Nghe xong câu đấy, trái ngược với sự phấn khích khi sắp chạm vào môi của cậu, Vưu Kiện khẽ chau mày lo lắng.
Vốn dĩ hô hấp nhân tạo và hôn có sự khác biệt rõ rệt. Không thể tùy tiện mà làm là sẽ đạt được kết quả.
Vưu Kiện chưa lên tiếng trả lời, ánh mắt còn đang chăm chú quan sát sắc mặt của Âu Dương Kiều Vỹ.
Nhiệt độ cơ thể của cậu lúc này vẫn còn ấm. Nhịp thở không đều lắm, có hơi chậm. Còn mạch đập thì…
Vưu Kiện lần đầu tiên lúng túng trước một sự việc nào đó. Anh nén tiếng thở dài trong lòng, đang định hỏi Vưu Hạ thêm vài câu thì chợt nghe người bên kia nói vọng tới.
“Không thì để em đến làm giúp cho.” Nói xong, Vưu Hạ còn cong môi lên mỉm cười đầy khó hiểu.
Ngay lập tức, Vưu Kiện từ chối thành ý của y: “Khỏi, anh tự làm được. Cũng khoan hẵng ngủ tiếp, phòng khi lát anh gọi lại.”
Dứt lời liền cúp máy.
Vưu Hạ sầm mặt liếc nhìn điện thoại, sau đó dời tầm mắt về phía một gian phòng đối diện, ánh mắt như cố giấu đi nỗi khổ tâm của mình.
Cuộc điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Vưu Kiện cẩn thận đặt Âu Dương Kiều Vỹ nằm xuống sàn nhà, chỉnh lại tay và chân của cậu thẳng tắp ngay ngắn. Sau đó anh lục tìm trên mạng cách hô hấp nhân tạo đúng quy trình nhất.
Anh lướt mắt đọc nhanh một lượt rồi đặt điện thoại xuống bên cạnh.
Trước hết, anh làm động tác ép tim. Vưu Kiện ngồi quỳ bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ, hai bàn tay lồng vào nhau, đặt trên hõm ngực, hai khuỷu tay luôn giữ thẳng. Sau đó anh bắt đầu ấn xuống khoảng vài phân, động tác thực hiện nhịp nhàng nhưng phải dứt khoát.
Tiếp đến là hô hấp nhân tạo.
Vưu Kiện đặt một tay giữ lấy trán của cậu, một tay nâng cằm. Bàn tay đang giữ trán bóp nhẹ mũi lại, tay còn lại đẩy hàm lên một chút.
Anh hít vào một hơi dài, sau đó cúi xuống, áp khít với khuôn miệng của cậu, thổi luồng hơi vào bên trong. Anh thực hiện việc này hai lần rồi mới ngừng lại, chăm chú quan sát cậu.
Thấy cậu vẫn không tỉnh dậy, Vưu Kiện sốt ruột đến mức đã gọi lớn tên của cậu.
Một lúc sau, đầu ngón tay của Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ động đậy. Tiếp theo là các đầu ngón tay còn lại cũng khẽ nhúc nhích.
Hàng chân mày cậu chau lại, rất lâu sau đó thì mở mắt.
Hành lang rất tối và lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ có thể cảm nhận được hơi lạnh từ dưới mặt đất xông lên. Cậu nhấc mi mắt nhìn đối phương, vài phút sau mới nhìn ra được đó là ai.
Vưu Kiện cúi đầu nhìn vào mắt cậu, không nhịn được mà đưa tay đỡ cậu ngồi dậy rồi ôm chặt lấy. Cả người cậu ngã vào trước ngực của anh, khí lạnh chỉ thay đổi vị trí từ mặt đất sang cơ thể người kia mà thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa tỉnh táo hẳn. Đôi mắt cậu vẫn còn mơ màng đờ đẫn. Đầu rất đau nhưng cậu không hé miệng than nửa lời, cứ vậy vịn vào người anh mà đứng dậy.
Thấy cậu không nói tiếng nào, Vưu Kiện bắt đầu lo lắng lần nữa. Anh nghiêng mặt nhìn cậu một chốc thì hỏi: “Em còn đau ở đâu không?”
Nhưng cậu không nói gì, cũng không ngước mắt lên nhìn anh.
Sau đó Vưu Kiện vẫn gạn hỏi thêm vài lần nữa nhưng kết quả cũng không thay đổi.
Mãi đến khi Vưu Kiện định đưa cậu ra khỏi đó thì cậu bất ngờ níu tay anh một cái.
Anh xoay người lại nhìn cậu đầy khó hiểu.
Hình như Âu Dương Kiều Vỹ có gì đó rất kỳ lạ, nhưng tạm thời anh chưa phát hiện được đó là điều gì.
Ánh trăng bên ngoài soi qua cửa sổ, rọi một ít tia sáng lên vai áo của cậu. Một ít còn lại hắt lên nửa sườn mặt trắng nõn ấy, trông có chút nhợt nhạt.
