Tận đến ngày hạ huyệt bà ngoại, Thẩm Ninh Hạ vẫn không khóc. Mấy ngày cô chưa ngủ, lại không rơi một giọt nước mắt nào nữa. Tựa như cô đã mất bản năng khóc.
Ngày đó bầu trời xám xịt, mưa phùn liên tục.. Phương Lê Minh cầm một bó hoa cúc trắng, từ xa đứng nhìn. Ông nhìn Thẩm Ninh Hạ lung lay muốn ngã, chần chừ không dám đi lên.
Nhờ có Tô Gia Ny đỡ, Thẩm Ninh Hạ người dại ra, lúc Thẩm Ninh Hạ đang máy móc bước đi ngang qua ông, cả người như bị tên bắn, đột nhiên tỉnh lại. Cô đi nhanh lên đoạt lấy bó hoa trên tay ông, hung hăng dẫm nát: “Cút! Ông cút đi. Tôi bảo ông cút cơ mà, mẹ và bà ngoại đều không muốn nhìn thấy ông.”
Giọng cô thê lương như cú đêm, Phương Lê Minh lùi lại, trên mặt đều là bất đắc dĩ: “Hạ Hạ…”
Thẩm Ninh Hạ bịt kín tai, la to: “Đừng gọi tôi. Tôi không phải là Hạ Hạ. Tôi không phải … Hạ Hạ chết rồi. Cùng với mẹ của cô ta chết rồi… Đã chết…” Phương Lê Minh như bị điện giật, khó chịu ôm ngực lùi về sau. Đỗ Duy An nhận ra sự khác thường của ông, giơ tay đỡ lấy: “Phương tiên sinh.”
“Cô ấy chết rồi.. chết 10 năm trước rồi..” Thẩm Ninh Hạ xoay người chạy như bay. Tô Gia Ny mơ hồ không thôi, càng nghe càng như bị mây mù vây kín, chỉ là ngạc nhiên khi biết Ninh Hạ quen Phương Lê Minh. Cô thấy Ninh Hạ chạy đi, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo: “Ninh Hạ…”
Hạt mưa lớp phả không ngớt vào mặt, tựa như thác nước dâng tràn, Phương Lê Minh đứng nhìn bóng dáng Ninh Hạ chạy đi, hình như cô bị sẩy chân, lảo đảo ngã nhào trên đất. Tô Gia Ny đỡ cô, gió lớn thổi lên, cây dù theo gió bay mất … Tô Gia Ny đỡ Thẩm Ninh Hạ, hai bóng dáng mảnh khảnh dần dần khuất dưới màn mưa.
Phương Lê Minh ôm ngực, khó chịu khom người. Đỗ Duy An vội la lên: “Phương tiên sinh, thuốc của chú đâu?” Phương Lê Minh không đáp. Đỗ Duy An luống cuống lục túi áo của ông, tìm thuốc cho ông uống.
Phương Lê Minh vuốt ngực đứng dậy, từng bước đến gần ngôi mộ. Đỗ Duy An miễn cưỡng nhắm mắt đi sau ông.
Bỗng dưng Phương Lê Minh quỳ trước mộ: “Mẹ, con xin lỗi, là con có lỗi với mẹ, có lỗi với Tuệ Nghi. Cũng có lỗi với Hạ Hạ.”
Mưa lớn lộp bộp rớt xuống, quật vào người ông ướt đẫm. Phương Lê Minh vẫn quỳ không đứng dậy.
Một lúc lâu sau, Đỗ Duy An mới đi đến khuyên nhủ, “Phương tiên sinh, chúng ta trở về đi.” Phương Lê Minh yên lặng nửa ngày, đột nhiên thở dài một cái:””Không biết chừng chẳng bao lâu nữa chú sẽ đi theo mẹ Hạ Hạ thôi.”
Cũng không biết có phải là ở nghĩa trang, không khí bi ai hay không, Đỗ Duy An bỗng mơ hồ cảm thấy bất an. Anh đỡ Phương Lê Minh đứng dậy, “Phương tiên sinh, tim chú không được tốt, không được mệt nhọc. Chúng ta trở về đi.”
