Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 20: Tuy cũ nhưng lợi hại




Âu Dương Kiều Vỹ vẫn nghĩ mình đang nằm mơ. Còn mơ thấy Vưu Kiện bế mình trong tay, ánh mắt dịu dàng quan tâm lo lắng nữa cơ.
Khi giật mình tỉnh dậy, cậu không thương tiếc gõ thật mạnh vào đầu mình một cái.
Ngu ngốc! Mày hết thuốc chữa rồi đúng không?
Thầy ấy làm sao có thể dịu dàng quan tâm lo lắng cho mày được chứ? Người ta đã dứt khoát với mày rồi cơ mà!
Nhưng mà…mùi hương đó thật giống, cả khuôn mặt đó cũng rất giống.
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống dưới, bỗng nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường drap màu đỏ sẫm rất ma mị. Lúc này cậu mới ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ, khác với kho rượu tối tăm khi nãy.
Ơ, mình đang ở đâu thế này? Lại dịch chuyển nữa rồi sao? Không thể nào, cái đó chỉ hiệu nghiệm một lần thôi mà.
Trong lòng khó hiểu vô cùng, Âu Dương Kiều Vỹ vừa cào cào tóc vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó bước xuống giường, đi lại gần phía cửa sổ, đảo mắt nhìn xuống. Ngay sau đó thì nhận ra chỗ này có bao nhiêu sự quen thuộc!
Quán bar của thầy Vưu!
Gì chứ?
Áp bàn tay lên cửa kính, Âu Dương Kiều Vỹ dường như không tin vào mắt mình, phía dưới đoàn người tản ra rồi ra về, để lại một khoảng sân trống trải yên tĩnh.
Hít vào một hơi, cậu dần bình tĩnh lại, suy ngẫm thật kỹ những sự việc vừa xảy ra. Đầu tiên là cậu dịch chuyển đến quán bar của Vưu Kiện vào buổi tối hôm kia, sau đó lúc trở về đã bị lạc vào một kho rượu. Mà kho rượu ấy lại nằm ngay trong quán bar của anh.
Chuyện quái này cũng xảy ra được hả? Vậy mình đã thoát ra bằng cách nào nhỉ?
Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được điềm không tốt, định quay người lại nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi bị Vưu Kiện bắt tại trận. Nhưng cậu không biết vốn dĩ anh đã biết cậu xuất hiện ở đây rồi, còn trực tiếp bế cậu vào phòng nghỉ ngơi nữa cơ.
Nhưng con người này nghĩ gì làm đó, không bao giờ suy đi tính lại cho cẩn thận. Âu Dương Kiều Vỹ chạy nhanh đến cửa phòng, vừa mở ra liền bị một thân hình cao lớn cản lại.
Ngẩng mặt lên, cậu trừng mắt kinh ngạc.
Đối phương ngược lại trầm tĩnh nhìn cậu, hồi sau chủ động lên tiếng: “Tỉnh rồi?”
Bé con vô thức nuốt nước bọt, khoảng cách gần thế này làm cho trái tim bé nhỏ đập loạn không yên. Cậu lùi ra sau một bước, hạ tầm mắt nhìn xuống mấy đầu ngón chân của mình.
Vưu Kiện đứng tựa người vào thành cửa, chứng kiến hết thảy bộ dạng ngại ngùng thiếu nữ của bé con, cảm giác ngứa mắt chết đi được.
Nhóc con biết xấu hổ viết như thế nào à?
“Sao lại ngất trong kho rượu của quán?”
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi khó coi còn hơn bị táo bón lâu ngày. Cậu nhăn mày, nhất quyết không ngẩng lên nhìn anh dù chỉ một cái. Trong đầu cố nghĩ ra một lý do thật thuyết phục nhưng đành thôi, chẳng có lý do nào thuyết phục bằng việc cậu thú tội tất cả cho anh nghe.
Nhưng nếu thú tội thì không khác gì đang tự bại lộ thân phận thật sự của mình!
Âu Dương Kiều Vỹ thua rồi. Cậu muốn khóc quá đi mất. Làm sao bây giờ đây?
“Chuy…uyện…đó…đó…”
“Gì đây?” Vưu Kiện nghĩ cậu đang bày trò, cười khẩy một cái, “Còn bày đặt nói lắp nữa à? Lắm trò nhỉ!”
Nghe vậy, bé con giật mình ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hoàn toàn vô tội. Cậu không hề bày trò, không hề muốn nói lắp để trêu chọc gì anh hay trốn tránh câu hỏi.
Rõ ràng là cậu…không hề cố tình nói lắp.
Vậy thì tại sao…tại sao lại như vậy?
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu cũng không muốn hiểu, vì cậu cảm thấy lo sợ hơn là thú vị.
