Duy Nhất chủ động thêm bạn cậu, Tịch Du có chút bất ngờ ngoài ý muốn. Nhìn yêu cầu của người này mấy lần, cuối cùng cậu vẫn nhấn xác định.
Tịch Du hay vô thức tránh né Duy Nhất, cậu nghĩ chắc Duy Nhất cũng nhận ra. Có gì cần nói thì lên tổ kịch nói cũng được, Tịch Du không hiểu sao phải thêm bạn nhau, đành chờ Duy Nhất gửi tin trước.
Duy Nhất: Tôi chia tay với Liễu Tây Dương rồi.
Thấy ba chữ “Liễu Tây Dương”, Tịch Du có chút bất ngờ, lại nhìn hai chữ “chia tay”, trong lòng cậu nghĩ: Đây là tới tính sổ sao? Đi thẳng vào vấn đề như vậy, chỉ có thể là Duy Nhất đã biết rõ nội tình.
Duy Nhất: Hắn ta là kẻ khốn.
Không phải mắng mình sao? Hình như còn gộp mình với cậu ta vào chung nhóm bị hại. Tịch Du rất bình tĩnh gửi lại một chữ “à”. Cậu không biết phải nói gì, tất nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, an ủi cổ vũ lại có vẻ dư thừa, hơn nữa thấy tâm trạng của Duy Nhất coi như cũng ổn định.
Duy Nhất: Cậu rất thân với Cổ Ý sao?
Tịch Du kinh ngạc khi thấy cậu ta nhanh như cắt thay đổi chủ đề, hơn nữa còn kì quái nhắc tới Cổ Ý, lẽ nào tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với chuyện của đại thần sao?
Tịch Du không thích người khác mượn cơ hội hỏi cậu về tin tức của người khác, có cảm giác rất tiểu nhân, liền chỉ trả lời qua loa.
Du lai du khứ: Không quá thân thiết.
Chí ít cậu chỉ hiểu chút xíu về Cổ Ý trên mạng, căn bản không quen biết ngoài đời.
Duy Nhất: À, tôi thấy quan hệ của hai người không tệ.
Tịch Du không trả lời tiếp, cũng không biết phải nói như thế nào, bên kia cũng không hồi âm nữa, Tịch Du đóng khung chat, tiếp tục làm việc của mình.
Cổ Ý chẳng biết từ lúc nào đã gửi Q nhiều lần, hỏi cậu sao lại rời phòng rồi.
Du lai du khứ: Có thể do không cẩn thận đứt mạng.
Cậu chỉ tùy tiện mượn cớ.
Cổ Ý: A, xem weibo ←_←
Trên QQ rõ ràng có thể nói luôn cho cậu, còn bảo cậu tự đi xem weibo, đại thần đúng là làm chuyện thừa. Tịch Du tất nhiên chỉ nghĩ vậy trong lòng, không nói ra ngoài, ngoan ngoãn mở weibo.
Quả nhiên weibo bị spam rồi.
Thấy nhiều bình luận nói “Thụ quá”, “Đại thần thật tri kỉ”, “Ôn nhu yêu chiều công, ốm yếu mỹ nhân thụ, tôi thích!”, hơn phân nữa đều do đại thần nói gì đó khiến các fan kích động, Tịch Du mở weibo mới nhất của Cổ Ý.
Cổ Ý: Người ốm cần chú ý: Đừng vội uống thuộc bậy bạ, phải đi bệnh viện trước. Dùng nước muối sinh lí lau người, nên uống trà táo đỏ. Đề cử theo kinh nghiệm của bản thân. Cách làm cụ thể: … @Du lai du khứ Phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Hiểu rõ dụng ý của đại thần, nội tâm Tịch Du chạy qua một dòng nước ấm, cảm giác được đại thần quan tâm thật không tệ, Tịch Du tràn đầy ý cười, vui vẻ phát lại weibo của anh.
