Nhưng sao hôm nay hắn ta lại ở đây là như thế nào? Cô vờ như không có gì cả nói.
- Không phiền anh đâu ạ! Em đã có anh đón rồi.
Thế nhưng, hắn cười nói.
- Em nói là Kiến Minh đó hả? Nó có việc đột suất rồi, nó mới gọi điện cho anh sẵn tiện đường anh rước em về luôn nè.
Đúng là hôm nay Kiến Minh có nhắn tin cho cô là anh sẽ rước. Nhưng giờ thành ra cái tên này... cô có thể từ chối để đi xe buýt về được không? Hắn thấy cô chần chừ nghĩ cô đang ngại ngùng, nên nói.
- Em đừng ngại! Không phải anh đã nói em cứ xem anh như anh của em đấy sao. Xem Kiến Minh thế nào thì xem anh như thế ấy. Chúng ta còn qua lại dài dài mà đúng không? Nào lên xe đi cưng!
Thu Trúc nghe từ "cưng" mà hơi nỗi da gà. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô nghe hắn gọi cô như vậy đấy. Nhưng thôi! Lên thì lên, cô sợ hắn sao? Biến thái như Kiến Minh mà cô còn không sợ huống chi là hắn.
Trên đường, vừa chạy hắn vừa hỏi cô.
- Trúc nè! Sao em lại không thích có bạn trai vậy?
Hôm ở nhà hàng ngồi nói chuyện với bọn người Kiến Minh, Hữu Trọng, hắn cũng đã biết không ít chuyện về cô. Điều đáng kinh ngạc nhất là Kiến Minh, thằng bạn thân biến thái từng là kẻ chơi gái không thương tiếc nhất, cũng tỏ thái độ vô cùng ân cần, quan tâm, lo lắng xem cô đúng như em ruột của mình. Những người khác thì khỏi nói, họ xem cô như viên ngọc quý trên tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Nếu như cô là em ruột họ thì hắn không nói đàng này cô chỉ gọi là em kết nghĩa. Mà thông thường ba từ em kết nghĩa đối với con trai thì có lẽ có tác dụng hơn với con gái. Giữa con trai và con gái không có chung máu mủ ruột rà sao có thể xem nhau như anh em được, chỉ có thể trở thành tình nhân thôi.
Nhưng mà với trường hợp của cô thì đúng là đặc biệt đấy. Cả bốn chàng trai, trong đó có tên bạn biến thái của hắn đều đối với cô như vậy. Lúc đó hắn đã vô cùng khó hiểu, định tìm cơ hội hỏi Kiến Minh. Tuy nhiên, lúc cô đứng lên đi vệ sinh thì hắn đã phát hiện cả bốn người đều dõi theo cô với ánh mắt không còn là của một người anh trai nữa. Nó đã chuyển thành ánh mắt thể hiện niềm tha thiết đối với người mình yêu. Ngay cả Kiến Minh cũng vậy, tuy với cặp mắt kính kia có thể một phần nào che đi cảm xúc của hắn(KM) nhưng hắn(HT) biết Kiến Minh đã yêu rồi.
Kiến Minh đã yêu? Tên biến thái như Kiến Minh mà cũng biết yêu nữa sao? Hắn như phát hiện ra một lục địa mới, không thể ngăn nổi sự tò mò. Hắn bèn vờ cũng đi vệ sinh. Nhưng hắn chủ yếu là cố tình đứng chờ cô ra, một là vì vụ bị hố lần đó, hắn muốn xem phản ứng của cô thế nào? Xem cô có phải là đã biết trước chổ đó không có quy hoạch nên cố tình mua như vậy không? Hai là, muốn tiếp xúc gần để xem rốt cuộc cô có điểm gì đặc biệt, mà lại khiến cả đám đàn ông xuất sắc kể cả tên biến thái Kiến Minh phải yêu cô như vậy. Yêu mà lại không thể hiện trước mặt cô, yêu mà lại đi che dấu cảm xúc, yêu đến mức đổi cả sở thích biến thái luôn.
