Thu Trúc không hề biết rằng có người đang muốn quên mình mà lại không thể quên được. Cô vẫn vui vẽ sinh hoạt bình thường, sáng có người đưa đi học, trưa có người đón về. Chiều cũng có người đưa đi học ngoại ngữ, tối cũng có người rước về. Học vi tính thì đã có Hữu Trọng dạy, không cần đi học thêm làm gì. Ăn uống không lo, tiền xài không thiếu. Ai cha... sao cô cảm thấy mình giống một nàng công chúa thế nhỉ? Chỉ còn kém sống trong lâu đài hoa lệ lắm kẻ hầu người hạ nữa thôi.
Hôm nay cũng như thường lệ khi cô bước ra khỏi cánh cửa trung tâm ngoại ngữ sẽ có người tới đón. Tuy nhiên, hôm nay vừa bước ra đã thấy Hữu Trọng đứng chờ sẵn rồi. Cô tươi cười đi đến bên anh.
- Anh Trọng! Sao hôm nay tới sớm vậy? Chờ em lâu chưa?
Anh dịu dàng nói.
- Anh cũng chỉ mới tới thôi! Bửa nay mình tới nhà hàng của Thanh Tú ăn tối đi nhé!
- Dạ!
Cô lên xe cho anh chở đi, nhưng mà cô cảm thấy dường như hôm nay anh có điều gì đó không được vui. Bình thường mỗi khi anh chở cô đi đều sẽ nói huyên thuyên đủ thứ chuyện, cớ sao hôm nay lại im lìm thế không biết? Cô bèn hỏi.
- Anh Trọng! Anh thấy trong người không được khỏe à?
Hữu Trọng ngạc nhiên.
- Không! Anh bình thường mà! Sao em lại hỏi vậy?
Cô đáp.
- Em thấy anh hôm nay hình như hơi buồn buồn, em sợ là anh bị mệt cho nên mới hỏi vậy.
Hữu Trọng cảm thấy ấm lòng, kỳ thực cô chỉ là lãnh đạm với tình yêu chứ ngoài ra cô vẫn là người rất để ý và quan tâm người khác. Anh mỉm cười nói.
- Không có gì! Chỉ là hôm nay trong người anh... à đúng là có hơi mệt một chút xíu thôi. Nhưng chỉ là có một chút xíu em yên tâm đi.
Anh cũng không thể thừa nhận là hôm nay anh đúng là rất buồn, cô lại thả thêm đào hoa thử hỏi anh không buồn sao được. Mặc dù anh thừa biết rằng những ai yêu cô thì kết quả đều chỉ là con số không mà thôi.
Đến nhà hàng, mọi người đều có mặt đông đủ, cô cũng không ngạc nhiên gì. Bởi năm ông anh nuôi đáng kính của cô lúc nào mà lại chẳng thích ở cùng nhau, với lại buổi tối ngoài Thanh Tú và Kiến Minh bận ra thì đâu còn ai bận nữa. Tới nhà hàng vừa ăn vừa họp mặt sau một ngày làm việc vất vả cũng là lẽ thường.
Cứ như mọi khi, mỗi khi cô đến là Thanh Tú sẽ đích thân xuống nấu cho cô món mà cô thích nhất. Cô tất nhiên là sẽ ăn không chừa một miếng rồi, vẫn là Thanh Tú nấu ngon nhất.
Sau khi ăn xong, cô sẽ đi vào WC rửa tay. Nhân lúc cô đi vắng, Kiến Minh liền hỏi Hữu Trọng.
- Này... nói thật đi. Hôm nay cậu làm gì mà mặt mày buồn so vậy?
Ba người còn lại cũng chẳng ai tin cái cớ lúc nãy Hữu Trọng đưa ra cả. Anh thở dài nói.
- Còn không phải là Thu Trúc sao? Em ấy lại thả đào hoa a!
Mọi người đồng loạt hỏi.
- Ai nữa?
Hữu Trọng đáp.
- Là Ngọc Bình!
Mọi người "À" một tiếng rồi đồng loạt thở dài.
Kiến Minh thì không ngạc nhiên gì, Ngọc Bình và Thu Trúc kiếp trước yêu nhau, cho nên kiếp này Ngọc Bình yêu Thu Trúc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu nói hắn không có chút gì đó sầu não chính là nói dối. Người mình yêu đào hoa như vậy sao không sầu cho được.
Thanh Tú bổng nhiên lên tiếng.
