Một buổi chiều đẹp trời nọ, Thu Trúc đang một mình đi dạo công viên để giải tỏa những nỗi phiền muộn. Thế nhưng, cô lại gặp Ngọc Bình, anh cũng đang đi dạo một mình công viên để giải tỏa nỗi muộn phiền. Tình cờ gặp cô, anh rất bất ngờ nhưng cô thì cũng không lấy làm gì lạ. Công viên là nơi công cộng, ở đây tình cờ gặp nhau cũng là việc bình thường.
Ngọc Bình ngập ngừng mở lời.
- À... ờ... chào em! Đang đi dạo à?
Cô bình thường gật đầu đáp lại.
- Dạ! Anh cũng đi dạo ạ?
- À... ừ...
Rồi hai người cùng sánh bước mà đi, cô vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Anh thì đi bên cô muốn mở lời nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì. Từ lúc biết anh thích cô, anh đã tìm mọi cách để quên cô đi nhưng mà... sao lại càng nhớ nhiều thêm. Hình ảnh của cô cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh không thể nào bôi xóa được. Hôm nay tình cờ gặp cô, anh vừa lo sợ nhưng cũng vừa vui mừng, lo sợ vì anh sẽ lại lún sâu thêm, còn mừng vì anh có thể thỏa niềm nhung nhớ. Aiii... anh cảm thấy mình thật là mâu thuẫn làm sao? Muốn quên cô mà lại muốn gặp cô. Có phải đây là thứ gọi là tình yêu chăng?
Phải chi Hữu Trọng đừng yêu cô thì anh cũng đâu mâu thuẫn thế này. Đối với anh, Hữu Trọng không những là cấp trên, mà còn là một người anh, một người bạn rất tốt. Anh không muốn làm chuyện có lỗi với anh ấy. Chỉ là sao con tim anh nó không nghe lời anh thế không biết. Đi bên cạnh cô mà tim anh cứ thổn thức không thôi.
Thu Trúc chỉ lo thả hồn đâu đâu mà không để ý dưới chân. Bất chợt vấp phải một hòn đá to.
- Ui da...
Ngọc Bình theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô.
- Trúc! Em có sao không?
Cô dựa vào người anh mượn thế đứng lên, vừa rồi lúc vấp chân cô bị trẹo qua một bên nên đã bị trật khớp.
- Chân em bị trật khớp rồi...
Ngọc Bình lo lắng, nhất thời không suy nghĩ nhiều lập tức bế cô lên, tiện thể đá hòn đá vừa rồi vào lề để người khác không bị vấp ngã nữa. Rồi đi nhanh lại băng đá gần đó đặt cô xuống. Thu Trúc cũng ngớ người, anh có thể dìu cô đi cũng được mà, có cần phải bế thế không? Nhưng tốc độ của anh vô cùng nhanh cho nên khi cô phản ứng lại đã nằm gọn trên tay anh rồi.
Vừa đặt cô xuống anh đã vội tự động tháo giày cô ra mà xem cái chân. Rồi nói.
- Em chịu đau một chút nhé! Anh sửa khớp lại cho em.
Cô gật gật đầu.
- Dạ!
Ngọc Bình nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô rồi bóp mạnh một cái. Cô đau đến hít hà nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không la tiếng nào. Ngọc Bình cảm thấy xót vô cùng, sao cô có thể chịu đựng được như vậy chứ? Nếu là Nhã Thi thì đã hét tướng lên rồi. Chỉnh lại khớp xong, anh nói.
- Em thử cử động xem thế nào?
Thu Trúc thử cử động một chút thấy đã đỡ đau, bèn nói.
- Em đã bớt đau rồi! Cảm ơn anh nhiều lắm!
- Có gì mà cảm ơn! Chuyện nhỏ mà! Nhưng mà anh thấy em chịu đau cũng hay thật đấy. Đau như vậy mà cũng không la lên tiếng nào.