Phương Lê Minh vẫn như cũ: “Nếu quả thật đến lúc đó, Duy An, cháu phải giúp chú chăm sóc Hạ Hạ. Là chú không đúng, đã để con bé mấy năm nay quá vất vả.” lòng Đỗ Duy An cảm thấy bất an, ngắt lời ông, “Phương tiên sinh…”
Phương Lê Minh chậm rãi nói: “Con bé khổ chính là tâm.” —- “Thẩm Ninh Hạ giỏi nhất! Thẩm Ninh Hạ cố lên.” Dưới ánh mặt trời mùa thu, lớp 10 -2 của trường tập trung tại sân thể dục, đồng loạt hô to cổ vũ cho Thẩm Ninh Hạ đang tham gia chạy thi 1000m.
“Thẩm Ninh Hạ giỏi nhất! Thẩm Ninh Hạ cố lên, cố lên!” dưới tiếng cổ vũ của các bạn, Thẩm Ninh Hạ là người về đích đầu tiên.
“Oa, thật là giỏi! Thẩm Ninh Hạ về nhất.”
Tất cả bạn học nhào tới, nâng cô bé tung lên tận trời. trên trời có từng áng mây trắng lớn, gần trong gang tấc, tựa như giơ tay là có thể chạm được. Thẩm Ninh Hạ nhắm mắt giơ tay. Giờ khắc này cô quên đi chuyện bố mẹ ly hôn, quên đi tất cả, hiếm khi có thể thoải mái cười to.
“Thẩm Ninh Hạ … em Thẩm Ninh Hạ …” Tiếng của cô chủ nhiệm lớp từ xa chạy đến, các bạn học sinh yên tĩnh trở lại.
“Các em mau thả Thẩm Ninh Hạ xuống.”
Vẻ mặt cô giáo nghiêm túc đưa di động cho cô: “Thẩm Ninh Hạ, em có điện thoại.” Thẩm Ninh Hạ cảm giác có chuyện không thích hợp, nụ cười như hoa trên môi chậm rãi héo tàn.
Một giây kế tiếp, điện thoại di động rớt khỏi tay cô, cô liều mình chạy đi, chạy hết sức …
Có người đuổi theo, có người gọi cô: “Ninh Hạ … Ninh Hạ …” Cô làm như không nghe thấy, cố hết sức mà chạy, xuyên qua những con phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc … có người vẫn chạy theo cô …
Tại lối đi bộ, cuối cùng người phía sau cũng đuổi kịp cô: “Cẩn thận.” Cùng lúc đó, một chiếc xe mạo hiểm lướt qua người cô.
Thẩm Ninh Hạ tức giận xoay người: “Đỗ Duy An, anh đừng có mèo khóc chuột. Nhà họ Đỗ các người dùng trăm phương ngàn kế không phải vì tiền của nhà tôi sao? Tôi chết không phải các người sẽ được như ý sao?” Đỗ Duy An không nói lời nào, ánh mắt đen bóng chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Tại bệnh viện, bà ngoại khóc nức nở ôm cô: “Hạ Hạ, sau này còn có bà ngoại … bà ngoại..” Thẩm Ninh Hạ ngồi ngây ngốc hồi lâu, mới chậm chạp phản ứng lại, cả kinh kêu lên: “Không, cháu muốn mẹ … muốn mẹ …”
—
Ngày nào đó đi học về, ở hành lang, Thẩm Ninh Hạ nghe giọng bà ngoại, lạnh lùng mà quyết liệt: “Tôi và Hạ Hạ đều không cần, tiền anh cầm về đi. Sau này anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi và Hạ Hạ nữa, đó là chuyện mà chúng tôi biết ơn lắm rồi.” bố cô ông Phương Lê Minh lên tiếng gọi: “Mẹ…” Bà ngoại cắt đứt lời ông: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không nhận nổi.”
