Nếu Đây Là Tình Yêu

Chương 11: Nếu như là tình yêu




Nếu như đây là tình yêu, thì nó vốn dĩ đã không công bằng. Nếu như em có thể chúc phúc cho anh, thì đó không phải là em vô tâm, mà là em đang chứng minh, em yêu anh …
— Trương Tịnh Dĩnh —-
Trong tiệc cưới buổi tối, Thẩm Ninh Hạ, Đỗ Duy An và bố mẹ Đỗ Duy An đóng vai chủ nhà. Thẩm Ninh Hạ tinh tường nhận ra được ánh mắt “Nhiệt tình như lửa” của mọi người với mình, thậm chí cô và Đỗ Duy An còn chiếm vị trí vai chính của cô dâu chú rể.
Theo lý thuyết, ngày hôm nay Đỗ Duy Toàn là chú rể, nhưng không hiểu do hôm nay Đỗ Duy An cao hứng hay là vì chuyện gì khác, mà ai đến mời rượu cũng không cự tuyệt, cuối cùng tàn tiệc, người uống say như chết lại chính là anh.
May là có xe của nhà hàng đưa hai người về. Đỗ Duy An để mặc cô đỡ mình từ nhà hàng lên xe, lên xe, anh liền khẽ đẩy tay cô ra, dựa vào ghế ngồi. Thẩm Ninh Hạ yên lặng không lên tiếng. Vừa nâng tầm mắt là cô có thể thấy được sắc mặt ửng hồng của anh. Anh nhíu chặt mày, có lẽ rất khó chịu.
Về đến nhà, Đỗ Duy An liền lảo đảo chạy vào toilet, nôn thốc nôn tháo. Thẩm Ninh Hạ gõ cửa đi vào, muốn dìu anh về phòng. Thế nhưng vừa chạm vào cánh tay anh, anh liền tránh, không muốn cô đụng vào.
Không thể làm gì khác, Thẩm Ninh Hạ đành lấy khăn mặt giặt nước ấm vắt khô rồi đưa cho anh. Nhưng Đỗ Duy An rất kỳ lạ chỉ nhìn cô chằm chằm mà không có nhận lấy.
Trên ngực áo anh có một ít dịch nôn dính vào, Thẩm Ninh Hạ cúi người xuống lau giúp anh. Nhưng mới lau vài cái, Đỗ Duy An không biết bị làm sao, lại đẩy cô ra, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.
Đỗ Duy An chán ghét đụng chạm với cô, tránh cô như tránh tà. Đây là dùng sự yên lặng để từ chối. Thẩm Ninh Hạ hiểu được.
Đỗ Duy An vào phòng ngủ của mình, ầm một cái đóng cửa lại, không có đi ra nữa. Thẩm Ninh Hạ đứng ngoài cửa hồi lâu, do dự mãi là có nên đi vào hay không. Cuối cùng cô vẫn không yên lòng, đẩy cửa đi vào.
Đây chính là phòng ngủ của hai người trước đây, từ khi kết hôn xong, cô chưa từng bước vào. Ngày bình thường, quần áo cùng ga gối cần giặt Đỗ Duy An đều ném vào phòng giặt đồ. Còn cô sau khi giặt sạch phơi khô gấp ngay ngắn để trên giá gỗ trong phòng thay đồ. Còn việc dọn dẹp quét tước, định kỳ đã có dì giúp việc.
Trong phòng ngủ vẫn bày biện như cũ, không có thay đổi chút nào. Nghĩ đến cũng lạ. Đỗ Duy An bận rộn đến vậy, hai ba ngày lại bay nơi này nơi kia đi công tác, thế nhưng vẫn có thời gian quan tâm đến mấy thứ này.
Đỗ Duy An không có nằm xuống. Anh chỉ ngồi dựa vào đầu giường, chợp mắt ngủ. Xem ra anh say thật, ngay cả giày cũng không có cởi ra.
