng một chút, khi nói lên lời này, y thật không có quá nhiều cảm xúc, bởi bị đè nặng rất nhiều năm nên nó vốn đã chết lặng, “Lúc ba tôi ở nhà, vợ chồng đánh nhau xong liền đối với tôi họ càng thêm đồng tâm hiệp lực.”
“Cùng đánh anh sao?” Na Thần ngồi dậy, tựa trên đầu giường song song với An Hách.
“Ừ, có điều ba tôi hiếm khi trở về, cơ hội này không nhiều, bình thường trừ khi ngủ ra thì tôi cũng không hay về nhà,” An Hách có chút cố hết sức cười khẽ, “Lẽ ra tôi nên bỏ nhà trốn đi.”
“Vì sao không đi?” Na Thần quay sang nhìn y nhưng thấy không rõ, bức màn đã che đi toàn bộ ánh trăng, khuôn mặt An Hách chỉ còn một bóng dáng mơ hồ.
“Bởi vì tôi muốn về nhà, mặc kệ nói thế nào thì đó cũng là nhà tôi, cậu định nghĩa về nhà thế nào? Cha mẹ, con cái, ấm áp, quan tâm…” An Hách nâng tay lên gãi nhẹ trên đầu hắn, “Điểm ấy hai ta rất giống nhau.”
“Ừ.” Na Thần nhắm mắt lại đưa đầu đến gần tay y.
“Tôi muốn có một gia đình giống bao người khác, không cần quá tốt, kiểu quần chúng là được,” Giọng An Hách nhỏ đi, “cái xác không cũng được, tôi chỉ muốn cảm thấy nhà tôi ở đằng kia là được.”
Na Thần im lặng nghe, bàn tay An Hách đặt trên đầu hắn ngừng lại, Na Thần mẫn cảm nghe ra hô hấp của y hỗn loạn dù rất nhỏ: “An…”
“Giờ bà ấy nói muốn ly hôn,” Tay An Hách run run, “Đột nhiên nói muốn ly hôn.”
“An Hách,” Na Thần ôm y, “Ngủ đi.”
“Tôi đã nói, cho dù là cái xác thì bọn họ cũng phải giữ lại cho tôi,” Giọng An Hách run lên, “Bọn họ nợ tôi! Ai muốn ly hôn thì tôi cái gì cũng làm được!”
Na Thần cảm thấy cơ thể An Hách đang run rẩy, sự bình tĩnh trước đó đã bị quét sạch, y lại trở về trạng thái khi nghe điện thoại. Na Thần căng thẳng dần lên, hắn không thốt ra được những lời khiến người ta thả lỏng như khi An Hách khuyên nhủ, an ủi hắn, ngoài việc ôm chặt An Hách ra, hắn không biết chính mình còn có thể làm cái gì.
“Tôi biết trạng thái tâm lý của mình không đúng,” An Hách muốn tránh khỏi cánh tay Na Thần, song Na Thần không buông ra, “Giữ lấy cái nhà đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa đó thật cũng không có nghĩa lý gì nữa, nhưng tôi điều chỉnh không được, thật sự điều chỉnh không được…”
Khát vọng về một gia đình từng khiến y vì nó mà kinh doanh một phần tình cảm, toàn lực ứng phó để cấp cho đứa con của mình một cái cảng tránh gió ấm áp, sau đó mọi thứ bị người ta dùng một tay đập nát, chỉ còn ngôi nhà hư ảo đấy là điểm chờ mong cuối cùng y không muốn buông tay.
Nhưng hiện tại mẹ đã giác ngộ.
“Bà ấy vậy mà đã giác ngộ! Giác ngộ cái gì? Bà ấy đi Tây Tạng một chuyến, dạo một vòng núi thần, hồ thánh thì cũng chưa chắc ngộ được đạo, huống chi cái người ngày ngày chỉ nhìn bàn mạt chược mà giác ngộ được?” An Hách cười lên, cúi đầu, chôn mặt trên gối cười không ngừng, vừa cười vừa hắng giọng, “Cái từ giác ngộ này, bà ấy còn thể dùng từ cao siêu như vậy thật làm tôi rất bất ngờ, tôi cũng nhanh giác ngộ ra đây…”
“Muốn khóc thì anh khóc đi,” Na Thần ôm y nhẹ giọng nói, “Tôi khóc cùng anh.”
“Vừa nãy tôi đã khóc.”
“Anh khóc như vậy cũng vô dụng,” Na Thần vỗ lên y, “Nhỏ tiếng quá, phải khóc lớn lên cơ.”
An Hách không nói gì, y hiểu ý của Na Thần, khóc lớn thành tiếng quả thật là một đường tốt để giải tỏa, nhưng đối với y mà nói, đó không phải chuyện có thể dễ dàng làm được. Y nói chuyện, làm việc, tất cả cảm xúc đều có thể khống chế trong phạm vi từ rất lâu rồi.
