Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 85: A little dream




Thứ bảy, An Hách dậy sớm hơn những cuối tuần khác, nằm ở trên giường có thể nhìn thấy ánh mặt trời qua khe hở ở tấm màn bị kéo ra. Y lăn lộn trên giường mấy vòng rồi mới vặn mình chậm rì rì rời khỏi giường, lúc đi qua bên cửa sổ, y dừng bước, sau đó kéo màn ra hẳn.
Nguồn sáng rực rỡ ngoài cửa sổ đột ngột tiến vào, y vội đưa tay lên che mắt, chờ một lát mới thích ứng được, y mở cửa sổ ra. Trong không khí phiêu đãng hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái, y thò đầu ra bên ngoài, trên bầu trời xanh thẳm có từng đám mây trắng xóa tựa như bông.
“Thật… hiếm thấy.” An Hách cảm thán một tiếng, xoay người đi vào phòng khách, kéo toàn bộ màn cửa sổ ở phòng khách ra.
Không gian bịt kín bị mở ra phủ kín ánh nắng, đứng ở phòng khách thôi cũng có thể nghe được tiếng cười, tiếng hét khi chạy nhảy đùa giỡn của đám trẻ con bên dưới lầu, còn có thể nghe được có người đứng dưới đất kêu ném chìa khóa xuống, tiếng thảo luận mua đồ ăn của các bác gái đi chợ từ xa xa cũng vọng về thật rõ ràng.
Thật ra vẫn có chút không quen nhưng những âm thanh ồn ã, hỗn độn lại tràn ngập hơi thở cuộc sống lại khiến y có một cảm giác sung sướng thật kỳ lạ.
An Hách gọi điện thoại cho Na Thần, hỏi lúc nào thì qua đón y đi ăn cơm.
“Bốn giờ, anh đứng ở cổng khu dân cư chờ tôi nhé,” Chắc là Na Thần đang đứng trên ban công, từ tai nghe thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gió thổi phập phù, nghe thật thoải mái, “Đừng đến muộn.”
“Ừ, còn có việc gì cần lưu ý không?”
“Có, nhìn thấy tôi thì ôm một cái, không ôm thì tôi la lên đấy.” Na Thần nói.
“La cái gì? An đại gia ôm một cái hả?” An Hách cười khẽ.
Na Thần cười he he hai tiếng, đột nhiên hét lên: “Bà xã! Tôi nhớ em muốn chết! Mau hôn một cái đi!”
“Đờ, làm gì mà đột nhiên lớn tiếng như vậy hả!” An Hách hoảng sợ.
“Thì kêu như vậy.”
“… Biết rồi, còn gì nữa không?”
“Không, cưng à, chiều gặp lại.”
An Hách cúp máy, đưa tay lên xoa tai, tên điên Na Thần này tinh thần đúng là vẫn hăng hái vậy đấy. Có điều cái điên giờ của hắn và cái điên trong quá khứ có cảm giác hoàn toàn khác biệt, trước kia sẽ làm An Hách bất an, muốn chạy trốn, nhưng giờ… giờ chắc là làm y bị dọa đến nhảy dựng lên, muốn chửi mẹ nó sau đó thì muốn cười.
Nhưng cho dù là trạng thái nào thì khi đối mặt với y hắn đều rất càn rỡ, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Chính là vui sướng tràn trề lại liều mạng này khiến y không thể kháng cự lại được cậu chàng chẳng lớn hơn học sinh của mình bao nhiêu.
Y vào phòng tắm, xả một bồn nước ấm, đi vào ngâm trong bồn rồi nhắm mắt lại.
Trời đã chuyển ấm, ngâm trong nước ấm khiến y hơi đổ mồ hôi, song cảm giác thả lỏng khi tất cả lỗ chân lông đều nở ra vẫn thật kỳ diệu. Y nhìn thoáng qua laptop vẫn đặt ở một bên, cái laptop đã chứng kiến y vô số đêm tịch mịch nhàm chán lại mê loạn trong một thời gian dài vẫn chưa được mở lại.