Và cho đến khi tiếp xúc trực tiếp với cô thì hắn đã hiểu. Khi hắn hỏi về vụ lô đất cô đã nói không phải cô hố hắn mà là cô hên. Trong ánh mắt cô lại toát lên sự lạnh lùng đến băng giá. Cô cứ như không hề biết gì về vụ quy hoạch, cũng như đang trách hắn đã biết chổ đó sẽ quy hoạch sao lại còn bán cho cô, nếu như cô không may mắn thì bây giờ người khóc không phải là cô sao? Hắn lấy cái tư cách gì nói cô hố hắn?
Hắn đã chọn cái nghề này thì phải luôn chuẩn bị tinh thần thật tốt, để ứng phó đối với những trách móc, mắn chửi của khách hàng. Nhưng cô lại không hề mắn chửi hay trách móc mà chỉ nói rất nhẹ nhàng, trong lời nói cũng không có ý châm chọc gì nhưng sao hắn nghe thật ê ẩm. Hắn cũng không phải lường gạt, thử hỏi có người bán nào lại nói hàng mình bị hư không? Họ phải quảng cáo tốt chứ? Ai mua mà không tìm hiểu trước thì ráng chịu thôi. Nhưng mà với cô hắn lại cảm thấy ray rứt, không yên. Đặc biệt là ánh mắt của cô lúc nhìn hắn, lạnh lùng đến phát sợ. Cô giống như đã biết rỏ hắn từ lâu rồi vậy? Dù hắn làm gì hay suy nghĩ gì điều không thể qua mặt được cô. Cô có thể nhìn thấu mọi toan tính của hắn và nếu hắn làm gì bất lợi với cô, cô sẽ sẵn sàng đập tan nó bất cứ lúc nào, cho hắn một cú thật mạnh không hề nương tay.
Hắn bổng nhiên sợ hãi cô nhưng đồng thời cũng thật thích cô. Lần đầu tiên hắn gặp một cô gái đặc biệt như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng làm hắn sợ hãi. Giả như ánh mắt cô đầy sát khí như của Kiến Minh thì hắn không nói. Đàng này cô chỉ là lạnh lùng, hờ hững, yên tĩnh mà thôi. Nhưng cái yên tĩnh đó mới chính là cái hắn sợ nhất. Nó làm cho hắn cảm giác như hắn đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với cô vậy? Làm hắn muốn chuộc lỗi và không muốn tổn thương cô.
Rồi khi nhìn bóng lưng cô đi dần khuất cuối hành lang, lòng hắn bổng nhiên dâng lên một niềm bâng khuâng, chua xót lạ thường. Nhìn cô sao mà cô đơn quá, hắn không muốn thấy cô đơn độc như thế tí nào. Hắn muốn chạy lên ôm lấy bóng dáng ấy để nó không còn cô đơn nữa và để nói lên lời chân thành xin lỗi cô. Hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại có cái cảm xúc lạ thường ấy. Cái cảm xúc làm hắn khó chịu giống như là hắn là người đã góp phần tạo nên sự đơn độc đó của cô vậy. Thật là kỳ lạ.
Khi trở ra hắn bắt đầu chú ý nhiều đến cô, cũng phát hiện ra rằng tuy cô đối với bốn người Kiến Minh nói cười vui vẽ nhưng trong mắt cũng là hờ hững, lạnh lùng mà thôi. Hắn tự hỏi rằng, vì sao một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi mà lại có ánh mắt như đã trải qua quá nhiều sóng gió của cuộc đời, trở nên vô cảm và thờ ơ với mọi tình cảm như vậy? Thà làm anh em cũng không làm người yêu.
Hôm nay, hắn không thể dấu nỗi sự tò mò mà buột miệng hỏi ra vấn đề đó. Và Thu Trúc cũng thành thật mà đáp lại hắn rằng.
- Bởi vì con trai xấu xa lắm. Đa phần họ chỉ yêu qua đường thôi. Khi chán rồi họ sẽ lập tức vứt bỏ, hay người ta đề cập đến hôn nhân sẽ lập tức biến mất tâm. Mặc cho người ta bơ vơ đau khổ.
