Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy

Chương 24: Gặp lại




Edit: tịch lạc.  
Trận thi đấu cuối cùng, toàn bộ Phùng Nguyên Tông đều đến vây xem. Lôi đài đặt trên mây, lấy kết giới phong tỏa, quy tắc đơn giản hơn, là một trận loạn đấu, lấy thời gian rơi khỏi lôi đài, ngã xuống càng sớm thứ hạng càng thấp, đến khi trên đài chỉ còn lại một người cuối cùng.
Thấy kỳ thi còn một khắc nữa bắt đầu, Thịnh Ý cũng bất giác không ngừng hỏi xem Cố Kinh Thời thế nào.
Vẻ mặt Cố Kinh Thời bất giác: "Ta rất tốt, nàng yên tâm."
"... Một Kim Đan như ngươi phải đấu với chín Nguyên Anh, sao ta yên tâm nổi?" Thịnh Ý cạn lời.
"Vậy không phải có nàng à." Cố Kinh Thời cười ngây ngô. Bởi vì có cô giúp đỡ, mấy trận trước đều thắng rất dễ dàng, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.
Thịnh Ý liếc hắn: "Chín người bọn họ đều là người Càn Phong, đến lúc đó nhất định sẽ nhằm vào ngươi, ngươi chớ nên cậy mạnh, chỉ cần dẫn dụ khiến bọn họ đánh nhanh trước."
Trận đại loạn cuối cùng nhìn có vẻ công bằng, thực ra là đua xem bối cảnh và quan hệ, không ít người vừa lên lập tức liên minh, loại trừ người khác sau đó lại tranh xếp hạng nội bộ, hoặc đơn giản ủng hộ người nào đó, nâng hắn lên vị trí đứng đầu.
Nói trắng ra, người có thể lọt vào top 10 không phải là con cưng của trời cũng là trưởng lão tương lai, bất kể là dựa vào sự nhanh nhẹn để thắng lợi, dù là dựa vào nhạy bén hay dựa vào tu vi, hay có thể xoay chuyển lòng người, đều là năng lực người lãnh đạo Phùng Nguyên tông cần.
"Nhớ lấy, đừng bao giờ cứng đối cứng." Thịnh Ý nhấn mạnh lần nữa.
Cố Kinh Thời sờ gáy: "Biết rồi."
"Còn nữa, bình tĩnh, đừng nóng nảy, bắt đầu từ lúc đấu, cứ nửa khắc lại nhìn ta một lần." Trong nguyên văn trận chiến này số lượng người quá nhiều, nhiều người còn không được miêu tả ngoại hình, cô chỉ có thể chờ sau khi trận đấu bắt đầu, căn cứ vào chiêu thức và quỹ đạo hành động của đối phương để phán đoán là ai, từ đó gợi ý cho Cố Kinh Thời.
Cố Kinh Thời biết dụng ý của cô, lúc này sảng khoái đồng ý.
Trận đấu bắt đầu, Cố Kinh Thời nhảy lên mây, lôi đài bị kết giới trong suốt khóa chặt. Thịnh Ý tìm một vị trí dễ nhìn ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã thấy nhìn thấy hắn vẫy tay với mình trên mây, không khỏi cảm khái, may mà hắn vẫn mặc xiêm y của tôi tớ Khảm Phong, nếu không cô thật sự không nhìn thấy.
Cố Kinh Lúc nhìn ánh mắt hơi hoang mang của cô thì biết chắc chắn chỉ có thể nhìn đại khái từ xa, bỗng bật cười, kết quả chín người lại đều đồng thời nhìn qua.
Hắn nhớ kỹ lời Thịnh Ý dạy bảo, lập tức lùi lại, mọi người thấy dáng vẻ không dám đặt cược của hắn, bỗng thấy hơi khinh thường.
Một tiếng chuông hồn hậu xuyên thấu linh hồn vang lên, trên lôi đài, điện lửa đá hòa vào nhau. Cũng không có gì ngạc nhiên, tất cả mọi người đều đồng lòng, đợt tấn công đầu tiên nhằm vào Cố Kinh Thời.
Mặc dù mọi người đều có lòng riêng, nhưng với người ngoài như Cố Kinh Thời, mọi người vẫn ăn ý đối ngoại. Cố Kinh Thời cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực lực chênh lệch khiến hắn né thôi cũng mệt, lúc đang gian nan thoát thân, cúi đầu thì thấy Thịnh Ý dùng khẩu hình nói: "Dùng thuật dời thân, lùi về sau ba bước."
Phía sau có ba người tấn công, bây giờ lùi về sau có khác gì tìm chết? Nhưng Cố Kinh Thời không do dự chút nào, lập tức lùi về sau ba bước, đòn tấn công nên đánh vào người hắn lập tức trúng người bên trai.
Trong nháy mắt, liên minh nhất trí đối ngoại bỗng tan rã, Cố Kinh Thời tiếp tục chiêu cũ. Có Thịnh Ý trợ giúp, hắn đánh cũng khá nhẹ nhàng, bất tri bất giác đã có ba người bị loại.
