Edit: tịch lạc. (wattpad: tichlac230123)
"Kinh Thời!"
Thịnh Ý liều mạng vùng khỏi Hề Khanh Trần, nhào về phía cửa lớn nhưng lại nhào vào khoảng không, ngã mạnh xuống đất. Khuôn mặt bị bụi hoa gai cào xước, nhưng cô không rảnh quan tâm, giãy dụa đứng dậy, gọi gió từ mọi phương, cố gắng dựa vào gió để mở cửa núi Vô Ưu.
Một cơn gió nổi lên, mấy đệ tử vừa chạy thoát vẫn tim đập chân run, ngẩng đầu nhìn nguồn gió nhưng chỉ thấy mặt đất trống rỗng. Thì ra là nơi Thịnh Ý ngã, còn thiếu niên sau lưng cô đã không biết tung tích.
Mà đây chỉ là thuật che mắt của Hề Khanh Trần, Thịnh Ý vẫn ở đó muốn cạy cửa, nhưng ngay cả cửa ở đâu cũng không tìm được.
Dưới sự bất lực cực đoan, cô sụp đổ gào thét, tiếp tục tăng sức gió tìm kiếm. Gió trên đỉnh núi càng lúc càng lớn, cây cối bị thổi đến mức gần bật gốc, mấy đê tử ôm thân cây bên cạnh mới không bị thổi bay.
Hề Khanh Trần nhìn góc áo Thịnh Ý bay bay, sắc mặt càng ngày càng trắng: "Thịnh cô nương, người chết không thể sống lại..."
"Không thể nào!" Hơi thở Thịnh Ý bị gián đoạn, đôi mắt đỏ bừng nhưng không rơi giọt nước mắt nào: "Không thể nào... Hắn sẽ không chết, hắn là..."
Là cái gì? Giọng nói tự động biến mất, nhưng Thịnh Ý hiểu hắn là nam chính, là trung tâm thế giới tiểu thuyết, hắn sẽ không bao giờ chết dễ dàng như vậy, ngay cả bộ xương cũng không để lại.
"Hắn không thể chết, nhưng bây giờ đang nguy hiểm, ta phải đi cứu hắn." Thịnh Ý hoảng sợ lẩm bẩm, nói cô phải tìm cửa.
Lúc một ngọn gió đập vào vật cứng không nhìn thấy được, mắt Thịnh Ý sáng lên, vội vàng tiến đến sờ bức tường. Trước mắt chỉ là không khí bình thường, nơi tay lại lạnh lẽo cứng rắn, cô lập tức sờ soạng, đến khi tìm được khe hở mở cắn răng dùng hết sức mở ra.
Gió vẫn còn rất lớn, Hề Khanh Trần đứng trong gió, pháp y màu trắng nhuộm đỏ tung bay trong gió, hơi thở suy yếu đến mức muốn dừng lại. Gân mạch nơi tay hắn đứng thành từng khúc, ngón tay hình thù kì dị giấu trong tay áo. Vì linh căn tiêu hao quá nhanh nên trong cơ thể như có ngọn lửa, đốt đến mức cả người đau đớn run rẩy.
Còn người nửa canh giờ trước còn hôn hắn, đồng ý thành hôn với hắn, lúc này lại không liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ liều mạng cạy cánh cửa căn bản không có thể mở. Nhìn cô gần sụp đổ như vậy, hắn bỗng dưng có ý nghĩ...
Nếu hôm nay người bị Vô Thao nuốt chửng là hắn, nàng cũng sẽ như vậy sao?
Câu hỏi này hầu như không có đáp án, bây giờ cũng không phải là lúc tìm câu trả lời, dù hắn có thể chết vì nàng, nhưng người hôm nay đi chết cũng không phải hắn. Hề Khanh Trần cụp mắt, quả quyết dịu dàng kéo cô từ cửa xuống.
"Thịnh cô nương, hắn đã chết." Hề Khanh Trần nhìn mười ngón tay chảy máu của cô, bình tĩnh nói cho cô biết sự thật.
"Hắn không có..." Sắc mặt Thịnh Ý trắng bệch như giấy, môi càng thâm hơn.
Đây là dấu hiệu phát bệnh.
Hề Khanh Trần chữa ngón tay bị thương, lại độ cho cô ít linh lực nhưng không có tác dụng gì, màu môi của cô càng thâm, hơi thở cũng càng dồn dập, nhưng vẫn không từ bỏ ý định muốn mở cửa lớn.