Ngâm trong bồn hơn một tiếng, y mới thân trần ra khỏi phòng tắm, khăn tắm giặt sạch được phơi ở ban công, y quên lấy, có điều tắm rửa xong cứ ở trần vậy về phòng ngủ vốn là chuyện y thường làm. Nhưng hôm nay khi đi qua phòng khách về phòng ngủ, y đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Sửng sốt đứng trong phòng khách vài giây, y đột ngột phục hồi tinh thần, màn cửa mở bung ra rồi đấy! Nắng chiếu lên thân thể còn mang giọt nước của y, khiến y trong nháy mắt có cảm giác toàn thân mình lập lòe phát sáng, trong suốt đến lóa mắt.
“Mẹ kiếp.” Y dùng tay che lại phía dưới, dùng một giây để phán đoán nên chạy về phòng tắm hay tiến tới kéo màn lại, sau đó quyết định chạy thật nhanh về phòng tắm.
Sau khi vững vàng đứng ở cửa phòng tắm, y đột nhiên tựa vào khung cửa cười lớn, vì sao không chạy thẳng về phòng ngủ, đúng là ngốc thật!
Cuối cùng y cong lưng như trộm mìn bay nhanh xuyên qua phòng khách vọt vào phòng ngủ, chạy vào phòng ngủ mới phát hiện màn cửa ở đây cũng mở toang ra nốt, lại nhanh chóng kéo cửa tủ quần áo ra đứng núp vào.
“Ài! Chuyện gì thế này …” An Hách thở dài, lấy đồ ngủ qua quýt mặc vào.
Cuối tuần y rất ít khi ngủ trưa, bởi vì lúc tỉnh thường là tới chiều rồi, có điều hôm nay dậy sớm cho nên uống một hộp sữa xong, y lại nằm lên giường, nửa ngủ nửa tỉnh. Mãi cho đến ba giờ, khi Na Thần gọi điện tới nhắc y nhớ đừng đến muộn, y mới rời giường đi thay quần áo.
Nhìn vào tủ quần áo, lần đầu tiên y có chút do dự không biết nên chọn bộ nào để mặc. Thật ra đều là sơmi, ngay cả màu sắc cũng chẳng khác gì mấy, quần cũng chỉ phân ra quần mặc bình thường hay đi làm thôi. Cuối cùng y nhắm mắt lại đưa tay chọn đại một bộ ra thay, ba giờ bốn mươi phút mới ra khỏi cửa.
Đứng đợi ở cổng khu dân cư chừng mười phút, xa xa từ đường bên kia có một chiếc xe chạy lại đây.
Y nhìn thoáng qua, ngẩn người, lại tập trung nhìn một lát nữa. Chiếc xe lóe sắc vàng dưới ánh mặt trời đúng là em Bombardier của Na Thần, xe này An Hách chưa từng gặp qua chiếc thứ hai, nhưng y không thấy rõ thứ phía sau Na Thần.
Na Thần lái xe, phía sau dựng một cái giá rất lớn, từng hàng trên cái giá còn đặt đồ vật, một chậu, một chậu … cực kỳ khí thế hùng dũng tiến về phía y.
Mãi cho đến khi Na Thần cho xe dừng lại trước mặt y, An Hách mới nhìn rõ trên yên sau xe cột một cái giá sắt màu đen rất đẹp, phía trên đặt ba hàng… chậu hoa nho nhỏ!
“Cậu chơi cái gì vậy? Công xòe đuôi hả…” An Hách chỉ vào cái giá sau hắn, “Cái này là gì thế?”
Na Thần đậu xe gọn gàng, đi xuống bước tới trước mặt y, thật nghiêm túc nói: “Ôm.”
“Tôi…” An Hách có phần không biết nói gì, tầm mắt vẫn đảo qua lại cái giá.
“Tôi kêu lên nha.” Na Thần nói.
“Ôm đây, ôm đây,” An Hách nhanh chóng cười, bước qua ôm lấy Na Thần, tay lại vuốt lên lưng hắn, “Nào, để đại gia ôm một cái.”
“Chúc mừng sinh nhật,” Na Thần cười khẽ, ghé vào tai y nhẹ giọng nói, “Hy vọng tất cả sinh nhật trên đời này của anh đều trải qua cùng với tôi.”
“Được,” An Hách đưa tay lên túm đầu hắn, “Được.”
Hai người đứng tại chỗ ôm nhau trong chốc lát, Na Thần lui một bước, vẫy tay với y: “Đến xem đuôi công này.”