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn luôn cúi thấp đầu, một lát sau thì cất tiếng: “Vưu Kiện.”
Thật sự hiếm khi nào cậu gọi thẳng tên của anh như thế này. Ngoại trừ những lần cậu bị anh chọc đến tức điên không nói được gì ngoài việc gào lên tên của anh.
Vưu Kiện không nói gì, im lặng tập trung muốn nghe cậu nói tiếp.
Và câu tiếp theo đã khiến anh vô cùng sửng sốt.
Giọng nói của Âu Dương Kiều Vỹ lúc này rất nhỏ nhưng mạch lạc, mang theo một chút gì đó mềm mại mà nũng nịu.
Bất chợt làm anh nhớ đến bé con của ba năm trước luôn quấn quýt bên cạnh mình không rời một phút nào.
“Đêm qua em không hề vui vẻ một chút nào cả. Em đã rất đau lòng, làm sao anh có thể biết được chuyện này chứ…Là vì em đau lòng nên đã khóc rất nhiều…Nhưng mà, anh cũng đâu có biết được…”
Vưu Kiện nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm rồi.
Những lời này sao có thể từ miệng người kia nói ra được chứ?
Đầu óc của em ấy không được tỉnh táo nên mới xảy ra chuyện này?
Vì mùi hương kia sao?
Thậm chí…em ấy còn không uống rượu.
Sao có thể say mà nói năng không suy nghĩ được?
Vưu Kiện bước tới một bước, muốn tự mình nghe cho rõ những lời tiếp theo thì chợt nghe thấy tiếng thút thít rất khẽ.
Nếu anh không nhầm thì…đây là tiếng khóc?
Âu Dương Kiều Vỹ mơ màng cắn môi mình, nước mắt thật sự đang chảy xuống. Cậu không khóc lớn tiếng, giống như đứa trẻ thút thít giận dỗi với người khác hơn.
Vừa có nét gì đó lo lắng vừa có nét gì đó rất đáng yêu.
Vưu Kiện duỗi tay nâng mặt cậu lên, lúc nhìn thấy nước mắt trượt xuống gò má cậu, trái tim anh bất ngờ nhói lên một cái.
“Kiều Vỹ, em…” Anh định hỏi, sao em lại khóc lúc này?
Nhưng mà sau đó Âu Dương Kiều Vỹ lại càng khóc nhiều hơn, nước mắt như vòi nước được vặn ra, chảy mãi không ngừng.
Vưu Kiện từ sửng sốt đã chuyển sang luống cuống.
Anh chưa bao giờ dỗ bất kỳ ai nín khóc cả.
Đến Tiểu Vọng cũng không khóc như người trước mặt anh bây giờ.
Vưu Kiện nhíu mày lại, đưa tay vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt cậu.
Vừa lau anh vừa thấp giọng dỗ dành: “Bé con, ngoan nào, khóc thế tôi đau lòng thì làm sao đây? Ngoan, khóc nữa sẽ có ma nữ xuất hiện đấy…”
Trên hành lang vừa tối vừa tịch mịch thế này, ma nữ cũng có khả năng sẽ xuất hiện.
Nhưng liệu ma nữ có chấp nhận cảnh tượng tình cảm của hai người hay không đây?
Âu Dương Kiều Vỹ có vẻ không còn nhận ra được người đối diện mình là ai nữa rồi. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén từ rất lâu bỗng dưng bùng nổ, khiến cho người đối diện một trận rối bời.
“Vưu Kiện…”
Vưu Kiện vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu, dịu dàng đáp: “Ừm, anh nghe.”
“Có thể tin tưởng anh một lần nữa không?”
Lúc nói xong, một giọt nước mắt cũng vừa rơi xuống đôi gò má trắng nhạt của cậu.
Vưu Kiện bị câu hỏi làm đứng hình mất mấy giây. Anh nhìn vào đôi mắt của cậu, đã đỏ lên vì khóc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sự cứng rắn ở trong đó.
Lát sau, anh đứng thẳng dậy, kéo cậu ôm vào trước ngực mình.
Từ trên đỉnh đầu vọng xuống giọng nói trầm thấp của anh: “Có chứ, lần này em phải tin tưởng tôi, Kiều Vỹ.”
Một giây sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ đã dằng ra khỏi người anh, bỗng ôm đầu, khó chịu kêu lên: “Đau đầu quá…sao đau đầu quá đi…”
Vẻ mặt ngọt ngào lúc nãy bỗng chốc biến mất. Anh nhíu mày hỏi cậu: “Em đau lắm à? Đau thế nào?”
“Nhức đầu.” Cậu đáp, tay vẫn ôm trán, cắn môi, “Đau lắm, muốn về nhà.”
Trong một khắc nào đó, Vưu Kiện bỗng linh cảm, từ nãy đến giờ mình đã bị cậu lừa.
Toàn bộ những biểu cảm cùng thái độ lúc nãy…đều là giả vờ.
Vưu Kiện một bên nghi hoặc đầy lòng, một bên vẫn đỡ lấy Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi công ty.
