Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn nhớ, khi Nghiêm Thừa Thừa vừa mới chuyển đến trường An Nam, tình cờ học cùng lớp với cậu, anh chẳng khác gì một chiếc đuôi đeo bám dai dẳng không dứt.
Đối nghịch với sự đáng yêu của cậu dành cho Vưu Kiện, Nghiêm Thừa Thừa mang theo một vẻ nghịch ngợm và láu lỉnh của thiếu niên hơn.
Những ngày tháng đó, nếu nhớ lại sẽ khiến cho lòng người thổn thức. Vì đó là thanh xuân, cũng là một ký ức đẹp đẽ của cả đời người.
Cậu không rõ Nghiêm Thừa Thừa có còn để bụng chuyện mình đi du học mà không nói một tiếng với anh hay không, nhưng bây giờ đã gặp mặt nhau rồi, ít nhiều cũng phải tỏ ra tự nhiên vui vẻ nhất.
Âu Dương Kiều Vỹ thu tầm mắt về, cúi xuống uống một ngụm nước lọc.
Nghiêm Thừa Thừa nhận ra mọi người đều đang rất sửng sốt, bèn đi tới cất tiếng chào hỏi: “Hi! Hình như đã làm cho mọi người bất ngờ rồi?”
Hoa Hoa lần này không đứng nữa, cô nghĩ mình đứng cũng không nổi, bởi vì mối tình đơn phương thoáng qua ngày trước của mình đang đứng ở trước mặt, mỉm cười nhẹ nhàng, không giống như một giấc mơ.
Cô ngồi ở bàn, qua một lúc mới lên tiếng đáp lại: “Nghiêm Thừa Thừa, cả cậu cũng về nước rồi?”
Câu hỏi này bỗng dưng rất có ý tứ.
Cả cậu cũng về nước rồi.
Tức là, đã có người về trước anh?
Nghiêm Thừa Thừa vô tình đánh mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh Hoa Hoa, nụ cười trên môi còn đọng lại ngày càng sâu đậm.
Dường như cảm nhận được đối phương vẫn đang nhìn mình không rời mắt, Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nhíu mày. Lúc ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Nghiêm Thừa Thừa mỉm cười, cậu hơi ngượng ngùng xoa xoa mũi.
“Thừa Thừa, cậu không mỏi chân à?” Âu Dương Kiều Vỹ là người tiếp theo lên tiếng, giọng điệu không khác gì ngày trước, luôn là người “áp bức” anh.
Nghiêm Thừa Thừa nghe cậu hỏi, khẽ cười một tiếng đáp: “Tôi muốn ngồi cạnh cậu.”
Một lời này khiến cho mọi người khe khẽ xôn xao, ai nấy đều liếc mắt nhìn nhau, đánh giá tình hình.
Trong số họ cảm giác câu nói này thật ái muội, kết hợp với tin đồn năm đó liên quan đến Nghiêm Thừa Thừa, họ bỗng dưng nghĩ đến một chuyện khá là thú vị.
Lẽ nào, Nghiêm Thừa Thừa cũng từng thích Âu Dương Kiều Vỹ?
Câu hỏi này nhảy ra trong lòng mỗi người bọn họ, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng ngang nhiên hỏi đến.
Âu Dương Kiều Vỹ nghe xong, hơi ngước mắt lên nhìn anh, không đáp lại. Bên trái là Hoa Hoa, bên phải là Chúc Văn. Nếu Nghiêm Thừa Thừa muốn ngồi cạnh cậu thì chỉ có thể ngồi giữa cậu và Hoa Hoa mà thôi.
Có điều, Hoa Hoa sẽ không ngại ngùng chứ?
Chúc Văn hơi nghiêng đầu nói khẽ: “Trông như cậu ấy rất muốn ngồi cạnh cậu đó, Vỹ Vỹ. Hay là cậu nói gì đi, nếu không tớ nghĩ Thừa Thừa sẽ đứng suốt cả buổi.”
Đứng suốt cả buổi? Không phải quá cố chấp đến mức khoa trương sao? Chỉ vì không thể ngồi cạnh cậu mà đứng cả buổi?
Chúc Văn, cậu vừa vừa phải phải thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn Hoa Hoa ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Cậu sắp chỗ ngồi cho cậu ấy đi.”
Hoa Hoa bây giờ mới sực tỉnh, vội vàng đứng dậy, kêu người cho thêm một chiếc ghế nữa. Nhân viên mang ghế vào phòng, đặt ngay bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ.
Sau khi nhân viên đi rồi, Hoa Hoa hướng mắt tới Nghiêm Thừa Thừa, khẽ bảo: “Thừa Thừa, cậu ngồi ở đây đi.”