Cứ tiếp tục như vậy thì thành công ở ngay trước mắt. Thịnh Ý kích động nắm chặt tay, một giây sau, trước mắt bỗng tối sầm.
Cố Kinh Thời dựa theo ước định, nửa khắc lại nhìn xuống xem, lại nhìn thấy một bóng dáng không rõ đỡ Thịnh Ý đi ra ngoài... Không đúng, không phải đỡ đi mà là bắt cóc!
Cố Kinh Thời lập tức định nhảy xuống lôi đài, lại bị một linh lực đánh trúng.
"Sao thế, muốn đầu hàng à?" Người bị loại cạnh đó cười nhạo.
Cố Kinh Thời bỗng bình tĩnh lại...
Trận đấu cuối cùng, dù bị loại cũng bị nhốt trên mây, dù bây giờ hắn nhảy xuống lôi đài cũng không đi được, trì phi xếp hạng nhất, thi đấu kết thúc.
Thấy Thịnh Ý dần dần biến mất, hắn cắn răng, quay đầu đấu mấy người còn lại.
Chóng mặt... Chóng mặt quá, giống như ngồi trên thuyền hải tặc vậy... Thịnh Ý giãy giụa hồi lâu, cuối cùng mở mắt.
Đập vào mắt là ngọn núi đầy sương, cô ngẩn người ngồi dậy mới nhận ra tay chân đều bị trói lại.
"Tỉnh rồi." Giọng nam tử vang lên: "Sớm biết một chú hôn mê có thể khiến ngươi ngủ lâu vậy thì bọn ta cần gì khổ tâm lên kế hoạch chứ."
Thịnh Ý nhìn về phía giọng nói, lập tức thấy hai đệ tử Càn Phong lạ hoắc... Trong truyện có cốt truyện này hả?
Cô đang hoang mang, đệ tử kia lại nói: "Yên tâm, bọn ta không làm gì ngươi, chờ trận đấu kết thúc, bọn ta sẽ thả ngươi về."
Thịnh Ý ngẩn người, bỗng hiểu ra vì sao bọn chúng lại bắt mình.
"Ta ngủ bao lâu rồi?" Thịnh Ý cố gắng bình tĩnh hỏi.
Đệ tử kia nhìn qua cô: "Ba canh giờ."
... Ba canh giờ, thảo nào trời tối vậy, bây giờ còn chưa thả cô chứng tỏ Cố Kinh Thời vẫn chưa bị loại. Trong lòng Thịnh Ý suy nghĩ điên cuồng, nhưng trên mặt lại vô cảm.
Hai đệ tử kia thấy cô không hoảng loạn, bỗng cảm thấy tò mò: "Một linh căn bỏ đi như ngươi sao lại tu được đến Trúc Cơ hậu kỳ?"
Tu thế nào á... Tim bỗng đập mạnh, trong đầu hiện lên mặt người nào đó. Từ lúc quyết định rời đi kia, cô đã ép mình không nhớ đến người kia, không ngờ trong tình huống này lại bỗng nhớ đến hắn.
"Hỏi ngươi đấy." Đệ tử Càn Phong nhìn hiền lành nhưng với đệ tử Khảm Phong vẫn khinh thường.
Thịnh Ý hoàn hồn, nói hươu nói vượn: "Trước kia cứu một lão giả, lão thấy cơ thể ta gầy yếu vậy nên cho ta chút tu vi."
"Ta nói mà, với tư chất của ngươi sao có thể tu đến tận đây chứ." Đệ tử bừng tỉnh, lại hỏi câu khác: "Nói tiếp đi, ngươi có thể nhìn một người là biết điểm yếu của hắn, đây là được cơ duyên gì?"
Thịnh Ý bất đắc dĩ: "Ngươi nhìn dáng vẻ của ta xem có giống có cơ duyên gì không?"
Một lời nói đến hai lần, hiệu quả cũng giống nhau.
"Ta cũng thấy thế, vậy xem như ngươi có mắt tốt đi." Đệ tử "xùy" một tiếng: "Ngươi có nhìn thấy sơ hở của hai bọn ta không?"
Thịnh Ý: "Thấy."
"Hả?" Hai người đều hứng thú.
Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội: "Ta thấy các ngươi thuộc kiểu mềm lòng, là người chính nghĩa."
Cô sinh ra xinh đẹp, ánh mắt lại trong sáng chân thành khiến hai người kia sửng sốt, bỗng cảm thấy hơi áy náy.
"... Chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ không muốn ngươi làm trận đấu mất công bằng." Thái độ hai người kia cũng dịu hơn.
Nói nhảm, cô nhắc nhở chút là khiến trận đấu mất công bằng, còn mấy người kéo bè kéo cánh kia thì công bằng hử? Làm người đừng tiêu chuẩn kép vậy chứ! Thịnh Ý cười yếu đuối, áy náy nói xin lỗi bọn chúng.
Hai người kia thấy thế thì càng ngượng ngùng.
