Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con




Giữa dòng người đông đúc, bỗng có một tiếng lòng khẽ nói: Ông trời quả nhiên không chiều người.
Vào thời điểm cậu dằn xuống mọi cảm xúc mãnh liệt dành cho anh thì anh cứ như vậy thản nhiên bước gần đến bên cậu, còn tặng cho cậu từng cử chỉ ấm áp đó.
Nếu bây giờ anh giống như trước kia, luôn không quan tâm cậu bày chiêu trò gì, hoàn toàn xem cậu như một kẻ phiền phức thì hay biết mấy.
Như vậy, có khi cậu sẽ thật sự dứt bỏ mối tình đầu này một cách mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà…
Âu Dương Kiều Vỹ lần nữa cúi nhìn tin nhắn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn người kia không có đuổi theo mình, cậu mới cắn môi thở nhẹ một hơi.
Tin nhắn kia cậu đã đọc rồi nhưng không trả lời. Trong lòng nghĩ chắc anh cũng không có thời gian để ý đến việc mình có trả lời hay không đâu, cho nên cậu hít vào một hơi, đứng dậy rồi đi về nhà.
Đến tối mới nhắn tin giải thích chuyện mình bỏ chạy cho Chúc Văn nghe.
Chúc Văn nghe xong, cảm thấy vẫn lạ lùng không chấp nhận được nhưng đành thôi, người đã muốn nói dối có gặng hỏi cỡ nào cũng vẫn là không thành thật.

Nhiệt độ buổi tối không hề giảm xuống, bên trong quán bar có máy lạnh mở ở mức thấp nhất. Không khí trong này có phần mát mẻ thoải mái hơn, nhưng có người thì không thấy như vậy.
Bắc Ni vừa mới đến nơi đã nhìn thấy Vưu Kiện tựa người bên quầy rượu, tay cầm một ly rượu nhưng không uống mà mãi nhìn cái gì đó rất chăm chú.
Bắc Ni băng qua đám đông, đến bên cạnh anh, cười hỏi: “Đại ca, sao hôm nay mặt anh trông sầu thế?”
Vưu Kiện nghe thấy giọng nói của cậu, hơi ngước mắt lên nhìn rồi ngửa cổ uống một ngụm rượu. Rượu trượt xuống khoang họng, vừa nóng vừa cay, nhất thời làm cho con người ta quên đi những nỗi buồn phiền.
“Sao bây giờ mới đến?” Vưu Kiện không quan tâm lời hỏi thăm của cậu, trực tiếp hỏi tội cậu.
Bắc Ni sau lưng là một mảng lạnh lẽo, vội cười cười: “Cái đó, khi nãy em phải đưa bạn gái đi mua đồ, chỗ đó cũng đông quá nên mới về lâu như vậy. Em xin lỗi đại ca, đại ca bớt nóng.”
Bạn gái. Bạn với chả gái.
Vưu Kiện không hiểu sao trong lòng bực dọc vô cùng, nhìn người người xung quanh âu yếm thân mật cũng làm anh phát điên lên.
Nhưng mà anh nào có phải là người dục cầu bất mãn, chỉ cần anh muốn lập tức có ngay một cô gái đến giúp anh vui vẻ. Chỉ là, sao anh vẫn thấy không thỏa mãn thật sự?
Vưu Kiện kề ngón tay ngay môi, đôi mắt hơi nheo lại tựa hồ suy nghĩ gì đó.
Cuộc vui này còn chưa bắt đầu, lẽ nào đã sớm kết thúc?
Anh vẫn chưa vui đâu.
Vưu Kiện đặt ly rượu lên bàn, không để ý tới Bắc Ni nữa, mở điện thoại lên xem tin nhắn của mình bị người ta cho ăn một quả bơ vừa cứng vừa xanh.
Lần đầu tiên Âu Dương Kiều Vỹ làm lơ tin nhắn của mình đấy, đây là dấu hiệu gì vậy?
Nhụt chí? Chán nản? Muốn từ bỏ?
Vưu Kiện không khỏi cười lên một tiếng, sĩ diện của một gã đàn ông đã đi qua không biết bao nhiêu vườn hoa không cho phép anh cảm thấy thế này.
Lẽ nào bây giờ thật sự bị quả báo?
Không đâu.
Trong lòng chưa từng nghĩ đến điều này, cho nên anh cũng chưa tìm ra được kế sách để đối mặt với người kia. Nhưng trong chuyện này anh vốn là người nắm thế chủ động, không phải sao?
Vưu Kiện cười nhẹ một cái, dứt khoát uống nốt một ngụm cuối.