Nghiêm Thừa Thừa im lặng đi đến ngồi xuống. Vị trí không khác gì trong tưởng tượng của Âu Dương Kiều Vỹ.
Hoa Hoa, Nghiêm Thừa Thừa, Âu Dương Kiều Vỹ.
Được rồi, một vị trí rất tốt, rất…khiến người khác cảm thấy khó xử.
Lúc này, có người bỗng nói: “Không ngờ buổi họp lớp năm nay lại xuất hiện thêm hai cậu. Bọn tớ chưa kịp kinh ngạc xong thì đã tiếp tục hết hồn rồi.”
Nghiêm Thừa Thừa nhàn nhạt đáp: “Cũng không có gì phải bất ngờ cả đâu. Chẳng qua lần này tớ về nước có công việc, lại trùng hợp mọi người tổ chức họp lớp nên mới ghé qua. Dù sao cũng nhiều năm rồi không gặp mặt mọi người, thật lòng là có chút nhớ nhung.”
Đường Viên nghe xong rùng mình: “Nhớ nhung? Cậu nói ra hai từ này mà không thấy ghê rợn à? Sao có thể thuận miệng đến vậy chứ!”
Lập Phương cũng gật đầu đồng tình: “Nghiêm Thừa Thừa, nếu cậu muốn bày tỏ nỗi nhớ với ai đó thì nói thẳng đê, đừng mượn bọn này làm bình phong, nghe mà lạnh cả người luôn.”
Sau câu này, ai cũng bật một tràng cười.
Nghiêm Thừa Thừa cũng bật cười, nhưng ánh mắt lại hữu ý liếc sang bên phải của mình, lặng lẽ quan sát một bên sườn mặt tinh tế của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ thì không quan tâm đến chuyện vui xung quanh, trong đầu chú ý tới công việc của Nghiêm Thừa Thừa.
Cậu ấy vừa bảo về nước vì có công việc, không lẽ…là việc của Quý Phi?
Giám đốc Nghiêm kia không lẽ nào là Nghiêm Thừa Thừa thật sao?
Lúc đồ ăn được mang lên, mọi người hầu như không ai lên tiếng nữa, tập trung ăn uống. Những món ăn của hôm nay đều rất vừa miệng, không hổ danh là nhà hàng nổi tiếng của bà chủ Hoa Hoa.
Nghiêm Thừa Thừa gắp cho mình một ít thức ăn, sau đó thuận tiện múc cá viên bỏ vào chén cho Âu Dương Kiều Vỹ. Cúi nhìn thấy cá viên đang lăn tròn trong chén, cậu ngây ra vài giây.
Sau đó lấy đũa chặn lại trên chén, nói: “Được rồi, tớ tự gắp được.”
Nghiêm Thừa Thừa quay mặt nhìn cậu một chút rồi khẽ nói: “Vậy thì ăn hết cá viên đi.”
“Ừm.”
Có lẽ trong bàn ăn, ai nấy đều lo phần của mình cho nên không mấy để ý đến bầu không khí kỳ lạ của hai người họ.
Ngoài trời tuyết rơi liên tục không ngừng. Tấm rèm được kéo kín lại, che đi bốn cánh cửa sổ rộng lớn. Bữa ăn diễn ra rất nhanh chóng, mọi người sau khi ăn no nê thì muốn chơi gì đó.
Lập Phương là người chuyên bày trò vui trong lớp, lúc này gợi ý: “Hay chơi Truth or Dare đi? Hồi xưa lớp mình cũng từng chơi rồi đấy.”
Mọi người lục lại ký ức xưa, chợt nhớ đến những trò cá cược ngớ ngẩn của mình, không khỏi nhăn mặt nhăn mũi, xấu hổ ngập trời.
Hoa Hoa vỗ vỗ gò má của mình, bĩu môi: “Bây giờ cậu nhắc lại quá khứ làm tớ vẫn còn thấy ê ẩm lòng mình đây nè.”
Lập Phương nở nụ cười: “Quá khứ đã là quá khứ rồi, lần này chúng ta chơi lớn một bữa đi.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua phía hắn: “Chơi lớn?”
Lập Phương gật đầu: “Ừ, bây giờ ai không thực hiện được thì phải uống một ly rượu. Từ nãy đến giờ chúng ta còn chưa được uống rượu nữa đó. Bà chủ, cho bọn này uống rượu ngon được không nào?”
Nhắc đến rượu phải nhắc đến Đường Viên. Tuy dáng người cậu không thon thả cao ráo, nhưng lúc nào cũng thích ăn với uống, đặc biệt là uống rượu. Người ta uống nước ngọt thì mới béo phì, còn cậu uống mỗi rượu và nước lọc mà cũng béo được.