Phương Lê Minh quẫn bách không biết nói gì nữa. Bà ngoại dứt khoát đóng cửa tiễn khách: “Anh là người bận bịu, mau đi đi. Sau này đừng quay lại nữa, bằng không anh tới một lần chúng tôi lại dọn nhà một lần.” Thẩm Ninh Hạ vội nấp xuống góc khuất dưới lầu. Cô thấy bố cúi đầu lầm lũi rời đi … bóng lưng kia từng như cây lớn trên núi, bất cứ nơi đâu cũng vì cô che gió che mưa. Nhưng bây giờ…
Cư nhiên ông không biết xấu hổ mà xuất hiện trước mặt bà ngoại. Thẩm Ninh Hạ căm giận lau đi nước mắt trên mặt.
Chờ đến khi Thẩm Ninh Hạ đi lên nhà, bà ngoại đã bình thường trở lại, ngồi ngoài ban công nhỏ nhặt rau, mỉm cười với cô: “Hạ Hạ đã đói bụng chưa, hôm nay bà ngoại làm bánh tổ. Nóng hổi mới ra lò …”
Lần đầu tiên có kinh nguyệt, cho dù đã học sinh học, nhưng Thẩm Ninh Hạ vẫn vô cùng sợ hãi, sao mình lại chảy máu chứ? Lại còn nhiều như vậy? Cô sẽ chết sao? Cô sợ hãi nói với bà ngoại …
Bà ngoại mỉm cười vuốt tóc cô: “Đừng sợ, đây là chuyện mà bất kỳ cô gái nào đều sẽ trải qua. Đây là cho thấy Hạ Hạ nhà ta đã trưởng thành. Sau này Hạ Hạ nhà ta không còn là cô bé nữa.”
Thẩm Ninh Hạ đã từng mong mình mau lớn lên. Khi còn bé cô mong mình mau trưởng thành, có thể mang giày cao gót giống mẹ, có thể trang điểm, đánh nhiều loại son môi, mang đủ loại trang sức xinh đẹp. Nhưng mà hơn 1 năm nay, cô bị ép trưởng thành, cô mới phát hiện thì ra thế giới của người lớn thật bi thương, chẳng vui sướng. Lớn lên thực ra là chuyện bi thương vô cùng bi thương.
Lần đầu tiên Thẩm Ninh Hạ mong muốn, nếu như có thể, cô nguyện ý dùng bản thân để đánh đổi tất cả, đổi lấy cuộc sống hạnh phúc một nhà ba người ngày xưa của cô. Nếu như có thể, cô mong muốn mình vĩnh viễn không lớn lên.
Nhưng mà, thế giới này, vốn không có nếu như.
Như bà ngoại nói, Thẩm Ninh Hạ dần dần trở thành một nụ hoa chờ nở rộ. Có bạn học nam viết thư cho cô, Thẩm Ninh Hạ cũng không mở ra, mỗi lần đều y sì đưa cho bà ngoại. Bà ngoại vẫn như thường mỉm cười vuốt tóc cô, yêu thương vô hạn nói: “Nhà ta có con gái mới lớn nha.”
Cô sẽ chia sẻ mọi bí mật trong trường với bà ngoại. Bà ngoại luôn mỉm cười nghe cô kể, hơn phân nửa là phụ hoạ cô: “Được.” Hay là nói lên một đôi lời: “Khi đi học phải học cho tốt, sau này có thời gian mới được yêu đương. Nhưng mà trường cháu có nhiều bạn yêu sớm, bà cũng có thể hiểu. Mười bảy, mười tám tuổi chính là mối tình đầu, tỉnh tỉnh mê mê, bà ngoại cũng từng son trẻ, cũng như thế … đối với chuyện có cảm tình với một bạn học là chuyện bình thường, nhưng không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến việc học.”