Có lẽ thấy Thịnh Ý không có ý định chạy trốn, hai người thả lỏng dây trói, Thịnh Ý lập tức cảm kích cảm ơn, khen bọn họ tận trời. Hai nam đệ tử có lần nào được đối xử như vậy, mặt đỏ bừng.
Lúc khen đủ, Thịnh Ý bỗng che ngực lại, dáng vẻ đau đớn.
"Ngươi sao thế?" Một người nhảy dựng.
Hơi thở Thịnh Ý suy yếu: "Nơi này không khí ẩm ướt, tim ta bị bệnh."
Hai người kia luống cuống tay chân, một người độ linh lực cho cô, một người đốt lửa để độ ẩm không khí bốc hơi. Làm xong còn hỏi: "Đỡ chưa?"
Thịnh Ý đau đớn lắc đầu: "Cần đi nơi khô ráo chút."
Dứt lời lập tức cuộn tròn lại.
Hơi ẩm ở Càn Phong khá cao, cũng chỉ có trước núi mới hơi khô ráo, nhưng gần đó... Hai người do dự hồi lâu, thấy Thịnh Ý ngày càng suy yếu, chỉ có thể bất chấp dẫn cô đi.
Thịnh Ý được hai người kia đỡ sang cạnh rừng cây, thậm chí có thể nghe loáng thoáng tiếng ồn ở hiện trường trận đấu, cô khẽ thở phào, chuẩn bị tìm thời cơ trốn đi.
Nhưng hai người kia cũng không ngốc, sau khi đưa cô đến đây càng trông coi cô cẩn thận hơn, cô bỗng không dám hành động lỗ mạng, chỉ có thể giằng co tiếp.
Tiếng ở hiện trường thi đấu truyền đến đứt quãng, Thịnh Ý không nghe rõ, nhưng từ vẻ mặt hai người này cũng biết mặc dù Cố Kinh Thời không bị loại nhưng tình hình cũng không tốt lắm.
Mặc dù đã tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ trước khi kỳ thi bắt đầu, nhưng dù sao vẫn không có Thủy linh căn hỗ trợ, cũng không biết hắn thế nào rồi. Trong lòng Thịnh Ý nóng như lửa đốt, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Có lẽ trận đấu quá gay cấn, hai người bên cạnh dần dần phân tâm, có một người không nhịn được nói: "Ngươi canh chỗ này đi, ta đi nhìn một cái."
"Đừng, sư huynh biết sẽ giận đó." Ngươi kia khuyên.
"Ngươi không nói thì hắn không biết đúng không? Hơn nữa..." Hắn nhìn Thịnh Ý, cô lập tức tỏ vẻ vô tội: "Chỉ cần một người trông nàng ta là đủ rồi."
Lời này nhanh chóng thuyết phục đối phương, hắn nhanh chóng rời đi.
Còn một người canh giữ, Thịnh Ý nhìn mặt đoán ý, tiếp tục tám chuyện với hắn. Người này còn nhát gan hơn người vừa đi, thỉnh thoảng còn cảnh giác nhìn xung quanh.
Thịnh Ý hàn huyên với hắn nửa ngày, bật dậy: "Tông chủ!"
Người này vội vàng quay đầu, thấy không có ai. Thịnh Ý lập tức quay đầu chạy, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng cô vừa ra khỏi rừng đã hét lên: "Cứu mạng! Có người muốn làm nhục ta!"
"Ngươi nói bậy gì đó!" Người kia đỏ mặt.
Thịnh Ý cười lạnh: "Bây giờ trai đơn gái chiếc, ta muốn nói gì thì nói đó, nếu ngươi dám đuổi theo, nếu không giết ta thì chờ bị phạt đi. Bây giờ phu quân ta đã vào vòng mười, dù xếp hạng thế nào thì ngươi cũng không đắc tội nổi. Dù ngươi chọn thế nào cũng đừng hòng thoát thân!"
Nói xong bỗng cô kéo cổ áo, dường như định cởi y phục.
Người này không ngờ cô có thể dứt khoát thế, bỗng bị dọa đến choáng váng. Thịnh Ý thấy hắn do dự, lập tức quay đầu chạy, người này còn muốn đuổi, cô lại đặt tay lên thắt lưng, ý rất rõ.
"Sao ngươi không biết xấu hổ thế!" Người kia bực bội.
Thịnh Ý cười lạnh: "Ngươi mới là đồ không biết xấu hổ, giam cầm một nữ tử yếu đuối như ta."
Dứt lời lại chạy tiếp, người kia do dự mãi, nghĩ đến mấy lời cô vừa nói, cuối cùng không dám đuổi theo.
Thịnh Ý chạy như điên, trái tim đập kịch liệt cũng không dám dừng lại.
Trên đám mây, Cố Kinh Thời nôn ra một bãi máu, ngẩng đầu lấy trên lôi đài chỉ còn mình và một người nữa. Hắn lập tức định nhảy xuống lôi đài kết thúc trận đấu, lúc chuẩn bị nhảy xuống thì thấy có người chạy như bay về phía mình.
Thịnh Ý cũng thấy Cố Kinh Thời, điên cuồng vẫy tay: "Ta về rồi! Ta không sao! Yên tâm thi đấu đi!"