An Hách cùng hắn đi tới bên cạnh xe, cái giá cột vào yên sau cao chừng một thân người, hai hàng chậu hoa nhỏ vừa vặn xếp trước mắt An Hách, có thể thấy rõ hoa trong chậu. Chậu hoa đều rất nhỏ, xếp rất sát, bên trong có mấy loại cây không biết tên, màu xanh nhạt, chen chúc với nhau như lá hành, ước chừng dài hơn hai tấc một chút, rất chỉnh tề.
“Dễ thương quá, cây gì thế?” An Hách đưa tay lên sờ. Na Thần đứng ở bên y không nói gì, An Hách quay đầu sang nhìn hắn, phát hiện Na Thần đầy khinh bỉ nhìn y.
“Vẻ mặt gì đó hả.” An Hách nhỏ giọng nói một câu, quay đầu lại tiếp tục xem cây, khi ánh mắt lần thứ hai đảo qua bồn hoa nhỏ, y mới phát hiện ra cây ở mỗi bồn không cao bằng nhau.
Lại nhìn kỹ, mỗi bồn cây đều xếp thành chữ cái.
Bồn thứ nhất là chữ cái H, sau đó là A…
Tuy do cây xếp quá sát nên các chữ không được rõ nhưng An Hách vẫn rất nhanh nhận ra từng chữ trên hai hàng chậu hoa, Happy Birthday.
“Big 7…” Tay An Hách khẽ lướt trên những cây nhỏ, đỡ cái giá, Na Thần lúc nào cũng có thể từ những chuyện thần kinh bất ngờ khiến y vô cùng cảm động.
“Còn nữa đấy.” Na Thần đè đầu y lại.
An Hách cười khẽ, cúi đầu nhìn hàng chậu hoa thứ ba.
Marry me.
An Hách xoay người ôm lấy Na Thần, xoa mạnh lên lưng hắn mấy cái: “Đồ thần kinh!”
Na Thần ôm eo y chỉ cười chứ không nói gì.
Hai người đứng ở ven đường ôm nhau trong chốc lát, người qua đường đều ngó về phía này, Na Thần nhỏ giọng nói: “Ai, tôi phát hiện ra giờ anh không sợ bị người ta thấy nữa rồi.”
“Quên,” An Hách ngẩn người, buông cánh tay ra, nhanh chóng lùi hai bước, giả bộ nhìn lên trời dưới đất rồi quay qua nhìn trái nhìn phải, “Trời đẹp ghê.”
“Giả quá,” Na Thần bụm miệng nhìn y, “Anh nên vỗ tai tôi mà nói, người anh em đã lâu không gặp, thật nhớ cậu quá!”
An Hách lập tức vỗ lên vai hắn vài cái: “Cậu bé ngoan! Đã lâu không gặp! Nói dối mà chỉ cần mở miệng là ra! Mai đến văn phòng tôi nói chuyện nhé!”
Hai người đứng tại chỗ cười cả nửa ngày, Na Thần búng ngón tay kêu thật vang: “Đi, ăn cơm đi, chỗ đó xa lắm, tận trên núi đó.”
“Đi thế nào?” An Hách nhìn cái giá ở yên sau, “Dỡ cái này xuống để tôi ngồi lên sao?”
“Dỡ cái rắm, tôi hủy đi bốn năm giá phổ để làm ra đó,” Na Thần sờ sờ cái giá, “Chúng ta phải cõng cái đuôi này lên núi ăn cơm thôi.”
An Hách nhịn không được bật cười: “Cậu đúng là không sợ người ta nhìn mà.”
“Anh sợ không?” Na Thần quay đầu, nheo nheo con mắt lại nhìn y.
“Không sợ,” An Hách lùi một bước, khoanh tay nhìn cái giá, “Tay nghề không tồi đâu, người ta nhìn chắc cũng tưởng là tiệm bán hoa đi giao hàng thôi, hơn nữa lại đưa là hàng cao cấp nên mới chạy xe phong cách như vậy…”
“Lên xe!” Na Thần thật vui vẻ lên xe, quay đầu cách cái giá kêu với y, “Lên.”
“Sao tôi có cảm giác không ngồi nổi thế này.” An Hách đi qua nâng chân lên, có chút do dự.
“Muốn đái thì đái đi, đái xong còn lên xe,” Na Thần nổ máy, “Không cho đái lên bánh xe!”
“Cút đi!” An Hách cười, xoải chân ngồi ở yên sau, “Cậu nhích lên trước chút đi.”
Na Thần dịch về phía trước: “Khi tôi làm cái giá này đã tính đủ cho cỡ mông của anh rồi, sao có thể không ngồi được.”