Thẩm Ninh Hạ ngồi xổm xuống, rón rén cởi giầy, cởi tất cho anh. Trên chân Đỗ Duy An có rất nhiều vết sẹo, to có nhỏ có, sâu có nông có. Trong đó có một cái dài hơn 1 đốt ngón tay, tựa như con rết nằm trên chân anh.
Thẩm Ninh Hạ nhìn một hồi lâu, liền giơ tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo trên chân anh.
Cô còn nhớ rõ. Vết thương này là bị sau khi cô nằm viện vì rắn cắn, anh vì muốn cô ăn nhiều hơn, đã lên núi hái nấm mà bị thương. Tuy rằng thời gian đã lâu, nhưng dấu vết vẫn như cũ. Đầu ngón tay Thẩm Ninh Hạ từng chút từng chút vuốt ve vết sẹo đó.
Những lời Đỗ Phương Hoa đã từng nói đột nhiên ùa lên trong đầu: Cô chưa từng phải giặt quần áo giữa mùa đông khắc nghiệt ở khe núi, đông lạnh đến hai tay nút ra, da nứt máu chảy … Cô chưa từng phải lên núi hái lá thuốc mà bước hụt ngã xuống dốc suýt chết …. Cô chưa từng phải vì hái trà mà móng tay gãy nát không có, đầu ngón tay nứt ra khẽ chạm là đau đến rơi lệ …. Cô chưa từng có cảm giác trường học kêu nộp học phí, cả lớp chỉ có một mình cô khất hết lần này đến lần khác, trở về nhà, thấy nhà nghèo rớt mồng tơi cũng không dám mở miệng …”
Màn đêm tĩnh mịch, những lời này tựa như mũi tên vèo vèo xuyên qua trời cao đâm vào trái tim Thẩm Ninh Hạ.
Tất cả những chuyện đó, cô chưa từng phải trải qua.
Đỗ Duy An trước mắt này, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, Đỗ Duy An luôn luôn yên lặng gánh chịu tất cả, không khỏi khiến cô đau lòng.
Có lẽ là vì đêm khuya yên tĩnh, cũng có lẽ là bởi vì Đỗ Duy An đã uống say, Thẩm Ninh Hạ không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên dâng lên ý niệm muốn hôn Đỗ Duy An, kích động như thuỷ triều. Thẩm Ninh Hạ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vết sẹo kia.
Nếu như có thể, cô rất muốn xoá nhoà mọi vết thương của Đỗ Duy An.
Cũng không biết qua bao lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu. Bỗng nhiên cô giật mình. Chẳng biết từ lúc nào Đỗ Duy An đã mở mắt ra. Ánh mắt anh mang theo men say, im lặng nhìn Thẩm Ninh Hạ.
Thẩm Ninh Hạ cảm thấy bản thân như bị rình coi, mặt nóng ran lên có thể rán được trứng. Nhất thời, cô không dám nhìn đâu cả, chỉ muốn nhanh chạy ra ngoài: “Ây … anh tỉnh rồi à? … Em đi rót nước cho anh …”
Nhưng cô mới bước được hai bước, tay đã bị Đỗ Duy An bắt được. Giọng nói bởi vì say rượu mà khan khàn mê người vang lên bên tai cô: “Tại sao?”
Hơi thở của anh nóng bỏng, mang theo mùi rượu, nặng nhẹ phun trên cổ Thẩm Ninh Hạ, ngưa ngứa. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật đến vậy từ khi gặp lại.
Thẩm Ninh Hạ không dám động. Cô có cảm giác Đỗ Duy An đang tiến lại gần, hơi thở của anh gần bên tai, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống ….
Ngày hôm sau Thẩm Ninh Hạ tỉnh lại từ rất sớm, vừa mở mắt, khuôn mặt ngủ say của Đỗ Duy An đã hiện ngay ra. Cô giơ ngón trỏ, từng chút vuốt ve lông mày của anh.