Hè qua đi, thu nhẹ nhàng đến.
Đối nghịch với trời hè bừng nở trong từng tia nắng mai sáng rực, mùa thu lại mang theo chút gì đó đìu hiu mà sâu lắng.
Mặt trời lên cao, không gắt gao như tháng trước, gió mát rượi thổi qua những giàn hoa lan trong vườn.
Sáng hôm nay Âu Dương Kiều Vỹ thức dậy rất sớm, vì hôm nay là ngày khai giảng. Đêm hôm qua cậu cũng có hẹn với Chúc Văn sẽ qua nhà đón cô bé đi cùng nhau. Sau khi sửa soạn xong xuôi, Âu Dương Kiều Vỹ đeo cặp lên vai, đi xuống dưới phòng khách.
Liêu Mịch còn thức sớm hơn cả cậu, đồ ăn đều đã làm xong, đóng hộp rất gọn gàng sạch sẽ. Thấy cậu đi đến, bà mỉm cười nói:
“Đưa cặp đây mẹ bỏ đồ ăn vào.”
Âu Dương Kiều Vỹ đặt cặp lên bàn ăn rồi nhanh nhẹn xoay người mang giày. Hôm nay cậu mang một đôi giày sandal đơn giản thoải mái, vì vốn dĩ cậu không thích mang bata nặng nề rắc rối.
Mọi thứ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng vào ngày hôm qua rồi. Dù sao hôm nay lên trường cũng chưa cần phải học gì nhiều, chủ yếu lên nhận lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm và sinh hoạt mà thôi.
Vài hôm nữa chắc chắn sẽ vùi đầu vào bài vở không ngơi nghỉ rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy đi lại gần bàn ăn, nói với Liêu Mịch: “Lát nữa con qua nhà Chúc Văn đón cậu ấy luôn.”
Liêu Mịch kéo khóa cặp lại, gật đầu: “Ừ mẹ biết rồi. Khi nào tan học thì gọi điện cho chú Lập nhớ chưa?”
“Vâng ạ.”
Chẳng bao lâu, cậu rời khỏi nhà, đi đến nhà của Chúc Văn.
Tình bạn của đầu cấp Ba này vậy mà vẫn bền vững đến giờ. Đây là một điều tuyệt diệu ông trời đã ban cho cậu. Nếu như không thể có một tình yêu đẹp đẽ thời thanh xuân, ít nhất cũng phải có được một người bạn chân thành như Chúc Văn chứ.
Ngồi trên xe, hai người dường như đã lâu lắm không gặp mặt nhau, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Điều đáng nói, không ai trong hai người nhắc đến Vưu Kiện nữa.
Âu Dương Kiều Vỹ đã gần như mặc kệ đối phương rồi. Chúc Văn cũng sớm nhận ra sự từ bỏ của cậu là nghiêm túc, vì vậy cố gắng không nhắc đến cái tên nhạy cảm đó.
Ngày khai giảng diễn ra khá theo quy luật, cho nên có chút nhàm chán.
Hiện tại đã là học sinh lớp trên, tức lớn hơn một khối nhưng vẫn nhỏ hơn một khối. Hầu như các cô các cậu đều không còn bỡ ngỡ như hồi đầu nữa, thay vào là một khuôn mặt tươi rói, thoải mái ngồi tám chuyện với nhau, mặc kệ thời gian trôi qua như hàng thế kỷ.
Những tiết mục mừng khai giảng năm nay giống hệt như năm trước. Sau màn diễn văn dài dòng cảm động của thầy hiệu trưởng là những mục văn nghệ vui nhộn.
Đương nhiên, năm nay Vưu Kiện và Dương Hiểu Hoa vẫn là một cặp bài trùng không tách rời được.
Khi người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo, trái tim Âu Dương Kiều Vỹ thoáng lay động.
Giữa sắc thu ảm đạm, Vưu Kiện xuất hiện trong một bộ quần áo vừa lịch thiệp vừa tôn lên được vẻ ngoài thu hút của anh. Anh đứng cạnh Dương Hiểu Hoa dịu dàng nhẹ nhàng mà hòa hợp vô cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ bọc lấy bàn tay của mình, không nhịn được cúi mặt xuống, trong lòng cười giễu, thầy đứng cạnh ai nhìn cũng đẹp đôi như vậy.
Chỉ có mỗi mình…
Chúc Văn quay đầu phát hiện cảnh tượng thương tâm này, không khỏi lôi kéo sự chú ý của cậu.