Cô cười cười.
- Đau như vầy có thấm gì đâu ạ! Em từng bị nhiều cái đau còn hơn thế này nhiều.
Anh tò mò hỏi.
- Em làm gì mà để bị đau dữ vậy?
Cô thành thật đáp.
- Thì tại em nghịch ngợm chọc cho bò nó đá, trèo cây bị té, vào lớp đánh nhau...
Anh phì cười.
- Ha ha... nghe em nói mà anh tưởng em là con trai đấy. Hẳn là lúc nhỏ cha mẹ em nuông chiều em lắm.
Cô bổng nhiên thở dài.
- Haiii... phải chi em có cha mẹ nuông chiều cũng đỡ.
Anh từng nghe Hữu Trọng nói cô mồ côi nhưng cũng không biết là cha mẹ cô mất lúc nào. Bèn hỏi.
- Vậy cha mẹ em mất lúc nào?
Cô nói.
- Cha mẹ em mất lúc em mới 5 tuổi.
Ngọc Bình kinh ngạc, thì ra cô mất cha mẹ sớm vậy sao? Nhưng lại nghĩ chắc là như vậy nên cha mẹ Hữu Trọng mới nhận cô về nuôi đi. Anh bèn nói.
- Vậy là em được cha mẹ anh Trọng nhận về nuôi từ nhỏ hả?
Cô phì cười, lắc đầu.
- Không phải!
Nhìn cái mặt ngơ ngơ của anh thì cô biết anh không biết gì về cô rồi. Thôi kệ! Hôm nay tâm trạng cô hơi buồn nên có người giải tỏa tâm sự cũng được. Cô nói.
- Em cũng là dân ở tỉnh lên thành phố này học như anh thôi. Cha mẹ em mất sớm em về sống với bà ngoại và cậu mợ. Lúc bảy tuổi em đã bắt đầu phụ giúp cậu mợ đi cắt cỏ cho bò ăn rồi. Và đó xem như là công việc chính mỗi ngày của em hồi còn ở dưới quê. Năm 16 tuổi em may mắn có được một số tiền lớn, liền đi mua đất. Lúc đó ba nuôi em cũng là ba của anh Trọng đấy, vì giận chị em anh ấy mà về quê sống một mình. Khi ấy ông treo bảng bán đất nhưng lại chỉ cho quyền thừa kế nhưng mà em vẫn cứ mua. Rồi từ đó em và ba nuôi mới thân thiết. Anh Trọng lúc đó cũng đang là sinh viên thực tập và cũng là thầy dạy lớp vi tính của em. Có lẽ nhờ có ba nuôi nên em và anh Trọng mới trở nên thân thiết. Khi ba nuôi bị tai biến em thường xuyên vào bệnh viện chăm sóc cho ông nên ông mới nhận em làm con nuôi. Nhưng mà sau đó thì ông chuyển lên thành phố cho tiện việc điều trị.
Nói tới đây cô lại nhớ về ông Hai mà có hơi nghẹn ngào.
- Không ngờ rằng chị tư của anh Trọng lại mắc nợ xã hội đen lấy căn nhà lúc đó mà anh và ba đang sống mà cầm cố, lại không nói cho anh Trọng và ba biết. Khi xã hội đen đến đòi nợ không biết giằng co thế nào mà đẩy ba té ngã, sau khi nhập viện không bao lâu thì qua đời. Lúc đó bên cạnh chỉ có em và anh Trọng thôi. Sau đó em và anh Trọng mới đưa ba về quê an tán. Anh chị cũng chẳng thấy đâu, mãi khi đến xây mồ xong rồi mới về thắp được nén nhang. Cũng từ đó mà anh Trọng đối với anh chị mình có phần xa cách ngược lại xem em như người thân duy nhất. Dù ba không còn nữa nhưng vẫn luôn quan tâm em, dù rất bận nhưng mỗi khi rãnh rỗi là ảnh lại chạy về quê thăm em hà. Cho đến khi em lên đây học anh em mới sống nượng tựa lẫn nhau cho đến bây giờ đó.