Hề Khanh Trần mạnh mẽ ôm cô vào lòng, Thịnh Ý giãy dụa kịch liệt, hốc mắt đỏ ửng một lòng muốn mở cửa.
"Hắn không chết, hắn không chết! Tiên sĩ, chàng buông ta ra, ta phải đi cứu hắn."
Cô liều mạng muốn thoát khỏi gông cùm của Hề Khanh Trần, lúc phản kháng vô tình đụng vào ngực hắn, Hề Khanh Trần đã sớm đến cực hạn, phun ra một ngụm máu, nửa khuôn mặt Thịnh Ý bị nhuộm đỏ tươi.
Dường như cùng lúc đó, cửa lớn vừa vất vả mở ra một chút bỗng lóe sáng, sau đó biến mất. Thịnh Ý khựng lại, ngơ ngẩn nhìn ánh sáng vừa lóe lên đã biến mất.
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, rửa trôi một đường máu, nhưng cũng chỉ có một giọt, sau đó không còn nữa. Thịnh Ý ngồi phịch xuống đất, nhìn về phía hư không, hồi lâu mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hề Khanh Trần: "... Tiên sĩ, chàng bị thương nặng ư?"
"Không nặng." Cuối cùng cô cũng chịu nhìn mình, Hề Khanh Trần lập tức trả lời.
Thịnh Ý xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, giãy dụa đứng dậy: "Nhưng chàng chảy rất nhiều máu."
"Chỉ là vết thương ngoài da." Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý không yên tâm, vén ống tay áo của hắn lên quan sát cẩn thận, khi thấy xương trắng lộ ra ngoài, lông mày nhíu lại.
"Sao, sao lại bị thương nặng như vậy..." Giọng nói cô nghẹn lại, run rẩy.
Hề Khanh Trần lập tức đưa chút linh lực vào cánh tay, che xương cốt lại. Nỗi đau như lăng trì* dâng lên, hắn lại cố nén không lộ chút đau đớn, tỏ vẻ bình thường như đặt cái bánh lên bàn.
*Lăng trì: hình phạt thời xưa, xẻo từng miếng thịt đến chết.
Thịnh Ý nhìn xương cốt hắn hồi phục, ngoại thương bị linh lực khép lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nơi khác thì sao? Vừa rồi có phải ta làm chàng bị thương không?"
"Không có, chỉ là đúng lúc trong bụng có máu đen, bị nàng đụng trúng nên phun ra." Hề Khanh Trần nói xong, muốn nắm tay cô, nhưng thấy ngón tay mình vặn vẹo, vẫn từ bỏ.
Thịnh Ý cũng nhìn ra ngón tay của hắn không đúng, thì nghe hắn giải thích: "Lúc nãy chống cửa dùng sức quá nên xương ngón tay nát."
"Đau lắm đúng không" Thịnh Ý nhíu mày.
Khóe môi Hề Khanh Trần hơi cong lên: "Không, chỉ đau một chút thôi."
"Bao lâu mới lành lại?" Thịnh Ý lại hỏi.
Mặt Hề Khanh Trần dịu đi: "Chỉ là vết thương nhỏ, hai ba ngày là khỏi."
Thịnh Ý gật gật đầu: "Vậy chàng mau về Chủ Phong đi, nghỉ ngơi thật tốt."
Hề Khanh Trần nghe ra ý tứ trong lời cô, ý cười trên khóe môi cứng đờ: "Vậy nàng thì sao?"
"Bây giờ ta hơi khó chịu, muốn ở một mình hai ngày." Thịnh Ý nói xong hơi khựng lại: "Hai ngày sau ta sẽ đến Chủ Phong tìm chàng, lúc đó chàng phải khỏe hơn."
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, hồi lâu mới từ từ nói: "Được."
Thịnh Ý cười gượng, nhìn hắn xoay người rời đi, đến khi bóng lưng hắn biến mất cô mới ngồi phịch xuống đất, tiếp tục ngơ ngẩn nhìn hư không.
"Thịnh Ý." Hề Khanh Trần vừa đi, thủ pháp che mắt cũng biến mất, bên tai Thịnh Ý vang lên tiếng Triệu Tân Tân: "... Cố Kinh Thời đâu?"