Du lai du khứ: Vâng, cảm ơn đại thần quan tâm o(> ﹏ <)o// Cổ Ý: … [Phát]
Đem những lời giống như đúc đã nói ở QQ gửi lại cho Cổ Ý, còn nói rõ tình trạng gần đây của mình.
Du lai du khứ: Sau này tôi có khả năng sẽ ít thời gian lên mạng hơn, đi học một lớp mỹ thuật.
Cổ Ý: Ừ, thừa lúc còn trẻ, hoạt động nhiều lên.
Du lai du khứ: Nói cứ như anh già lắm vậy.
Cổ Ý: Đã tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, có cảm giác một người cô độc đáng thương.
Chạy tới vấn đề tình cảm, Tịch Du trò chuyện càng thêm thoải mái.
Du lai du khứ: Đại thần ưu tú như thế, sẽ có cơ hội thoát kiếp FA.
Cổ Ý: Ừ, tôi đợi ^_^
…
Bàn với chuẩn bị về vấn đề vẽ poster một lần, cô ấy chọn cảnh thụ quên quần áo nhô đầu ra khỏi phòng tắm gọi công giúp đỡ, về nguyên nhân thì cô trực tiếp nói rất kích thích. Được rồi, loại tranh vẽ nửa kín nửa hở như vậy nằm trong phạm vi Tịch Du có thể chấp nhận được.
Nghe Trái ớt nói hậu kỳ của tổ kịch là một hậu kỳ giỏi, tốc độ của tổ kịch rất nhanh, âm thu cũng xong xuôi rồi, Tịch du bị Trái ớt thúc giục mau chóng hoàn thành poster, so với chuẩn bị còn tích cực hơn, kỳ thực cô rất khẩn cấp chờ đợi thời khắc đại thần quay lại giới võng phối, dấy lên một hồi cuồng loạn sôi sục, thuận tiện PR luôn cho kịch của họ, lợi dụng hiệu ứng đại thần.
Vẽ một hồi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông. Lẽ nào Tịch Dương quên chìa khóa sao?
Độ cao của Tịch Du không với được tới mắt mèo, không nhìn được ai ở bên ngoài, chỉ có thể cẩn thận do dự có muốn mở cửa hay không. Trong phòng ngủ vang lên tiếng điện thoại di động, Tịch Du lại phải quay xe về phòng
Là Cố Lẫm gọi tới.
Tịch Du nghe máy, thanh âm Cố Lẫm dịu dàng truyền tới: “Du Du, phiền em ra mở cửa một chút.”
Tịch Du mở cửa, Cố Lẫm mặc âu phục, thân thể thẳng tắp đứng ngoài cửa, thấy Tịch Du thì khóe miệng mỉm cười, trên tay cầm một túi nilon. Tịch Du có chút nghi hoặc, sao Cố Lâm lại đột nhiên xuất hiện.
“Anh em không ở nhà.”
Cố Lẫm gật đầu, “Anh biết, anh em bảo anh tới làm đồ ăn ngon cho em.”
Cơm thừa hôm qua đã hết, xem ra Tịch Dương không có thời gian rảnh để về nhà, Tịch Du đã quen rồi.
Cậu có chút bất mãn với chuyện Tịch Dương cứ tùy ý sai khiến bạn bè mình như vậy, “Anh em cũng thật là, cứ làm phiền anh.” Kỳ thực gọi cơm hàng cũng rất tiện mà.
Cố Lẫm cười, “Dù sao anh cũng rảnh.” Anh vừa nói vừa bỏ thức ăn trong túi mang vào nhà bếp.
Sắn tay áo bắt đầu vo gạo, bộ dáng anh thành thạo thoạt nhìn như bình thường vẫn hay làm.
“Anh mua rau xanh, cà, khoai tây, em mới ốm dậy, cần ăn món thanh đạm.” Nghe Cố Lẫm nói xong, Tịch Du bĩu môi, chắc chắn là Tịch Dương nói cho anh biết.
