Đăng ký xong, một lúc sau MC cũng mời Nhã Thi lên hát. Khi cô ấy đứng trên sân khấu và cất lên tiếng hát.
"Ngàn năm thương hoài một bóng hình ai
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai
Trăng khuyết rồi có khi đầy
Ngăn cách rồi cũng xum vầy
Mây bay bay hoài ngàn năm
Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu
Ngại gió mưa chiều thuyền vẫn còn neo
Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù đã âm thầm
Ra đi ôm trọn niềm thương
Thương hoài ôi ngàn năm còn đó
đá mòn mà tình có mòn đâu
Tình đầu là tình cuối người ơi
Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi
Thời gian âm thầm như nước về khơi
Lòng trót yêu người tình khó đổi thay
Hoa thắm rồi có khi tàn,
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm"
(Thương Hoài Ngàn Năm. Tác giả: Phạm Mạnh Cương)
Hữu Trọng chợt nói với Ngọc Bình.
- Em cậu hát hay thật đó. Mà người yêu của cô bé là ai? Ở đâu mà để cô bé thương hoài ngàn năm vậy?
Ngọc Bình chưng hửng.
- Hở... người yêu?
Nhìn phản ứng của Ngọc Bình thì Hữu Trọng liền biết là ông anh này không biết. Anh bèn lắc đầu nói.
- Cậu thật là... chẳng quan tâm gì đến em gái cả. Ngay cả em mình có bạn trai cũng không biết.
Ngọc Bình gãi gãi đầu.
- Ơ... em... cái đó... à... thật ra Nhã Thi rất là kín đáo ít khi tâm sự chuyện riêng cho em nghe, dù có hỏi con bé cũng không có nói. Cho nên em cũng không hỏi đến làm gì. Với lại nó cũng còn đi học cho nên em nghĩ nó sẽ không có bạn trai.
Hữu Trọng trợn trắng mắt.
- Vậy hồi cậu đi học bộ không có bạn gái sao?
Ngọc Bình thành thật đáp.
- Dạ không ạ! Em chỉ chú tâm lo việc học. Chuyện đó không có nghĩ tới và cũng không muốn nghĩ.
Hữu Trọng giật giật khóe miệng. "Thì ra là một tên đầu gỗ" Rồi theo phản xạ mà liếc nhìn qua Thu Trúc, nhưng khi thấy phản ứng của cô thì trán anh chảy dài nhiều đường hắc tuyến. "Rồi! Hòn vọng phu!"
Cô đang nhìn lên sân khấu xem Nhã Thi hát mà ánh mắt lại như vô hồn nhìn về một phương trời xa xâm nào đó. Đúng vậy! Cô đang thả hồn về quá khứ. Cái quá khứ đau lòng mà cô vốn nghĩ rằng mình đã quên nó đi. Nhưng bây giờ nghe Nhã Thi hát cô lại bồi hồi nhớ lại từng chuyện, từng mối tình đã trải qua. Xúc động khi nghe những câu hát ấy.
"Lòng trót yêu người tình khó đổi thay
Hoa thắm rồi có khi tàn,
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm"
Thì ra trong tâm tư cô vẫn còn một chút tình cảm đối với họ. Thảo nào mà cô lại dễ dàng tiếp nhận họ xem họ như anh trai của mình. Aiii... đúng thật là "lòng trót yêu người tình khó đổi thay" thật. Chợt một tiếng gọi làm cô giật mình.
- Trúc...
Cô nhìn sang thấy Hữu Trọng đang dúng ánh mắt hờn dỗi với cô. À... cô lại thất thần làm anh giận rồi. Nhưng cô cũng vờ ngạc nhiên hỏi.
- Anh sao vậy?
Hữu Trọng liếc xéo cô nói.
- Nhã Thi nhỏ hơn em một tuổi mà người ta đã có người để thương hoài ngàn năm đó. Còn em là cái đồ vô tình!
Cô làm sao mà không hiểu tâm tư của anh. Chỉ là cô rất sợ mình sẽ giống như kiếp trước một khi yêu ai rồi thì lại phải bị đau khổ vì chia tay, không vì nguyên nhân này thì cũng vì nguyên nhân khác. Bởi cô vô duyên với tình yêu mà. Cô mỉm cười nói.
- Thương hoài ngàn năm làm gì chứ? Không phải sẽ phải ôm đau khổ ngàn năm sao? Đời người có bao nhiêu lâu đâu hà cớ gì phải vì chữ tình mà ôm bi lụy. Thà cứ vô tình để luôn vui vẽ phải tốt hơn không.