“Th..th..ầy…cái..cái…đó..đó…em…em không…aish…”
Vưu Kiện nhíu mày quan sát vẻ mặt của cậu, trong lòng cũng phần nào tin tưởng cậu không bày trò trêu chọc hay trốn tránh gì cả. Nhưng bỗng dưng lại bị nói lắp thì rất kỳ cục đó.
Vì bé con không thể giao tiếp bình thường được nữa nên hai người cũng không nói thêm câu nào. Vưu Kiện nhìn cậu thêm một lát thì quay người, bảo:
“Xuống dưới sảnh đi, hình như có ba mẹ của cậu đến tìm đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ lại kinh ngạc – Ba mẹ? Ba mẹ đến đây tìm mình sao? Ừm mà…cũng đúng thôi, việc tìm ra mình đối với ba mẹ không hề khó chút nào.
Không nói thêm câu nào, bé con ngoan ngoãn đi theo phía sau Vưu Kiện xuống dưới sảnh bar. Ngặt nỗi, lúc vừa mới bước được hai bước, bé con đã ngã khụy xuống đất.
Vưu Kiện nghe tiếng động vội vàng quay lại nhìn, sắc mặt phút chốc thay đổi. Anh bước lại gần, một tay đỡ lấy vai của cậu.
“Có sao không? Không đi được à?”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt, khẽ gật gật ủy khuất.
Nhìn bộ dạng thế này, có ghét cỡ nào cũng không thể làm lơ được mà.
Vưu Kiện thở dài một tiếng, xoay người lại, kéo bé con ngả lên lưng mình. Sau đó đứng dậy, chậm rãi mà đi xuống dưới sảnh.
Còn bé con sau khi được cõng, khuôn mặt tươi như hoa. Ở phía sau anh lén lút mỉm cười.
Trong lòng bảo: Không nghĩ cách này cũ nhưng lợi hại như vậy! Thầy à, em thích thầy lắm, thầy có biết không hả!!
Lúc ra gần đến cổng, cậu nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ mình. Hai người họ trông rất lo lắng cho cậu.
Liêu Mịch lúc này nghiêng đầu nhìn qua, nhận ra con trai đang tới gần, nước mắt sắp chực trào tuôn ra. Bà bước tới, ôm chầm lấy Âu Dương Kiều Vỹ.
Âu Dương Chấn Anh ở bên cạnh chỉ nghiêm nghị nhìn con trai một cái rồi hướng mắt đến Vưu Kiện. Phong cách ăn mặc của anh trông cũng trưởng thành đàng hoàng, nhưng vì là người của quán bar cho nên…ông có chút bài xích.
“Phiền cậu rồi. Thật ngại quá.” Âu Dương Chấn Anh nói với Vưu Kiện.
Vưu Kiện cũng nhìn qua ông, ngay lập tức bị khuôn mặt này làm cho khựng lại. Anh cảm giác người đàn ông trước mặt rất quen mắt. Chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới, anh còn phát hiện cả gia đình bọn họ đều có một đặc điểm chung: Mái tóc hung đỏ.
Nhưng dù sao cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, anh nhanh chóng mỉm cười, lịch thiệp bảo: “Không có gì. Cậu bé vẫn ổn là tốt rồi.”
Liêu Mịch bên cạnh sờ loạn khuôn mặt của bé con, sau đó kiểm tra khắp người cậu, thấy không có gì bất thường mới an tâm.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Liêu Mịch mỉm cười hiền hòa.
Trước khi đi khỏi đó, Âu Dương Kiều Vỹ có vẻ muốn nán lại. Cậu đưa mắt nhìn Vưu Kiện, giống như có lời muốn nói nhưng cuối cùng là không thể nói ra được.
Vì hiện tại cổ họng cậu đang có vấn đề, thật tệ hại!
Gia đình Âu Dương đi khỏi rồi, Vưu Kiện vẫn chưa dời tầm mắt khỏi bóng chiếc xe của họ. Anh nhớ lại sự việc kỳ lạ của bé con, chân mày thoáng nhíu lại.
Cuối cùng thì lý do vì đâu chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ, càng ngày em càng để lộ thân phận của mình rồi đấy…

Mấy ngày sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ đều phải nghỉ học, vì bệnh nặng.
Liêu Mịch đem cháo từ ngoài vào trong phòng, nhìn thấy cậu đã tỉnh dậy, còn đang cầm điện thoại nhắn tin, trong lòng bỗng giận.
Bà đặt tô cháo xuống bàn, lườm con trai một cái: “Con còn tâm trạng nhắn tin nữa sao? Có biết lo cho thân thể mình hay không?”
Nghe thấy giọng nói trách móc của mẹ, Âu Dương Kiều Vỹ vội vàng bỏ điện thoại sang một bên. Tuy vậy, hiện tại cậu không thể nói chuyện được, thuốc cũng chưa thấm nên việc giao tiếp bằng ngôn ngữ khá khó khăn.
