Nhìn đầu cô không ngừng ra máu mà hắn vô cùng sợ hãi, hắn sợ cô chết. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời hắn sợ một người sẽ phải chết như vậy. Hắn hốt hoảng đem cô đi bệnh viện, đứng bên ngoài chờ bác sĩ cấp cứu mà lòng cứ mãi hồi họp không yên. Chấp tay cầu nguyện cho cô đừng có mệnh hệ gì. Cũng là lần đầu tiên trong đời hắn thành tâm gửi gấm vào một đấng thần thánh siêu nhiên, mà từ trước tới giờ hắn không bao giờ tin sẽ tồn tại.
Cuối cùng thì cô cũng được cứu nhưng lại hôn mê tới ba ngày sau mới tỉnh. Cú ném đó thật sự quá nặng đối với cô, cô không chết mạng cô đã rất lớn. Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi không dám xuất hiện trước mặt cô, hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi khi cô nhìn thấy hắn. Chỉ cần thấy cô từ xa thì hắn đã vội vã trốn đi như một tên tội phạm. Hắn cũng không biết vì sao hắn lại bị như vậy? Hắn thích cô đúng lý hắn phải tìm cách xuất hiện trước mặt cô mới phải, đàng này ngược lại hắn đi trốn tránh, sợ hãi. Có lẽ bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình quá dơ bẩn không xứng đáng với cô.
Hắn chỉ dám lén lén nhìn cô, dõi theo từng bước chân của cô. Trốn trong bóng tối che chở, bảo vệ cho cô, thấy cô vui hắn cũng vui theo, thấy cô buồn hắn đau xót nhưng lại không dám ra an ủi cô. Để rồi cho đến khi một người khác đến bên cô, chứng kiến người đó từ từ đi vào lòng cô, trong mắt cô toát lên tình yêu tha thiết với người đó. Hắn bổng thấy tim mình đau nhói như bị ai đâm hàng vạn nhát dao. Hắn không muốn cô yêu người khác chút nào. Hắn liền tìm cách chia cắt cô và người đó, khiến người đó phải tự động xa rời cô. Lần này, hắn sẽ lấy hết can đảm để xuất hiện trước mặt cô, nhất định sẽ không để cô yêu bất kỳ người nào nữa.
Chỉ là... hắn không ngờ rằng khi hắn tìm được cô thì cô đã là một cái xác chết. Hắn như một tên tâm thần bế xác cô đi đến các bệnh viện, tìm các bác sĩ chạy chữa. Nhưng mà người đã chết rồi còn đâu mà cứu. Họ lại cho rằng hắn vì quá đau khổ nên đã bị điên, lập tức muốn đưa ngay vào bệnh viện tâm thần. Tuy nhiên, dù cho cả chục người lôi ra hắn cũng không buông xác cô, cố liều mạng mà ôm lấy. Hắn bỏ chạy vừa ôm lấy cô vừa chạy, cũng không biết mình sẽ chạy đi đâu. Cho đến khi hắn bị ép đến đường cùng khi đứng trên sân thượng của bệnh viện. Xung quanh có rất nhiều bác sĩ và nhân viên y tế tìm mọi cách muốn bắt hắn, bắt hắn và cô phải xa rời nhau. Hắn không muốn đâu! Hắn không muốn xa cô! Nếu như cô đã chết thì hắn cũng chết theo cô vậy. Như vậy thì không ai tách cô ra khỏi hắn nữa, phải không?
Hắn ngữa mặt lên trời cười thật to, sau đó không do dự mà ôm cô cùng nhảy xuống. Hắn có thể nhìn thấy khuông mặt hốt hoảng, sợ hãi của những người xung quanh khi thấy hắn nhảy xuống. Hắn cười thật tươi, tay siết chặt lấy xác của cô trong lòng, nhắm mắt tiếp nhận những gì sẽ đến.
Thế nhưng, khi hắn mở mắt ra thì lại phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện. Không lẽ hắn nhảy lầu mà vẫn không chết sao? Hắn tự giễu bản thân mình thì ra hắn muốn chết cũng khó như vậy. Cũng không biết người ta đã đem xác cô đi đâu. Hắn cố gắng chịu đựng đau đớn trên người mà ngồi dậy. Hắn muốn đi tìm xác của cô. Tuy nhiên, hắn vừa ngồi dậy thì một người vừa quen nhưng vừa lạ vội lại đỡ hắn hô.