- Kỳ thực chúng ta cũng không thể trách ai được. Có trách thì trách tạo hóa xuôi khiến mà thôi. Em ấy cũng đâu muốn ai yêu em ấy, là tự mỗi người chúng ta cam tâm tình nguyện đấy chứ. Cho nên việc xuất hiện thêm một hay hoặc nhiều người hơn nữa yêu em ấy chúng ta cũng không nên rầu rỉ làm gì. Dù sao em ấy cũng sẽ không có yêu một ai. Lo lắng làm gì cho mệt, cứ để tự nhiên đi.
Hoàng Trung vỗ vai Thanh Tú.
- Vẫn là cậu lạc quan nhất. Nhưng nếu lỡ có một ngày em ấy yêu người đến sau thì sao? Em ấy cũng là con người có trái tim đâu phải sắt đá đâu chắc sẽ không rung động.
Thanh Tú tươi cười nói.
- Thì đành cam chịu chúc phúc em ấy chứ sao nữa? Anh có thể cướp em ấy về được không? Có cướp được thì em ấy cũng chỉ là một cái xác không hồn. Như vậy anh không phải càng đau lòng hơn sao?
Mọi người nghe đều cảm thấy có lý, Thu Trúc đối với họ quan trọng biết nhường nào, nếu cô buồn họ cũng không được vui. Kiến Minh bổng nói.
- Mọi người yên tâm, bé con sẽ không yêu ai và cũng sẽ không bao giờ yêu nữa.
Mọi người kinh ngạc nhìn Kiến Minh, nhưng hắn cũng chỉ bình thản nói.
- Nếu bé con yêu thì đã yêu từ lâu rồi đâu để tới bây giờ chứ đúng không? Hữu Trọng, Anh Tuấn, Thanh Tú đều là những người tới trước. Đặc biệt là Hữu Trọng là người thân thiết, gần gũi cũng là người bé con quan tâm nhất. Nếu bé con yêu thì đã yêu cậu rồi còn đâu đến mấy người chúng tôi có cơ hội xuất hiện.
Thanh Tú gật đầu phụ họa.
- Đúng vậy! Thu Trúc rất thông minh. Đâu phải là không nhận ra tình cảm của chúng ta đối với em ấy đã vượt qua tình anh em chứ. Em ấy không đáp lại tức là có lý do của em ấy, chúng ta cũng không cần phải sợ một ngày nào đó em ấy sẽ rung động trước người khác mà quay lưng lại với chúng ta đâu.
Anh Tuấn cũng gật đầu.
- Kiến Minh và Thanh Tú nói cũng có lý đó. Chúng ta hơi đâu rầu rỉ làm gì. Chuyện gì tới thì nó tới thôi. Mà cậu Bình ấy có định gia nhập vào nhóm chúng ta không vậy?
Hữu Trọng đáp.
- Cậu ta nói nhất định sẽ tìm cách quên được cục cưng.
Mọi người bĩu môi. Cùng đồng thanh.
- Quên được mới lạ!
Đúng là vậy! Thà để tình cảm tiến triển tự nhiên còn đỡ hơn, còn cố tìm cách mà quên thì chẳng khác gì tự mình ngược mình. Trong số họ cũng đâu phải đã không thử.
Họ cứ mãi lo nói chuyện mà không hề biết rằng Thu Trúc đã đứng bên ngoài nghe hết. Tuy nhiên, cô cũng chẳng có phản ứng gì, ngược lại cười tự giễu một cái. Kiếp trước cô yêu họ thì họ lại chà đạp lên tình cảm của cô. Kiếp này cô không yêu nữa thì từng người, từng người lại không màn tất cả mà đuổi theo cô, yêu cô tha thiết. Phải chăng thứ không dễ gì có được mới biết trân trọng, gìn giữ, nâng niu. Còn thứ dễ có quá rồi đâm ra nó vô cùng bình thường muốn vứt lúc nào cũng được?
Ừ... vậy thì cứ để họ yêu đi! Để cho họ hiểu được tình yêu nó trân quý thế nào. Cô cũng không phải muốn trả thù, mà chỉ muốn cho họ hiểu thấu được khi yêu một người mà người ta không đáp lại sẽ đau khổ ra sao. Để cho họ biết trân trọng người yêu mình. Đời còn dài, đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao. Biết đâu sau này sẽ có người khác tiến vào cuộc đời họ, làm họ rung động. Khi đó họ sẽ biết trân quý người ta, mãi chung thủy sắc son không vong phụ.