Đường Viên giơ cao tay tán thành, miệng chép chép thèm thuồng: “Rượu, tớ tán thành!”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn Đường Viên, không khỏi nói thầm trong bụng, chắc chắn cậu ta sẽ cố tình không thực hiện nhiệm vụ để được nốc rượu cho xem.
Chúc Văn ở bên cạnh tình cờ nghĩ giống như cậu.
Nghiêm Thừa Thừa không phản đối, cũng không ủng hộ, chỉ quay sang hỏi cậu: “Cậu uống rượu được không đấy?”
Bao nhiêu năm rồi mà người này vẫn luôn quan tâm cậu đến vậy. Giọng điệu và ánh mắt không hề khác so với trước kia, nhất thời làm cho cậu nghĩ ngợi linh tinh.
Chúc Văn nghe thấy Nghiêm Thừa Thừa hỏi, chợt khều vào lòng bàn tay của cậu nhắc nhở: “Nè, không uống được thì nhớ nói, mắc công lát nữa phải từ chối. Cậu biết là mọi người đều như con sâu rượu vậy, dễ gì mà chối từ được.”
Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nghĩ một lúc rồi bảo: “Cứ chơi đi, chắc sẽ không xui xẻo đến vậy.”
Chắc sẽ không xui đến mức miệng chai cứ hướng về phía mình liên tục được.
Trò chơi đã bắt đầu gần nửa tiếng, đa số toàn là Hoa Hoa và Đường Viên bị.
Lần quay thứ hai mươi lăm này, miệng chai đổi hướng, người bị lên dĩa là Nghiêm Thừa Thừa.
Người quay lại là Âu Dương Kiều Vỹ.
Cậu nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi: “Truth or Dare?”
Nghiêm Thừa Thừa cũng điềm tĩnh chọn: “Truth.”
Dường như anh biết rõ người kia đang muốn hỏi mình điều gì, cho nên mới nhanh chóng chọn sự thật.
Quả nhiên, câu hỏi của Âu Dương Kiều Vỹ chính là: “Cậu về đây là có công việc gì?”
Tuy câu này khá riêng tư, nhưng làm cho mọi người cũng tò mò hóng hớt. Đã lâu không có tin tức gì liên quan đến Nghiêm Thừa Thừa, mọi người cũng không rõ mấy năm qua anh đã sống như thế nào, công việc cũng như những mối quan hệ khác ra sao rồi.
Có thể nói, Nghiêm Thừa Thừa rất kín đáo trong cuộc sống của mình.
Lần này đối với sự mong chờ của mọi người trong phòng, câu trả lời của Nghiêm Thừa Thừa khiến họ không chỉ có tò mò mà còn sửng sốt.
Sửng sốt nhất là Âu Dương Kiều Vỹ.
“Tôi về đây, là để hủy hôn.”
Hủy hôn?
Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ nảy sinh loại cảm giác thương cảm khó hiểu.
Nhưng mà giọng điệu khi Nghiêm Thừa Thừa nói ra rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông hồng, khẽ vuốt ve vành tai của những người khác.
Hủy hôn là một việc không hề vui vẻ, cũng chẳng hề dễ dàng gì để đối mặt với nó.
Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Nghiêm Thừa Thừa mỉm cười: “Không có gì. Chúng ta chơi tiếp đi.”
Có lẽ không muốn mọi người bị mất hứng bởi chuyện không mấy vui vẻ của mình, Nghiêm Thừa Thừa suốt cả buổi đã chơi rất nhiệt tình.
Âu Dương Kiều Vỹ thì không được như vậy, vì nửa khoảng thời gian cuối cùng, cậu là người bị lên dĩa nhiều nhất. Đồng nghĩa với việc, cậu đã uống không ít rượu vào người.
Lúc ra về, Âu Dương Kiều Vỹ không đứng dậy nổi. Đôi chân trở nên mềm nhũn, đầu óc lại choáng váng. Ngước nhìn mọi người, cậu giật mình khi nhìn thấy cả trăm chiếc bóng đang lượn qua lượn lại.
Hoa Hoa nghiêng mặt nhìn cậu đầy lo lắng: “Kiều Vỹ, cậu không đứng dậy nổi nữa hở?”
Âu Dương Kiều Vỹ không đáp lại, bên tai ù ù cạc cạc, âm thanh cũng không còn rõ nữa. Cậu chỉ cúi đầu im lặng, hai mắt nhắm nghiền như muốn ngủ.
“Để tôi đưa cậu ấy về.” Nghiêm Thừa Thừa đứng sát bên cạnh, cả người khom xuống đỡ lấy Âu Dương Kiều Vỹ.
Lúc để cậu dựa vào người mình, anh nhìn sang Chúc Văn, nở một nụ cười nói: “Khi nãy Kiều Vỹ cùng cậu đến đây đúng không?”
Chúc Văn gật đầu: “Xe là của cậu ấy luôn. Mà tớ không biết lái xe hơi.”