Ánh mắt Thịnh Ý vô hồn, không quan tâm nàng ta.
"Thịnh Ý! Ta hỏi ngươi Cố Kinh Thời đâu?!" Triệu Tân Tân bỗng siết cổ áo cô.
Đáy mắt Thịnh Ý hiện lên tia mệt mỏi: "Chính mình tham sống sợ chết, bây giờ không cần giả vờ nặng tình."
Biểu cảm Triệu Tân Tân cứng đờ: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi nói xem ta có ý gì?" Thịnh Ý ngước mắt nhìn nàng ta: "Bây giờ ngươi có thấy may mắn không, may mắn lúc nãy không đi tìm hắn, nếu không phải chết với hắn?"
Triệu Tân Tân không ngờ mình do dự trước lúc chạy ra lại bị cô thấy hết, bỗng thẹn quá hóa giận, giơ tay lên muốn dạy dỗ Thịnh Ý một trận, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô lại như bị nhìn thấu linh hồn, không thể ra tay được.
"Cố Kinh Thời chết rồi, sau này tốt nhất ngươi nên cảnh giác chút, đừng rơi vào tay ta." Triệu Tân Tân cắn răng uy hiếp, hốc mắt đỏ ửng rời đi.
Mấy trưởng lão và đệ tử không vào núi Vô Ưu lần này nhận ra gì đó, lục tục đến đưa từng đệ tử bạn bè rời đi. Thịnh Ý nhìn từng đệ tử được đón đi, xung quanh dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn gió dịu dàng quấn quanh cô.
Khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đã biến mất, cô bỗng phát hiện mình cô độc, người thường đúng giờ đón cô tan học đã không còn.
Thịnh Ý cúi đầu, ngón tay vẽ lung tung trên đất, một giọt nước rơi xuống đất tạo vết nhỏ. Cô không nói lời nào, chỉ im lặng rơi lệ, tim đau đến mức muốn vỡ ra.
Trong mơ màng, cô cũng không biết bệnh tim tái phát hay quá đau đớn nên sinh ra di chứng. Đang im lặng gặm nhấm cơn đau nơi trái tim, một góc áo xuất hiện trước mắt, Thịnh Ý kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh.
"Tiên sĩ..." Cô nức nở nói với hắn: "Ta, ta không nên chê hắn phiền. Không, không nên quát hắn câm miệng. Đến... đến chết hắn cũng xin ta tha thứ."
"Ta không nên, không nên tức giận với hắn chỉ vì một con linh thú, ta còn mắng hắn trước mặt nhiều người như vậy, không phải chỉ là linh thú thôi sao, ta cần gì tức giận..."
Áy náy đè nén hồi lâu bùng nổ, Thịnh Ý nắm góc áo Hề Khanh Trần, khóc không thành tiếng, màu môi nghẹn đến tím tái. Hề Khanh Trần không biết nên an ủi cô đang đau đến tận cùng thế nào, đứng trước mặt cô không biết làm sao, trong đầu cũng trống rỗng.
Hồi lâu sau, hắn quỳ một chân xuống ôm cô vào lòng, độ linh lực cho cô.
Thịnh Ý tựa vào trong ngực hắn khóc rống, tiếng gió truyền tiếng khóc của cô ra xa, các đệ tử tai tinh mắt thính đều nghe thấy, trong lòng cũng xúc động. Mà Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt vừa bừng tỉnh từ ác mộng, nhìn ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ, như cảm nhận được, cũng rơi lệ.
Thịnh Ý nhanh chóng khóc mệt, chỉ dựa vào Hề Khanh Trần nghẹn ngào nức nở. Hề Khanh Trần vỗ lưng cô trấn an, đợi cô bình tĩnh lại, từ từ nói: "Người có luân hồi, người chết nhưng hồn bất diệt, đợi ta khỏi hẳn sẽ đốt đèn chuyển thế cho hắn."
Thịnh Ý vẫn khóc nức nở, không trả lời hắn.
Nhưng Hề Khanh Trần biết nàng sẽ sớm đồng ý. Thịnh cô nương là người cứng cỏi, mạnh mẽ nhất trên đời. Nàng biết tất cả mọi thứ, hiểu tất cả mọi chuyện, luôn có thể hiểu hiện thực nhanh nhất, sẽ không chìm trong tuyệt vọng quá lâu.
