Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 34: Anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ




Sau khi đến bệnh viện, tâm tình của Diêu Gia Tử mới bình tĩnh hơn một chút. Cô đứng cạnh Vưu Kiện ở trước phòng cấp cứu, vẻ mặt hồng hào ngày thường thoáng chốc biến mất.
Trong khi chờ đợi bác sĩ bước ra thông báo tình hình của Âu Dương Kiều Vỹ, Diêu Gia Tử đứng lặng một góc quan sát Vưu Kiện. Liếc nhìn vết trầy xước trên cánh tay của anh, cô không ngừng nhớ lại cảnh tượng ở ngã tư khi nãy.
Một tay Vưu Kiện ngăn được tốc độ của chiếc mô tô đó sao?
Không thể nào.
Diêu Gia Tử nghĩ mình điên rồi, chắc chắn là đã nhìn nhầm.
Nhưng sau đó cô chợt nhớ đến mười năm về trước, Vưu Kiện cũng từng ra tay cứu cô khỏi một đám lưu manh. Sức mạnh của anh khi đó…cũng thật đáng sợ.
Cây sắt đập thẳng vào người mà không hề hấn gì, ngược lại anh còn có thể trở tay rất nhanh, dùng chính cây sắt đó đánh thẳng vào ngực tên kia, khiến xương sườn gãy không ít.
Diêu Gia Tử nhớ lại, toàn thân khẽ run rẩy, sau đó nhìn qua phía Vưu Kiện vẫn còn trầm mặc không nói gì.
“Vưu Kiện.” Cô đi lại gần, muốn bắt chuyện với anh.
Vưu Kiện hơi nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô đã ổn hơn, trong lòng cũng khá yên tâm.
“Sao vậy?”
Diêu Gia Tử mỉm cười, vẫn là nụ cười ấm áp ngọt ngào đó: “Không có gì, em thấy anh hơi im lặng thôi. Kiều Vỹ sẽ không có chuyện gì đâu, anh đừng lo quá.”
“Ừm.” Vưu Kiện ứng một tiếng rồi tiếp tục nhìn về phía phòng cấp cứu.
Chẳng bao lâu, cửa phòng mở ra, một bác sĩ đi đến nhìn Vưu Kiện và Diêu Gia Tử.
Bác sĩ hỏi: “Hai người là người thân của cậu bé kia?”
Vưu Kiện đáp: “Phải, cậu bé đó có sao không?”
Bác sĩ lắc đầu, hơi mỉm cười, trấn an nói: “Không bị gì nặng cả. Chỉ ngất đi vì quá sợ hãi thôi, trầy xước đôi chút nhưng không đáng kể. Nằm nghỉ một lát sẽ tỉnh lại ngay.”
Nghe vậy, cả Vưu Kiện lẫn Diêu Gia Tử đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khi bước vào phòng thăm Âu Dương Kiều Vỹ, anh liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo tinh nghịch hôm nào, hiện tại chỉ nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi, không khỏi cong nhẹ môi.
Có lúc em cũng thật trầm lặng đấy, Kiều Vỹ.
Diêu Gia Tử ở bên cạnh cũng âm thầm quan sát cậu, sau đó cất tiếng nói: “Chúng ta nên gọi cho ba mẹ của em ấy.”
“Ừ.” Vưu Kiện cúi người, tìm trong túi áo của cậu lấy ra chiếc di động nhỏ nhắn đáng yêu.
Vừa mở màn hình lên, lập tức nhìn thấy hình của anh được cài hình nền. Đó là lúc anh đang đứng dưới sân bóng, bộ dạng rất hăng hái và nhiệt tình, còn có nụ cười tỏa ra ánh nắng kia nữa.
Vưu Kiện nhìn thấy bản thân trong điện thoại người kia, nháy mắt cũng có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh anh liền chuyển sang khung hình danh bạ, tìm số của ba mẹ cậu để gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nói hiền hậu: “Tiểu Vỹ, con chưa về sao?”
Vưu Kiện im lặng một lúc mới lên tiếng: “Xin chào, tôi là Vưu Kiện. Ừm, Kiều Vỹ hiện tại đang nằm trong bệnh viện Thần Ái, cậu bé bị thương đôi chút, bác sĩ bảo một lúc sẽ tỉnh lại.”
“Sao cơ? Thằng bé…gặp tai nạn sao?”