Trong cuộc đời Thẩm Ninh Hạ, bà ngoại có thể nói chính là đảm đương vị trí mẹ. Bà đem lại tất cả yêu thương cho Thẩm Ninh Hạ. Bà không chỉ là bà ngoại … mà còn là người mẹ thứ hai của Thẩm Ninh Hạ …
Khi bà ngoại bị bệnh mất trí nhớ tuổi già, ban đầu bà đều gạt cô. Có ngày bà ngoại bị cảm, Thẩm Ninh Hạ tìm thuốc hạ sốt cho bà ở hòm thuốc. Vô tình cô phát hiện một bình thuốc ngủ nhỏ. Chuyện mẹ cô tự sát bỗng nhiên ùa về.
Đó là giữa hè, Thẩm Ninh Hạ nặng nề rùng mình. Cô chạy đến trước mặt bà ngoại: “Bà ngoại, đây là cái gì? Sao bà lại cất nhiều thuốc ngủ vậy?” Bà ngoại không nói lời nào.
Thẩm Ninh Hạ khóc oà lên: “Bà ngoại, có phải bà cũng sắp không cần cháu nữa không?” Một lúc lâu, bà ngoại mới khàn khàn mở miệng: “Hạ Hạ, bà ngoại biết bà bị bệnh gì.”
“Bây giờ bà ngoại mới ở giai đoạn đầu của căn bệnh, không lâu nữa ngay cả sinh hoạt của bản thân cũng không thể gánh vác, nằm liệt giường lâu ngày, đại tiểu tiện đều không thể khống chế, ý thức không rõ, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thể…”. “Bác sĩ nói uống thuốc có thể trì hoãn sự phát triển của bệnh …”
Bà ngoại kéo tay cô, nhìn khuôn mặt trắng noãn như ngọc của cô: “Sớm muộn gì bà ngoại cũng đến ngày đó. Nhưng Hạ Hạ nhà ta mới bắt đầu cuộc sống. Bà ngoại không nên liên luỵ cháu.” “Bà ngoại bà không liên luỵ cháu gì cả …”
“Hạ Hạ, bà ngoại cũng có tôn nghiêm, bà ngoại không muốn mình có ngày như vậy. Cáo biệt thế giới này là chuyện rất trang trọng, bà ngoại muốn giữ thể diện mà rời khỏi.”
Thẩm Ninh Hạ rưng rưng lắc đầu: “Không bà ngoại, bà đừng bỏ mặc cháu một mình được không? Cháu sợ, Hạ Hạ rất sợ.”
“Bà ngoại, bà đừng không cần cháu có được không. Bà đừng bỏ mặc cháu, để cháu thành trẻ mồ côi.” Trên thế giới này, chỉ cần bà ngoại vẫn còn, cô sẽ không mồ côi. Nhưng nếu là bà ngoại mất, thế giới này trời đất bao la, cô chỉ còn một mình cô đơn.
Bà ngoại ôm cô, lặng lẽ rơi lệ: “Được bà ngoại hứa với cháu, bà ngoại sẽ cùng cháu …”
—
“A!” rít lên một tiếng, người Thẩm Ninh Hạ đầy mồ hôi tỉnh lại. Cô ôm lấy chăn ngồi dậy, thở hồng hộc.
Trong phòng âm thầm, toàn bộ thế giới như bị khoá trong hổ phách, lạnh lùng toả hàn quang.
Trên chăn vẫn lưu lại mùi của bà ngoại, Ninh Hạ tham lam hít thở. Bà ngoại thực sự không cần cô nữa … cô thực sự thành đứa trẻ mồ côi.
Thẩm Ninh Hạ vùi đầu vào chăn, lẩm bẩm: “Bà ngoại… Bà ngoại…”
Trong hai năm qua, thân thể bà ngoại càng ngày càng kém. Thẩm Ninh Hạ biết, có một số việc, sớm muộn đều phải tới. Sinh lão bệnh tử, trên thế giới này ai cũng trốn không thoát. Nhưng ý niệm như vậy, cũng chỉ là ở trong đầu xẹt qua mà thôi. Cô cũng chưa từng nghĩ kỹ, không ngờ rằng ngày đó đến nhanh như vậy.