Mỗi nửa khắc Cố Kinh Thời lại nhìn xuống dưới một lần, cô biết hắn đã phát hiện mình biến mất, vậy nên vừa về đã báo bình an.
Quả nhiên Cố Kinh Thời thấy cô thì thở phào, nhưng tiếp theo lại bị một đòn đánh úp, hắn vội vàng quay người tránh né, lại vô ý ngã xuống lôi đài.
Mọi người hoảng sợ hét lên, đệ tử Càn Phong hoan hô, lúc mọi người đang ăn mừng kỳ thi kết thúc, bỗng có người tinh mắt phát hiện Cố Kinh Thờ vẫn chưa bị loại: "Tay hắn vẫn giữ lôi đài!"
Trong sân bỗng yên tĩnh, mọi người nhìn sang, Thịnh Ý nhìn thấy cả người hắn đã nằm ngoài lôi đài, chỉ có tay kiên quyết giữ chặt, bỗng kinh hãi.
Đối thủ cũng phát hiện, cười nhạo đi đến trước mặt hắn, đạp lên tay hắn không chút khách khí, đôi tay vốn dơ bẩn nay lại đầy máu.
Gân xanh trên thái dương Cố Kinh Thời nổi lên, vẫn kiên quyết không buông hay, đối thủ lại dùng sức, tiếng xương ngón tay gãy vang lên. Hơi thở hắn dồn dập, đau đến mức cả người run rẩy cũng không chịu từ bỏ.
"Tìm chết." Đối thủ rùng mình, rút trường kiếm ra định đâm hắn. Thịnh Ý sợ đến mức hét lên, nháy mắt tiếp theo, Cố Kinh Thời bỗng buông tay, xoay người nhảy lên lôi đài.
Thịnh Ý thở một hơi, che trái tim đang đau âm ỉ, ngồi phịch xuống đất.
Trên lôi đài thay đổi khiến mọi người khinh ngạc, cũng có người trầm trồ khen ngợi Cố Kinh Thời. Sắc trời đã đen hoàn toàn, bầu trời đen sấm chớp ầm ầm, cơn mưa ngày càng đến gần.
Tên kia cùng tuổi Cố Kinh Thời, đã là Nguyên Anh trung kỳ. Hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ, là đại sư huynh đức cao vọng trọng nhất, cũng là người có thiên phú nhất Phùng Nguyên tông.
Cố Kinh Thời dùng tay áo lau khóe môi, lập tức tạo một vệt máu tươi trên mặt.
"Ngại quá, ta đã hứa với vợ sẽ đạt hạng nhất, nam nhân ấy à, không thể nuốt lời được." Hắn bất cần đời nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ánh mắt đối thủ lạnh đi: "Vốn không để ngươi vào mắt mới giữ ngươi lại, kết quả cho ngươi sống đến hạng nhì, xem ra đến lúc dạy dỗ ngươi rồi."
"Hạng nhì?" Cố Kinh Thời cười lộ hàm răng ngay ngắn: "Cũng không hẳn."
Còn chưa dứt lời, một đạo linh lực đã đáp về phía hắn, hắn vội vàng tránh.
Chênh lệch tu vi quá lớn, mặc dù hắn hơi thông minh cũng không vượt qua được thực lực chênh lệch. Lúc trước loạn đấu, hắn còn tránh được, nhưng lúc này không thể.
Nhìn người kia đang tản bộ trên sân, phá hủy từng tấc gân mạch của Cố Kinh Thời, mọi người chỉ có một suy nghĩ...
Đây nào phải thi đấy, mà là đơn phương tàn sát.
Thấy Cố Kinh Thời bị tra tấn đến thoi thóp, cuối cùng Thịnh Ý không nhịn được nói: "Dừng lại! Kinh Thời đừng đánh nữa!"
Trong truyện cũng tàn sát một hồi như vậy, nhưng cuối cùng nam chính dựa vào Thủy linh căn lật ngược tình thế, giành được thắng lợi... Bây giờ Cố Kinh Thời không có Thủy linh căn, biết thắng thế nào?
Mưa to trút xuống gột rửa lôi đài, Cố Kinh Thời nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Thịnh Ý, cố gắng đứng thẳng, dùng kiếm của Khảm Phong chĩa về đối thủ.
"Cố Kinh Thời! Nghe lời!" Thịnh Ý sốt ruột đến điên rồi: "Tiếp tục giằng co cũng không ích gì!"
Cố Kinh Thời vẫn run rẩy chĩa kiếm về phía đối thủ.
Đối thủ thấy thế, cười: "Đúng là tìm chết."
Lời còn chưa dứt, hắn đã cầm bảo kiếm thượng cổ do sư tôn tặng đâm về phía Cố Kinh Thời.
Lúc mũi kiếm đâm đến, kiếm trong tay Cố Kinh Thời hóa thành bột mịn, Cố Kinh Thời bị kiếm khí của hắn ép thổ huyết. Cùng lúc đó, một trận sét cuốn mưa bổ về phía lôi đài.
Ầm...