Đây là lông mày của Đỗ Duy An.
Da thịt dưới đầu ngón tay âm ấm. Ánh mặt trời từ khe rèm cửa chiếu vào. Nhất thời Thẩm Ninh Hạ cảm thấy vô cùng ấm áp, không gì sánh được.
Cứ như vậy không biết bao lâu, cô mới rón rén dậy, làm điểm tâm.
Làm món gì mới được đây? Thẩm Ninh Hạ suy nghĩ mãi, chuẩn bị làm mì sợi. Mỗi thứ bảy về nhà bố mẹ anh, Đỗ Duy An đều thích món mì sợi mẹ anh làm.
Mới đun nước sôi lên, Đỗ Duy An đã tắm giặt xong đi ra. Anh từ xa đứng, từ tốn nói một câu: “Tôi không ăn sáng.”
Thẩm Ninh Hạ ngơ ngác nhìn bóng anh đi mất.
Sau khi thân mật dịu dàng tối hôm qua, hôm nay thức dậy Đỗ Duy An lại vẫn lạnh lùng như trước, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thẩm Ninh Hạ chợt thấy mệt mỏi, tựa như thuỷ triều nhấn chìm tất cả.
Đỗ Duy An bây giờ, cô thực sự không biết phải ở chung thế nào.
Trên thực tế, khi ở công ty, Đỗ Duy An đã thực sự hoang mang. Chính anh còn hận bản thân mình, tại sao cho tới bây giờ vẫn không hề có sức chống cự với Thẩm Ninh Hạ như trước đây.
Anh nhớ kỹ thuở thiếu thời, cô mỉm cười gọi anh: “Anh Duy An.”
Anh nhớ hình ảnh cô bên đống phế tích trận động đất, anh nhớ cái ôm khi đó của cô, nhớ nước mắt nóng bỏng khi đó.
Anh cũng nhớ kỹ cô nói “Tôi không đồng ý” quyết liệt cỡ nào, anh nhớ cô nói tất cả chỉ là trả thù.
Ngày kia, khi điện thoại anh hiển thị số của cô, cả người anh liền như bị điện giật, cả thế giới lúc đó ngừng chuyển động. Tầm mắt anh đọng trên màn hình điện thoại, tựa như pho tượng.
Cô vĩnh vĩnh viễn sẽ không biết, ngày đó, căn bản anh chẳng làm được việc gì lên hồn, vô số lần nhìn đồng hồ, chờ đến khi hẹn cô.
Cuối cùng anh cũng gặp được cô, mới liếc mắt nhìn đã thấy cô gầy đi rất nhiều. Một bộ quần áo mặc trên người, rộng thùng thình, cả người như tờ giấy, tựa như bất kỳ lúc nào gió thổi là có thể bay mất. Thế nhưng đợi nhiều hơn một giây, anh lại bị thương nhiều hơn, cho nên anh bắt mình phải rời đi.
Lại một lần nữa gặp lại, quá bất ngờ. Dưới trời mưa to, cô lạnh run đứng dưới lầu nhà anh, quần áo ướt hết, tựa như chú mèo lạc đường trong cơn mưa.
Anh nhớ cô nói “Xin lỗi.” Câu đó như là viên đạn lạc, nháy mắt bắn trúng tim anh.
Còn nhớ cô ôm anh từ phía sau, dịu dàng mềm mại. Còn nhớ khi cô hỏi anh có đồng ý kết hôn cùng cô không, trong lòng anh mừng như điên.
Anh dối lòng nói bất kỳ lúc nào mình cũng có thể đổi ý, nhưng sự thực là anh sợ cô lần nữa đổi ý.
Còn nhớ khi đi làm về không thấy cô ở nhà, cả nhà trống rỗng, anh cho rằng cô lại đã rời đi.
Cảm giác mất đi mà tìm lại được, tựa như con kiến, ngày đêm gặm nhấm trái tim anh.