“Cỡ mông tôi làm sao ?” An Hách ôm eo hắn.
“Lớn như vầy,” Na Thần đưa tay lên đo, “Vừa chặt vừa cong, còn rất trắng…”
“Lái xe!” An Hách đặt trán lên lưng Na Thần, “Cậu đúng là hết thuốc chữa.”
Na Thần đặt nhà hàng ở trên đỉnh núi, là một nhà hàng thật phô trương, là một nhà hàng có đại sảnh lộ thiên thông ra bên ngoài, từ đỉnh núi lơ lửng vươn ra, khi ngồi dùng bữa ở đó, toàn cảnh nội thành sẽ thu hết vào đáy mắt, buổi tối lúc lên đèn trông rất đẹp.
An Hách từng đề nghị với mẹ là đưa bà tới đây ăn, mẹ ào ào xoa mạt chược từ chối, lý do là sợ độ cao.
Đường lên núi ngoằn ngoèo, An Hách ngồi ở sau không ngừng quay đầu lại ngó, lo các chậu hoa trên giá sẽ bị rớt xuống.
“Đừng động! Eo bị anh cọ ngứa hết cả lên!” Na Thần nhéo lên đùi y một cái.
“Tôi sợ chậu hoa bị rớt.” An Hách nhìn cây nhỏ trong chậu, nhịn không được thò tay lên sờ.
“Không rớt đâu, tôi dùng keo 520 dán chặt chậu trên giá rồi, có đẩy xuống cũng không được đâu,” Na Thần đột nhiên bấm còi mấy tiếng, lại huýt sáo, giọng rất lớn, kêu lên, “Cả người tôi toàn là keo 520, dán trên người anh, có gảy ra cũng không được, muốn gảy thì phải rụng một lớp da trước…”
“… Là 502 mà?” An Hách nhắc nhở hắn.
“Là 520!” Na Thần khăng khăng.
“Được rồi 520,” An Hách cười, gác cằm lên vai hắn, lại sờ trên bụng hắn, “Cả người toàn 520.”
Khi xe dừng ở cửa nhà hàng, lập tức có nhân viên bước tới cúi chào, khi thấy cái giá sau xe, cậu nhân viên liền ngẩn người chút mới nói: “Xin hỏi các anh đi mấy người ạ?”
“Hai người, đã đặt trước, họ Na,” Na Thần xuống xe, tháo cái dây buộc giá vào yên sau ra, “Đưa giúp tôi mấy cái này vào.”
“… Vâng.” Cậu phục vụ nhanh chóng đi qua đỡ cái giá vào bên trong.
Người đến dùng bữa không ít, bên ngoài đại sảnh đã kín chỗ, tiếng nhạc từ một cây đàn dương cầm đặt cạnh đó đang nhẹ nhàng bay ra, khi gió thổi tới thật thoải mái.
“Cậu đặt bàn bên ngoài hả?” An Hách nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, phía ngoài cùng, phía ngoài cùng nhất.” Na Thần gật đầu.
An Hách không hiểu phía ngoài cùng nhất là có ý gì, nhưng khi nhân viên dẫn bọn họ xuyên qua đại sảnh đi đến nhà hàng lộ thiên, An Hách liếc mắt liền thấy được cái bàn ngoài cùng nhất kia.
“Anh Na à, anh… ghê thật đấy.” An Hách nhịn không được thốt lên.
“Quá đã ha, thành phố này đều ở dưới chân chúng ta.” Na Thần cười hì hì vài tiếng.
Nhà hàng lộ thiên bao quanh đại sảnh một vòng, cứ cách mấy mét là lại có một cái khối nhỏ hình nửa vòng tròn nhô lên, trên đó đều có một cái bàn.
Người nào mà sợ độ cao phỏng chừng vừa nhìn cái liền quay đầu chạy thẳng đi.
Bàn Na Thần đặt rất gần cây đàn dương cầm, đang chơi đàn là một cô gái mặc đầm dài, nhìn qua thật vui tai vui mắt.
Sắc trời có chút tối đi, ánh sáng nhu hòa bốn bề sáng lên, nhân viên phục vụ cầm nến đi tới châm.
Na Thần chọn suất tình nhân, nghĩ một lát lại gọi thêm một phần.
“Ăn hết nổi không?” An Hách nhỏ giọng nói.