So với những thứ hỉ nộ không cầm được, nàng có khuynh hướng duỗi tay về những thứ có thật hơn.
Quả nhiên, Thịnh Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng nhìn hắn: "Muốn... muốn có huynh đệ yêu thương, cha mẹ hòa thuận, phải có quyền thế, địa vị cao. Nơi nào hắn nhìn thấy đều là khuôn mặt tươi cười."
"Được." Hề Khanh Trần đồng ý.
Thịnh Ý bi thương quay đầu lại nhìn hư không, cuối cùng vẫn cố gắng đứng dậy.
Hề Khanh Trần cầm tay cô, tựa như ngọn đèn dẫn đường. Thịnh Ý cúi đầu đi theo hắn, từng bước từng bước về hướng ngược với cửa lớn...
"Thịnh ý."
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, Thịnh Ý bỗng quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ người sau là ai thì mở to mắt.
Dưới ánh trăng, quanh người Thịnh Ý có vầng sáng mạnh mẽ, cả người tắm máu như vừa trở về từ địa ngục, trên cổ tay đẫm máu còn quấn một con hắc long thu nhỏ bằng vòng tay.
Là Vô Thao.
Vậy mà hắn đã thu phục được Vô Thao.
Hề Khanh Trần nhíu mày, một luồng linh lực đánh về phía hắn. Cố Kinh Thời vẫn không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn hai người.
Là người sống, hắn không chết. Hề Khanh Trần hơi ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, Thịnh Ý đã thoát khỏi hắn chạy đến phía Cố Kinh Thời, hắn đưa tay giữ cô theo bản năng nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào đai lưng cô, cô đã rời khỏi mình.
Trong tay trống trơn, Hề Khanh Trần ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng cô, trái tim cũng trở nên trống trải theo.
"Kinh Thời!" Cô vội vã đến trước mặt hắn, vẫn không dám tin: "Ngươi thật sự, thật sự còn sống, ta thấy kẹt cửa lóe sáng, còn tưởng ngươi..."
"Tưởng ta đã chết à?" Cố Kinh Thời nhếch môi, đáy mắt lại không có chút ý cười.
Thịnh Ý đắm chìm trong tâm trạng kích động, cũng không phát hiện ánh mắt hắn không đúng, chỉ chuyên tâm quan sát hắn vài vòng, xác định không bị thương nặng mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, thật sự là ngươi..."
Lời còn chưa dứt, ngực cô bỗng truyền đến cơn đau kịch liệt, cả người lung lay sắp đổ, Hề Khanh Trần muốn đến đỡ cô theo bản năng, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, Cố Kinh Thời đã ôm người vào lòng, lạnh lùng hình hắn.
Mắt Hề Khanh Trần tối sầm, Cố Kinh Thời tặc lưỡi, cúi đầu độ linh lực cho Thịnh Ý.
Thịnh Ý cảm thấy cơn đau trong ngực dần biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Chỉ là vẫn mơ màng như trước, tựa như giác quan bị đóng lại, đứng cũng không vững.
Hề Khanh Trần nhìn hơi thở Thịnh Ý dần dần bình phục, thở phào nhẹ nhõm mới lạnh lùng hỏi Cố Kinh Thời: "Cửa lớn núi Vô Ưu đã đóng lại, ngươi ra như thế nào?"
"Vô Thao có thể phá được, muốn ra cũng không khó." Cố Kinh Thời quơ quơ "vòng tay".
Mắt Hề Khanh Trần tối tăm: "Ngươi không có ngự thằng, sao thu phục được vô thao?"
"Chuyện ngươi không làm được, không có nghĩa ta cũng không làm được." Cố Kinh Thời nhìn sắc mặt Thịnh Ý dần tốt lên, trong mắt hiện lên tia trào phúng: "Sư tổ."
Hề Khanh Trần nắm chặt nắm đấm, không thèm để ý thân phận của mình bị phát hiện. Nếu không hỏi được gì thì không hỏi nữa, hắn đưa tay với Cố Kinh Thời: "Đưa nàng ấy cho ta."
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Cố Kinh Thời hỏi ngược lại.
Hai người mắt đối mắt, chạm vào là nổ ngay.
Cuối cùng Thịnh Ý cũng tỉnh táo lại chút, Hề Khanh Trần lập tức tiến lên một bước: "Đừng quên nàng đồng ý với ta điều gì."