Lúc về đến nhà, Âu Dương Kiều Vỹ cơ hồ đã tỉnh táo trở lại. Cậu lạnh nhạt mở cửa xe bước xuống. Nhưng chưa đi được bao nhiêu bước thì đã bị Vưu Kiện kéo lại.
Anh nhìn cậu gạn hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, bàn tay lập tức xoa xoa huyệt thái dương: “Không biết nữa, đầu vẫn còn đau…”
“Giọng điệu thế này có vẻ là tỉnh rồi đấy.” Vưu Kiện nở một nụ cười khó hiểu, sau đó bất ngờ áp cậu lên cửa xe hơi.
Động tác không mạnh nhưng vô cùng dứt khoát.
Âu Dương Kiều Vỹ sững người ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm khó lường của anh, trái tim như ngừng đập một giây.
Tình hình này…có phải là đã chọc điên người kia rồi không?
Cậu nhăn mặt, giả vờ như bị đau mà hỏi: “Chú làm gì vậy? Đau chết mất!”
“Đau lắm à?” Vưu Kiện áp mặt xuống, dừng lại ngay trước cánh môi mím chặt của cậu, “Bé con, em đừng cậy tôi thích em rồi làm đủ trò hành tôi như thế.”
Âu Dương Kiều Vỹ mở to mắt nhìn anh, thảng thốt, cậy chú thích tôi?
Nhưng mà cậu không trả lời, nhất quyết mím chặt môi mình, tựa như có linh cảm không tốt.
Và y như linh cảm xoáy tròn trong lòng cậu, Vưu Kiện càng cúi càng sát, trầm thấp nói một câu:
“Còn nữa, lần này tôi sẽ giúp em trả ơn nghĩa khi nãy mà em vừa nợ tôi.”
Vừa dứt câu, anh đã phủ môi mình lên môi cậu.
Nhiệt độ nóng lạnh như hòa vào làm một.
Hoàn toàn bất ngờ, nhưng cũng khiến đáy lòng cậu thổn thức.
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ cười nhạt trong lòng.
Không hổ là Vưu Kiện.
Dám bày trò hành hạ anh được, thì cũng phải dám nhận lấy sự đáp trả của anh.
Anh có bao giờ muốn là người bị thua thiệt đâu chứ?
Vưu Kiện chính là thế này.
Thế mà…đã hôn rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ không nhắm mắt lại, có lẽ vẫn còn sửng sốt. Đến khi Vưu Kiện đặt hai tay ở hai bên, đẩy cậu vào chính giữa, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.
Sự ngỗ ngược của anh cũng thể hiện qua nụ hôn nữa. Không chừa cho cậu một đường lui nào.
Hơi thở lành lạnh đan lẫn với mùi nước hoa hổ phách của anh bám riết lấy cơ thể cậu.
Trái tim hình như đập đến hỏng mất rồi.
Lý trí cũng đã sớm đình công.
Âu Dương Kiều Vỹ bấm vào lòng bàn tay, chầm chậm nhắm mắt lại, dần dần…tiếp nhận nụ hôn của đối phương.
Phải rồi, cậu nhớ Chúc Văn từng nói một câu: Chỉ cần thầy Vưu hôn cậu, cậu chắc chắn sẽ trở về là một Âu Dương Kiều Vỹ của năm mười bảy tuổi.
Ngay khi giọng nói của Chúc Văn thoáng qua bên tai, ở khóe mắt cậu cũng rơi xuống một giọt nước mắt.
Thuần khiết. Nóng hổi. Bồi hồi.
Khi đầu lưỡi chạm nhau, Vưu Kiện đã rất kinh ngạc. Nhưng sau đó anh lại thay đổi cách hôn của mình.
Không còn ngỗ ngược ngạo mạn nữa.
Âu Dương Kiều Vỹ cuối cùng cũng có thể thả lõng cơ thể, cùng anh quấn quýt hôn môi trong sự mơ màng của lý trí.
Cậu tự hỏi, sau nụ hôn này sẽ có kết quả thế nào?
Nhưng rồi cậu không trả lời được.
Có lẽ là cậu sẽ thua ván cược, vì Vưu Kiện đã đạt được thành tựu mà anh muốn.
Cũng có thể là trò chơi vờn nhau này vẫn sẽ tiếp tục một cách nhạt nhẽo nào đó.
Vưu Kiện tách ra, nhìn ngắm gươmg mặt đỏ lên của cậu. Dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của cả hai như chồng lên nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã mở mắt, nhìn anh một cái lại cụp mi mắt xuống.
Anh duỗi tay ôm lấy gò má của cậu, ngón tay mân mê cánh môi mềm mại như nước, không lâu sau đó anh chợt nói:
“Lần này tôi hôn em vì tôi thích em. Bé con, sau ngày hôm nay, tôi sẽ một lần nữa theo đuổi em, dưới tư cách là một Vưu Kiện của hiện tại chứ không phải của ba năm trước.”