“Vậy xe của cậu ấy tạm gửi ở nhà hàng đi.” Nghiêm Thừa Thừa nhìn Hoa Hoa, “Có được không?”
Hoa Hoa không ngần ngại đồng ý: “Được chứ. Sáng mai cậu ấy ghé sang đây lấy là được.” Dừng một chốc, cô nói tiếp, “Thế tớ sẽ đưa Chúc Văn về nhà, phiền cậu đưa Kiều Vỹ về tối nay nha.”
Nghiêm Thừa Thừa cúi xuống nhìn người trong lòng mình, thấp giọng nói: “Không phiền đâu.”
…
Mọi người đều đã ra về, trong nhà hàng cũng chỉ còn lác đác vài vị khách còn đang trò chuyện với nhau.
Nghiêm Thừa Thừa đỡ Âu Dương Kiều Vỹ vào phòng vệ sinh, cho cậu rửa mặt một cái. Âu Dương Kiều Vỹ vịn tay lên thành bồn, đầu gục xuống, thở ra một hơi đầy mùi rượu.
Lúc nãy cứ nghĩ bản thân đã thoát được, không ngờ gần cuối lại bị dồn dập không kịp thở như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ. Nghiêm Thừa Thừa dựa lưng vào tường, hai tay ôm trước ngực, liếc nhìn cậu một cách thầm lặng.
Không gian trong phòng vệ sinh quá đỗi tĩnh mịch.
Qua một lúc lâu, có âm thanh phát ra, làm cho Nghiêm Thừa Thừa thoáng giật mình.
Là cậu đang nôn, nôn rất nhiều.
Nghiêm Thừa Thừa nhăn đầu mày lại: “Đã bảo không uống được thì đừng có chơi rồi còn gì.”
Âu Dương Kiều Vỹ nôn thóc nôn tháo, một tay ôm bụng, tay còn lại vặn vòi nước. Nước xả xuống, trôi đi mớ hỗn độn của cậu. Cậu hứng một hớp nước, rửa miệng rồi súc miệng cho sạch sẽ.
Trong miệng còn vương lại mùi rượu trộn lẫn với những mùi khác làm cậu cảm thấy khó chịu.
Chắc chắn sẽ không bao giờ động vào rượu nữa.
Nghiêm Thừa Thừa đi qua, đưa cho cậu một điếu thuốc: “Hút không? Hút sẽ bớt mùi hơn đó.”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn anh: “Không có kẹo sao?”
Anh bật cười, thu tay về, bỏ thuốc vào trong túi áo: “Cậu nghĩ trong túi đàn ông sẽ có thuốc lá hay kẹo ngọt?”
Vớ vẩn.
Trong túi cậu vẫn luôn có kẹo ngọt, không có thuốc lá.
Nhưng hôm nay xui xẻo, cậu không hề phòng bị mà mang theo bên người.
Không có kẹo ngọt thì cậu cũng không hút thuốc. Sau khi nôn ra, cả người cũng khỏe hơn một chút, đầu óc bớt choáng váng, chân đã đứng vững lại được rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng thẳng người, nhìn Nghiêm Thừa Thừa nói: “Cậu đưa tớ về à?”
“Ừm, hộ tống cậu về đấy.”
“Vậy đi thôi.” Cậu không nhiều lời lắm, nói xong đã nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh.
Ngồi vào trong xe, Âu Dương Kiều Vỹ tựa lưng ra sau, nghiêng đầu sang một bên, hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi nhắm lại. Nghiêm Thừa Thừa gạt cần lái rồi nắm chặt vô lăng, điều chỉnh một chút, chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
“Ai đưa Chúc Văn về thế?”
Nghiêm Thừa Thừa lái ra đường lớn, chậm rãi đáp: “Hoa Hoa. Cô ấy còn nói sáng mai cậu cứ đến nhà hàng lấy xe.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, đáp: “Ừm.”
Khi chạy đến ngã tư, Nghiêm Thừa Thừa hỏi: “Nhà cậu vẫn là chỗ cũ à?”
Thế nhưng cậu lại nghiêng đầu nói: “Khoan về nhà, đợi đến khi mùi rượu trên người tớ hết đã.”
Nghiêm Thừa Thừa sững ra vài giây, hồi sau mỉm cười hỏi: “Vậy muốn đi đâu?”
“Tùy cậu. Đi đến chỗ nào hóng gió được ấy. Ngồi trong xe buồn nôn quá.”
Nghe theo lời cậu, Nghiêm Thừa Thừa quay đầu xe lại, đổi hướng đi, chạy thẳng đến một nơi thoáng mát lộng gió.
Có điều, hiện tại đang là mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, cho nên hai người đành ở lại trong xe mà không ra ngoài được.