Thịnh Ý ngẩn người, sau khi đứng vững nhìn Cố Kinh Thời, lòng Hề Khanh Trần chùng xuống.
"Tiểu Ý, ta bị thương." Cố Kinh Thời từ từ nói, đáp trả thủ đoạn Hề Khanh Trần dùng lúc ở núi Vô Ưu.
Quả nhiên Thịnh Ý bị thu hút sự chú ý: "Đi thôi, về chữa thương trước."
"Thịnh cô nương!" Giọng Hề Khanh Trần bỗng dồn dập.
Lần đầu tiên Thịnh Ý thấy hắn bộc lộ cảm xúc như vậy, vội vàng trấn an: "Chàng đi với ta đi."
"Ta không đi, nàng đi với ta." Hề Khanh Trần nhìn cô chằm chằm.
Cố Kinh Thời không nói một lời, bỗng phun ra ngụm máu, Thịnh Ý vội vàng đỡ hắn, ngẩng đầu nói với Hề Khanh Trần: "Chàng đi theo ta, chờ hắn băng bó xong ta sẽ theo chàng."
Bây giờ thương thế của Cố Kinh Thời không rõ, cô không yên tâm để hắn một mình, huống hồ chuyện bọn họ vẫn chưa nói rõ, phải nói xong mới rời đi.
Cô đứng dưới ánh trăng, sóng vai với Cố Kinh Thời, bóng bọn họ chồng lên nhau như một người, mà hắn đối diện với bọn họ, gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời. Hề Khanh Trần nhìn mặt Thịnh Ý, lúc nãy nơi đó còn tràn ngập đau thương, từ khi Cố Kinh Thời xuất hiện lại sáng sủa.
Hắn bình tĩnh nhìn mắt cô hồi lâu, hỏi: "Nàng có chắc chắn sẽ đến tìm ta?"
"Đương nhiên." Thịnh Ý bật cười.
Hề Khanh Trần vẫn nhìn cô chằm chằm: "Được, ta cho nàng ba ngày."
Dứt lời hắn xoay người rời đi, Thịnh Ý muốn đuổi theo, nhưng Cố Kinh Thời lung lay sắp đổ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cô chỉ có thể đỡ hắn.
Rối rắm một lúc lâu, cô vẫn đỡ Cố Kinh Thời về chỗ ở.
Đã là đêm khuya, trong phòng không thắp đèn, Thịnh Ý đỡ Cố Kinh Thời đến bên giường, lại vội tìm cái hộp trong tủ, lấy linh dược trong đó ra cho hắn.
"Ngươi uống thuốc trước, sau đó ngồi thiền chữa thương." Thịnh Ý dặn dò.
Cố Kinh Thời cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nắp hộp, không định uống.
Thịnh Ý thấy thế, lấy mứt hoa quả không biết từ đâu ra: "Thuốc đắng dã tật, uống đi."
Vậy mà nàng ta cho rằng mình sợ đắng, Cố Kinh Thời cười, nhưng mắt vẫn nhìn mứt hoa quả.
Lúc lâu sau, hắn cầm mứt hoa quả cho vào miệng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, hắn nhăn mày, cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.
"... Thuốc còn chưa uống, sao lại ăn mứt trước chứ." Thịnh Ý đau đầu.
Cố Kinh Thời ngước mắt nhìn cô, có thể thấy rõ mặt cô trong bóng tối.
"Sao thế?" Thịnh Ý nhận ra hắn vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, trong lòng bỗng hơi bất an.
"Không có gì." Cố Kinh Thời đặt hộp xuống, một tiếng động vang lên, trong phòng sáng sủa.
Thịnh Ý nhắm mắt lại, lúc thích ứng mới mở mắt nhìn hắn. Lúc nãy thấy hắn trở về, trong lòng chỉ kích động chưa nhìn rõ hắn, bây giờ đã an ổn, cô lại nhìn hắn thật kĩ, bỗng cảm thấy hơi xa lạ.
Rõ ràng ngũ quan, đường nét, đều giống như lúc trước, nhưng cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Tựa như cùng khuôn mặt đó, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hơi nặng nề.
Chẳng lẽ là vì thu phục Vô Thao, hào quang nam chính sáng hơn à?
Thịnh Ý nhìn vầng sáng quanh người hắn, đáy mắt thoáng hiện lên tia chần chờ, nhưng mặt như cũ: "Ngươi thu phục Vô Thao thế nào?"