Không ai biết, anh sợ đến vậy, sợ lại lần nữa mất đi.
Thẩm Ninh Hạ ôm đầu gối vùi mình ở sô pha, tận tới giữa trưa, cô nhận được điện thoại của con mèo Tô Gia Ny: “Ninh Hạ, tớ muốn ăn đồ cay. Cậu đến nhà hàng Thái Lan mua lẩu cay nhé.” Chẳng mấy khi bà bầu nôn nghén Tô Gia Ny muốn ăn, cô lập tức liền đồng ý: “Được để tớ đi mua.”
Thế là, Thẩm Ninh Hạ công đức chạy đi mua mấy món ăn cho Tô Gia Ny. Bởi vì cô nàng đang mang thai, cho nên kỳ nghỉ trăng mật bị người lớn trong nhà cấm tiệt.
Nhà tân hôn của Tô Gia Ny ở phía Tây thành phố, cùng chỗ ở hiện tại của Thẩm Ninh Hạ chỉ cách 10 phút đi bộ.
Đỗ Duy Toàn đi làm, trong phòng trống rỗng chỉ có Tô Gia Ny và cô.
Mèo thèm ăn ăn được hơn nửa bỗng cắn đũa, nhìn cô kỳ lạ: “Ninh Hạ, cậu và Đỗ Duy An thực sự hợp lại à?” Thẩm Ninh Hạ gật đầu.
Thẩm Ninh Hạ khẽ nói: “Gia Ny, không phải cậu đã hỏi rồi sao?” Cuối cùng cô cũng đem mọi chuyện về bố mẹ nói hết cho Gia Ny. Nhưng cô vẫn giấu chuyện gặp được Đỗ Phương Hoa trước ngày thành hôn liên quan đến cái chết của bà ngoại và giao dịch với Đỗ Duy Toàn.
Tô Gia Ny ngạc nhiên đến rớt cằm. Bởi vì ngay cả Thẩm Ninh Hạ cũng thấy chuyện này rối reng, máu chó như phim truyền hình vậy.
Tô Gia Ny im lặng hồi lâu, sau đó đau lòng kéo tay Thẩm Ninh Hạ đặt lên bụng mới hơi nhô lên của mình khẽ nói: “Ninh Hạ, sau này có tớ và con gái nuôi cùng cậu. Bọn tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu.”
Kỳ thực khi đem mọi chuyện trong lòng nói hết ra, Thẩm Ninh Hạ cảm giác nhẹ nhõm không ít. Cô nghe Tô Gia Ny nói vậy, viền mắt vô thức ươn ướt: “Sao cậu biết là con gái mà không phải con trai?”
Tô Gia Ny cười: “Bởi vì tớ muốn là con gái. Con gái thật là tốt biết bao, là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ. Sau này con bé chính là áo bông nhỏ của chúng ta.”
Tối hôm đó Đỗ Duy An về nhà rất đúng giờ. Thẩm Ninh Hạ đang bận rộn trong nhà bếp, từ xa nghe được tiếng anh vào nhà.
Hôm nay cô nấu canh xương cà rốt, Đỗ Duy An có vẻ thích uống tận ba bát.
Ăn xong cơm, theo lẽ thường cô đi dọn dẹp nhà bếp, mà Đỗ Duy An vào thư phòng.
Thời gian về nhà của Đỗ Duy An dần dần cố định. Tựa như là có hẹn trước, hàng ngày sau khi Thẩm Ninh Hạ làm bữa sáng xong anh sẽ đi làm, tối sẽ trở về trước khi cô nấu xong món cuối cùng. Chẳng qua, hai người không còn chuyện gì khác cùng nhau …
Hai người cùng một nhà, có khi cả tuần không nói với nhau một câu.
