Hai ngày lễ 30/4 và 1/5, mọi người được nghỉ, ai đi làm thành phố thì về quê, cả nhà lại tụ hợp vui vẽ như ngày tết. Riêng Thu Trúc thì cũng cứ như bình thường mà sinh hoạt thôi. Không đi học thì sáng cô vào trong nhà của ba nuôi mà chăm sóc rau quả, cây cối, quét dọn nhà cửa sân vườn. Từ lúc cô nói ông hai đã nhận cô làm con nuôi, có quyền sử dụng mảnh đất của ông trồng trọt gì đó để bán kiếm tiền đi học thì bà ngoại và cậu mợ đều rất mừng. Lâu lâu còn kêu cô gọi điện lên để họ hỏi thăm ông đã khỏe chưa nữa. Còn cô thì ngày nào mà không gọi, dù cô không gọi thì Hữu Trọng cũng gọi thôi, không gọi cũng nhắn tin.
Tuy lễ này hai người không về nhưng lại gửi quà về cho cô. Lúc nhân viên bưu điện đem vô cô đã rất bất ngờ. Không những là gửi cho cô mà gửi luôn cho bà ngoại và cậu mợ. Ừm... đúng là có cha sướng thật đấy, cái gì cũng nghĩ chu đáo cho con cái, mặc dù cô cũng chỉ là con nuôi thôi. Nhưng cô đâu biết rằng, ông hai thà có một đứa con như cô còn hơn có những đứa con của ông hiện tại này... à... dĩ nhiên là trừ Hữu Trọng ra. Mà nếu như Hữu Trọng không yêu cô chắc anh ta cũng không khác gì anh chị của mình. Ông bị bệnh mà chỉ ló mặt về hỏi được một câu.
- Ba cảm thấy trong người sao rồi?
Thấy ông vẫn khỏe mạnh nói chuyện bình thường thì ngồi một lúc lại bảo bận này bận kia đi mất. Mà có ló mặt về là may, có đứa còn chỉ hỏi thăm qua điện thoại kìa, mà cũng chỉ lâu lâu mới hỏi thăm thôi. Đâu như Thu Trúc, ngày nào cũng gọi điện nói chuyện với ông, kể đủ thứ chuyện. Có khi một ngày còn gọi cho ông đến hai ba lần. Aiiii... đúng là không có cha mẹ mới biết quý trọng cha mẹ như thế nào.
Thu Trúc đã sửa lại mái nhà lá đơn sơ của ông cho chắc chắn hơn, dù rằng cô vẫn thường xuyên ra vào nhưng dường như mấy con mối nó biết không có người ở lại hay sao ấy, mà mới một tháng đã ăn lên tới nóc nhà. Còn đống một tổ thật to dưới gốc cột nữa. Cô đành phải thay tất cả cột gỗ bằng cột bê tông, kèo bằng sắt, mái tôn, vách thiếc. Tuy nhiên, lại lợp lá bên trên và cũng che vách bên ngoài bằng lá. Để làm gì? Cho nó mát chứ sao nữa. Mỗi khi làm vườn mệt muốn vào nghỉ mát, mà nhà nóng như lò lửa thì thôi ngồi ngoài gốc cây cho rồi vô nhà làm chi. Bởi thế, nhìn từ bên ngoài vào cũng tưởng nó là nhà lá thôi. Và tất nhiên là sẽ không sợ bị mối ăn nữa và tuổi thọ cũng lâu hơn.
Sân phía trước cô vẫn để trồng rau củ quả như hồi ba nuôi cô còn ở. Nhưng vườn phía sau, cô đã đốn bỏ cây ổi và trướng cá dọn dẹp sạch sẽ hết đem trồng mai... khụ... cô vẫn là chuyên về trồng cây cảnh mùa tết. Sở dĩ cô biết tạo kiểu cho mai là vì kiếp trước đã nhìn thấy Anh Tuấn làm. Lúc anh qua lại lấy lòng cô và cậu mợ thì anh đã giúp cậu hai tạo kiểu cho mấy cây mai vàng trước nhà, đồng thời chỉ cậu hai tạo kiểu cho những cây cảnh khác luôn, cũng chỉ cách chăm sóc thế nào cho cây ra hoa nhiều và đúng tết. Cô từ nhỏ đã thích trồng hoa nên khi nghe thấy anh hưỡng dẫn cậu hai như vậy thì vô cùng chú ý. Thậm chí cô tạo còn khéo tay hơn cả cậu hai. Cũng chính vì điều đó mà từ từ cô mới thích anh và rồi thì yêu anh.