"Thu phục một con súc sinh, có gì khó chứ." Cố Kinh Thời thuận miệng nói.
Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Thịnh Ý ngẩn người, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng: "Mau ngồi thiền đi, vết thương của ngươi vẫn chảy máu."
Cố Kinh Thời nhìn cô, nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền.
Ngày thường hắn ngồi thiền một lần cũng phải mất ba canh giờ, Thịnh Ý ở cạnh một lát, thấy hơi thở hắn vững vàng, vết thương trên người cũng dần dần khép lại, nhịn không được trộm chọc hắn một cái.
Ấm, da thịt cũng đàn hồi, người này là người sống chứ không phải ảo ảnh hay linh hồn gì đó.
Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận hắn không sao, rót một tách trà đặt trong tầm tay hắn, lại nhét cái gối sau lưng để hắn thoải mái hơn chút. Sau khi làm xong mọi chuyện, cô không chờ nổi nữa, đi ra ngoài. Nhưng chỉ một chân ra khỏi cửa phòng, người phía sau đã mở mắt.
"Gấp gáp vậy à?" Giọng hắn không biết vui buồn.
Thịnh Ý kinh ngạc quay đầu lại: "Ngươi tỉnh nhanh thế à?"
"Hắn cho nàng thời gian ba ngày, nàng chờ không nổi ba ngày đã muốn bỏ rơi ta?" Cố Kinh Thời ngước mắt, khí thế quanh thân ép người.
Thịnh Ý đối diện với ánh mắt của hắn, lùi về sau một bước theo bản năng, sau khi lấy lại tinh thần, cô chần chừ nói: "Không định bỏ rơi ngươi, ta chỉ muốn nhân lúc ngươi ngồi thiền đi xem chàng ấy."
Hề Khanh Trần cũng bị thương, thương thế chưa chắc nhẹ hơn hắn, cô thật sự rất lo.
"Chỉ là nhìn xem?" Cố Kinh Thời trào phúng, hỏi ngược lại.
Thịnh Ý nghe ra ý trong lời nói hắn, im lặng một lúc, kéo ghế ngồi trước mặt hắn: "Chuyện của ta với chàng ấy, hẳn ngươi đoán được nhỉ?"
Cố Kinh Thời nheo mắt lại, tựa như muốn nghe cô định nói như thế nào.
Thịnh Ý thở dài: "Như ngươi nghĩ, ta thật sự rất thích chàng nên không muốn thành hôn với ngươi. Sau này ta với ngươi vẫn là người nhà như trước, dù tình cảm của ta với chàng tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
Cô biết Cố Kinh Thời giống như một đứa trẻ thiếu tình yêu, thỉnh thoảng ghen tuông cũng không phải vì tình cảm nam nữ, vậy nên cố ý nhấn mạnh: "Dù thế nào ta vẫn là điểm tựa của ngươi, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi."
Cố Kinh Thời nghe cô hứa hẹn, lại không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Thịnh Ý nghĩ hắn sẽ ầm ĩ phản đối, nhưng không ngờ lại phản ứng như vậy, bỗng cảm thấy hối hận vì mình nông nổi quá. Mặc dù không biết trong mấy canh giờ bị nhốt trong núi Vô Ưu kia hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn thể xác và tinh thần đã chịu đau đớn rất nhiều. Lúc này cô lại nói với hắn chuyện này đúng là không khôn ngoan.
"Kinh Thời..."
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Cố Kinh Thời ngắt lời cô, vẻ mặt không rõ.
Thịnh Ý im lặng trong khoảnh khắc: "Ta đã quyết định rồi."
Ngụ ý chuyện này không cần phải thương lượng.
Cố Kinh Thời nở nụ cười, khóe mắt cong lên như thường lệ, đáy mắt lại đầy tử khí: "Nếu vậy ta sẽ không ngăn nàng nữa."
"Kinh Thời?" Thịnh Ý không hiểu ý của hắn, lông mày dần nhíu lại.
"Đi đi." Ý cười của Cố Kinh Thời biến mất, im lặng nhìn cô.
Thịnh Ý nhìn thẳng hắn hồi lâu, trong lòng ngày càng cảm thấy kì lạ, im lặng một lúc vẫn đứng dậy: "Ngươi nghỉ một lúc, ta đi chút sẽ về."