Còn cô... may mắn sống lại làm lại từ đầu cô nào đâu dễ để mình đi vào vết xe đổ kiếp trước chứ. Đã biết cô vô duyên với tình yêu thì hà cớ để trái tim mình rung động làm gì? Cứ để nó im lìm say ngủ đến hết cuộc đời đi. Dù biết rằng như vậy cô sẽ rất cô đơn. Nhưng thà cô đơn còn hơn phải đau khổ, cộ sợ lắm rồi bởi sự đau đớn mà tình yêu đã đem lại cho cô.
Yêu mà chi khi nước mắt không còn.
Tâm hồn mình quá u hoài và buồn như đại dương.
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức lời ru ngọt của đoạn trường.
Nhưng mà sao vẫn thấy nhớ nhung nhiều.
Những lần đợi gió sang mùa ngủ lạnh trên bờ môi.
Tìm vào khuya, ánh đèn mờ nhạt hoang dần phố gầy một mình thôi.
Đam mê ơi! Tha thứ hết cho người.
Từ đây giữa cuộc đời thì đường ai nấy đi.
Rồi một ngày mai,
Trên đường thiên lý nếu gặp lại xin hãy quên
Những gì đã qua.
Chôn vùi đi bao giấc mơ thiên thần.
Cho lòng đã chết một lần còn gì đâu mà mơ
Bảo rằng không, trăm ngàn lần cũng không
Đừng nhắc lại nữa người ơi!
( Đam mê. Tác giả: Khuyết danh)
Trời đêm nay lại đổ mưa, Thu Trúc ngồi lặng lẽ nhìn ra màn mưa, miệng lẩm bẩm hát một khúc ca mà cô nghĩ nó hợp với cô nhất. Hữu Trọng tắm ra, vào phòng ngủ không thấy cô bèn lên phòng khách thì đúng là thấy cô đang ngồi ngắm mưa, miệng còn khe khẽ hát một bài hát không liên quan gì đến mưa nhưng nghe cũng hợp với cảm xúc của cô lúc này lắm. Cô không nói cho anh biết tâm sự của cô nhưng anh cũng cảm nhận được là cô đã trải qua những chuyện rất đau khổ nếu không cô cũng đâu bài xích với tình yêu như vậy.
Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, đưa tay ôm cô vào lòng.
- Cục cưng! Khuya rồi còn lên đây ngắm mưa mà hát nghêu ngao gì nữa? Mau xuống đi ngủ để mai còn đi học.
Cô vẫn nhìn ra ngoài màn mưa nhưng vẫn mở miệng đáp.
- Mai em không có học. Còn anh sao không chịu ngủ đi, mai anh còn phải đi làm mà.
Anh khẽ vuốt tóc cô, nói.
- Em chưa ngủ làm sao anh ngủ được đây?
Cô rủ mi, lấy vòng tay của anh ra, khe khẽ nói.
- Anh Trọng! Em chỉ xem anh như anh trai...
Hữu Trọng vội ngắt lời.
- Anh biết! Nhưng anh vẫn không thể nào ngăn được con tim mình anh...
- Anh Trọng... à... em buồn ngủ rồi! Em đi ngủ trước nhé!
Nói rồi cô vội nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách. Cô vẫn là rất mềm lòng, cô sợ anh sẽ nói tiếng yêu cô, để rồi cô từ chối quay bước ra đi sẽ làm anh đau khổ. Thà rằng cứ vờ như không biết để anh và cô vẫn tiếp tục làm anh em, như vậy tình cảm của hai người cũng sẽ không bao giờ sứt mẻ. Còn nếu anh thốt tiếng yêu rồi thì giữa cô và anh sẽ phải biến đổi mối quan hệ. Một là trở thành kẻ lạ người xa; hai là... giả sử cô đáp lại tình của anh thì tương lai đâu biết sẽ thế nào? Liệu tình yêu ấy có bền chặt theo thời gian hay sẽ phai nhòa theo năm tháng? Hoặc những biến cố của cuộc đời sẽ làm cô và anh phải chia xa. Đời đâu ai biết trước được chữ ngờ đâu.
Hữu Trọng siết chặt nấm tay, đứng lặng như người mất hồn. Thanh Tú nói đúng! Không phải cô không nhận ra tình cảm của anh cũng như của mọi người dành cho cô, mà là vì cô muốn cố tình tránh nó. Nhưng vì sao chứ? Vì cô không thể lựa chọn hay cô không tin tưởng đây?