Ánh sáng mạnh khiến mọi người nhíu mắt lại, Thịnh Ý cũng che mặt không dám nhìn, mãi đến khi tiếng sấm biết mất, chỉ còn mưa lớn.
Cô ôm tim đang đập loạn, chật vật ngẩng đầu. Thấy Cố Kinh Thời đứng một mình trên lôi đài, quanh thân tỏa ánh sáng mạnh, vầng sáng chợt lóe rồi biến mất, hình như chỉ có cô thấy.
Là hào quang nam chính của hắn... Không đúng, là Thủy linh căn. Trong tình huống không có cơ duyên, hắn vẫn có thể thức tỉnh Thủy linh căn!
Rõ ràng cách nhau rất xa, Thịnh Ý không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng lúc này vẫn hơi rùng mình. Không đợi cô hiểu sao lại thế này, Cố Kinh Thời đã kiệt sức ngã từ lôi đài xuống.
Tiếng hoan hô rung trời đến từ mấy phong khác, đệ tử Càn Phong vội vã rời đi, dường như không muốn tham gia chúc mừng.
Thấy Cố Kinh Thời ngã từ mây xuống, Thịnh Ý vội vàng chạy đến đỡ hắn.
Triệu Kim và chúng trưởng lão cùng nhau hộ tống sư tổ chuẩn bị quay về Chủ phong, ghé mắt nhìn lại thì thấy một bóng dáng mảnh khảnh chạy đến đỡ người rơi từ mây xuống.
Hắn dừng lại trong chớp mắt, bên cạnh có người giải thích: "Là vị hôn thê của đệ tử Kim Đan kia."
Lúc nói, có vô số người chạy đến chắn tầm mắt hắn. Sư tổ nhúc nhích tay, lập tức nâng người đang rơi xuống lên, nhẹ nhàng nằm lên đất.
Thịnh Ý bổ nhào đến trước mặt Cố Kinh Thời, cố nâng hắn dậy, hắn yếu đến mức không mở mắt nổi, hai tay rũ xuống, khuôn mặt bị đánh như đầu heo, vẫn còn sức cười với cô: "Ta nói rồi mà, sẽ đem hạng nhất về cho nàng."
Cười hề hề chẳng khác gì ngày thường.
Mấy người xung quanh đều hoan hô chúc mừng Cố Kinh Thời thắng bằng thực lực, không một ai cười hắn mơ giữa ban ngày, còn Thịnh Ý chỉ thấy bực bội: "Câm miệng đi."
Cố Kinh Thời càng vui hơn, kết quả giây sau bị Thịnh Ý nhéo đến hét toáng lên. Thịnh Ý cười lạnh, đang định mắng hắn vài câu thì không biết ai hét lên: "Là sư tổ!"
Cô ngẩn người quay đầu lại thì thấy một bóng người phiêu dật biến mất trong chốc lát, người đang vây quanh Cố Kinh Thời đồng loạt quỳ xuống mặc kệ mặt đất đầy bùn, hành đại lễ về hướng bóng người vừa biến mất.
Lúc này vạn người hướng về một phương, khí thế ngất trời, Thịnh Ý không nhìn nữa, chỉ đỡ Cố Kinh Thời từ từ về Khảm Phong.
Lần nữa về căn nhà gỗ nhỏ, đãi ngộ đã khác xưa. Quản sự Càn Phong tự mình đưa linh đan nối gân mạch, bồi bổ cơ thể đến. Mấy người Khảm Phong cũng chạy đến nịnh bợ. Thịnh Ý chỉ nhận đồ Càn Phong đưa đến, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Cố Kinh Thời mãi hôn mê trong phòng, mơ màng chỉ cảm nhận được mình uống gì đó. Sau một đêm sốt cao, tỉnh lại lúc hừng đông, gân mạch đứt đoạn đã nối lại, vết thương nhẹ trên người cũng đã khỏi hẳn.
Hắn nhéo mũi, phát hiện mình đang nằm trên giường còn Thịnh Ý đang tựa vào bàn ngủ say. Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của cô, đáy mắt Cố Kinh Thời hiện lên ý cười, khẽ gọi: "Tiểu Ý!"
"Ta đi lấy bùa liền đây!" Thịnh Ý bỗng đứng dậy, đối diện với tầm mắt hắn mới lấy lại tinh thần: "Ngươi tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"
Cố Kinh Thời cong môi, trong mắt đầy kiên định: "Sau này không cần cắt bùa nữa, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đến rồi."
Thịnh Ý khựng lại, bật cười: "Đúng vậy, không cần cắt bùa nữa."
Cố Kinh Thời xưa đâu bằng nay, đã thành một người có máu mặt. Trong lúc hắn dưỡng thương, ngay cả mấy trưởng lão cao cao tại thượng của Càn Phong cũng đến mấy lần, lời nói đều ám chỉ muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Lần nào Cố Kinh Thời cũng cười không nói gì, cung kính mời bọn họ rời đi. Thịnh Ý thấy vẻ mặt tự tin của hắn, biết dã tâm hắn không dừng lại ở đây. Không khỏi cảm thán hắn bây giờ mới có dáng vẻ của nam chính.