“Chỉ là tai nạn nhỏ, không quá nghiêm trọng. Anh chị cũng nên đến xem như thế nào.”
“Được, chúng tôi đến ngay.”
Vưu Kiện cúp máy, trả lại điện thoại vào túi quần của cậu. Diêu Gia Tử đứng nhìn một chút rồi hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”
“Đợi ba mẹ thằng bé đến rồi về.”
Diêu Gia Tử nghe vậy, ngước mắt nhìn Vưu Kiện, sau lại nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ, rất biết chuyện không nói gì thêm.
Tầm mười lăm phút sau, ba mẹ của Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã đến bệnh viện.
Liêu Mịch vừa nhìn thấy con trai, đôi mắt lập tức đỏ ửng.
Vưu Kiện cùng Diêu Gia Tử đứng tránh sang một bên. Âu Dương Chấn Anh ngẩng đầu nhìn anh, nhận ra anh là người lần trước đã giúp con trai ông thoát khỏi kho rượu.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Âu Dương Chấn Anh đi tới, nói: “Cảm ơn cậu.”
Vưu Kiện cũng nhàn nhạt đáp: “Không có gì, chuyện phải làm thôi. Vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi anh nắm tay Diêu Gia Tử rời khỏi bệnh viện.

Lúc đưa Diêu Gia Tử về đến nhà, Vưu Kiện vẫn im lặng không nói quá nhiều.
Điều này làm cho Diêu Gia Tử trong lòng đầy nghi hoặc.
Cô bước xuống xe, ngập ngừng nhìn anh rồi nói: “Hay anh vào nhà em một chút, em sát trùng vết thương cho anh.”
Vưu Kiện lúc này mới để ý đến vết trầy xước trên tay mình, nó chỉ như một con kiến bám trên đó thôi, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng.
Anh nhìn cô, cười một cái thật nhẹ: “Chẳng có gì đâu. Hôm nay em cũng mệt rồi, vào nghỉ sớm một chút.”
Diêu Gia Tử cúi thấp đầu, cười như không cười nói: “Anh sợ vô nhà em lắm hả?”
“Không có. Sao phải sợ?”
“Vì lần nào em có ý mời, anh đều từ chối.”
Vưu Kiện lúc này gạt chống xe, bước xuống đối diện với cô. Nâng cằm cô lên, anh trầm mặc nhìn một lúc rồi nói:
“Em lại nghĩ nhiều rồi.”
Diêu Gia Tử thoáng nhíu mi, trong lòng hơi lo sợ, vì tính của Vưu Kiện không thích người yêu suy nghĩ quá nhiều, sau đó lại tạo cho anh áp lực.
Anh không thích bị áp lực khi yêu.
Diêu Gia Tử rất rõ điều này, vội vàng lắc đầu, cười lên một cái gượng gạo: “Ừm, em xin lỗi, đúng là nghĩ nhiều rồi. Vậy…anh về cẩn thận nhé, em yêu anh.”
Vưu Kiện vuốt tóc cô ra sau tai, gật đầu nói: “Ừ, em ngủ ngon.”
Sau đó ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm vào, rồ ga phóng nhanh về phía trước.
Diêu Gia Tử nhìn theo bóng dáng của anh dần khuất dưới bóng đêm, nụ cười dần biến mất. Cô cúi thấp đầu, môi hơi mím lại.
Sao anh vẫn không chịu nói yêu em chứ?

Rốt cuộc Âu Dương Kiều Vỹ cũng tỉnh lại.
Lúc cậu mơ màng mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng của Liêu Mịch ở bên cạnh. Bà chăm chú nhìn cậu, thấy cậu hé mắt liền nói:
“Con trai, con tỉnh rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác đầu hơi đau nhức, nhưng cơ thể thì không. Một chút cũng không có.
Trong lòng thấy lạ, cậu chống tay ngồi dậy, giơ tay lên kiểm tra qua một lượt, cuối cùng ngước mắt hỏi mẹ mình: “Mẹ, con không bị thương sao?”
Liêu Mịch nghe cậu hỏi lạ lùng, không nhịn được gõ lên đầu cậu một cái: “Con muốn bị thương lắm sao?”
“Con…” Âu Dương Kiều Vỹ hơi ôm đầu, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ đó, cậu nghĩ mình phải bị hôn mê luôn nữa cơ, chứ làm sao lại bình thường thế này?