“Ê, tớ kể cậu nghe chuyện này thú vị lắm. Thôi Vũ Thần đồng ý quen Phó Xuyên rồi đó.”
Chuyện này thành công làm cho cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chúc Văn, không khỏi gượng gạo hỏi: “…Cậu nghĩ chuyện này thú vị hả?”
Chúc Văn bĩu môi: “Đương nhiên không, nhưng kể cậu nghe chơi thôi.” Nói xong cô bé cũng đột nhiên trầm mặc, cúi đầu lén lút nghịch điện thoại.
Âu Dương Kiều Vỹ thầm thở dài, xem ra bây giờ không chỉ có mỗi cậu là người thương tâm nha.
Lễ khai giảng kết thúc, từng lớp xếp thành hàng dài, ngay ngắn mà di chuyển lên lầu. Thích nhất là những lớp học ngay bên dưới tầng trệt, đỡ phải mệt nhọc mỗi ngày leo hàng chục bậc thang.
Năm nay lớp của Âu Dương Kiều Vỹ vẫn nằm ở lầu một, tương đối đỡ mệt hơn lầu hai. Mọi người đang nối đuôi nhau như đoàn tàu hỏa, xình xịch động cơ, chậm rãi đều đều bước lên cầu thang.
Tại nơi chân cầu thang từ sớm đã có hình dáng một người đàn ông trưởng thành đứng ở đó, im lặng chờ đợi.
Có không ít những nữ sinh khi đi lên lầu đã nhìn anh một cái, cười lên đầy lấp lánh ánh mai.
Nhưng anh vẫn vậy, không để ý đến họ cho lắm, chỉ nhất mực tìm trong đoàn tàu một người nào đó.
Âu Dương Kiều Vỹ đi trước Chúc Văn, lúc đến dưới chân cầu thang cũng nhanh chóng phát hiện Vưu Kiện đang dựa tường, giống như đợi ai đó.
Trong vài phút giây ngắn ngủi, cậu thoáng nghĩ đến việc có lẽ không bao giờ xảy ra.
Vưu Kiện đang đợi cậu sao?
Không đâu, tự mình huyễn hoặc nhiều quá rồi, ha ha ha.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa nhìn qua anh, thấy anh cũng đã nhìn về hướng mình, cậu nhanh chóng hạ tầm mắt, bước chân cũng di chuyển nhanh hơn.
Vưu Kiện lúc này khẽ động người, định vươn tay giữ cậu lại nhưng không kịp. Người kia đi rất nhanh, giống như đang chạy trốn.
Đoàn tàu vẫn tiếp tục không ngừng.
Vưu Kiện ngước mắt nhìn hình dáng của cậu dần biến mất ở khúc rẽ, trong lòng càng ngày càng nổi lên nhiều thắc mắc.
Thật sự chạy trốn sao?
Bộ dạng chạy trốn này cũng khôi hài quá đi mất.
Mỗi ngày em đều đến trường đi học, lẽ nào nghĩ rằng có thể trốn tránh tôi ư?
Trừ phi, em chuyển trường.

Những ngày học sau đó bắt đầu khá suôn sẻ.
Giáo viên chủ nhiệm năm nay thật may mắn vẫn là cô Tiết Nhung vui tính đáng yêu. Nhận lại lớp cũ, Tiết Nhung thầm thở phào nhẹ nhõm, ít ra học sinh lớp này không có thành phần quậy phá nghịch ngợm.
Tiết Nhung rất tự nhiên bắt đầu tiết học.
Trong lớp vang lên khe khẽ âm thanh lật sách và bút cạ trên mặt sách.
Lớp mười một rồi, ai cũng cố gắng rèn luyện bản thân như một con kiến, ngày ngày chăm chỉ học tập. Để năm sau lớp mười hai ý chí cũng sớm trở nên sắt thép.
Nghiêm Thừa Thừa năm nay cũng không quậy phá nữa, hoàn toàn tập trung vào việc học của mình. Có điều, tình cảm của cậu dành cho Âu Dương Kiều Vỹ còn hay không thì không ai biết được.
Nghiêm Thừa Thừa cũng không còn theo đuổi người kia lộ liễu như hồi mới vào lớp nữa, rất biết chừng mực mà hành xử.
Âu Dương Kiều Vỹ đang chép bài thì bỗng sực nhớ, tiết sau sẽ là tiết Thể Dục. Cậu luôn tự hỏi vì sao trong trường này có mỗi hai người dạy Thể Dục mà thôi?
Ngày trước mỗi ngày cậu đều mong muốn được gặp Vưu Kiện, ngày ngày được học tiết Thể Dục.