Hai người ở Khảm Phong mấy ngày, một sáng sớm, để toàn bộ gia sản vào túi Càn Khôn, ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Đối với Thịnh Ý, đây chỉ là nơi ở khốn khó trong nửa năm. Nhưng đối với Cố Kinh Thời là nhà nhiều năm qua. Hắn nhìn căn nhà này, đáy mắt lưu luyến.
"Nếu ngươi lưu luyến thì cầm mấy tấm gỗ đi, xây một ngôi như vậy ở Càn Phong." Thịnh Ý đề nghị.
Cố Kinh Thời cười cười: "Thôi, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, cần gì lưu luyến."
Khi nói chuyện này hắn không do dự chút nào, Thịnh Ý thấy thế cũng không nói gì nữa.
Hai người đi chậm rãi, lúc ra sơn môn thì thấy Lý Chi Nguyệt đang đi Khôn Phong.
Sau khi đối mặt, Lý Chi Nguyệt cười trừ: "Các ngươi cũng định đi à?"
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn nàng ta, lúc nàng ta sắp không nhịn được, cô nói: "Là ngươi nói chuyện mắt ta tốt với đệ tử Càn Phong nhỉ?"
"Ta không biết muội đang nói cái..."
Vốn dĩ Thịnh Ý cũng thuận miệng hỏi, cũng không muốn nghe nàng ta bao biện, hỏi xong lập tức kéo Cố Kinh thời rời đi, Cố Kinh Thời dừng lại: "Sư tỷ..."
"Ta đây." Lý Chi Nguyệt lập tức nói, vành mắt đỏ lên: "Kinh Thời, đệ tin ta..."
Thịnh Ý nhíu mày lại, cho rằng Cố Kinh Thời lại định mềm lòng.
"Lúc trước khi ta đói sắp chết, là ngươi cho ta một cái màn thầu, ta mới may mắn sống sót. Vậy nên nhiều năm qua, dù ngươi làm gì ta cũng không nhẫn tâm. Nhưng ngươi không nên nhắm vào Tiểu Ý." Vẻ mặt Cố Kinh Thời lạnh lùng, đã có chút khí thế của tôn giả: "Từ nay về sau, tình nghĩa hai ta xem như cắt đứt. Sau này nước sông không phạm nước giếng, nếu như còn xảy ra chuyện như vậy, ta chắc chắn sẽ không khách khí."
"Kinh Thời..."
Cố Kinh Thời cũng không nghe nàng ta bao biện, chỉ thở dài rời đi với Thịnh Ý, thả Lý Chi Nguyệt một mình ức chế đứng đó, không biết nên diễn trò với ai.
Hai người đều không quay đầu lại, lập tức đi đến Càn Phong. Cố Kinh Thời một trận thành danh, trên dưới Càn Phong đều muốn đến gần nhìn Kim Đan khó lường này. Hai người vừa đến Càn Phong, Cố Kinh Thời đã bị vây quanh, vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây, hắn đã bị kêu đến gặp tông chủ.
Náo nhiệt vài ngày như thế, hai người được sống trong một căn phòng rộng rãi, Cố Kinh Thời cũng trở thành đệ tử trên danh nghĩa của tông chủ Triệu Kim. Thỉnh thoảng vẫn bị đệ tử Càn Phong mắt cao hơn đầu cười nhạo xuất thân, còn lại vẫn yên ổn.
"Để nàng tủi thân rồi, không thể đường đường chính chính mặc đồng phục." Cố Kinh Thời thở dài.
Lúc trước ở kỳ thi, Thịnh Ý có tư cách ở lại Tốn Phong, nhưng vì không thể tách ra với hắn nên cùng tới Càn Phong. Phùng Nguyên tông yêu cầu đệ tử giữ nghiêm các phong, mặc dù cô là ngoại lệ nhưng không thể mặc đồng phục của đệ tử Càn Phong, đồng thời không có tư cách mặc đồng phục Tốn Phong, chỉ có thể mặc xiêm y của mình.
"Sớm biết như vậy, cần gì phải khiến nàng vất vả." Cố Kinh Thời hơi ức nghẹn.
Thịnh Ý nhìn váy mới trên người mình, tâm trạng khá tốt xoay một vòng: "Ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt, có thể hưởng đãi ngộ của đệ tử Tốn Phong, lại có thể không cần mặc đồng phục, đúng là tuyệt vời."
"Nàng không ngại thì tốt rồi." Cố Kinh Thời nói xong, nhìn váy hoa trăng trên người cô: "Ta cũng cảm thấy nàng mặc vậy rất đẹp."
Nhiều ngày qua tông chủ cho không ít đồ, váy hoa trăng này cũng là một trong số đó, ánh trăng dịu dàng khiến cô như phát sáng, vừa cao quý vừa đáng yêu.
Thịnh Ý xoay một vòng nữa, lưu li trên váy sáng lấp lánh: "Nếu đẹp thì ta mặc váy này đi gặp sư tổ đi."
"Được."