Suy đi tính lại, bé con lại cầm điện thoại, viết một dòng: [Con xin lỗi, mẹ đừng giận nữa mà]
Liêu Mịch nhìn tin nhắn trong điện thoại, lại bất mãn thở dài: “Mẹ không biết khi nào thuốc mới ngấm nữa. Cứ kiểu này hoài làm sao con đến trường đi học được đây? Có thấy tự mình hại mình chưa?”
Bé con cúi mặt, buồn bã gõ gõ: [Con biết lỗi rồi, thật sự con không nghĩ loại bột đó nguy hiểm như vậy. Con sẽ không bao giờ động vào phép thuật nguy hiểm nữa. Con hứa đó!]
Liêu Mịch đưa tô cháo cho cậu tự ăn, sau đó nghĩ ngợi gì đó mà hỏi: “Vậy…con có thể nói cho mẹ biết vì sao con làm vậy không? Phải có nguyên nhân gì đó mới khiến con làm thế chứ.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, trong lòng giật nảy một cái. Cậu không định nói rõ mọi chuyện nhưng vì mẹ cứ lo lắng mà hỏi han hoài, chắc là cũng không giấu được.
Nghĩ vậy, bé con lại cầm điện thoại gõ gõ: [Ở trường con bị mọi người hiểu lầm một chuyện. Con nghĩ cách hay nhất chính là quay về quá khứ tìm bằng chứng. Con thật sự tìm được rồi nhưng mà không ngờ lại bị hậu quả nhiều đến vậy.]
“Ra là vậy.” Liêu Mịch đã tỏ tường mọi chuyện, lòng cũng an tâm hẳn nhưng cũng không quên dặn dò, “Nhưng tuyệt đối không được dùng những loại phép thuật cấm nữa, nhớ chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ vui mừng, gật đầu một cái chắc nịch.

Buổi chiều, cậu nhắn tin cho Chúc Văn.
[Vỹ Vỹ: Chúc Văn, mình tìm ra được chủ nhân của tấm hình rồi. Chính là Thôi Vũ Thần, lớp bên cạnh chúng ta.]
[Chúc Văn: Gì? Cậu chắc chứ? Làm sao cậu biết được?]
[Vỹ Vỹ: Làm sao biết không thể nói cậu nghe, nhưng mình chưa bao giờ nói gì không chắc chắn cả. Hiện tại mình không đi học được, cậu tìm cách moi thông tin từ cậu ta xem.]
[Chúc Văn: Thôi Vũ Thần nghe đồn rất lạnh lùng khó gần, dễ gì mà moi thông tin được chứ.]
[Chúc Văn: Nhưng tớ sẽ vì cậu mà cố gắng! Đợi tin tốt]
[Vỹ Vỹ: An tâm, tớ sẽ cho cậu một vài thông tin quan trọng, chỉ cần dùng nó thật thông minh là sẽ thành công thôi.]
[Chúc Văn: Quả là Tiểu Vỹ, thông minh ngời ngợi!!! Tớ nhất định đem về tin tốt cho cậu.]
[Vỹ Vỹ: Cảm ơn cậu.]

Trời vào thu, mưa suốt không ngừng. Bầu không khí ẩm ướt, mây trời âm u, ửng lên tấm kính là màn sương mù dày đặc.
Chúc Văn đang đứng đợi trước cửa lớp 10A4B, chẳng bao lâu thì có người bước ra. Vừa hay đó là Thôi Vũ Thần, người mà cô bé định gặp mặt.
“Vũ Thần, hi!” Chúc Văn mỉm cười thân thiện.
Thôi Vũ Thần ngược lại lạnh nhạt không đáp, trầm mặc đánh giá Chúc Văn.
“À…cái đó, chúng ta nói chuyện xíu được không?” Chúc Văn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi mình.
Thôi Vũ Thần thoáng nhíu mày.
Trước mặt cô là một người mà cô chưa từng gặp qua, bộ dạng cũng bình thường quá đỗi, tại sao lại muốn gặp mình chứ?
Trong lúc nghĩ ngợi, Thôi Vũ Thần vô tình nhìn thấy Vưu Kiện ở phía bên kia cầu thang, ánh mắt phút chốc thay đổi.
Cô không nhìn Chúc Văn, nói: “Tôi bận rồi.”
Dứt lời liền muốn đuổi theo Vưu Kiện.
Nhưng mà Thôi Vũ Thần không biết Chúc Văn là loại người như thế nào. Một khi cô bé đã muốn tìm hiểu thì bất chấp mọi thứ phải tìm hiểu cho bằng được.
Từ phía sau lưng Thôi Vũ Thần, Chúc Văn hiên ngang chống hông, thách thức nói: “Cậu muốn đuổi theo thầy Vưu hả? Khéo lắm, chuyện mình định nói cũng liên quan đến thầy đó.”
Ngay lập tức, Thôi Vũ Thần không đuổi theo nữa.
Thay vào đó, cô quay đầu lại, nhìn Chúc Văn bằng một ánh mắt rất đỗi khó hiểu.
Hết chương 20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.