“Một phần cho chúng ta trước đó, một phần cho chúng ta hiện tại, ăn không hết thì gói về ăn khuya,” Na Thần nâng cằm nhìn y, “Anh phải mập lên mới được.”
“Tâm trạng thoải mái người sẽ béo thôi, mà theo cách nuôi heo của cậu bây giờ đến lúc đi tuần trăng mật ở đảo chắc tôi không dám mặc quần bơi luôn.”
“Không đâu,” Ngón tay Na Thần từ cổ áo sơmi y lần vào vẽ một cái, “Dáng người anh bây giờ rất đẹp.”
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, rất tinh tế có điều hơi ít, An Hách nhìn ra chắc không cần gói về đâu, y có thể quét sạch chúng ở đây rồi.
Na Thần nâng ly lên, lắc lắc nước trái cây trong ly: “Vì 520 trên người chúng ta.”
“Vì 520,” An Hách nâng ly lên cụng vào ly hắn, “Mấy cây kia thuộc giống gì thế?”
“Loại tảo, quả đúng là ép mệt chết tôi, hồi đầu tôi tưới nước thử mấy ngày mà chẳng lớn nổi, sau đó đột nhiên một sáng nọ nó lại cao một tấc!” Na Thần nhìn cái giá đặt một bên, “Tôi sợ quá, sau đó chúng lớn như điên vậy, mấy chữ cái vốn rõ lắm, kết quả là bộ dáng quá điên cuồng nên mờ hết đi, hôm qua tôi còn phải tỉa đi một chút đấy…”
“Không mờ đâu,” An Hách cầm tay hắn, “Nhìn rất rõ.”
“Vậy anh đồng ý không?” Na Thần cũng cầm lại tay y.
An Hách cười khẽ: “Đồng ý cái gì?”
“Gả cho tôi.” Na Thần quan sát y.
“Sao không phải cậu gả cho tôi?” An Hách chậc lưỡi một tiếng.
“Đừng tìm lỗi dùng từ của tôi!” Na Thần mài răng.
“Không gả, cậu gả đi.”
“Đây chỉ là hình thức, người ta đều hỏi như vậy… ài, được rồi được rồi được rồi,” Na Thần vỗ lên bàn một cái, “Tôi gả cho anh, anh có muốn không!”
“Muốn.” An Hách lập tức trả lời.
“Anh thật là, khó hầu hạ quá,” Na Thần cười lấy túi mình qua, từ trong lấy ra một cái túi da nhỏ, “Tôi còn chuẩn bị cái này nữa.”
“Cái gì?” An Hách nhìn tay hắn.
Na Thần rút một cái kèn Harmonica ra khỏi túi: “Nói cho anh một bí mật, tôi còn biết thổi Harmonica.”
“… Tôi biết, tôi từng nghe cậu thổi rồi.” An Hách nói.
“Hả?” Na Thần sửng sốt, “Ồ, đệt, sao có thể?”
“Thì lần đầu tiên đi bãi xe đó, hôm sau lúc tôi về, cậu trốn trên đống sắt vụn thổi.” An Hách nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Na Thần nhịn không được bật cười.
“Ai, hết bất ngờ rồi,” Na Thần cắn môi, lại cười nói, “Đây chính là duyên phận, trừ anh ra không ai biết tôi biết thổi Harmonica đâu.”
“Ừ, muốn thổi sao?” An Hách sờ sờ mặt hắn.
“Đúng vậy.” Na Thần gật đầu, đột nhiên đứng lên, kéo ghế ra liền đi về phía đàn dương cầm. An Hách ngẩn người, y tưởng Na Thần sẽ thổi cạnh bàn, nhưng xem ra thằng nhóc này muốn lên sân khấu.
Cái tính thích đùa bỡn, thích chơi nổi thật là chẳng thay đổi chút nào.
Lúc đang nghĩ tới Na Thần có phải sẽ bảo cô gái chơi đàn dương cầm kia dừng một chút không, thì cô gái đang đàn khúc nhạc du dương đột nhiên ngừng lại một lát. Khi Na Thần đi đến bên cạnh đàn dương cầm, một chuỗi nốt nhạc từ tay cô gái trượt ra, là nhạc Jazz hoàn toàn khác với bản nhạc êm dịu du dương trước đó. Khách đến dùng cơm đồng thời ngừng lại, ánh mắt đều đổ xô về trên người Na Thần.
