Nè Quậy! Em Là Của Anh

Chương 30: Khánh phong xấu hổ




Mới đó đã một tháng trôi qua rồi.
Nó hằng ngày vẫn đi học đều đặn cùng Bảo Trâm.
Gần đây Phương Nguyên hình như đang trốn tránh nó, nó cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
Hắn và nó vẫn bình thường, đến trường thì nó bị hắn chọc ghẹo, về nhà thì hắn lại nhắn tin chọc ghẹo. Đúng là cái tên đáng ghét mà. Nhưng nó không hề biết vị trí của hắn trong tim nó đã có một sự thay đổi lớn.
Dạo này nó có vẻ ít nói hơn trước nên khiến mọi người hơi lo lắng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
-Dạo này con làm sao vậy? Không khỏe à? Có cần anh con dẫn đi bệnh viện khám không?-Trần phu nhân hỏi han.
-Không sao đâu mẹ, con ổn mà-nó lắc đầu.
-Anh thấy em xanh xao lắm đấy, ăn đồ bổ nhiều vào đi-Nhật Luân cũng quan tâm nói.
-Em là người chứ đâu phải heo, ngày nào anh cũng nói phải ăn ăn ăn, riết rồi em thành heo luôn bây giờ-nó bĩu môi.
-Cái con bé này, là anh mày đang quan tâm mày đấy -mẹ nó cốc đầu nó.
-Quan tâm cái gì? Anh hai muốn con ăn nhiều rồi mập thành heo, để con xấu hơn ảnh chứ gì-nó lại bĩu môi nói y như đúng rồi vậy.
-Mày cứ nghĩ xấu cho anh không hà, là anh hai đang quan tâm em gái mà-Nhật Luân nói đưa nói đẩy khiến nó nổi da gà.
-Thôi cho em xin đi, sến thấy ớn luôn-nó rùng mình.
Mẹ nó bụm miệng cười còn Nhật Luân thì tức xì khói.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lớp học
-Chiều nay tớ qua nhà cậu nhé-hắn hớn hở quay xuống bàn nó.
-Để làm gì?-nó sầu não nói, thật ra nó cũng chẳng để ý hắn nói cái gì, nó đang suy nghĩ. Phương Nguyên cứ tránh mặt nó suốt, chẳng hạn như sáng nay nè, lúc nó vừa đến lớp thì thấy Phương Nguyên nhưng vừa cất cặp xong định quay lại nói chuyện với cô thì đã không thấy nữa. Hỏi hắn thì như không hỏi, hắn nói không biết gì hết, hình như hắn mới ngủ dậy hay sao á. Hazz
-Tớ tính qua nhà cậu học bài ấy mà-hắn gãi đầu, thật ra là muốn qua nhà nó chơi để làm gần gũi với nó hơn ấy mà.
-Cũng được
Sau câu nói của nó hắn hí hửng vui mừng. Nếu mà hắn biết nó chẳng chú tâm vào cuộc trò chuyện vừa rồi chắc là hắn sẽ gầm lên với nó mất.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Chiều nay cô rảnh chứ?-Khánh Phong quay sang người bên cạnh.
-Chi?-Bảo Trâm hơi liếc nhìn anh rồi lại chú tâm vào bức tranh dang dở của mình.
-Tôi muốn ra công viên để vẽ cảnh ngoài trời-Khánh Phong lại tiếp.
-Anh đi đâu thì mặc xác anh, nói với tôi làm gì-Bảo Trâm vẫn không quan tâm.
-Thật là...tôi là muốn đi cùng cô-Khánh Phong khẽ xấu hổ, đây là lần đầu tiên anh nói như vậy với con gái, đã nói như thế mà còn không hiểu thì chết đi.
-Lí do?-Bảo Trâm hơi nhíu mày, muốn đi cùng cô ư?
-Không có-Khánh Phong thản nhiên nói
Bảo Trâm dở khóc dở cười:
-Tôi không rảnh
-Cô...có biết bao nhiêu người muốn đi cùng tôi mà tôi không đồng ý hay không hả?-Khánh Phong như muốn hét lên. Chỉ là anh muốn ở cùng cô gái này mà sao lại khó khăn đến như vậy. Từ sau lần ở công viên giải trí thì cảm giác của anh đối với cô dường như đã khác.
Đứng ở đó ảo tưởng sức hút nữa-Bảo Trâm vẫn không hề có chút e sợ trước thái độ của anh.
-Không lằn nhằn, cô nhất định phải đi-khánh Phong nhất quyết nói.
-Được thôi, nếu anh cho tôi một lí do chính đáng-Bảo Trâm ngán ngẩm nói.
-Ừm...để chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới, cô phải đi cùng tôi để học hỏi kinh nghiệm-đây là cái lí do mà anh vừa mới kịp nghĩ ra.
-Học hỏi ở anh ư?-Bảo Trâm khinh thường nói.
-Nói chung đó là lí do chính đáng, vì vậy cô không được từ chối.
-Đành vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.