Rõ ràng chiếc mô tô lao đến không có nửa điểm dừng lại. Vậy mà cậu vẫn an toàn thoát một mạng sao?
Liêu Mịch nhìn cậu còn ngớ ngẩn cả ngày, đành nói: “Có người cứu con, là người đàn ông hôm bữa ở quán bar đấy. Cậu ta đem con vào bệnh viện, đợi ba mẹ đến lập tức rời đi.”
Người đàn ông ở quán bar…
Vưu Kiện…
Thầy Vưu!!
Âu Dương Kiều Vỹ mở to mắt nhìn Liêu Mịch, trong đầu không ngừng thốt lên, thầy ấy đã cứu mình sao? Thật sao? Thầy ấy…
Cậu ôm đầu, cúi mặt, nhắm mắt lại cố gắng gợi nhớ lại một chút ký ức còn sót. Cuối cùng cũng đã nhớ ra, thời điểm đó có người lao nhanh đến trước mặt cậu, ôm lấy cậu tránh sang một bên.
Vì quá sợ hãi nên mình đã ngất đi.
Hóa ra là như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng, bỗng dưng cảm thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc lần này đến thật bất ngờ, cậu không biết mình nên làm gì nữa.
Bao nhiêu ngày qua, cả hai giống như là tàng hình, hoàn toàn không nhìn thấy đối phương ra sao. Hôm nay cậu được anh cứu một mạng, trong lòng thoáng chốc có sức sống một chút.
Nếu đã cứu mình như thế, liệu thầy có bị thương không?
Bây giờ cậu mới nhớ ra chuyện này, lập tức tìm điện thoại trong túi quần, muốn nhắn tin hỏi thăm anh.
Nhưng mà mình vẫn chưa kết bạn với thầy ấy trên Wechat. Chỉ có tài khoản Tranh Tranh kia thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nhìn xuống màn hình điện thoại, hoàn toàn quên béng đi chuyện cậu để hình của anh làm hình nền, cho nên cũng không biết được anh đã nhìn thấy tất cả.
Ngón tay lướt trên màn hình, cậu quyết định sẽ kết bạn với anh, sau đó nhắn tin nói lời cảm ơn.

Vưu Kiện chạy xe về thẳng đến nhà.
Khi vừa vào phòng ngủ, anh cởi áo tùy tiện ném lên giường, để lộ một nửa thân thể cường tráng quyến rũ của mình. Vết máu trên tay đã sớm khô lại, anh nhìn nó qua tấm gương, sau đó quyết định mặc kệ không để ý đến.
Lúc này điện thoại bỗng có tiếng chuông của tin nhắn.
Vưu Kiện vịn tay vào cạnh bàn, cầm điện thoại lên xem qua. Có hai thông báo: Một là lời kết bạn, hai là tin nhắn chờ của ai đó.
Thoáng nhíu mi lại, anh nhấn vào tin nhắn chờ trước, thấy tên người gửi đến: Vỹ Vỹ.
[Vỹ Vỹ: Thầy có bị thương không? Em cảm ơn thầy nhiều nhé.]
Vưu Kiện đọc tin nhắn, không nhịn được cười một tiếng. Tiếng cười vang lên trong gian phòng lạnh lẽo không có ánh sáng.
Bộ dạng ngoan ngoãn này là thế nào đây? Mình nhìn không quen chút nào.
Sau đó, anh mới bấm qua xem lời mời kết bạn của ai. Đúng như anh nghĩ, Âu Dương Kiều Vỹ muốn kết bạn với anh. Chần chừ vài phút, cuối cùng anh cũng chấp nhận.
Thông báo hiện đến làm cho Âu Dương Kiều Vỹ vui mừng suýt thì kêu lên một tiếng. Nhưng vì đang ngồi trong xe, có ba với mẹ, cậu đành kìm nén một chút.
[Karl YJ: Không bị thương.]
Âu Dương Kiều Vỹ hơi mím môi, trả lời lạnh lùng quá vậy?
[Vỹ Vỹ: Vâng, vậy tốt rồi ạ. Khi đó…nếu không có thầy chắc em tiêu mất rồi. Thật sự rất cảm ơn thầy.]
[Karl YJ: Đều là không thể thấy chết không cứu. Nghỉ ngơi cho tốt đi.]