Hôm nay bà ngoại dùng cách như vậy để rời đi, Thẩm Ninh Hạ mới biết, bất luận chuyện gì thực tế với mình tưởng tượng đều không giống nhau. Những gì xem trên tivi đều là xem chuyện của người khác, ai mà chẳng biết, nhưng khi xảy ra với bản thân mình, mỗi một khắc đều như lưỡi dao đâm vào tim, máu me đầm đìa.
Đỗ Duy An đẩy cửa ra, rèm phòng khách kéo kín, không khí âm u. Trên bàn cơm có một cái khay, cháo và đồ ăn trong đó chưa có động tới. Bà Tôn thở dài, “Hôm qua, khi cô Tô vừa đi, Ninh Hạ đã nhốt mình ở trong phòng ngủ của bà ngoại. Từ tối hôm qua đến giờ, chưa ăn gì cả.”
Đỗ Duy An đẩy cửa một cái, vì khoá ở bên trong, cho nên không hề động đậy. Bà Tôn đập cửa: “Ninh Hạ, là bà Tôn này. Cháu mở cửa đi.” Cứ vậy gọi hồi lâu, Thẩm Ninh Hạ mới mở cửa.
Gương mặt tiều tuỵ, quầng mắt thâm đen. Tựa như bị người ta hút cạn tinh khí, cả người trống trơn, chỉ còn lại cái xác không hồn. Ninh Hạ như vậy, một cơn gió là có thể thổi cô bay đi.
Thẩm Ninh Hạ nâng tầm mắt nhìn anh hồi lâu, mãi sau hình như mới ý thức được người đứng trước mặt mình là Đỗ Duy An: Cô khẽ rũ mắt xuống: “Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Thanh âm của cô vừa thấp vừa khàn, như là cát đá mài ra.
Đỗ Duy An đau lòng: “Anh không đi.” Thẩm Ninh Hạ muốn đóng cửa, nhưng anh đã nhanh chân tiến vào, cô không còn cách nào đóng được của. Anh tiến lên một bước, cầm lấy cánh tay cô. Gầy teo nho nhỏ, nắm trong tay, Đỗ Duy An cảm thấy anh chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gẫy.
Đỗ Duy An không để ý đến cô giãy dụa, kéo cô tới nhà vệ sinh nhỏ hẹp. Chỉ vào hình ảnh đầu tóc bù xù giống như người điên trong gương, lạnh lùng nói: “Thẩm Ninh Hạ, em nhìn lại mình đi? Người không giống người, quỷ không giống quỷ. Em cho là mình không ăn không uống chẳng quan tâm mà cứ vậy trốn tránh là bà ngoại có thể sống lại sao? Tôi nói cho em biết. Bà ngoại đã chết, bà ngoại đi rồi.”
Anh gằn từng chữ nói: “Thẩm Ninh Hạ, bà ngoại đã mất. Đời này em không gặp được bà nữa đâu.”
Đỗ Duy An tàn nhẫn đâm thủng toàn bộ hiện thực, không cho Thẩm Ninh Hạ trốn tránh: “Nếu như bà biết em hành hạ bản thân mình thế này, em nghĩ bà ra đi có thể an tâm sao? Cả đời bà vì em, lẽ nào em muốn đến lúc nhắm mắt bà vẫn không yên tâm vì em? Thẩm Ninh Hạ em quá ích kỷ.”
Toàn thân Thẩm Ninh Hạ chợt run lên, đôi mắt trống rỗng dần dần long lanh.
“Đúng vậy, Ninh Hạ, cậu để bà ngoại ra đi thanh thản đi. Để cho bà yên tâm, có được không?” không biết Tô Gia Ny đã vào phòng từ khi nào, đứng ở bên cạnh bà Tôn, tha thiết chờ đợi.
“Nếu như ở trên trời bà ngoại thấy cậu thương tâm thế này, bà ngoại sẽ đau lòng.”
Thẩm Ninh Hạ cắn môi, nước mắt ùa tới, không ngừng tuôn rơi.