“Lấy giúp tôi một viên thuốc đi,” An Hách chỉ vào ngăn kéo phía dưới cái tủ đầu giường, “Ngủ một giấc là tốt thôi.”
Na Thần xuống giường mở đèn ở đầu giường lên, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra xem: “Thuốc an thần?”
“Ừ.”
“Thuốc này không phải bệnh viện mỗi lần cho có vài viên thôi à, sao anh lại có nhiều như vậy?” Na Thần đặt một viên vào lòng bàn tay y, “Cho dù đến mấy tiệm thuốc nhỏ vớ vẩn thì nhiều lắm cũng chỉ bán cho anh có mười viên.”
“Mua vài lần chưa uống hết,” An Hách nhìn hắn một cái: “Cậu sao vậy?”
“Hả?” Na Thần cất thuốc vào trong ngăn kéo, chạy ra phòng khách rót nước, “Không có gì.”
Khi thấy thuốc, ánh mắt và vẻ mặt của Na Thần đều có chút thay đổi, An Hách uống thuốc nằm gối đầu lên gối, có lẽ từng có chuyện gì đó liên quan đến mẹ hắn hoặc là trực tiếp có liên quan tới hắn…
“Mệt chết,” An Hách nhắm mắt lại, “Mệt chết mất…”
“Ngủ đi.” Na Thần tắt đèn đi, nằm xuống cạnh y.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau Na Thần có tiết, rời giường cùng lúc với đồng hồ sinh học của An Hách, vì tại nhà An Hách đã cạn kiệt lương thực, đầu bếp Na dù cao cấp đến mấy cũng không thể làm ra điểm tâm, chỉ đành chạy xuống lầu mua hai phần sủi cảo chưng.
“Cậu đi học thế nào?” An Hách ngồi xuống bàn ăn sủi cảo, “Tôi đưa cậu đi.”
“Tốn thời gian, tôi bắt xe là được.” Na Thần ngồi đối diện y, cầm miếng sủi cảo lên vài phút sau cũng chưa ăn, sắc mặt An Hách rất kém, trông tái nhợt, xám ngoét.
“Cầm miếng sủi cảo làm gì đấy, không ăn thì cho tôi.” An Hách ngoắc ngón tay. Na Thần nhanh chóng nhét sủi cảo vào miệng.
“Nhanh lên,” An Hách đứng dậy mặc quần áo, “Hôm nay tôi nhiều việc lắm.”
Na Thần nuốt miếng sủi cảo xuống: “Tối nay muốn ăn gì tôi làm cho?”
“Không cần đâu, tối nay tôi phải ngồi trông đến chín giờ.” An Hách nghĩ đến đây liền lại thấy khó chịu.
“Vậy tôi…” Na Thần nghĩ một lát rồi không nói gì thêm nữa, “Được rồi.”
Na Thần trở về trường mới mở nguồn điện thoại lên, bên trong chỉ có mỗi cái tin nhắn gửi tới từ hôm qua mà hắn chưa xem.
Là Cát Kiến gửi, chỉ có hai chữ, về mau.
Hắn nhìn chằm chằm hai chữ này thật lâu.
Mấy ngày qua khi không đi học, phần lớn thời gian hắn đều ở chung với Lôi Ba. Nếu không ở cạnh bên thì Lôi Ba nhất định sẽ sai Cát Kiến theo dõi hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết, bởi vì Cát Kiến đã nhắc hắn mau về nhà.
Có lẽ theo hắn không chỉ có Cát Kiến, ngày trước khi leo núi, hắn có thể nghe được từ những lời Lôi Ba nói với Cát Kiến, có khả năng Lôi Ba đã nghi ngờ Cát Kiến lén liên hệ với hắn. Cho nên hôm qua hắn ăn cơm với Lý Phàm một nửa liền chạy đến nhà An Hách, Lôi Ba khẳng định đã biết, bằng không Cát Kiến sẽ không lại nhắn tin cho hắn.
Na Thần nằm sấp xuống bàn, sự bất lực cùng phiền muộn trong lòng tràn lên tận đỉnh đầu khiến hắn có chút không thở nổi.
Duy có chuyện khiến hắn bất ngờ cũng như bất an, đó là Lôi Ba chưa gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho hắn. Hắn không biết hiện tại Lôi Ba đang nghĩ gì cũng không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Hắn không thể nói cho An Hách biết tình hình thực tế, nhất là trước mắt An Hách còn đang phiền muộn, hắn không muốn tạo thêm phiền toái cho An Hách, hắn sợ Lôi Ba sẽ hại An Hách nhưng đồng thời cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà chia tay với An Hách.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn không thể ở bên An Hách?
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ như thế thôi, sự việc đi một vòng lại trở về điểm xuất phát, không ngừng tuần hoàn trong đầu hắn, không thể nào dừng được cũng không tìm ra nút thắt để cởi bỏ.
Phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.