Âu Dương Kiều Vỹ bảo anh hạ cửa kính xuống một chút.
Nghiêm Thừa Thừa gác tay lên bệ cửa sổ, ngón tay chống trên huyệt thái dương, lặng lẽ nhìn sang đối diện. Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mở mắt nhìn qua, không khỏi lầm bầm trong miệng:
“Cậu nhìn cái gì mà nhìn lâu vậy?”
Nghiêm Thừa Thừa từ tốn đáp: “Nhìn cậu chứ nhìn gì.”
Âu Dương Kiều Vỹ kéo khóe môi ra một chút, cười khẩy: “Hóa ra bao năm trôi qua cậu vẫn không thay đổi. Vẫn còn thầm đơn phương tớ đấy à?”
Nghiêm Thừa Thừa nhướn mày lên tỏ ra thích thú: “Ồ, nhờ cậu nói mà tôi mới biết mình còn u mê cậu đó. Làm sao bây giờ? Tiếp tục theo đuổi cậu có được không?”
Không hổ là Nghiêm Thừa Thừa.
Nếu như người ta nhây với anh một, anh sẽ nhây lại gấp đôi mà không biết xấu hổ viết như thế nào.
Âu Dương Kiều Vỹ dời tầm mắt nhìn ra ngoài, quan sát từng hoa tuyết rơi xuống, hồi sau đổi chủ đề: “Mấy năm nay cậu ở bên nước ngoài làm gì vậy? Học hành hay làm việc cho nhà?”
“Làm trong công ty của nhà.” Nghiêm Thừa Thừa chỉnh lại tư thế ngồi, nhàn nhã ngửa đầu ra sau, nói tiếp, “Công việc thì tạm ổn, cũng không áp lực gì. Chỉ có chuyện kết hôn thì hơi nhức đầu một chút.”
Âu Dương Kiều Vỹ quay mặt nhìn sang anh, trong lòng đang ghép lại từng mảnh nhỏ để hoàn thành bức chân dung của giám đốc Nghiêm.
Mỗi một mảnh nhỏ đều rất thích hợp, thế nhưng khi ráp lại, cậu có cảm giác không đúng cho lắm.
Nếu thật sự là cậu ấy thì việc gì phải giấu giếm như vậy?
Với cả, Rosia từng nói, giám đốc Nghiêm đang chuẩn bị cho lễ kết hôn. Còn Nghiêm Thừa Thừa thì lại chuẩn bị hủy hôn.
Hai cái này, chẳng khớp gì với nhau cả.
Lát sau, Nghiêm Thừa Thừa thình lình quay mặt nhìn cậu, nở nụ cười: “Còn cậu thì sao?”
Nghe anh hỏi, cậu chợt nghĩ đến ngày mai ra mắt sản phẩm mới, trong lòng thoáng bồi hồi. Cho dù hiện tại cậu có suy đoán cỡ nào đi nữa thì ngày mai cũng đã được diện kiến vị giám đốc Nghiêm đó rồi.
Trùng hợp là, Nghiêm Thừa Thừa hôm nay cũng vừa về nước.
Cậu mím môi thành đường thẳng, càng nghĩ lại càng đau đầu.
Cứ đợi ngày mai tới là biết được thực hư như thế nào rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc lên trần xe hơi, thấp giọng nói: “Cuộc sống vẫn bình thường, công việc tạm ổn, tiền bạc không thiếu, nhưng còn thiếu một người bạn trai.”
Nghiêm Thừa Thừa cũng làm tư thế giống cậu, cười một tiếng: “Thế tôi ứng cử vào vị trí đó được không?”
“Không được.”
Nghiêm Thừa Thừa hơi sững người, sau đó rướn khóe môi hỏi: “Vẫn còn để dành cho thầy Vưu sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ không lấy làm kinh ngạc khi bị đối phương vạch trần trái tim ra ngoài ánh sáng. Cậu chậm rãi suy nghĩ, sau đó mỉm cười rất nhẹ nhàng.
Giọng điệu lại vô cùng quả quyết: “Không phải người đó, thì ai cũng không được.”
Nghiêm Thừa Thừa ngồi dậy, sắc mặt có phần nghiêm túc: “Cậu vẫn yêu thầy ấy nhiều vậy à?”
“Cậu nói thử xem?”
Thế nhưng, chẳng ai trả lời cậu.
Nghiêm Thừa Thừa nhắm mắt lại, im lặng khá lâu mới nhàn nhạt nói một câu làm đáy lòng cậu nhẹ nhõm: “Nãy giờ chỉ đùa cậu thôi. Tôi đã có người trong lòng mình rồi.”
“Là người của tin đồn năm đó?”
“Ừm.”
