Nè Quậy! Em Là Của Anh

Chương 13: Đẹp cũng có cái lợi (1)




Cô giáo vừa vào lớp, có vẻ như cái tên kia đã đi rồi. Bảo Trâm từ từ bỏ cuốn sách xuống.
-A!-Cô giật mình khẽ la. Người ngồi bên cạnh cô....anh ta...anh ta...
-Sao...sao...lại...là...anh...?-Cô mấp máy hỏi, mồ hôi bắt đầu tuôn lộp bộp
-Là tôi thì sao chứ? Làm gì mà mồ hôi cô túa ra ghê vậy?-Phong bật cười, chỉ là muốn dọa cô ta, không ngờ lại sợ đến vậy.
Bảo Trâm giật mình, đưa tay quệt mồ hôi.
-Sao anh lại ngồi ở đây?
-Chẳng lẽ không được?-Phong hỏi ngược
-Không, ý tôi là...là...-Trâm ngập ngừng, là gì nhỉ? biết lấy lí do gì đây, làm sao cô có thể cấm anh ta ngồi ở đâu kia chứ.
-Là gì?-Phong cảm thấy có chút hứng thú
-Không có gì-Trâm nói một câu mà đã khiến cảm xúc của Phong tụt xuống âm độ, thế mà anh còn tưởng..."Cô ta sẽ vui mừng và nói rằng rất thích anh". Hazz! Thật đúng là tưởng bở.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giờ ra chơi.
-Hey! Đi xuống căn tin chứ?-Phương Nguyên quay xuống gọi nó.
-Oke-Nó đứng dậy
-Để tớ gọi anh Thiên...-Nguyên định quay qua thì bị nó ngăn lại
-Đừng! Tớ không thích hắn ta-nó lườm hắn và nói
-Vì sao?-Nguyên thắc mắc
-Thôi bỏ đi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn-Nó lảng sang chuyện khác, vừa kéo Nguyên đi vừa nói.
-Ai vậy?-Nguyên háo hức. Thật ra thì làm bạn với nó không phải là không tốt, cô biết nó lớn hơn cô 2 tuổi, nghĩa là đàn chị rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thân thiết của tình bạn từ nó.
-Lát nữa cậu sẽ biết-Nó nháy mắt tỏ vẻ bí mật.
Gì chứ? Tưởng hắn là tượng đá à? Không nghe thấy nó nói gì về mình chắc? Nhìn theo bóng hai người đó khuất sau cánh cửa thì khẽ mỉm cười :" Chưa có cô bé nào lại nói là ghét mình cả, nhất là đối diện mà không hề bị đổ, cái con nhỏ đó đúng là nội công thâm hậu nhỉ?"-Hắn thầm nghĩ. Vừa lúc Phong tới thì hai người họ cũng kéo nhau xuống căn tin. Một phần vì hắn muốn nhìn thấy nó (không hiểu nổi tại sao lại vậy), một phần thì coi như đi tham quan vậy.
--------------------------------------
Ở căn tin
Thật nhộn nhịp và ồn ào. Học sinh gì mà đông như kiến. Cũng phải thôi, chỉ lớp nó thôi mà nó nhìn đã nổi da gà huống gì là cả cái trường. Chắc có nhiều bạn không hiểu cho lắm, các bạn cứ thử tưởng tượng ra một bầy kiến đông đúc đang loi nhoi lúc nhúc dưới chân bạn. Nó chính là đang tưởng tượng như vậy.
Nó và Nguyên đang đứng xếp hàng để đến lượt mình mua thức ăn nhưng nhìn cái hàng dài thòng thỏng ở phía trước thì mất kiên nhẫn. Đang không biết phải làm thế nào thì bóng dáng hai người quen thuộc xuất hiện
-Ưm..Ưm...Các bạn có thể nhường cho mình mua trước được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.