- Phó Giám đốc! Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Anh đừng nhúc nhích kẻo đụng đến vết thương.
Hắn sửng sờ nhìn người trước mặt.
- Cậu là...
- Em là Thanh Tú nhân viên kho trong công ty. Đêm qua lúc ra ngoài ăn hủ tiếu về thì thấy anh nằm trong lùm cây ở khu đất hoang. Ban đầu tưởng ai nhậu say mà nằm trong lùm nên thử lại coi không ngờ phát hiện là anh đang bị thương nên liền đưa anh vào đây đó. Anh có phải đã gặp bọn cướp hay không mà sao bị thương nặng vậy? Sau lưng còn có vết chém nữa đó. Cũng may là không trúng chổ hiểm.
Hắn hoàn toàn ngơ ngác. Mãi một lúc lâu hắn mới định hình trở lại. Thanh Tú, cậu ta đúng là hắn biết, lúc hắn tạm thời làm phó giám đốc giúp người chị quản lý công ty để chị ấy đi trị bệnh thì đã gặp cậu Thanh Tú này. Trong một lần làm khuya về bị một băng nhóm chặn đường nói hắn cướp bồ của đại ca chúng gì đó. Nhưng xưa nay là con gái tự dâng lên miệng hắn chứ hắn cần cướp sao? Nhưng lúc đó vì hắn không có mang theo đàn em bên mình, lại không biết đối phương có phải kẻ thù giả vờ nói như vậy hay thực sự chỉ là sự hiểu lầm nên cũng không có nói ra biệt hiệu. Bởi vì chúng quá đông và có vũ khí, hắn lại có một mình nên mới bị thương. Bỏ chạy vào khu đất hoang bị vướng chân té vào lùm cây bất tỉnh. Nếu không có Thanh Tú phát hiện thì hắn cũng không biết ra sao nữa. Nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm về trước. Còn bây giờ...
Hắn đột nhiên phát hiện ra điều gì bèn nhìn Thanh Tú từ trên xuống dưới, sau đó hỏi.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
Thanh Tú thật thà đáp.
- Dạ năm nay 23 tuổi.
Rồi hắn lại chỉ vào mặt mình hỏi.
- Vậy cậu đoán tôi năm nay bao nhiêu tuổi?
Thanh Tú tuy khó hiểu nhưng cũng thành thật đáp.
- Em nghe cấp trên nói năm nay anh 26 tuổi.
Thế là hắn đã hiểu bản thân đã trọng sinh trở lại mười mấy năm về trước rồi. Hắn vừa vui nhưng cũng vừa buồn. Vui vì hắn đã sống lại có thể làm lại từ đầu, Thu Trúc cũng còn trên cõi đời này. Còn buồn vì bây giờ không biết Thu Trúc hiện tại đang ở đâu? Hắn chỉ biết cô làm nhân viên điều dưỡng ở bệnh viện đa khoa ngoài ra không còn biết gì về cô nữa. Khi đó, hắn cũng không dám tìm hiểu vì hắn có rất nhiều kẻ thù, sợ bị chúng phát hiện điều gì cô sẽ gặp nguy hiểm. Hắn từng xem chứng minh nhân dân của cô cũng biết quê quán, nhưng dù hắn có đến tận đó thì cũng biết đâu mà tìm. Đâu nhất thiết cô cũng ở đó đâu? Việc duy nhất của hắn bây giờ chính là chờ đợi.
Có lẽ như ông trời cho hắn trọng sinh lại chính là muốn hắn và cô đến bên nhau. Cho nên hai tháng sau, lúc hắn ra ngoài uống cafe vào buổi trưa để có tinh thần làm việc thì hắn đã nhìn thấy cô. Tuy rằng khuông mặt cô non nớt hơn lúc mới gặp hắn nhưng đôi mắt ấy, nụ cười ấy chính là cô không sai. Đặc biệt là ánh mắt, tĩnh lặng, trong suốt, hờ hững. Hắn không tự chủ được mà cứ nhìn chầm chầm vào cô. Tuy nhiên, khi cô đưa mắt tim kiếm thì hắn lại theo phản xạ mà muốn trốn tránh. Hắn tự cười bản thân mình, trên đời này hắn chẳng sợ bất cứ thứ gì, duy nhất chính là sợ cô đấy. Mặc dù cô hoàn toàn vô hại. Coi như trên đời bất cứ thứ gì cũng sẽ có khắc tinh mà cô chính là khắc tinh của hắn.