Âu Dương Kiều Vỹ dường như đã gỡ được gánh nặng trong lòng, cậu bình thản thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ mất.
Sau khi cậu ngủ say, Nghiêm Thừa Thừa mở cửa bước xuống xe, lấy điện thoại trong túi ra, gọi vào một số điện thoại.
Bên kia bắt máy cũng rất nhanh, giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc: “Chuyện gì vậy?”
Nghiêm Thừa Thừa dựa người vào xe, mỉm cười gọi một tiếng: “Thầy Vưu.”
Vưu Kiện đang cầm cốc rượu trong tay, nghe thấy bên kia không nói gì, anh hơi mất kiên nhẫn: “Nghiêm Thừa Thừa, cậu về nước rồi?”
“Phải, em về nước rồi, giải quyết một số chuyện. Chỉ là khoảng thời gian có hơi trùng hợp với chuyện của thầy.”
Vưu Kiện ngửa đầu uống một hớp rượu: “Thì?”
“Em có chuyện muốn hỏi ý thầy một chút.”
“Ừm hửm.”
“Em định theo đuổi Kiều Vỹ lần nữa, thầy xem có thể cho em vài lời khuyên bổ ích được không?”
Vưu Kiện nghe xong, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Nghiêm Thừa Thừa, cậu ngứa đòn thật đấy!”
Nghiêm Thừa Thừa cười thầm, không ngờ cũng có ngày anh có thể trêu chọc Vưu Kiện như vậy.
Sau đó, Nghiêm Thừa Thừa quay đầu lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn đang ngủ, không khỏi thở dài.
Nếu như thầy biết cậu ấy còn tình cảm thì sẽ thế nào?
Chuyện của hai người, đến bao giờ mới viên mãn đây?
Còn chuyện của mình nữa…
Nghiêm Thừa Thừa nén lại mệt mỏi trong trái tim, nói vào điện thoại: “Hy vọng những ngày sắp tới, thầy sẽ được vui vẻ hơn.”
Vưu Kiện không rõ ý tứ câu nói này của Nghiêm Thừa Thừa đang theo hướng nào, nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại: “Cũng cảm ơn cậu trước, cảm ơn về mọi chuyện.”
Nghiêm Thừa Thừa cong khóe môi cười lên rồi cúp máy. Nhưng chưa được bao lâu thì di động lại đổ chuông.
Anh nhìn xuống màn hình, ngay lập tức ấn nút nghe, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Đầu dây bên kia nói gì đó.
Lát sau, Nghiêm Thừa Thừa nhắm mắt lại, tựa hồ vừa tháo xuống tảng đá khổng lồ trong lòng, thấp giọng nói: “Tìm được rồi à? Vậy thì tốt rồi, tốt quá rồi…”
…
Sáng sớm, phóng viên đã tụ tập đầy ở ngoài cổng công ty.
Hôm nay là ngày ra mắt sản phẩm mới của JIei và Quý Phi. Vốn dĩ có nhiều phóng viên như vậy là vì một phần liên quan đến giám đốc của Quý Phi.
Nhiều năm nay, vị giám đốc kia không bao giờ lộ diện, chỉ ở trong tối mà xử lý giải quyết công việc. Người đại diện cho anh là thư ký tài ba Rosia.
Bây giờ trong nội bộ để lọt ra một chiếc tin mật: Hôm nay giám đốc kia sẽ xuất đầu lộ diện khiến cho ai cũng hồi hộp mong chờ. Đồng thời, họ vẫn không hiểu lý do gì đã thôi thúc cho sự quyết định này của anh?
Chấp nhận để lộ ra khuôn mặt của mình, phải chăng là một sự hy sinh nào đó rất cao cả? Hoặc là, một sự đánh đổi có lợi ích.
Ngoài ra, lúc nghe tin tức về sự hợp tác giữa hai công ty, phóng viên nào cũng muốn chen một chân vào, lấy về vài mẩu tin ngon lành bổ dưỡng để mà viết thành bài.
Phần còn lại, bọn họ muốn nhìn xem JIei sau một loạt scandal mang tai tiếng kia thì đã làm được những gì rồi?
Từ đằng xa, có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy tới. Đám phóng viên nghe thấy tiếng động, vội vàng quay người nhìn qua, giơ cao máy ảnh lên chuẩn bị chụp hình.
Bước xuống xe là Âu Dương Chấn Anh và Âu Dương Kiều Vỹ.
Tiếng máy chụp ảnh vang lên tách tách liên hồi, khiến cho cậu cảm thấy khó chịu không ít. Ánh đèn nháy lên, rọi vào trong mắt của hai người.
Khi đám phóng viên định xông tới phóng vấn vài câu hỏi thì đã bị vệ sĩ ở hai bên chặn lại.