[Vỹ Vỹ: Vâng, em biết rồi. Thầy cũng nghỉ ngơi đi ạ.]
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn từng dòng tin nhắn, tuy lời lẽ rất lạnh nhạt, giống như cứu cậu là việc bất đắc dĩ mà anh phải làm, nhưng dù sao anh cũng không mặc kệ mạng sống của cậu là được rồi.
Tốt rồi…
Âu Dương Kiều Vỹ hơi mỉm cười, sau đó ôm lấy điện thoại trước ngực, mệt mỏi thiếp đi.
Vưu Kiện không trả lời lại, chỉ tùy ý đặt điện thoại lên bàn. Sau đó anh xoay người, định lấy khăn chuẩn bị đi tắm thì bên ngoài cửa có tiếng động.
Hai tiếng gõ cất lên rồi im bặt.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, một ít ánh sáng liền chui vào trong phòng, soi lên một nửa thân người săn chắc của Vưu Kiện.
Anh ngước mắt nhìn người đang đứng ở cửa, tỏ ra hơi kinh ngạc: “Anh à?”
Vưu Thần đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bành ở sát giường. Y nâng mắt nhìn về phía Vưu Kiện, nhanh chóng phát hiện trên người anh có vết trầy xước, trong lòng có chút tò mò.
“Bị thương?”
Vưu Kiện hạ mắt nhìn cánh tay đến cổ tay, sau đó cười cười nói: “Ừm, khi nãy va chạm với xe mô tô.”
Vưu Thần hơi nhíu mi: “Là đỡ giúp người khác?”
Giọng nói người kia lúc nào cũng lạnh như băng, nghe qua có thể run rẩy toàn thân. Đặc biệt y luôn nói đúng trọng tâm, một chữ không thừa.
Vưu Kiện nghe vậy, hoàn toàn không thể tránh né, bất đắc dĩ thừa nhận: “Hm phải, đỡ giúp một người qua đường.”
Vưu Thần rướn chân mày, trầm thấp cười một tiếng.
Người qua đường… đúng là lừa trẻ con.
Vốn dĩ cũng không muốn đào sâu vào nguyên nhân vết thương của em trai, Vưu Thần nhanh chóng nói vào chủ đề chính: “Hai ngày nữa anh sẽ đi công tác, có gì ghé qua công ty trông nom một chút.”
“Công tác à? Anh đi bao lâu?”
“Một tuần.”
Vưu Kiện hít vào một hơi: “Ừ, để em sắp xếp công việc ở trường với ở Camouf, thật ra thì cũng không quá bận rộn.”
Vưu Thần nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy đi đến cửa phòng. Trước khi rời khỏi đó, y hơi nghiêng đầu nhìn anh một chút, ánh mắt vô cảm quét qua vài cái.
“Không làm gì lộ liễu chứ?”
Vưu Kiện nghe hỏi, phút chốc ngây ra. Anh nghĩ bản thân cũng không làm ra loại chuyện gì bất bình thường, nhún vai nói:
“Không có. Anh đừng lo quá, nên giữ sức cho Tiểu Hy đi.”
Nói hai câu, nhất định có một câu là châm chọc.
Vưu Thần gườm anh một cái rồi xoay người dứt khoát rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại cũng mang theo một chút gì đó cảnh cáo của y.
Gian phòng lần nữa ngập trong bóng tối.
Lúc Vưu Kiện chuẩn bị đem áo ngủ cùng khăn lông bước vào phòng tắm thì điện thoại chợt rung lên.
Có người gọi đến.
Liếc mắt nhìn qua, tên của Diêu Gia Tử hiện lên màn hình.
Điện thoại vẫn rung từng hồi không ngừng lại.
Vưu Kiện nghĩ ngợi một lúc, sau đó vẫn ung dung xoay người đi vào phòng tắm, để mặc cho người kia chờ đợi đến nóng lòng.

Ngày hôm sau, Vưu Kiện vừa bước vào phòng giáo viên liền nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao một tin tức trên báo.
Anh đi qua bàn làm việc của mình, định không nhập hội cùng với mọi người. Nhưng Diêu Gia Tử lại chủ động bước đến, đặt tờ báo lên bàn anh.
Ánh mắt của cô lúc này mang theo sự lo lắng.
“Anh đọc đi.”
Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn xuống, trang ngoài cùng đăng một tin tức nóng hổi, tựa đề được in hoa và đậm né, rất nổi bật.
Tựa đề bài báo: NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỘT TAY NGĂN CHẶN CHIẾC MÔ TÔ ĐANG LAO TỚI?
Đọc xong tiêu đề, Vưu Kiện nhíu chân mày, đọc xuống những dòng chữ bên dưới.
“Đêm hôm qua tại ngã tư Mạc Liêu xảy ra một vụ tai nạn xe. Người qua đường không quá đông đúc, chỉ có một cậu bé trạc tuổi trung học đang đi thì có một chiếc mô tô lao nhanh tới. Ngay lúc đó, bỗng có một người đàn ông ăn mặc rất bình thường, nhanh như chớp đã chạy đến, một tay ôm lấy cậu bé tránh đi, một tay ngăn chặn chiếc xe mô tô kia, khiến cho người lái xe cũng phải ngã ra phía sau…”
Bài báo còn kèm theo một tấm ảnh chụp. Vì chụp bằng điện thoại cho nên nhìn không được nét lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng lưng của một người đàn ông đang ôm lấy thiếu niên kia.
Mọi người trong phòng vẫn còn đang tò mò hiếu kỳ người đàn ông kia là ai, bởi vì chụp từ đằng sau lưng, không nhìn rõ được khuôn mặt.
Diêu Gia Tử nhìn anh, thấp giọng nói: “Sao anh có thể…làm được điều này?”
Vưu Kiện cũng còn bất ngờ, trong đầu nhất thời trống rỗng. Lúc này anh mới nhận ra hôm qua vì cấp bách mà để lộ không ít chuyện kỳ lạ, khiến cho dân tình một trận huyên náo.
Diêu Gia Tử thấy anh im lặng, còn muốn nói tiếp thì điện thoại của anh đổ chuông.
Vưu Kiện nhìn màn hình, lập tức thở dài.
Đem điện thoại bước ra khỏi phòng, anh hít vào một hơi rồi ấn nút nghe. Điện thoại áp bên tai, anh nghe rõ được giọng nói bên kia truyền tới, lạnh thấu xương.
“Không có gì của em là đây sao?”
Vưu Kiện trầm mặc, lại nghe người kia nói tiếp: “Chuyện này đến tai của ba, em biết thế nào rồi đấy.”
“Anh, dù sao cũng không thấy rõ mặt, không cần lo lắng như vậy đâu.”
Vưu Thần cười một tiếng lạnh lẽo: “Tốt nhất là nên hy vọng không người nào nhận ra em đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Vưu Kiện hạ điện thoại xuống, mặt mày vẫn khá thản nhiên, không gợn chút gì lo lắng. Lúc anh xoay người định trở vào trong thì nhìn thấy Diêu Gia Tử ở sau lưng.
Anh nhìn cô, cười một cái trấn an: “Không có chuyện gì đâu.”
Diêu Gia Tử ngược lại rũ mi mắt nói: “Em bỗng nhớ đến mười năm trước, lúc đó anh cũng từng cứu em khỏi đám lưu manh. Anh đã đánh gần chết hai tên. Dù bị những tên đó đánh vào người không ít, nhưng anh không hề bị sao cả. Lúc đó anh nói với em, anh là một kẻ khác người nhưng sẽ không bao giờ làm hại em. Anh còn nói, anh chỉ trở nên bất bình thường như vậy khi đối phương là người mà anh quan tâm thôi.”
Dừng lại một chút, Diêu Gia Tử nghi hoặc nói: “Ngày hôm qua anh cũng giống như mười năm trước, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, lao đến cứu Kiều Vỹ. Em tự hỏi, nếu ngày hôm qua người đó không phải là Kiều Vỹ thì anh có cứu hay không?”
Vưu Kiện im lặng nghe rõ những gì cô nói, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Vậy em nghĩ anh cứu hay không?”
Diêu Gia Tử tựa hồ hít vào một hơi lạnh của mùa đông, không đành lòng nói ra: “Nếu người đó không phải Kiều Vỹ, anh đã không cứu.”
Vưu Kiện hơi cúi mặt, nghĩ ngợi một chút lại ngẩng lên nhìn Diêu Gia Tử, điềm nhiên mỉm cười.
“Đúng vậy, anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ.” 
Hết chương 34.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.