Cố Lẫm bảo cậu cứ về phòng chơi máy tính trước, thức ăn sẽ làm xong ngay. Tịch Du nghĩ đi nghĩ lại, cứ ở cạnh chờ là được rồi, vì vậy liền ngồi nhìn người đàn ông này bận rộn chạy tới chạy lui.
Trong lúc cậu buồn chán còn trò chuyện với Cố Lẫm giết thời gian, “Anh Cố Lẫm, anh còn chưa tìm được việc sao?” Bởi vì thấy anh ấy cứ nhàn nhã đi chơi với cậu.
Cố Lẫm mỉm cười sâu xa, có chút thần bí nói: “Đã tìm được rồi.”
Tịch Du thuận tiện hỏi là công việc gì.
“Quản gia độc quyền, phụ trách làm cơm, lái xe đưa đón.”
Tịch Du hô lớn, “A!” Tuy rằng Cố Lẫm thực có năng lực làm quản gia, các tố chất mọi phương diện đều phù hợp, cũng không phải Tịch Du khinh thường nghề này, chỉ là thấy Cố Lẫm như vậy chẳng khác nào nhân tài không có chỗ trọng dụng. Cố Lẫm tốt xấu gì cũng tốt nghiệp ở nước ngoài, hơn nữa, gọi là quản gia cho nó êm tai, chính xác hơn chỉ là osin.
Tịch Du đảo mắt nhìn Cố Lẫm từ trên xuống dưới, có lẽ nên nói người này đặc biệt có chí khí?
Một bàn tay đột nhiên vươn ra trước mặt cậu, Cố Lẫm nhẹ nhàng nói, “Du Du, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Tịch Du mơ hồ vươn tay, còn chưa kịp phản ứng trước lời nói của anh, có chút mờ mịt hỏi, “Chỉ giáo nhiều hơn?”
“Phụ trách nấu cơm, đưa đón em đi học.” Cố Lẫm nhắc lại một lần nữa.
Lúc này Tịch Du mới tỉnh ngộ, ngượng ngùng cười nói, hóa ra anh trai trực tiếp kéo bạn mình tới làm culi, không thể tin nổi, “Anh Cố Lẫm, anh nhất định là rảnh đến đau trứng rồi.” Buột miệng nói luôn ngôn ngữ mạng ra.
Cố Lẫm thoải mái nhún vai, “Đãi ngộ không tệ, chỉ cần chăm sóc em thôi, còn được trích phần trăm.”
Tịch Du đương nhiên cho rằng đây là do Tịch Dương đơn phương giở trò, thực sự là rảnh rỗi kiếm chuyện, chính mình lại vui vẻ thanh tịnh quăng được gánh nặng.
Như là đoán trước được Tịch Du muốn nói gì, Cố Lẫm bổ sung, “Nếu như em không đồng ý, anh còn phải trả thêm tiền.”
“Ặc…” Ngay cả cự tuyệt cũng không có cơ hội, Tịch Du nghĩ, mình là từ chối thì quá bất lịch sự rồi.
Nấu xong cơm, hai người vào bàn. Quen ăn đồ Tịch Dương làm, Tịch Du thấy thức ăn của Cố Lẫm thật quá ngon, nhớ lại Tịch Dương từng nói Cố Lẫm đã học nấu ăn chuyên nghiệp.
Cố Lẫm cầm đũa không nhúc nhích, chỉ thỏa mãn ngắm bộ dạng Tịch Du tham ăn và cơm vào miệng, thỉnh thoảng còn giúp cậu gắp thức ăn, mồm miệng cậu nhồm nhoàm nói lời cảm tạ.
Thức ăn làm rất ngon, thanh âm lại êm tai, bề ngoài thì đẹp trai, tính cách dịu dàng. Một người tốt như vậy, mang theo nuôi bên người cũng tốt hơn là làm quản gia.
Vì vậy, Tịch Du cùng Cố Lẫm bắt đầu triển khai cuộc sống gần gũi như thế.