Na Thần đứng ở bên cạnh đàn dương cầm, nói vào micro, nhìn thoáng qua An Hách.
An Hách đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh.
Na Thần cười khẽ, khẽ lắc người theo khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, cúi đầu mở miệng hát:
Stars shining bright above you,night breezes seem to whisper I love you…
Những vì sao lấp lánh trên kia, cơn gió đêm như thì thầm rằng Tôi yêu em
Chất giọng khàn khàn lại mang vài phần biếng nhác nháy mắt truyền đến, An Hách tựa người ra lưng ghế, tay đè mắt lại.
Hát xong câu đầu tiên, khách đến dùng bữa đều buông đũa xuống, còn có người vỗ tay. Na Thần đặt micro xuống kệ, giơ Harmonica lên, bắt đầu thổi, tiếng vỗ tay lại vang lên.
An Hách không rõ về Harmonica, bình thường cũng gần như là chưa từng nghe qua, nhận thức về Harmonica dừng lại khi tiếng harmonica Quốc Quang hồi còn tiểu học, chỉ biết là Na Thần dùng cái harmonica còn chưa dài đến một bàn tay.
Khác hẳn với bài Greensleeves lần trước nghe thấy, khúc nhạc này mạnh mẽ kéo vào trong tiếng nhạc lười nhác mà có tiết tấu.
Sau khi thổi một đoạn, Na Thần lại mở miệng bắt đầu hát:
Stars fading but I linger on dear,still craving your kiss,
Những ngôi sao đang lặn nhưng tôi nán lại nơi em, vẫn khát khao nụ hôn của người
I’m longing to linger till dawn dear, just saying this…
Tôi ước ao chờ đợi đến bình minh, người ơi, chỉ để nói điều này…
Hát xong một đoạn, trong tiếng nhạc đệm của đàn dương cầm Na Thần chậm rãi đi tới trước mặt An Hách, nhìn y bắt đầu thổi đoạn cuối cùng.
An Hách cười nhìn hắn, đây là lần thứ hai sau khi Na Thần ở Phí Điểm thổ lộ với y mà y lại xem nhẹ ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn Na Thần, chỉ lắng nghe Na Thần.
Dưới chân núi đã bắt đầu thắp sáng những ngọn đèn lên, màu vàng, màu bạc, giống vô số vì sao đang tỏa sáng dưới chân bọn họ. Một cơn gió mang theo hơi ấm thổi tới, trong tiếng nhạc, Na Thần đặt kèn harmonica xuống, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra đưa tới trước mặt An Hách.
“Cho anh cơ hội chủ động.” Na Thần nhỏ giọng nói.
An Hách đứng lên, thấy được trong chiếc hộp có một đôi nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản lại vô cùng tinh xảo.
Y lấy ra nhìn, cười kéo tay trái Na Thần qua, lấy cái nhẫn khắc dòng chữ Tôi yêu An Hách đeo vào ngón áp út của hắn, nhẹ giọng nói: “Cậu là của tôi.”
Na Thần gật đầu, cầm lấy một cái nhẫn khác, đeo vào ngón áp út trên tay trái của y, cầm tay lên đặt bên môi khẽ hôn một cái: “Từ nay về sau chúng ta chính là keo dán mua một tặng một, một cái bánh tổ không bao giờ rời xa nhau…”
“Cậu hình dung cái quái gì đấy.” An Hách vốn cảm động không thôi, nghe xong lời này liền nhịn không được mà cười.
Sweet dreams till sunbeams find you…
Ngủ ngon nhé đến khi bình minh kiếm tìm em…
Na Thần cười khẽ, theo tiếng nhạc hát nốt câu cuối cùng.
An Hách mặt đối mặt nhìn vào mắt hắn, cùng hắn hát:
Sweet dreams that leave all worries far behind you…
Giấc mơ ngọt ngào bỏ xa mọi lo lắng phía sau em

Quốc Quang là 1 nhãn hiệu kèn Harmonica dùng vào những năm 70 của TQ, hiện tại không còn dùng nữa
Bánh tổ年糕 /nian gao/ đồng âm với 年高 /nian gao/, nghĩa là lớn tuổi, kiểu như răng long đầu bạc cũng không rời xa ấy
Na Thần khăng khăng là 520, chính là ám chỉ Tôi yêu em đấy (wu er ling” nghe na ná như “wo ai ni”) anh chàng lãng mạn nhỉ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.