Thỉnh an sư tổ cũng là phần thưởng của người đứng đầu kỳ thi. Sai khi hai người chuẩn bị xong, ngày nào cũng đợi ngày đó đến.
Có lẽ cuộc sống ở Càn Phong quá phong phú, ngày đó đến rất nhanh, Thịnh Ý đang ngủ nướng bỗng bị Cố Kinh Thời đánh thức.
"Mau dậy đi, tông chủ muốn đưa chúng ta đi gặp sư tổ." Cố Kinh Thời thần bí nói.
Thịnh Ý: "..."
Hai người nhanh chóng sắp xếp rồi ra cửa, Thịnh Ý không quên thay váy đẹp, búi tóc lộ trán gọn gàng đoan trang. Gương mặt cô vốn đã dịu dàng, nay càng thêm xinh đẹp khiến Cố Kinh Thời suýt thất thần.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, vội vàng đi gặp tông chủ.
Triệu Kim nhìn Cố Kinh Thời, khóe môi hơi cong lên, nhưng sau khi ông ta thấy Thịnh Ý phía sau thì độ cong này lại hạ xuống.
Thịnh Ý: "..." Đừng ghét ra mặt thế chứ.
"Con thật sự muốn đưa nàng ta theo?" Triệu Kim nhíu mày.
Cố Kinh Thời thản nhiên gật đầu: "Vâng ạ."
Triệu Kim mím môi, nhìn qua Thịnh Ý, cô chợt thấy toàn thân lạnh toát, càng thấy rõ sự ghét bỏ trong mắt ông ta.
"Thôi, nếu đã quyết thì cứ vậy đi." Ông ta nói xong, chữ "miễn cưỡng" viết trên mặt.
Thịnh Ý im lặng nhìn trời, mặt dày giả vờ không hiểu gì.
Triệu Kim đưa bọn họ đi nhưng không lập tức dẫn đến Chủ Phong, chỉ gọi người đưa bọn họ đến hai gian nhà khác nhau.
"Tích cốc sạch thân tĩnh tâm ba ngày rồi đi bái kiến sư tổ." Bà lão phụ trách chăm sóc Thịnh Ý xụ mặt nói.
Thịnh Ý: "..." Xuýt nữa quên trước khi gặp sư tổ còn trình tự này.
Mặc dù có thể tích cốc, nhưng với tâm lý của người phàm một ngày ba bữa, Thịnh Ý đối mặt với sự ghét bỏ của tông chủ cũng chưa bao giờ định từ bỏ, nhưng bây giờ...
"Hay là ta không đi nữa." Cô thương lượng với bà lão.
Bã lão liếc cô, đóng cửa cái rầm, Thịnh Ý nhìn căn phòng trống rỗng, đành cam chịu, buông tiếng thở dài.
Thời gian ba ngày dài đằng đẵng, ngày nào Thịnh Ý cũng ở một mình trong phòng. Trừ bà lão ngày nào cũng đúng giờ đến dùng chú tịnh thân cho cô ra, cả bóng người cũng không thấy. Ngày nào cũng ngủ rồi đến gạch trên tường, cô sắp phát điên rồi.
Lúc cô đang nghĩ mình sắp chết đói, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra. Cô vội vàng chạy qua, hít một hơi không khí trong lành.
... Càng đói hơn.
Nhưng bà lão không cho cô cơ hội ăn gì, đưa cô đến chính điện.
Cố Kinh Thời và tông chủ đều ở đây, khi thấy cô đến, Cố Kinh Thời vội hỏi: "Có đói không?"
Thịnh Ý còn chưa trả lời, tông chủ đã ra ngoài, hai người đành nhanh chóng đuổi theo.
Lần này có bảy mươi người đi theo, đội ngũ cuồn cuộn đi trên đường, không dùng chút linh lực.
Thịnh Ý dùng hết sức theo sau, cùng mọi người đi qua cầu treo dựng trên vách núi, vượt qua con sông đầy nước, cuối cùng cũng đến cửa phong. Dường như cửa phong biết có người đến, bọn họ chưa đứng lại, cửa phong đã mở ra.
Mọi người ăn ý đứng lại, Triệu Kim và trưởng lão bước vào sơn môn, Cố Kinh Thời hít sâu một hơi, im lặng cầm tay Thịnh Ý. Thịnh Ý khựng lại, cũng không rút ra, chỉ im lặng đi vào với hắn. Mấy đệ tử theo sau dừng bước trước sơn môn.
Sơn môn đóng lại, mặt đất dưới chân mấy người đi vào biết mất, sau đó rơi xuống. Mặc dù Thịnh Ý biết quá trình, nhưng cũng bị sợ suýt nữa phát bệnh tim.
Mặc dù quá trình hạ xuống rất ngắn, hai người nhanh chóng đứng giữa không trung. Lúc này trước mắt sáng ngời, sương khói bao phủ như tiên cảnh. Mà bên trong tiên cảnh là tòa động phủ nguy nga, trên đó còn có đám mây tím.
Cố Kinh Thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc không nói nên lời, ngây ngốc đứng đó. Thịnh Ý kinh ngạc một lúc, sau đó bỗng nghĩ...