Bây giờ cậu chỉ mong muốn được đổi giáo viên mà thôi, nhưng hình như là không có đổi.
Theo như thông tin từ Chúc Văn là như vậy.
Tiết sau đến rất nhanh.
Mọi người lục tục đi thay quần áo, chỉ có Âu Dương Kiều Vỹ ngồi lại trong lớp, không biết đang làm trò gì.
Chúc Văn thay đồ xong quay lại lớp, nhìn thấy cậu nằm gục lên bàn, vội vàng hỏi thăm: “Cậu bị đau ở đâu à?”
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi, ngẩng mặt nói: “Đau bụng.”
Chúc Văn nheo mắt lại, đau bụng đúng tiết quá vậy? Cậu lừa ai chứ đừng có lừa nhỏ này nha.
“Đau cỡ nào? Không học thể dục được hả?”
Âu Dương Kiều Vỹ tùy ý gật gật, thì thào nói: “Đau lắm, nhưng chắc nằm nghỉ trên lớp là được rồi. Cậu nói với Hoa Hoa giúp mình nha.”
“Ừm, biết rồi, yên tâm nghỉ ngơi đi nha.”
“Ừm, cảm ơn.”
Cả lớp mau chóng xếp thành bốn hàng ngang. Sau khi điểm sỉ số xong, Hoa Hoa bước lên, báo cáo với Vưu Kiện.
Nghe thấy vắng một người, anh liền phát hiện không thấy Âu Dương Kiều Vỹ.
Chân mày thoáng nhíu lại, anh hỏi: “Hôm nay lại bị gì nữa?”
Hoa Hoa thành thật đáp: “Cậu ấy bị đau bụng ạ.”
Vưu Kiện cầm danh sách lớp trong tay, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Đau bụng đúng tiết quá nhỉ?
“Được rồi, cả lớp dàn hàng chuẩn bị khởi động. Hoa Hoa cho cả lớp khởi động đi. Sau đó gọi hai bạn nam lên phòng dụng cụ lấy bóng xuống, hôm nay vẫn học bóng rổ, tiết sau sẽ học nhảy xa.”
Hoa Hoa lập tức nghe theo, quay người điều khiển lớp khởi động.
Vưu Kiện đặt danh sách xuống chỗ gốc cây, hơi ngước mắt nhìn lên lầu một.
Ở trên lớp, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thẳng lưng, đem bài tập khi nãy Tiết Nhung giao cho ngày mai ra làm từng bài. Trong lúc tập trung tính toán, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Trong lòng nghĩ không lẽ Tiết Nhung vào lớp kiểm tra thì cậu ngẩng đầu nhìn qua phía cửa phòng, bút chì trong tay đột ngột rơi xuống vở.
Gian phòng tĩnh lặng như tờ.
Người đứng ở trước cửa lớp cũng giống như một pho tượng sống, một lúc sau mới có động tĩnh.
Vưu Kiện dựa người vào cửa, âm trầm quan sát vẻ mặt kinh ngạc của cậu, lòng bỗng thích thú.
Cửa đột nhiên bị kéo kín lại.
Vưu Kiện chậm rãi thả bước đi lại gần chỗ cậu ngồi. Hai cánh tay chống xuống bàn, phía thân trên hơi đổ về trước, vừa vặn nhìn thấy rõ được khuôn mặt sửng sốt kia.
Anh rũ mắt nhìn những con số trên trang giấy, khóe môi kéo lên, nhỏ giọng nói: “Đau bụng vẫn có thể an nhiên làm toán sao? Em đúng là không phải người bình thường mà!”
Dừng một chốc, anh cầm cây bút chì lên, xoay một vòng, để phần đầu không viết được hướng về phía chiếc cằm của cậu, nhẹ nhàng nâng lên.
Tình cảnh hiện tại nhất thời khiến Âu Dương Kiều Vỹ không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu sững người ngẩng mặt lên nhìn anh, mơ hồ nhận ra được trong đôi mắt kia ẩn ẩn tức giận.
Anh tức giận? Tại sao lại tức giận?
Vì mình trốn tiết Thể Dục sao?
Lý do bình thường đến vậy à?
Trong lúc cậu vẫn còn bận rộn phân tích một nghìn lý do vì sao thì anh đã cúi thấp đầu, giữ đúng một khoảng cách đầy ái muội, chậm rãi cất tiếng.
Giọng nói trầm trầm của anh trôi nổi giữa bầu không khí an tĩnh: “Tìm mọi cách tránh mặt liên tục như vậy, thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con.” 
Hết chương 54.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.