Chiều hôm đó, Thẩm Ninh Hạ đang ở công ty thì nhận được điện thoại của Đỗ Duy An. Anh chỉ nói: “Có một người bạn đến Thất Đảo, buổi tối tôi mở tiệc chiêu đãi cậu ấy, em đi cùng tôi đi.” Thẩm Ninh Hạ nói “Được.”
Đỗ Duy An: “Bảy giờ tôi tới đón em.” Thẩm Ninh Hạ lại nói “Được.” Rồi sau đó Đỗ Duy An liền cúp điện thoại.
Hai vợ chồng mới kết hôn mấy tháng mà có thể lạnh nhạt đến vậy, chắc là cả Thất Đảo chỉ có cô và anh mà thôi. Cứ theo đà này, sớm muộn gì cũng phải đi cục dân chính một lần nữa.
Thẩm Ninh Hạ day thái dương muốn căng lên, lần nữa vùi đầu làm việc.
Người bạn đó là Tưởng Chính Nam ở Lạc Hải. Điều khiến Thẩm Ninh Hạ hoảng sợ là Tưởng Chính Nam ngồi xe lăn đến, trên mặt anh có mấy vết sẹo dữ tợn sau khi bị tai nạn.
Tưởng Chính Nam thấy Thẩm Ninh Hạ liền khách sáo nói: “Chị dâu, đã lâu không gặp.” Tựa như anh ta không để ý đến bề ngoài của bản thân, vẫn cười nhàn nhạt, tự tin khí thế như trước. Thẩm Ninh Hạ cũng cười khẽ: “Tưởng tiên sinh, đã lâu không gặp, chào mừng anh tới Thất Đảo.”
Nhìn kỹ, Tưởng Chính Nam đã lâu không gặp tựa như có mị lực kỳ lạ, dù cho trên mặt có sẹo, dù cho ngồi xe lăn, nhưng mỗi cử chỉ đều khí vũ hiên ngang, phong độ ngời ngời.
Gần xong tiệc, nhân viên phục vụ mang đồ điểm tâm ngọt lên. Thẩm Ninh Hạ ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tưởng Chính Nam, dường như là gặp ma vậy, nét mặt vốn tươi cười giờ đây cương cứng lại. Nhưng chỉ qua mấy giây, khoé miệng anh ta liền cong lên, cầm ly rượu trước mặt: “Cảm ơn thịnh tình của Đỗ huynh và chị dâu ngày hôm nay. Tôi xin kính một ly.”
Thẩm Ninh Hạ mơ hồ nhận thấy Tưởng Chính Nam không vui vẻ gì, vô cùng không vui. Tuy rằng che giấu rất khá, nhưng mấy giây sợ sệt kia, lộ ra sự cô đơn, đó tuyệt đối là tình cảm chân thật của anh.
Bữa cơm tối này, có thể coi là chủ khách đều vui vẻ. Chỉ là, từ đầu tới đuôi, cũng không có ai nhắc tới cô gái mỉm cười duyên dáng tên – Hứa Liên Trăn kia. Dường như cô chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Sau đó Đỗ Duy An lại giải thích cho cô: “Trước khi Tưởng Chính Nam tới, trợ lý Hạ Quân của cậu ta có dặn ở trước mặt Tưởng Chính Nam không được nhắc đến cái tên Hứa Liên Trăn.”
“Tại sao?” “Nghe nói vụ tai nạn của Tưởng Chính Nam là vì cô ấy mà ra.” “Vậy sau đó thế nào?”
Đỗ Duy An dừng lại chốc lát, lạnh nhạt đáp: “Không có sau đó.”
Tưởng Chính Nam xuất chúng như vậy, cư nhiên cũng có thứ không có được. Xem ra trên đời này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Trong lúc bất chợt, Thẩm Ninh Hạ chợt nhớ tới câu nói mà đã nghe đi nghe lại nhiều lần: “Trên con đường cuộc đời của chúng ta, nhất định sẽ thương tổn ít nhất một người, cũng sẽ bị một vài người làm tổn thương.”