Hắn định sẽ thân cận hơn với Thanh Tú để từ đó tiếp cận với cô. Nhưng mà, chiều lại hắn lên sân thượng đứng hóng gió thì lại gặp cô đang ở nhà đối diện phơi quần áo. Đây có phải gọi là duyên phận không? Hắn cứ đứng đó chờ, chờ để được một lần nữa nhìn thấy cô. Thế nhưng, hắn lại nhìn thấy một người con trai. Hắn tự hỏi người đó là gì của cô? Vì sao hai người lại ở chung nhà? Hắn biết chàng trai đó, sáng nào cũng đi tập thể dục như hắn, chỉ là hai người chưa có nói chuyện làm quen mà thôi.
Thế là, hắn bắt đầu tiếp cận với Hữu Trọng và cả Thanh Tú nữa. Để rồi hắn phát giác ra một điều... cô quá là đào hoa. Tuy bề ngoài Hữu Trọng và anh em Thanh Tú xem cô như em gái mà đối xử, nhưng thực tế họ đều yêu cô đến sâu sắc. Khi nói về cô, trong mắt họ không dấu nỗi sự tha thiết nhưng mà lại vô cùng bất đắc dĩ bởi vì sự vô tình, hờ hững của cô. Còn một điều là nữa là cô là học kinh tế chứ không phải điều dưỡng. Một người học kinh tế thì sao có thể trở thành điều dưỡng được? Hắn rất là khó hiểu. Hắn phải từ từ tìm hiểu về cô thôi.
Hôm nay, hắn đã bước đầu tiếp cận được cô, hắn muốn thi uống với cô thứ nhất là vì thỏa mãn sự hiếu thắng. Đâu có dễ gặp được người nào cũng giống mình uống rượu bia mà không say chứ? Gặp đối thủ không thi thật tiếc. Thứ nhì cũng muốn chiến thắng cô, nếu cô thua thì sẽ thực hiện yêu cầu của hắn, lúc đó hắn có thể yêu cầu cô trở thành vợ hay ít nhất là bạn gái của hắn cũng được. Tuy nhiên, hắn lại bị thua, cũng là lần đầu tiên hắn thua trước một người con gái.
Hắn chợt phát hiện ra rằng, từ lúc gặp cô dù kiếp trước hay là kiếp này hắn đều có rất nhiều lần đầu tiên. Lần đầu tiên biết cảm giác sung sướng tột cùng, lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên biết sợ, lần đầu tiên biết khóc, lần đầu tiên biết tuyệt vọng, lần đầu tiên biết buông bỏ tất cả và kiếp này đây, lần đầu tiên uống rượu bị thua. Cô khiến cho hắn trải nghiệm nhiều lần đầu tiên như thế thử hỏi hắn làm sao hắn không điên cuồng với cô cho được. Hắn mặc kệ bên cạnh cô có bao nhiêu người đàn ông, chỉ cần cô còn tồn tại thì hắn cũng sẽ bên cô, đi theo cô đến cùng. Hắn sẽ không để cô vì thất tình đau khổ mà đi tự vẫn như kiếp trước nữa.
Ồ... hắn là nghĩ cô kiếp trước do bị người yêu bỏ rơi nên đi tự vẫn đấy. Nếu biết suy nghĩ này của hắn đảm bảo Thu Trúc sẽ mắn hắn là đồ điên. Mà có lẽ hắn suy bụng ta ra bụng người thôi, kiếp trước hắn yêu cô khi cô chết hắn cũng chẳng muốn sống trên đời nữa nên nghĩ khi cô mất người yêu cũng có tâm trạng giống hắn, cho nên cô đã ra giữa đường đứng cho xe tông chết. Aiii... tội nghiệp hắn nhỉ? Một tên biến thái lần đầu biết yêu.
Nhưng dù có biết yêu hay đã trọng sinh thì hắn cũng vẫn là một tên biến thái. Chỉ khác là kiếp này hắn biến thái theo chiều hướng khác, không như kiếp trước là thích chơi phụ nữ. Kiếp này hắn không thích chơi phụ nữ nữa nhưng mà lại thích chơi thứ khác, mà thứ đó... khụ... sẽ nói sau.