Mỗi một giọt nước mắt đều trong suốt như thuỷ tinh. Đỗ Duy An đau lòng, muốn giơ tay đón những giọt thuỷ tinh kia, muốn đem Thẩm Ninh Hạ ôm vào lòng. Thế nhưng anh biết mình không xứng.
Tô Gia Ny tiến lên, chậm rãi ôm lấy Thẩm Ninh Hạ.
“Ninh Hạ, cậu phải thật tốt. Cho dù là vì bà ngoại. Cậu cũng phải kiên cường. Cậu phải vui vẻ mỗi ngày.”
Đỗ Duy An và bà Tôn lặng lẽ lui ra, đem không gian để lại cho hai người ôm nhau khóc.
Thế giới này cho tới bây giờ không phải vì bạn khóc mà sẽ dịu dàng hơn với bạn. Thẩm Ninh Hạ biết, cô vẫn biết. Rất nhiều lần nhịn không khóc cô đều nói với mình những lời này. Cô vẫn giả bộ kiên cường, giả bộ nhiều biến thành thói quen.
Thế nhưng, lúc này đây, cô không nhịn được. Cô cũng không muốn nhịn nữa!
Bà ngoại đều đã mất, cô ngụy trang cho ai xem đây!
Bà ngoại…
Cuối cùng Thẩm Ninh Hạ oa một tiếng uỷ khuất khóc nấc lên trước mặt Tô Gia Ny: “Gia Ny, bà ngoại đi rồi, bà ngoại không quay lại nữa..” Cô đấm ngực mình:””Gia Ny, nơi này của tớ đau quá, Gia Ny, tớ khó chịu quá …”
Cô không nhẫn nhịn, khóc lớn lên, “Gia Ny, mình không còn bà ngoại, không còn bà ngoại …”
“Không còn …”
“Gia Ny, giờ tớ một người thân cũng không có …”
“Gia Ny, cậu biết không, mình có một bí mật nhỏ, chưa từng nói cho người khác biết…”
“Tớ luôn luôn cố gắng, cố gắng giỏi hơn, cố gắng đến một ngày bà ngoại có thể tự hào vì tớ, tốt đến mức bà ngoại tưởng rằng tớ hạnh phúc, …. Thế nhưng, bà ngoại lại cũng không biết…”
Thẩm Ninh Hạ nức nở khóc, nước mắt như dòng suối tuôn trào, mãi không ngừng. Tô Gia Ny ôm chặt lấy cô, vô vàn yêu thương: “Ninh Hạ, tớ biết, tớ biết … Ninh Hạ, tất cả rồi sẽ qua thôi …”
Thẩm Ninh Hạ lắc đầu, hai mắt đẫm lệ: “Không, Gia Ny, cậu không hiểu được đâu. Tớ chưa bao giờ kiên cường, tớ chỉ là bị ép kiên cường thôi … tớ không thể không kiên cường, … tớ không có mẹ, không có bất kỳ ai để dựa vào, nếu như tớ không kiên cường, bà ngoại làm sao đây? Gia Ny, trên thế giới này không ai nguyện ý kiên cường, đều là bị hoàn cảnh ép buộc mà thôi.
“Gia Ny, cậu biết không? Tớ rất hâm mộ cậu, cậu có bố mẹ yêu thương, có một gia đình ấm áp …”
Thẩm Ninh Hạ nói: “Gia Ny, nếu như có thể, tớ mong muốn đời này tới đều không phải kiên cường.”
Sau khi khóc mệt mỏi, Thẩm Ninh Hạ liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Thẩm Ninh Hạ ngã bệnh, lần này là một tuần. Tô Gia Ny một bước cũng không rời cô. Ngày ngày Đỗ Duy An đều tới thăm Thẩm Ninh Hạ, tuy Thẩm Ninh Hạ không thèm nhìn anh. Anh liền hỏi Tô Gia Ny: “Hôm nay cô ấy sao rồi?” Tô Gia Ny luôn đáp: “Ngày hôm nay vẫn OK.”