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, bụng Tô Gia Ny càng lúc càng lớn, tốc độ nhanh như bơm khí vậy.
Hôm nay Tô Gia Ny đến làm hăng hái, muốn ăn gỏi cá hồi. Phụ nữ có thai kiêng kỵ sống nguội. Thẩm Ninh Hạ không chịu đáp ứng. Thế nhưng sau đó không thể chịu được những câu ca than của cô nàng: “Ninh Hạ, Ninh Hạ tốt của tớ, Thẩm Ninh Hạ tốt nhất trên đời này, tớ hứa chỉ ăn vài miếng, tớ thề. Thề luôn.”
Tô Gia Ny đỡ thắt lưng được người phục vụ dẫn đến bàn đã đặt, bỗng nhiên cả người cô cứng lại. Thẩm Ninh Hạ phụ trách xách túi nhìn theo tầm mắt run rẩy của cô nàng, nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc, anh ta đang đứng dậy rời đi, cúi người hôn lên mặt bạn gái.
Người đàn ông này là Đỗ Duy Toàn. Cho dù ai cũng có thể nhìn ra được, Đỗ Duy Toàn và cô gái kia có quan hệ không đơn giản gì.
Sắc mặt Tô Gia Ny trắng bệch như bị đông lạnh … Thẩm Ninh Hạ cất bước tiến lên, muốn túm Đỗ Duy Toàn lại … nhưng cô mới cất bước, tay áo đã bị Tô Gia Ny kéo lại: “Ninh Hạ, đừng …”
Giọng Tô Gia Ny yếu ớt, mơ hồ mang theo cầu xin, “Ninh Hạ đừng đi, chúng mình đi thôi … đi nào.”
Bữa cơm kia tự nhiên là không ăn được. Thẩm Ninh Hạ gọi cá hồi, Tô Gia Ny hầu như không hề động.
Cô nàng nhìn chằm chằm cá hồi, vuốt ve bụng, đột nhiên gục xuống bàn khóc ô ô.
Thẩm Ninh Hạ xoa tóc cô nàng, trấn an nói: “Có thể mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.” Tô Gia Ny rơi lệ, nửa ngày mới nói: “Ninh Hạ, tớ không muốn về nhà, nhân tiện anh cả đi công tác, đêm nay tớ ngủ nhà cậu có được không?”
Dọc đường về nhà Tô Gia Ny an tĩnh như con rối, Thẩm Ninh Hạ nhiều lần quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Tô Gia Ny, kinh ngạc không biết nói gì.
Sau khi vào nhà Tô Gia Ny liền vào toilet, rất lâu sau đó đều không có đi ra. Đối diện với cảnh này, Thẩm Ninh Hạ cũng không biết phải an ủi thế nào.
Hai mắt Gia Ny sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất lâu.
Đến hơn mười một giờ, Đỗ Duy Toàn gọi điện thoại cho cô: “Gia Ny có ở chỗ cô không?” Thẩm Ninh Hạ lạnh lùng đáp “Có!”
“Tôi tới đón cô ấy.” Thẩm Ninh Hạ đang muốn từ chối, Đỗ Duy Toàn đã cúp máy.
Tô Gia Ny nhìn Thẩm Ninh Hạ lắc đầu mệt mỏi: “Ninh Hạ, hôm nay tớ không muốn nhìn thấy anh ta.” Cô nàng lệ nóng nói “Tớ sợ đối mặt anh ta sẽ không giả bộ được.”
Thẩm Ninh Hạ vỗ lưng cô, “Được, vậy tớ sẽ đuổi anh ta đi. Cậu ngủ trước đi.”
Chỉ chốc lát, Đỗ Duy Toàn liền chạy tới: “Gia Ny đâu?” Thẩm Ninh Hạ thản nhiên nói: “Gia Ny nói đêm nay ngủ cùng tôi, không trở về.” Đỗ Duy Toàn đối với cô trước giờ chưa từng nể nang: “Tại sao ngủ với cô? Cô ấy là vợ tôi.”