Âu Dương Chấn Anh điềm tĩnh liếc nhìn họ nói: “Không cần phải vội. Chúng ta cứ vào phòng họp báo trước đã.”
Nói rồi ông nhanh chóng cất bước đi vào đại sảnh. Theo sau là Âu Dương Kiều Vỹ.
Lúc vào thang máy, cậu nói nhỏ với ông: “Ba vào phòng họp báo đợi con một chút.”
Âu Dương Chấn Anh nghe thế, tuy muốn hỏi lại nhưng rồi vẫn im lặng, làm theo lời cậu. Sau khi cửa thang máy mở ra, hai người đi theo hai hướng khác nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ rẽ trái, đi thẳng tới phòng trưng bày những mẫu váy cũng như đá quý dành cho sáng hôm nay. Khi cậu tới nơi đã nhìn thấy Trình Nặc và những người ở phòng kế hoạch.
Bọn họ đứng bên ngoài, dường như đang đợi cậu.
Tiếng bước chân giẫm trên mặt đất nhẹ nhàng truyền tới. Trình Nặc đang dựa người vào bên lan can hành lang, nghe thấy âm thanh thì nghiêng đầu nhìn một cái.
Cô vui vẻ đứng thẳng dậy, gọi: “Chủ tịch, ngài đến rồi.”
Sau đó, Tông Nham, La Đinh cùng Tiểu Tư đều đồng loạt quay mặt qua nhìn về bên trái. Trên gương mặt của họ là từng sắc thái cảm xúc khác nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ bước tới trước mặt họ, nói với Trình Nặc: “Cô mở cửa phòng đi.”
Trình Nặc gật đầu rồi nhanh chóng đi qua phía cửa phòng, giơ tay ấn mật khẩu. Sau sự cố hôm bữa, mật khẩu đã được thay đổi và lần này chỉ có cậu với Trình Nặc mới biết mật khẩu là gì.
Ba người còn lại ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ gõ mật khẩu, trong lòng không rõ đang có suy nghĩ gì.
Tiểu Tư nhón chân, ghé sát tai thì thầm với La Đinh: “Sao lần này chúng ta không được biết mật khẩu của phòng vậy?”
La Đinh cũng nói bằng giọng gió trả lời: “Làm sao tôi biết được? Đừng hỏi nữa, chủ tịch nghe thấy đó.”
Sau đấy, hai người biết điều mà im lặng.
Chỉ có Tông Nham đứng cạnh là không lên tiếng, vẫn điềm tĩnh nhìn bóng lưng của Trình Nặc.
Cửa phòng mở ra.
Toàn bộ mọi người đồng loạt bước vào trong phòng.
Ngay lập tức, giọng nói thảng thốt của Trình Nặc phát ra, nghe như sắp khóc thật sự: “Sao lại có chuyện này? Lại là chuyện gì nữa vậy? Rốt cuộc…rốt cuộc là tại sao chứ?”
Mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. So với lần trước, lần này mọi thứ vẫn khá hỗn loạn.
Những mẫu váy mà đội thiết kế của JIei ngày đêm miệt mài làm ra, hiện tại đều đã bị vấy bẩn bởi nhiều màu sắc trộn vào nhau.
Nhìn qua, đúng là thứ bỏ đi.
Trình Nặc run rẩy nhìn qua phía Âu Dương Kiều Vỹ. Trong lòng cô lúc này rối như một cuộn len, không biết nút thắt ở đâu, cũng không biết nên phải làm gì.
Căn phòng này chỉ có mỗi cậu và cô là biết mật khẩu. Bây giờ sự cố này xảy ra, chắc chắn Âu Dương Kiều Vỹ sẽ nghi ngờ cô là thủ phạm của mọi chuyện.
Sao lại như vậy được chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn im lặng không lên tiếng càng khiến cho bầu không khí trầm mặc ngột ngạt hơn.
Trình Nặc cảm giác có một cơn gió độc thổi qua sống lưng, dần trượt lên chỗ gáy, lạnh buốt cả người.
“Chủ tịch, chuyện này…chuyện này tôi không biết gì cả. Chủ tịch, tôi thật sự không hiểu vì sao lại như vậy! Ngài đừng hiểu lầm tôi, tôi không hề làm những chuyện này…”
Trong lúc hoảng sợ tột cùng, cô đã ăn nói không còn suy nghĩ.
Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa mở miệng buộc tội cô một lời nào. Cậu liếc mắt nhìn từng bộ váy dính đầy màu, trong lòng trở nên u ám, ngoài mặt ngược lại bình tĩnh mỉm cười nói với Trình Nặc:
“Cô đi lau nước mắt đi, uống thêm vào một hớp nước nữa rồi đến phòng họp báo với chúng tôi.”
Lời nói thản nhiên đến mức khiến ai cũng cả kinh nhìn cậu.
