Nàng hai bốn tuổi, một nét đẹp khác biệt, không một cô gái nào có được. Lạ lẫm! Hoang vu như rừng núi trong mắt nàng! Đôi mắt đen láy, dưới hàng mi cong vút như thể nói, hiểu được, nhìn được suy nghĩ của bạn vậy. Nàng chưa có một mối tình. Chưa một lần nào loạn nhịp con tim. Nàng cảm giác rằng người ấy đang chờ nàng. Có lúc rất xa, lúc lại rất gần, như thấy được rõ người mà nàng mơ mộng! Nàng phải đi tìm chàng..
Nàng phải ra đi tìm chàng. Vì từ khi mười bốn tuổi, khi mà trái tim biết mộng mơ nghĩ về chàng đã mười năm rồi..
Chàng hai lăm tuổi, cũng chưa một lần yêu, thật lạ với chàng và mọi người trong thị trấn bé nhỏ, yên bình này. Một thanh niên anh tuấn, thư thái với dáng đi mạnh mẽ, đầy nam tính và quyến rũ. Bao cô gái thầm yêu trộm nhớ chàng, nhưng chàng như chưa gặp được nàng, người con gái có đôi mắt đen láy, nụ cười duyên dáng, khuôn mặt trái xoan thu hút đang chờ chàng đâu đó trên thế gian này. Rất gần, có lúc rất xa..
Chàng vẫn chờ!
Nét tình lãng đãng: Vượt đèo lên non.
Sáng, ánh bình minh rạng hồng phía chân trời bên kia sông. Mặt sông buổi ban mai yên ả.
Chàng quyết lên đường đi tìm nàng. Chàng tin nàng đang chờ chàng ở đó. Nơi bình nguyên hùng vĩ với đồng cỏ mênh mông. Cánh rừng xanh thẳm tận cuối chân trời.
Chàng sẽ cùng nàng cưỡi ngựa phi nước kiệu trên đồng cỏ tuyệt diệu. Chàng cùng nàng vào rừng thám hiểm những thác cao hùng vĩ. Nằm nhìn trời xanh qua kẻ lá của những cây cổ thụ ngàn năm. Cùng nàng thưởng thức những bản tình ca của chim muông, của nước suối reo róc rách..
Chàng lên đường trong tâm trạng thật hạnh phúc. Nhà chàng đến chỗ nàng theo đường chim bay thì không xa lắm, qua vài cánh rừng và bốn dãy núi. Nhưng không có đường đi. Chàng phải đi một vòng cung.
Lần đầu đi xa, chàng cũng bỡ ngỡ. Đường quốc lộ thật đẹp, mỗi bên hai làn xe, nhìn xa uốn khúc như con rắn dài. Xe đi qua những cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Những mái nhà xinh trong những mảnh vườn cây trái sum suê. Rồi xe qua những quả đồi kế tiếp nhau, đến gần trưa uốn lượn vòng vèo qua một ngọn đèo dài. Một bên núi cao một bên vực sâu thăm thẳm. Nhìn ra xa xa quá tầm mắt là núi đồi trùng điệp liên tiếp tận chân trời..
Chàng yêu núi rừng, thích cao nguyên kỳ vĩ, và trên ấy có nàng..
Đến trưa, chàng xuống xe ở ngã ba. Taxi chở chàng đến trung tâm xã Tà N. Cung đường xa xôi nhưng chàng đã tìm hiểu thông tin trên mạng và trên xe những người cùng đi chỉ thêm cụ thể cho chàng.
Trung tâm xã Tà N có ba dãy nhà hơn năm mươi căn tường đỏ không tô trét gì cả.
Một cái chợ cỏn con. Xã trung du này đường còn là đất đỏ, chiếc xe chạy qua là bụi bay mù. Chàng ăn cơm trong một quán bên rìa chợ.
Chàng hướng về thôn Bí, nơi đó có nhà nàng, có nàng.
Trời cũng đã về chiều..
Màu nắng vàng trải khắp đồi núi điệp trùng. Chim muông thảnh thơi bay liệng. Bướm bay chập chờn trên những đồng nội cỏ hoa, đủ màu hoa, đủ màu sắc bướm. Khung cảnh thiên nhiên thoáng đãng và hùng vĩ mới đẹp làm sao!
Chàng hít thở và chìm đắm mê mẩn trong cảnh trời mây gió!
Chàng vừa đi vừa ngân nga bản nhạc yêu thích:
"Anh như chim tìm bầy, bay theo ngọn gió xa.
Theo chân em từng ngày, cây xanh và lá hoa.
Như say trong tình rừng..
Anh nghe trong lòng mình, bâng khuâng ngọn gió đêm
Sao em không hẹn hò, cho anh càng nhớ thêm.
Anh đi trong chập chùng, đôi chân ngát hương hoa rừng.."
(Hoàng hôn màu lá-Thanh Tùng).
Sao lời nhạc lại đẹp và thơ mộng như tâm hồn chàng và cảnh đất trời nơi đây quá đổi, càng làm chàng phấn chấn khi sắp gặp nàng.
Đến nơi, trời đã hết nắng.
Thôn Bí, những ngôi nhà thưa thớt men theo các sườn đồi.
