Bệnh viện trung tâm thành phố.................................................
-Cô ơi, con tôi đang ở đâu?-mẹ nó khóc lóc vơ lấy cô y tá đi ngang qua mà hỏi. Bà đang ở công ty thì nghe có người gọi, khi bắt máy thì hay tin nó đang ở bệnh viện cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, chẳng kịp hỏi nhiều bà liền chạy tới đây.
-Con bà là ai?-Cô y tá ngạc nhiên.
-Là...Vũ Ngọc Anh-mẹ nó bối rối nói.
-A...có phải là cô bé vừa mới được đưa vào cấp cứu không?-Cô y tá nhớ lại-Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu cuối dãy này đấy.
-Khổ thân, cô bé bị ngất ở cánh đồng ngoại thành...lại còn đang bị bệnh tim...e rằng khó lòng qua khỏi...-Cô y tá khi nãy nói với một người đứng bên cạnh. Mẹ nó vừa chạy đi nhưng vẫn nghe loáng thoáng, điều này khiến bà càng thêm lo lắng. Nó bị bệnh tim ư? Tại sao bà không biết việc này? Con bé làm gì ở cánh đồng ngoại thành kia chứ? Nghĩ rồi bà chạy nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu. Cửa vẫn đóng...bà ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài mà đợi, bây giờ ngoài chờ đợi thì bà cũng chẳng biết làm gì. A...bà phải gọi cho Nhật Luân. Nghĩ rồi bà gọi và nói cho Nhật Luân biết, lòng Nhật Luân như lửa đốt mau chóng chạy đến bệnh viện.
-Mẹ, thật ra là đã có chuyện gì?-Nhật Luân nhìn thấy mẹ anh thì nhanh chóng hỏi.
-Mẹ không biết...mẹ không biết...-Trần phu nhân đang rất đau lòng, chuyện gì đã xảy ra với đứa con gái cưng của bà.
-Mẹ bình tĩnh đi...có lẽ không sao đâu-Nhật Luân thấy mẹ như vậy thì chạnh lòng, anh ngồi bên cạnh mà an ủi.
-Làm sao mà không sao được? Em con bị bệnh tim...con có biết không?-mẹ anh nhìn anh mà nói.
-Sao ạ?-Anh như không tin vào tai mình nữa.
hai người họ lặng im ngồi trước cửa phòng cấp cứu, đã hơn 7 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa xong, liệu nó có...
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tin tức lan đi thật là nhanh, nhanh còn hơn cả tốc độ âm thanh. Trên ti vi và các báo đài đã đưa tin về việc con gái của chủ tịch tập đoàn The Mine bị ngất xỉu ở cánh đồng ngoại thành, chủ tịch Trần và giám đốc Vũ hiện đang ở bệnh viện, các phóng viên rất muốn vào trong xem tình hình tuy nhiên đã bị bảo vệ của bệnh viện ngăn lại.
-Gì chứ? Chuyện này là sao?-Hắn đang trên đường lái xe đến công ty, vừa mở đài thì lại nghe tin này. Hắn lo lắng không biết thực hư thế nào liền nhanh chóng quay xe đến bệnh viện. Trên đường có gọi cho thư kí xác nhận việc vừa rồi. Thư kí của anh làm việc rất nhanh nhẹn, sự việc được xác nhận rằng xảy ra vào sáng hôm qua, rất nguy kịch. Tuy nhiên, tình hình cụ thể thì không một ai được rõ.
Lần này là hắn thực sự đứng ngồi không yên, hắn chạy vào trong bệnh viện. Tim hắn như bị ngàn con dao khứa vào. Là hắn đang sợ...hắn sợ có chuyện không hay xảy ra với nó...hắn có một linh cảm không hề tốt...
Phương Nguyên khi nhìn thấy ti vi đưa tin về vụ việc vừa rồi...cô đã vô cùng bàng hoàng. Cô chết lặng khi biết nơi nó bị ngất là cánh đồng ngoại thành, nói cô hẹn nó. Cho đến hôm nay vẫn chưa có hồi tin tiến triển tốt.
-Tại sao?-Phương Nguyên nhanh chóng đón taxi đến bệnh viện.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn và Phương Nguyên cùng lúc đến nơi thì..........chẳng còn ai cả. Hắn và cô chẳng hiểu chuyện gì liền cho xe chạy đến nhà nó. Nhưng bấm chuông mãi mà chẳng có ai mở cửa.
Có một người đi ngang qua nói:
-Họ đã chuyển nhà đi từ hôm qua rồi.
-Sao ạ?-Hắn không hiểu gì hết.
-Tôi cũng không rõ, nghe nói con gái họ chết nên cả gia đình chuyển nhà đi nơi khác.
Hắn như chết lặng. Nó chết ư? Làm sao có thể. Còn nữa, chỉ sau một đêm mọi thứ dường như tan biến hết.
Phương Nguyên nghe như chết lặng, cô chẳng hiểu gì cả, mới hôm qua cô còn gặp nó mà nói chết là chết hay sao?
Hắn gọi điện cho nó thì chỉ nghe thấy tiếng tút tút.
Hắn gọi cho Nhật Luân.
-Anh Luân, có chuyện gì vậy?
-Con bé đã đi rồi-Nhất Luân đau khổ nói trong điện thoại, giọng nói có phần lạc nhịp.
-Tại sao?-Hắn là không muốn tin vào những gì vừa nghe thấy.
-Con bé bị bệnh tim...vì kích động quá mạnh khiến nó không thể chịu đựng được nên ngất đi... khi được đưa đến bệnh viện thì đã quá trễ...
Phương Nguyên nghe thấy thì ngồi phịch xuống đất...
Là tại cô...thì ra là lỗi của cô...là cô đã làm nó bị kích động...là cô biết nó không hề muốn phản bội cô mà cô vẫn không chịu nghe nó giải thích...là cô đã hại chết nó...tất cả là tại cô...
Nước mắt cô rơi đầm đìa trên gương mặt. Nó đã đi rồi thế mà cô chỉ biết ngồi đây khóc...
Hắn buông lơi chiếc điện thoại khiến nó rơi xuống đất vỡ tan...
Bệnh tim ư? Kí ức như một thước phim tua chậm.................
thì ra hôm đó ở bệnh viện bác sĩ không muốn nói bệnh tình của nó cho mọi người biết là có nguyên do...chắc chắn nó sợ mọi người lo lắng nên đã bảo bác sĩ giấu đi...
Nó đã đi thật rồi ư? hắn vẫn còn chưa kịp nói cho nó biết hắn là người nó vẫn tìm kiếm kia mà...hắn vẫn chưa kịp nói hắn thích nó mà...muộn rồi! Có phải đã quá muộn rồi không?