Ba người bên phòng kế hoạch không khỏi liếc mắt qua đánh giá sắc mặt của Âu Dương Kiều Vỹ.
Trình Nặc là người sửng sốt nhất. Cô vội lau đi nước mắt, bàn tay nắm chặt vào nhau, lắp bắp hỏi lại: “Chủ tịch, chủ tịch bảo…chúng ta vẫn đến phòng họp báo sao ạ?”
“Ừm. Còn đến đâu được nữa?” Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười, nhàn nhạt nhả ra một câu, “Sản phẩm ra mắt đều đã ở bên đó cả rồi.”
Dứt lời, cậu xoay người rời khỏi phòng trước.
Sau khi cậu đi khỏi, Trình Nặc cũng vội vàng quay gót đuổi theo. Tiểu Tư còn tròn mắt nhìn cánh cửa, một lúc sau mới vuốt ngực thở phào.
“Chủ tịch chúng ta ngầu quá! Tôi nghĩ đây chỉ là dàn dựng để gài thủ phạm thôi.” Cô mỉm cười, vô tình nói một câu khiến hai người còn lại giật mình, “Có khi chủ tịch cũng biết thủ phạm là ai rồi không chừng.”
La Đinh ôm trán liếc nhìn mấy mẫu váy bị phá, thật lòng mà nói thì rất thương cho đội thiết kế. Vì họ đã bỏ quá nhiều công sức cho dự án lần này.
La Đinh chưa lên tiếng, Tông Nham đã chen vào một câu, giọng điệu vẫn điềm đạm như mọi ngày: “Chúng ta đi thôi, đừng để chủ tịch phải đợi.”
Tiểu Tư tán thành, lập tức cất bước đi. Nối đuôi cô là La Đinh. Người cuối cùng rời khỏi phòng chính là Tông Nham. Trước khi đóng cửa lại, anh còn quay đầu nhìn mấy chiếc váy xinh đẹp bị vấy bẩn, ánh mắt tựa hồ đang nghĩ gì đó.
Nhưng rồi anh chẳng làm gì khác trừ việc thu lại ánh mắt khó hiểu ấy, đóng cửa phòng vào.
Phòng họp báo chỉ toàn vang lên tiếng máy ảnh.
Phía bên Quý Phi vẫn chưa có người nào đến.
Âu Dương Chấn Anh ngồi tại chỗ, hơi nghiêng đầu hỏi con trai mình: “Khi nào thì bọn họ đến? Cũng đã hơn mười phút rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ thật ra cũng không rõ lắm. Rosia hôm qua đã nói hôm nay sẽ đến muộn một chút, vì giám đốc của cô còn phải giải quyết một vài công việc riêng tư.
Nghe vậy, cậu cũng đành chấp nhận chứ không thể lên tiếng ý kiến gì thêm.
“Chúng ta đợi thêm một chút nữa đi. Chắc là họ đang—“
Lời còn chưa dứt, Trình Nặc đã từ bên ngoài chạy vào, khom người nói với cậu: “Người bên Quý Phi đã đến rồi ạ.”
Âm thanh của những chiếc máy ảnh thoáng chốc ngưng bặt.
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, bầu không khí càng trở nên hồi hộp.
Âu Dương Chấn Anh cùng Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, hướng mắt về phía cửa phòng.
Đồng hồ chậm chạp trôi qua vài giây.
Khi cả phòng họp tĩnh lặng, cánh cửa thình lình mở ra.
Người đầu tiên bước vào là thư ký Rosia. Hôm nay cô vận một chiếc váy màu xanh sẫm ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Cô chậm rãi tiến vào trong, nâng mắt nhìn hai người trước mặt mình.
Theo phía sau cô là một người đàn ông.
Tất cả máy ảnh đều đã giơ lên cao, nhắm đến người đàn ông ấy.
Người đàn ông đó mặc bên trong một chiếc áo len cao cổ màu đỏ đô ôm sát người, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đen phủ dài đến đầu gối. Quần Âu ôm lấy đôi chân thon dài của anh khiến ai ai cũng nhìn không chớp mắt.
Bước chân vững vàng đầy khí chất cao ngạo đi tới.
Rosia đứng sang một bên, ánh mắt tự hào liếc nhìn vị giám đốc của mình.
Sau đó cô đưa tay hướng đến người đàn ông bên cạnh, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Xin trân trọng giới thiệu với hai người, đây là giám đốc của chúng tôi.”
Hai người họ ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không tránh khỏi sửng sốt.
Mà giám đốc của Quý Phi cũng nhanh chóng cất tiếng, giọng nói trầm khàn đĩnh đạc: “Xin chào, tôi là Vưu Kiện, giám đốc của Quý Phi. Hôm nay rất hân hạnh được gặp mặt hai người.”