Hơn một năm nay, mặc dù lấy thân phận vị hôn phu nhưng giữa đôi bên chỉ có tình cảm gia đình, cô và Hề Khanh Trần dây dưa không rõ ràng, hắn bên kia cũng không nhàn rỗi. Chuyện tình cảm chưa nói ai có lỗi với ai, vậy nên dù bây giờ hắn tức giận cũng không ngăn cô muốn đi Chủ Phong.
Hề Khanh Trần người kia nhìn thì thông suốt, nhưng lại để tâm chuyện vụn vặt hơn bất kì ai. Chàng nói chờ cô ba ngày, ba ngày này nhất định không làm gì cả, chỉ là yên lặng chờ đợi. Cô chỉ cần nghĩ rằng đến cảnh chàng một mình chờ nơi Chủ Phong, mỗi giây đều cảm thấy khó chịu.
Thịnh Ý chạy ra khỏi chỗ ở, chạy trên con đường từ Càn Phong đến Chủ Phong. Gió nhẹ nhàng trợ lực phía sau, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.
Thật ra từ lúc nói ra chân tướng, cô và Hề Khanh Trần có lẽ không trở về như trước kia. Mặc dù cô có thể nhẫn tâm buông bỏ cuộc sống đằng đẵng sau này, hiềm khích giữa hai người cũng chưa chắc có thể bù đắp. Thay vì đặt cược vào tương lai của mình với hắn, tốt hơn là kiên định đi theo Cố Kinh Thời, tạo một cuộc sống tự do.
Nhưng...
Đáy mắt Thịnh Ý hiện lên ý cười.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi muốn đi, hơi thở cô cũng trở nên vui sướng.
Ý cười nơi khóe mắt càng đậm hơn, mỗi một bước đều nhẹ nhàng như muốn bay lên. Nhưng trong khoảnh khắc bước một chân ra khỏi Càn Phong, trái tim bỗng đau như bị xé toạc. Cô không thể phản ứng kịp, lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Nghẹt thở... Khiến người ta hít thở không thông...
Tầm nhìn cũng mờ dần, lỗ tay như bị đánh trống.
Thịnh Ý hoảng hốt nhìn Chủ Phong chỉ cách đó một bước xa, môi cô mấp máy, không thể nói được chữ nào. Khi sắp rơi vào bóng tối, Cố Kinh Thời đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Máu trên người hắn đã phai hết, sắc mặt rất tốt, hoàn toàn không thấy dáng vẻ bị thương. Thịnh Ý suy yếu nhìn hắn ngồi xổm trước mặt mình, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt thương xót.
"Bệnh tim đau lắm phải không?" hắn hỏi.
Thịnh Ý gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, một chữ cũng không nói nên lời.
Cố Kinh Thời nhìn cô hồi lâu, mãi đến khi cô sắp không chịu nổi mới rót cho cô chút linh lực, trong nháy mắt đau đớn biến mất. Vì cơ thể thay đổi quá nhanh nên Thịnh Ý khó lòng chịu nổi, nửa ngày mới ổn định lại.
"Sau này ngoan một chút, sẽ không đau nữa." Cố Kinh Thời nhỏ giọng trấn an.
Thịnh Ý giãy dụa lùi về sau hai bước, lòng bàn tay bị đá đâm thủng không nhận ra, khàn giọng nói: "Ngươi là ai..."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sẽ nhanh đến cốt truyện mọi người mong chờ, thật đấy!
Không ngờ mọi người để ý chuyện nữ chính đau lòng vì Tiểu Cố như vậy, tôi phải bò lên giải thích chút. Tiểu Cố là đồng đội của cô ấy, cũng là ân nhân vì cứu cô ấy mà hi sinh bản thân. Vậy không đáng để nữ chính đau lòng vì hắn sao? Nữ chính là người đó! Là người sống! Có người bình thường nào không đau lòng vì bạn mình chết chứ? Còn về thái độ của nữ chính, cũng rất bình thường mà. Trước khi chưa xác định vết thương của Tiểu Cố thì lo cho cậu ta, lúc biết cậu ta không sao thì lập tức đi tìm nam chính... Đây không phải bình thường sao! Chuyện sau sẽ không giải thích, sẽ nhắc đến trong truyện. Mọi người đọc truyện vui vẻ, nữ chính không mất não đâu.