Hôm nay, cả nhà cậu mợ cũng đã về đông đủ tổ chức tiệc nhậu, cô có thể ở trong đây cả ngày mà bắt đầu tạo kiểu cho tất cả các cây mai. Đợi chúng lớn thành hình, trổ bông thì có thể bán cho người mua kiểng được rồi. Oa... lúc đó tiền lại vô nha!
Trong khi cô đang tập trung uốn hình cho một cây mai thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói.
- Em đang làm gì vậy?
- Oái...
Cô giật thốt người nhìn lên thì thấy Anh Tuấn đang nhìn cô nhe răng cười thật tươi. Cô tức giận mắn.
- Anh thật quá đáng! Sao đi vô mà không lên tiếng để ngay lổ tai em nói làm hết hồn hà.
Anh làm bộ mặt vô tội nói.
- Anh ở ngoài cổng kêu em mà em không lên tiếng, nên tự mở cửa đi vào. Thấy xe trong nhà mà không thấy em mới đi ra đây xem thử thì thấy em đang ngồi đây làm gì đó. Anh mới đi ra xem tiện thể hỏi em. Anh đi cũng mạnh mà tại em tập trung quá không chú ý chứ bộ.
Cô hứ một tiếng rồi ngồi xuống tiếp tục công việc của mình không thèm đếm xỉa tới anh. Anh Tuấn sờ sờ mũi, ngồi xuống cạnh cô nói.
- Thôi được rồi! Coi như anh sai cho anh xin lỗi nha! Đừng giận nữa!
- Hừ... lần sau mà vậy nữa em nghỉ chơi anh luôn.
- Được rồi! Anh hứa! Mà em đang làm gì vậy? Tạo kiểu cho mai con hả?
- Dạ!
Anh Tuấn nhìn kỹ thuật tạo của cô thì vô cùng bất ngờ. Vội hỏi.
- Trúc! Cái này em học của ai vậy?
Cô hốt hoảng, biết trả lời sao đây nhỉ? Không thể nói là học của anh được. Cô chợt nhớ trong thị trấn có một dựa cây cảnh rất lớn đủ mọi kiểu dáng bèn nói.
- Ở trong thị trấn có một dựa cây cảnh rất lớn, em thấy trong đó trưng bày rất nhiều cây bonsai kiểu dáng đều rất là đẹp nên về bắt chước làm thử thôi. Ban đầu cũng làm không được nhưng từ từ làm mới nắm được cách mới tạo được đó. Anh thấy em thông minh không?
Cô cố làm ra vẽ mình là người rất thông minh, không cần ai dạy từ từ mò cũng biết nghênh mặt tự hào về phía anh, làm cho anh một phen khóc không ra nước mắt. Anh có thể nói rằng kỹ thuật tạo kiểu này rất là giống của anh được không? Từ cách quấn dây đến cách buộc. Phải nói chính xác nó là kỹ thuật của anh mới đúng. Anh đã bỏ ra năm năm trời nghiên cứu mới nghĩ ra được đấy, vừa đơn giản, không mất sức, lại không hề làm tổn thương đến cây và luôn giữ sự ổn định cho đến khi hoàn toàn thành hình. Ngoại trừ anh chính tay chỉ dạy, nếu không... dù có bắt chước cũng không thể giống được đâu.
Dựa kiểng cô nói cũng chính là của anh, trong thị trấn chỉ có mình anh là có dựa kiểng lớn nhất. Anh có niềm đam mê với cây cảnh từ nhỏ nên khi vừa lên lớp 8 anh đã bỏ học chạy theo ông cậu bán cây cảnh mà học rồi, gia đình có khuyên thế nào cũng không nghe. Anh chỉ cần bỏ ra bốn năm theo học thì mọi kỹ thuật đều đã sành sỏi thậm chí còn giỏi hơn cả thầy.
Anh trở về bắt đầu tự nghiên cứu mài mò thêm ra nhiều giống mới, rồi bắt đầu đi mua cây cảnh dạo đem về cắt ghép, tạo hình lại chở lên thành phố đem bán. Sau đó, anh vào thị trấn tìm mua đất mở dựa cây cảnh trong đó, tính ra cũng đã được ba năm rồi. Anh không trực tiếp ở trong đó mà chỉ giao cho lính* thôi.
*lính: đại khái là người học nghề đồng thời cũng là làm công ăn lương.
Nay nghe cô nói là chỉ nhìn qua là có thể nghĩ ra kỹ thuật tạo kiểu này, anh cảm thấy vô cùng đau tim. Năm năm của anh a, công sức mồ hôi, trí tuệ của anh a... nhìn ngón tay cô quấn kẽm tạo hình kìa...ô...ô... y chang anh không khác một động tác luôn. Đột nhiên anh ngồi phệch xuống đất nhìn cô mà rên rỉ.