Thẩm Ninh Hạ nhịn mãi, đến giờ thì không thể nhịn được nữa: “Đỗ Duy Toàn, thì ra anh còn biết Gia Ny là vợ anh cơ đấy. Được rồi, buổi trưa ở nhà hàng Nhật anh giải thích thế nào?”
Đỗ Duy Toàn sững sờ, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh: “Cô ấy nhìn thấy?” Thẩm Ninh Hạ sẵng giọng: “Đứa bé trong bụng cậu ấy cũng nhìn thấy.”
Thẩm Ninh Hạ kéo cửa ra, thấp giọng nói: “Đi ra, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”
Lần này, Đỗ Duy Toàn cư nhiên rất nghe lời, im lặng không lên tiếng theo cô đi ra, nhắm mắt theo đuôi cô tới cạnh cửa gần thang máy.
Ở chỗ này Gia Ny là tuyệt đối không nghe được gì. Cho nên Thẩm Ninh Hạ không muốn áp chế cơn giận, quát hỏi: “Đỗ Duy Toàn, anh đã hứa với tôi thế nào?” Đỗ Duy Toàn nghiêng mặt, không đáp lời.
Thẩm Ninh Hạ: “Tôi nói lại cho anh biết. Anh hứa với tôi sẽ tốt với Gia Ny. Nếu như nói 10 năm, 8 năm anh chán Gia Ny tôi còn ít nhiều có thể hiểu được, cũng sẽ không trách anh nặng nề gì … thế nhưng, anh và Gia Ny mới kết hôn có nửa năm, trong bụng Gia Ny vẫn còn mang thai con của anh …”
“Hiện tại Gia Ny không chỉ có biết chuyện này, mà còn chính mắt nhìn anh phong lưu … Anh nghĩ thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới phải làm gì. Cứ vậy đi.” Đỗ Duy Toàn phất tay, tựa như rất thoải mái.
Thẩm Ninh Hạ nhăn mặt: “Đỗ Duy Toàn, anh dự định nói không giữ lời, dự định qua cầu rút ván, không giữ lời hứa đúng hay không? Đã như vậy…”
Đỗ Duy Toàn cười lạnh, trách móc nói: “Đã như vậy, cô cũng dự định ly hôn với anh tôi, đúng hay không?” Thẩm Ninh Hạ ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời lại không biết trả lời anh ta làm sao. Kỳ thực căn bản cô chưa từng nghĩ đến chiều hướng này, chẳng qua cô muốn Đỗ Duy Toàn nhận lỗi với Tô Gia Ny, thuận tiện cảnh tỉnh anh ta, để sau này không được tái phạm.
“Tùy cô đi. Chuyện của cô và anh tôi tôi đã nói sẽ không nhúng tay. Chẳng qua là cô cố gắng thông minh cho chút, đừng để anh tôi biết cô vì Tô Gia Ny mới kết hôn với anh ấy, cầu anh ấy tha thứ. Chuyện tôi và Gia Ny, tôi sẽ tự giải quyết, cô chớ có nhiều chuyện.” Dứt lời, Dứt lời, Đỗ Duy Toàn xoay người, kéo cửa cầu thang đang đóng hờ, cũng đồng thời nhìn thấy người đang đứng cạnh cửa. Anh ta sợ run, thất thanh nói: “Anh …”
Thẩm Ninh Hạ giật mình ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt âm u của Đỗ Duy An. Anh đang nhìn cô, ánh mắt không chút độ ấm. Trên mặt anh cũng hiện lên vẻ thống khổ.
Thẩm Ninh Hạ hoảng sợ nhận ra: Những điều cô và Đỗ Duy Toàn mới nói vừa rồi. Anh đã nghe được tất cả, anh đã biết toàn bộ chân tướng.