Kiến trúc này hơi quen nhỉ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, im lặng đi theo mọi người đến trước chính điện.
"Đệ tử Triệu Kim, lần này đưa đệ tử đứng đầu kỳ thi Cố Kinh Thời... và vị hôn thê đến bái kiến sư tổ." Tông chủ hành đại lễ ngoài chính điện.
Thịnh Ý thề, lúc hắn nói ba chữ "vị hôn thê" dường như đang nói thứ đồ dơ bẩn nào đó.
Trong điện không có người trả lời, cửa lại bị linh lực đẩy ra. Triệu Kinh cho Cố Kinh Thời một ánh mắt, Cố Kinh Thời vội kéo Thịnh Ý vào cửa.
Vừa vào cửa, Thịnh Ý đói bụng ba ngày xuýt nữa bị uy áp cường đại làm ngất đi, cũng may có Cố Kinh Thời kịp truyền chút linh lực, cô mới đỡ chút.
Lúc trước nhìn Chủ Phong, trong lòng sợ hãi. Lúc này đi vào, ngay cả thở mạnh Thịnh Ý cũng không dám, chỉ cúi đầu đi bên cạnh Cố Kinh Thời. Tầm mắt có hạn chỉ có thể thấy ngọc trên đất và màn che mỏng không gió tự bay hai bên.
Lại đi về trước, vẫn là màn che, mỏng đến mức gần trong suốt, vài tầng rồi lại vài tầng, tới tầng cuối cùng, một bóng người mờ mờ hiện lên. Thịnh Ý nhìn bóng người mờ mờ kia, bỗng nhớ đến người nào đó.
"Đồ tôn Cố Kinh Thời, tham kiến sư tổ." Cố Kinh Thời quỳ xuống.
Tiếng chuông trên Càn Phong vang lên, xuyên qua tầng mây dãy núi, truyền vào tai Thịnh Ý.
Cô không biết vì sao bây giờ càng đói hơi, phản ứng cũng chậm chạp, Cố Kinh Thời thấy cô bất động, vội vàng kéo cô xuống, khẽ ho: "Đây là vị hôn thê của đồ tôn."
Thịnh Ý cố quỳ trên đất, dường như trong lỗ tay có tiếng gõ, ồn đến mức cô không chịu nổi... Đói quá, hi vọng nhanh đứng dậy.
"Ngươi là Kim Đan muốn bản tôn định hôn kỳ kia?"
Trên đài cao truyền đến tiếng nam nhân, hòa vào tiếng ù ù trong tai... Có hơi quen tai, hình như nghe ở đâu rồi. Thịnh Ý cố gắng phần biệt, không nhận ra nên mặc kệ, tiếp tục cúi đầu nhìn dưới đất.
Cố Kinh Thời thấy trạng thái của cô, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng trước mặt sư tổ, cũng không dám công khai độ linh lực cho cô, chỉ có thể nắm tay cô an ủi.
Bọn họ lại nói vài câu, người trên đài cao nói gì đó, Cố Kinh Thời lập tức đỡ Thịnh Ý dậy. Thịnh Ý đang thất thần ngẩng đầu khó hiểu, Cố Kinh Thời đành lên tiếng nhắc nhở: "Sư tổ muốn chúng ta tiến lên một bước nói chuyện."
"À..." Cuối cùng Thịnh Ý cũng nói câu đầu tiên từ khi bước vào điện.
Câu nói ngắn ngủi không ý nghĩa, người trên đài cao bỗng cụp mắt xuống, lần đầu tiên nhìn hai người ngoài màn che kia.
Thịnh Ý đỡ tay Cố Kinh Thời định đứng dậy, màn che bỗng tách ra, gương mặt thân quen bỗng xuất hiện trước mắt.
... Cô đói nên sinh ảo giác à? Nếu không sao lại thấy Hề Khanh Trần ở đây?
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, tầm mắt nhìn kĩ dung mạo cô. Mãi đến khi xác định đây là cô, đôi mắt đen nhánh kia mới xuất hiện tia dao động.
Thịnh Ý vẫn hơi chậm chạp, thậm chí quay đầu hỏi người bên cạnh: "Sao ta thấy lão tổ này hơi quen mắt nhỉ?"
... Ở trước mặt lão nhân gia dám thì thầm to nhỏ với ta, có được không? Cố Kinh Thời không nói gì một khoảnh khắc, vẫn căng da đầu trả lời: "Sau khi ta đến Càn Phong, có vài người đi qua cửa ngài ấy nói ta hơi giống ngài, đặc biệt là nốt ruồi trên lông mày."
Thịnh Ý bừng tỉnh, nhìn nốt ruồi trên lông mày hắn, lại nhìn Hề Khanh Trần trước mặt... Đó đúng là Hề Khanh Trần, không phải ảo giác!!!
Hề Khanh Trần chính là vị sư tổ trong truyền thuyết của Phùng Nguyên tông?!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Ý: chắc chắn ta bị ảo giác rồi.
***
Tác giả dạo này ác vãi, toàn 6k chữ, edit 5 tiếng mới xong =(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.