Tựa như mỗi ngày Đỗ Duy An đến đây chỉ là để nghe Tô Gia Ny xác nhận mấy câu đơn giản mà thôi. Rồi sau đó lần nào anh cũng đợi hơn nửa tiếng rồi lại nói với Tô Gia Ny: “Em chăm sóc cho cô ấy giúp anh, có gì thì gọi điện cho anh.”
Tô Gia Ny vẫn nhớ bản thân đã kinh ngạc thế nào khi gặp Phương Lê Minh và Đỗ Duy An trước mộ bà ngoại. Cô không hiểu được mối quan hệ của bọn họ và Thẩm Ninh Hạ.
Hôm nay trước mặt Thẩm Ninh Hạ cô nhắc đến Phương Lê Minh và Đỗ Duy An, thấp thỏm hỏi: “Ninh Hạ, bọn họ là?”
Trầm Ninh Hạ nằm nghiêng, vẫn không nói. Tô Gia Ny cho là cô ngủ rồi, lại chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, đang chuẩn bị chạm đến chốt cửa thì nghe thấy giọng Thẩm Ninh Hạ từ sau truyền đến: “Những người căn bản không liên quan đến tớ.”
Từ đó về sau mỗi lần gặp Đỗ Duy An, Tô Gia Ny đều nhớ đến câu nói này của Thẩm Ninh Hạ. Tuy rằng cô không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, đối với Ninh Hạ mà nói, Đỗ Duy An tuyệt đối không phải là một người không liên quan.
Còn chủ tịch Phương Lê Minh, sao lại xuất hiện trước mộ bà ngoại? Sao lại quan tâm Ninh Hạ đến vậy? Trong lòng Tô Gia Ny rất nhiều nghi hoặc.
Ngày hôm nay, bà Tôn giúp cô thoáng hiểu ta: “Đỗ tiên sinh kia khá tốt. Có một lần bà ngoại Ninh Hạ đi lạc, cậu ta tình cờ gặp được đưa trở về. Sau đó thỉnh thoảng lại đến nói chuyện với A Hương. Cháu biết đấy, A Hương như vậy, nói với bà ấy nửa ngày cũng không được nửa câu, nhưng cậu ấy vô cùng kiên nhẫn, không ngại khó, nói chuyện cả ngày với A Hương. Còn có thể đút cho A Hương ăn, giỗ bà ấy uống nước, lau tay rửa mặt cho bà ấy, bóp lưng, chân tay … So với con gái còn cẩn thận hơn. Đỗ tiên sinh kia làm nhiều chuyện như vậy, vẫn một mực dặn bà, không được nói cho Ninh Hạ biết.”
Nói đến đây, bà nở nụ cười, trên khuôn mặt già nua đầy vui vẻ: “Bà Tôn tuy rằng già rồi, nhưng mắt không có mù, bà nhận ra được, Đỗ tiên sinh này là có ý với Ninh Hạ nhà ta nha.”
“Đỗ tiên sinh thật sự là tốt. Nếu như Ninh Hạ theo cậu ấy, khẳng định hạnh phúc.”
Tô Gia Ny cười: “Bà Tôn, bát tự còn không biết có hợp không nữa.” Bà Tôn tận tình khuyên bảo: “Lúc rảnh rỗi cháu nên nói tốt vài câu cho Ninh Hạ với Đỗ tiên sinh. Cháu đừng không tin lời bà. Đời bà gặp nhiều người rồi. Đỗ tiên sinh này có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó thấy đó.”
Tô Gia Ny chỉ mỉm cười. Bà Tôn chân thành nói: “Đứa nhỏ Ninh Hạ là thiếu một gia đình!” Nghe vậy, khoé miệng đang cong lên của Tô Gia Ny chậm rãi rũ xuống, nặng nề mà gật đầu: “Bà Tôn, cháu hiểu ạ. Bà yên tâm, so với bà cháu là người mong muốn Ninh Hạ hạnh phúc hơn ai hết.”
Trong phòng rất an tĩnh, Thẩm Ninh Hạ lặng yên đứng ở cửa phòng ngủ, cánh cửa hé mở … những lời này cô nghe không sót một chữ.