Nhà này đến nhà kia phải đi một đỗi hơn mười lăm hai mươi phút. Chàng gặp người vùng cao họ nói lơ lớ không có dấu, du dương như chim hót..
Chàng hỏi. Chẳng ai biết tên nàng. Người ta nhiệt tình cho chàng biết. Thôn Bí ngoài khu này là trung tâm, còn hai xóm cách biệt xa gần chân ngọn núi kia. Xóm Đao bên phải, xóm Rợ bên trái.
Ở đây, địa phương gọi tên theo cây trái. Có thể thôn này trồng nhiều bí, Xóm bí đao, Xóm bí rợ. Dần dà, gọi tắt mà thành.
Nắng đã tắt trên xóm làng vắng ngắt. Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang vọng đâu đó rồi tan vào không trung..
Một người đàn ông bảo chàng trở ra nghỉ, sáng hãy vào chân núi. Vì ông ta nói nhìn thì gần thế, nhưng đi rất xa, trời lại sắp tối.
Nhưng chàng quyết định đi tiếp. Có cái gì đó thôi thúc mãnh liệt chàng tiếp tục, chàng đi đúng đường nàng chỉ.
Nàng đang đợi chàng..
Chàng đi hơn một giờ vẫn chưa đến được chân núi. Nhưng rất gần rồi..
Quay nhìn lại, xóm nhà chàng qua lúc nãy mất hút trong màn đêm.
Trời cuối tháng tối đen như mực. Giờ chàng chỉ nhìn thấy trong tầm năm mét. Nhờ những vì sao lấp lánh trên trời cao.
Chàng đến ngã ba nơi chân núi rẽ phải đi về xóm Đao.
Chàng đã sắp được gặp nàng sau bao mong ước nhớ nhung.
Nhưng đi mãi, chàng vẫn chưa thấy căn nhà nào. Sương xuống. Trời đêm bắt đầu lạnh..
Chàng thấy mệt. Đột nhiên, hai mắt nhòe đi, nổi đom đóm. Đầu xay xẩm, choáng váng.
Chân chàng bây giờ rã rời, không nhấc lên nổi như mất hết sức lực. Lê lết thêm mấy bước, chàng ngồi rủ xuống bên đường.
"Nàng muốn thử thách chàng sao?". Chàng nhắm mắt, thở đều, nhẹ nhàng để lấy sức.
Đầu óc tối dần, tối dần lại.. Mình có mê không.. Chàng nhớ về..
* * *
Ba tháng trước.
Một chiều buồn, như bao chiều buồn khác. Mười năm trôi như nước sông trước nhà chàng vẫn chảy. Trời mưa. Mặt dòng sông như gần với bầu trời.
Nhưng hôm nay chàng cảm thấy người mình khác lạ. Chàng thơ thẩn nhìn bầu trời và dòng sông sắp dính với nhau. Và một màn mưa dày đặc kéo dòng sông dính vào bầu trời. Chàng chẳng phân biệt được đâu là dòng sông đâu là bầu trời nữa.
Sấm chớp sáng lòa, chàng như thấy đôi mắt đen láy, hàng mi cong của nàng nhìn chàng.
Ánh chớp tan đi và chàng không thấy nàng nữa. Cứ như thế, như tra tấn chàng, nàng xuất hiện và mất đi trong tích tắc, như cho chàng hạnh phúc dù một phần ngàn dây.
Chàng mong tiếng sấm, vì ánh chớp đi theo và nàng xuất hiện..
Rồi hơn ba giờ mây mưa vần vũ. Bầu trời xa dần dòng sông.
Chàng buồn. Chàng mong chờ những chiều mưa như thế bao năm rồi.
Chàng thích mưa. Bầu trời đến với dòng sông rồi lại chia xa.
Nhưng hôm nay chàng thấy người không bình thường như mọi ngày.
Sau màn mưa, chàng dõi mắt mong nàng xuất hiện. Lại chẳng thấy người mơ mộng của mình.
Buồn quá, chàng lang thang lên mạng, lướt Net như mọi lần. Đang đọc một truyện ngắn cho qua thời gian..
Bỗng đâu góc phải xuất hiện tia chớp. Quảng cáo thôi. Nhưng hình như thấy nàng. "Hôm nay mình thấy lạ hơn mà" - chàng nghĩ.
* * *
Chàng nhớ về ba tháng trước đây, chàng đã gặp nàng trên Nét như tình yêu chờ mong
Đã tìm về!
"Nàng muốn thử thách chàng sao?". Chàng nhắm mắt, thở đều, nhẹ nhàng để lấy sức.
Nhưng sao chàng thấy rã rời. Đầu óc tối dần, tối dần lại. Mình có mê!
Chàng ở đây, giữa đêm không tỉnh mịch của núi sâu rừng thẳm này, chàng nghĩ.
Và chàng bắt đầu thấy lo, thấy sợ, thấy gai ốc bắt đầu nổi trên da chàng. Giờ chàng thấy gì đó mơ mơ hồ..
Chàng đi theo tiếng gọi của trái tim chàng. Nàng có thật không! ĐÂY là thực hay mơ?
(Còn nữa)