Hữu Trọng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lời đến cổ họng lại bị nghẹn lại, chỉ có thể phát ra bằng một tiếng thở dài. Anh biết cô khẳng định đã trải qua chuyện gì bi thương lắm nhưng anh vẫn không tài nào biết được. Dù có muốn biết cô cũng không bao giờ chịu nói. Anh cảm thấy rằng dù cô ở bên cạnh anh, sống chung với anh, tối ngủ anh vẫn ôm cô không có một khoảng cách. Ấy vậy mà cô vẫn cứ cách xa anh quá, xa đến mức anh tưởng chừng như không bao giờ với tới được. Cô luôn vô tình nhưng không phải cô vô tình với anh, mà cô vô tình với tình yêu anh dành cho cô cũng như tình yêu của bao người con trai khác dành cho cô.
Ngọc Bình không khó nhận ra tâm trạng bi ai lúc này của Hữu Trọng và cũng không khó nhận ra sự vô tình hờ hững của Thu Trúc. Anh tuy là đầu gỗ đấy nhưng đâu phải anh không có mắt nhìn, không có trái tim để cảm nhận những cảm xúc của người khác. Anh chỉ là không hiểu cảm xúc của mình thôi. Anh buột miệng hỏi.
- Thu Trúc à! Có phải em đã trải qua chuyện tình cảm gì đó để em phải thương tâm không?
Thế nhưng, cô lắc đầu đáp.
- Dạ không ạ! Em chẳng trải qua chuyện gì cả. Hi hi...
Ồ... không trải qua chuyện gì mà vừa rồi thái độ xa xâm sâu lắng thế kia ư? Anh mới không tin đâu. Nhưng nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không thể ép cô nói được. Anh hiện tại cũng có là cái gì của cô đâu. Chỉ là hai người xa lạ vừa gặp nhau vài lần để rồi quen biết, nói là bạn cũng chưa phải. Nhưng nghĩ tới chuyện anh không là gì của cô lòng anh lại cảm thấy mất mát, buồn bã vô cùng. Là tại sao thế nhỉ? Không lẽ...
Một ý nghĩ vừa mói nhoáng lên trong đầu thì nghe Nhã Thi đã kết thúc bài hát. Mọi người vỗ tay hoan hô còn có người mang lên tặng cô bó hoa nữa. Anh liền quăng ý nghĩ đó lên chín tầng mây, cũng tươi cười vỗ tay hoan hô. Nhã Thi hát xong thì tới lượt Hữu Trọng nhưng anh đã đổi ý không hát nữa, nhường cho người kế tiếp. Vì sao ư? Anh nói rằng do Nhã Thi hát hay quá anh sợ lên hát dở sẽ bị chê cười nên đổi ý không lên nữa. Chứ thực tế là anh không còn tâm trạng để hát a. Anh đang buồn.
Thu Trúc cũng biết là anh đang buồn nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm xin lỗi anh thôi. Kiếp này cô không dám đáp lại tình cảm của anh. Chỉ đành có thể để tự nhiên đến đâu thì hay đến đó.
Uống nước xong, bốn người lại đi xuống siêu thị mua sắm. Chủ yếu là Thu Trúc và Nhã Thi mua thôi, còn Hữu Trọng và Ngọc Bình thì đi theo bồi hai người. Nhưng khi trở ra đi về thì trời lại đổ mưa to, đành phải ở lại chờ tạnh mưa rồi về chứ sao. Thôi kệ! Lâu lâu đứng ngắm mưa rơi cũng thấy vui vui.
Thu Trúc lặng lẽ nhìn cơn mưa ngoài trời mà lại nhớ đến đêm mưa hôm nào khi Ngọc Bình nói tiếng chia tay với cô.
- Trúc! Anh xin lỗi! Anh không thể bỏ mặc em của anh cũng như không thể để mất sự nghiệp được. Coi như chúng ta có duyên không phận vậy! Nếu như có kiếp sau anh thề sẽ dùng cả cuộc đời để bù đấp cho em. Còn bây giờ chúng ta chỉ có thể chia tay thôi. Một lần nữa anh vô cùng xin lỗi em...