Hoàng Trung có hơi chột dạ, cô có vẽ như đang ám chỉ hắn thì phải. Hắn cũng là hạng người như vậy mà, nhưng không lẽ cô lại điều tra hắn sao? Tuy nhiên, cô lại nói những lời tiếp theo làm hắn đập tan ý nghĩ này.
- Hoặc giả họ yêu thật lòng đấy. Nhưng nếu bắt buộc họ lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu thì họ nhất định sẽ vứt bỏ tình yêu sang một bên. Tình yêu chỉ làm cản trở con đường tương lai tươi sáng của họ mà thôi. Mà cũng đâu có sai đúng không? Vậy thì em cần có bạn trai để làm gì? Tự tìm ngược à? Em đâu có bị điên.
Hoàng Trung chỉ có thể cười cười, hắn đúng là không phải người đàn ông tốt nhưng đâu đại biểu trên đời sẽ không còn. Hắn bèn nói.
- Nhưng trên đời đâu phải ai cũng như vậy đâu đúng không? Chẳng hạn như Hữu Trọng, Thanh Tú hay Anh Tuấn đồ đó, họ hẳn là những người đàn ông rất tuyệt vời đi. Họ đối với em vô cùng tốt đấy thôi.
Thế nhưng cô lại nói.
- Vì họ xem em là em gái a. Nếu xem em là người tình thì đảm bảo em đã bị đá bay từ lâu rồi.
- Ách... sao em dám chắc chứ?
- Vì em là em của họ mà? Sao không hiểu họ được?
Hắn chảy một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Cô hiểu họ sao? Hiểu mà dám nói thế? Hắn vô ngữ với cô luôn rồi. Giờ thì hắn đã hiểu vì sao cả đám người đều yêu cô mà lại không dám nói. Nói ra cô sẽ nghĩ họ đang chuẩn bị đá bay cô, rồi sẽ nhanh chóng tìm cách chạy trước để bảo đảm an toàn. Đây là lần đầu hắn gặp một cô gái như cô đấy. Nhưng ngặt nỗi người con gái như vậy lại rất là thu hút, cả hắn cũng đã bị cô hút còn gì? Người ta càng thờ ơ mình lại càng muốn theo đuổi, để rồi lạc bước lúc nào không hay. Có phải cái gì càng khó đạt được người ta mới càng trân trọng phải không?
Đến nhà, Thu Trúc xuống xe nói cám ơn hắn rồi đi vào trong, hắn nhìn theo cô mà lòng dâng lên một niềm lưu luyến gì đó. Hắn thì thầm.
- Một cô bé thật vô tình.
Hắn nhún vai xem như không có chuyện gì cả, định đề máy chạy đi rồi nhưng chợt nhìn thấy ngôi nhà đang xây cạnh nhà cô. Cái hôm qua tìm Kiến Minh giải tỏa nỗi buồn, hắn thấy khu vực này vẫn còn nhiều lô đất còn trống, bèn nảy ý định mua vài lô để xây nhà bán, trong đó có lô đất này đây. Hắn mua xong thì để cho chủ đầu tư trong khu dân cư này xây luôn, để khỏi phải mắc công bỏ thời gian chạy tới chạy lui xin giấy phép xây dựng. Nhìn ngôi nhà đang xây kia, trong đầu lại nảy lên một suy nghĩ mà ngay cả hắn cũng không ngờ có ngày mình lại có suy nghĩ đó.
"Có nên có một chổ ở cố định không nhỉ?"
Hắn chợt hốt hoảng với cái ý nghĩ đó. Xưa nay hắn chưa bao giờ thích ở cố định một chổ cả. Một phần là vì cái nghề của hắn phải chạy tới chạy lui nhiều, ở một chổ sẽ rất bất tiện; một phần là vì cái tính không thích bị ràng buộc của hắn, bạn gái mà day dưa đòi kết hôn này nọ thật phiền chết, nếu ở cố định một chổ không phải dễ dàng bị tìm được để ăn vạ sao. Nhưng hôm nay, vì sao hắn lại muốn ở một chổ cố định nhỉ? Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại như vậy nữa.