Thẩm Ninh Hạ trơ mắt nhìn Đỗ Duy An rời đi, không cất miệng nói được nửa lời.
Cô không biết phải đối mặt với Đỗ Duy An thế nào. Bởi vì anh nghe được, đã biết toàn bộ sự thật. Mà điều duy nhất anh không biết đó là cô ở cùng anh vốn là cam tâm tình nguyện.
Chỉ là cô không thể nói cho anh biết.
Mỗi đêm Thẩm Ninh Hạ đều ở phòng khách chờ Đỗ Duy An, thế nhưng mấy ngày anh đều không về nhà.
Dần dần, Thẩm Ninh Hạ ý thức được: Có thể, Đỗ Duy An vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa!
Ngày hôm đó, khi đi làm, cuối cùng không chịu được, cô thiếu chút nữa thé xỉu ở văn phòng. Bởi vì thân thể không khỏe, cô liền xin nghỉ về nhà. Ở cửa nhà mình, vừa muốn bấm mật mã vào, cửa lại từ bên trong mở ra. Khuôn mặt Đỗ Duy An xuất hiện trước mặt cô.
Có lẽ anh cũng không ngờ tới sẽ thấy cô, cho nên mặt ngẩn ra.
Ánh mắt Thẩm Ninh Hạ dừng trên túi hành lý của anh. Cô nhận ra Đỗ Duy An là đến thu dọn hành lý.
Lần kia, khi cô hối hôn, anh cũng không có chủ động thu dọn đồ đạc.
Lúc này đây, anh tự tay viết lên dấu chấm tròn, ý nghĩa hai người thực sự kết thúc.
Môi Thẩm Ninh Hạ run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Đỗ Duy An đứng bình tĩnh, nói với cô: “Tôi biết, vì lỗi của của dì nhỏ, cho nên trên người tôi vẫn mang nguyên tội. Loại tội này, tôi nghĩ là đời này tôi không cách nào rửa sạch được.”
“Em yên tâm, tôi đã dạy dỗ Duy Toàn. Nó hứa với tôi sẽ đối tốt với Gia Ny.”
“Luật sư của tôi mấy ngày nữa sẽ liên hệ với em.”
“Còn có, tôi sẽ ở lại Phương thị, cho đến khi em tìm được người quản lí mới thích hợp mới đi.”
Mỗi chữ anh nói đều rất bình tĩnh, tâm tình không có một chút rung động. Rất hiển nhiên, những thứ này đều là kết quả anh đã suy nghĩ rất kỹ. Cô có thể cảm giác được anh đã dồn tất cả tâm tư mà nghĩ.
Nói xong, Đỗ Duy An không chút do dự lướt qua người cô. Thẩm Ninh Hạ nhìn anh bước vào thang máy, thang máy đóng cửa lại, Đỗ Duy An hoàn toàn biến mất.
Mỗi bước anh đi, đều không chút do dự nào.
Lòng Thẩm Ninh Hạ như tro tàn … Đỗ Duy An sẽ không trở về nữa. Vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa!
Cô ngồi vật xuống ghế sô pha, vùi đầu vào đầu gối.
Cũng không biết TV mở lên từ lúc nào, đột nhiên bên tai nói liên miên. Thẩm Ninh Hạ không biết mình đã ngồi đó bao lâu, khi hoàn hồn ngẩng đầu, thấy được hình ảnh trên TV, hình ảnh một con rắn đang bò …
Cô chợt nhớ tới khi còn bé, cô bị rắn cắn, anh cúi người hút độc cho cô. Thậm chí cô còn nhớ, khi anh cúi đầu, mái tóc đen bóng, còn nhớ cả hương vị trên người anh.
Thẩm Ninh Hạ rùng mình một cái, cả người chợt thanh tỉnh.
Đỗ Duy An, anh không cần cô nữa!
Cuối cùng cô vẫn tự mình vứt bỏ anh, cũng không tìm về được nữa.
Từ nay về sau, anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.