- Trúc ơi là Trúc! Em có phải con người không vậy? Em từ cái xứ sở nào chui ra vậy hả....
Thu Trúc đột nhiên nghe anh rên thì hoảng hồn, lập tức nhìn xem anh.
- Anh Tuấn! Anh bị gì vậy? Sao tự nhiên rên nghe thấy ghê vậy?
Anh ngồi ôm gối gục mặt xuống mà lắc đầu. Anh đang bị tổn thương, vô cùng tổn thương.
Thu Trúc lo lắng, nâng mặt anh lên.
- Anh Tuấn! Anh bị bệnh hả?
Cô sờ thử trán anh.
- Đâu có sốt đâu?
Nắm bàn tay bắt mạch thử.
- Mạch đập ổn định, nhịp tim bình thường.
Bổng nhiên, cô thấy ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn vào cô. Cô hốt hoảng. "Trời ơi! Không lẽ... là bị ma nhập sao?" Cô vội vỗ vào mặt anh.
- Anh Tuấn! Anh Tuấn trở về... mau trờ về... này... này... ai nhập vào anh Tuấn thì mau trả xác lại đi a. Có uẩn khúc gì thì nói nếu ta đây giúp được thì sẽ dóc hết sức mình chứ đừng nhập lung tung vậy...
Anh Tuấn trợn trắng mắt, vội nói.
- Anh đang đau lòng chứ có bị ai nhập ai bắt gì đâu.
Thu Trúc chẩm hỏi đầy đầu.
- Đau lòng?
Anh nắm lấy hai vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nghiêm túc nói.
- Trúc! Nói thật cho anh biết có đúng là em chỉ nhìn mấy cây bonsai trong dựa kiểng rồi về tự mài mò nghĩ ra kỹ thuật tạo kiểu này không?
Cô không chớp mắt gật mạnh đầu.
- Đúng vậy!
Lỡ phóng lao thì phải theo lao chứ sao.
Anh lại hỏi tiếp.
- Mất bao lâu em mới làm được?
Chết mịa! Bao lâu nhỉ? Để cô nhớ lại xem... từ lúc anh chỉ cặn kẽ cho cậu thì cô đã bắt chước rồi. Sau mấy lần anh qua thấy cô làm, cũng không ngại hướng dẫn chỉ dạy tận tình cho cô. Hình như là... cũng cỡ ba tháng thì phải?
Cô bèn không nghĩ ngợi đáp.
- Ba tháng!
Phụt... anh muốn hộc lên ba thước máu. Năm năm của anh, đổi lại cô chỉ có ba tháng. Đây là ông trời bất công hay cô quá thông minh vậy? Hu hu... anh muốn khóc... muốn khóc...muốn khóc...
Nhưng là đàn ông thà đổ máu chứ không thể rơi lệ, anh thở phì phì hỏi cô.
- Em... em có biết dựa kiểng trong thị trấn là... là của ai không?
Cô lắc đầu.
- Không biết! Chỉ để bảng hiệu là dựa cây cảnh Bonsai đồng quê.
Anh nói.
- Người đó... người đó là... anh đó! Em biết chưa hả?
Cô khá kinh ngạc, không ngờ anh ta chính là ông chủ của dựa kiểng đó. Nhưng cũng không có phản ứng gì, anh ta là chủ dựa kiểng lớn nhất thị trấn thì liên quan gì đến cô. Cô trố mắt nhìn anh, vô tư nói.
- Ồ... mới biết đó!
Nhìn thấy sự vô tư của cô mà anh tức đến nghẹn lời. Anh ủ rủ nói.
- Dựa kiểng đó sở dĩ trở nên phát triển như vậy là vì kỹ thuật tạo hình, cắt ghép của anh là độc nhất vô nhị, nếu anh không tự mình chỉ điểm hướng dẫn cặn kẽ thì không ai có thể bắt chước được. Anh đã bỏ ra cả năm năm để nghiên cứu ra nó. Mà em chỉ cần nhìn kiểu dáng trưng bày mà đã có thể làm được từ cách quấn, buộc, cắt, thậm chí cả kỹ thuật của ngón tay cũng y hệt như anh. Em nói xem anh có nên đau lòng không? Đã thế em chỉ cần mất có ba tháng nữa chứ? Năm năm với một người kinh nghiệm đầy mình và ba tháng với một người bình thường. Em biết khoảng cách đó không phải là lớn bình thường không hả Trúc?