Cô nhớ lúc đó cô đã không thể thốt lên được một lời nào, chỉ nghèn ngào đau xót rồi vụt chạy ra ngoài trong màn mưa. Mà anh cũng chỉ đứng đó nhìn cô chạy đi, mà không hề có một tiếng gọi hay đuổi theo cô gì cả. Cô biết thế là hết rồi. Chuyện tình của cô và anh thế là đã chấm dứt. Và cũng trong đêm mưa đó cuộc đời bi đát của cô cũng đã kết thúc. Trở về điểm xuất phát ban đầu của tuổi bắt đầu mơ mộng. Để rồi cô làm lại từ đầu, nói không với tình yêu. Cho đến hôm nay, đứng ở nơi này nhìn mưa rơi, cô đã không còn là cô của kiếp trước và cả anh cũng thế. Ồ... vậy là quyết định của cô là đúng đắn phải không? Xem ra chỉ cần cô không yêu thì sẽ chẳng có bi kịch nào xảy ra cả. Cô nở nụ cười có phần hơi chua xót. Xem ra cô đúng là không nên yêu rồi.
Cô không biết rằng, lúc cô như thế này thân ảnh của cô lại trở nên cô tịch một cách lạ lùng. Cô đứng đó xung quanh cũng không ít người đứng, có Hữu Trọng, có Ngọc Bình, có Nhã Thi cạnh bên. Thế nhưng, họ lại cảm thấy cô vô cùng đơn độc, họ muốn đưa tay ôm cô lại để giải tỏa sự đơn độc đó, nhưng họ lại cảm tưởng dường như sự đơn độc đó là họ góp phần tạo ra cho cô vậy. Họ cảm thấy có lỗi nên không dám chạm vào. Chỉ có thể đứng đó mà lặng lẽ nhìn cô, chỉ cần cô quay qua thì sẽ luôn nhìn thấy họ.
Hữu Trọng thì không nói đi, nhưng Ngọc Bình cũng có cảm giác y như thế. Hắn tự hỏi vì sao hắn lại có cảm giác như hắn đã từng có lỗi với cô và hắn rất muốn, rất muốn bù đấp. Nhìn bóng dáng cô tịch ấy hắn cảm giác dường như rất quen thuộc, như là đã từng nhìn thấy ở đâu vậy. Ngọc Bình không hề biết rằng, hắn bất giác đã nhìn cô thật lâu, thật lâu mà không hề dời mắt. Nhã Thi nhìn thấy anh mình như vậy cũng nhận ra điều gì, cô nhìn sang Hữu Trọng thấy anh cũng có lúc nhìn sang Ngọc Bình đấy nhưng rồi anh lại rũ mi mà không nói gì, dường như điều đó đã rất là quen thuộc vậy.
Nhã Thi cũng chỉ có thể mím môi lặng lẽ đứng cạnh bên anh mình, cô đã yêu và cô hiểu cảm giác khi yêu một người là thế nào. Cô có thể nhìn ra Hữu Trọng là chân thành yêu Thu Trúc, còn anh cô thì cũng đã để Thu Trúc trong lòng rồi còn đâu, chỉ là hiện tại anh chưa nhận ra mà thôi. Nhưng cho dù anh có nhận ra cũng vô dụng, Thu Trúc vốn vô tình a. Anh cũng sẽ giống như cô vậy, sẽ lún sâu vào tình yêu mà không thoát ra được, dù người ta có hờ hững thế nào mình vẫn cứ yêu.
Người yêu của cô cũng giống như Thu Trúc vậy, cũng hờ hững, vô tình đấy nhưng cô vẫn cứ yêu, vẫn cứ chờ, vẫn cứ đợi, vẫn không hề từ bỏ. Để rồi cuối cùng cô cũng nhận được báo đáp xứng đáng. Lúc cô sắp sửa rời đi lên thành phố học, anh đã chạy ra bến xe tiễn cô và nói rằng.
- Em ráng học nhé! Anh sẽ đợi em về! Bởi vì...
"Thương hoài ôi ngàn năm còn đó
đá mòn mà tình có mòn đâu
Tình đầu là tình cuối người ơi
Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi.
Thời gian âm thầm như nước về khơi
Lòng trót yêu người tình khó đổi thay
Hoa thắm rồi có khi tàn,
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm"
Cô cũng thật hi vọng tình yêu của Hữu Trọng hay của anh cô dành cho Thu Trúc sẽ có một ngày được báo đáp xứng đáng. Nhưng đứng về phương diện một người em thì cô hi vọng là anh mình hơn. Mặc dù như vậy thì thật tội cho Hữu Trọng.
(Tg: Nhã Thi à! Cô yên tâm đi nhé! Với tấm lòng thương yêu chúng sanh... khụ... à không... nam phụ của tg. Thì tg sẽ không làm ai phải đau khổ đâu nhé! 😁😁😁)