Tuy cô kể rất ngắn gọn nhưng Ngọc Bình nghe mà thương cảm quá. Thì ra cô cũng không phải thiên kim tiểu thư con nhà phú quý gì. 16 tuổi may mắn có tiền mà đã biết mua đất rồi, cô thật là tài đấy. Như anh lúc 16 tuổi còn xè tay xin tiền cha mẹ kìa, so với cô anh cảm thấy hơi bị xấu hổ. Thậm chí năm 18 tuổi anh cũng đã từng trúng số đấy nhưng cũng không biết phải dùng số tiền ấy thế nào, chỉ có đưa cha mẹ thôi.
Anh lại hỏi.
- Vậy còn anh Tuấn, anh Trung bà mấy anh khác thì sao?
Cô đáp.
- Anh Tuấn và anh Tú là anh em ruột ở cùng quê với em, anh Tú lại là bạn thân của anh bà con của em. Cho nên họ cũng rất thương em. Luôn quan tâm và giúp đỡ em rất nhiều. Còn anh Minh thì nhà ở đối diện nhà anh Trọng nên quen, anh Trung là bạn thân của anh Minh nên cũng bắt đầu quen thân như vậy.Tất cả họ đều rất là thương em.
Đúng là họ rất thương cô, thương đến mức trảo cả trái tim cho cô. Ngọc Bình thầm nói trong lòng, rồi anh lại hỏi.
- Vậy còn em thì sao? Em thương ai nhất?
Cô thản nhiên đáp.
- Như nhau cả thôi. Họ thương em như em gái thì em cũng thương họ như anh trai ruột của mình.
- Nhưng nếu họ thương em như người yêu thì sao?
Cô chợt quay sang nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo đến hửng hờ rồi bình thản nói.
- Thì đành mặc kệ họ chứ sao bây giờ? Em chỉ có thể xem họ như anh, đó đã là giới hạn cuối cùng.
Đúng vậy! Xem họ là anh đã là giới hạn cuối cùng của cô. Bảo cô xem họ là người yêu sao? Không bao giờ? Trừ Hữu Trọng và Thanh Tú ra những người còn lại cô không hận đã là rất khoan dung rồi. Một người vì người yêu không tiếc lợi dụng cô, một người ân ái với cô xong khi cô muốn tiến tới hôn nhân thì bỏ đi mất dạng, còn một kẻ biến thái suýt nữa thì giết chết cô thử hỏi làm sao cô có thể yêu họ cho được. Dù kiếp này họ có yêu cô tha thiết chân thành thì cũng thế mà thôi.
Còn Hữu Trọng và Thanh Tú, Hữu Trọng là kiếp trước cô yêu đơn phương nên không tính, anh cũng chẳng có lỗi gì với cô. Thanh Tú thì kiếp trước cô chỉ gặp có một lần cũng không có ấn tượng gì. Anh lại là một người rất hiền lành, kiếp này anh cũng không thay đổi chỉ thêm một sự ngốc nghếch nữa là anh đã yêu cô. Nhưng như vậy thì đã sao? Cô cũng không dám đáp lại tình cảm của hai người. Ai biết tình cảm đó liệu có bền chặt theo thời gian hay không? Cô không dám đem trái tim mình ra đánh cuộc nữa, cô mệt mỏi rồi. Mà giả sử cô có muốn đáp lại thì cũng không biết đáp lại với ai. Chi bằng cũng cứ mặc kệ tới đâu hay tới đó chứ sao.
Ngọc Bình chợt khựng lại, nhìn thấy ánh mắt ấy của cô mà lòng anh chẳng hiểu vì sao lại dâng lên một niềm đau xót khôn tả. Cái cảm giác cảm thấy dường như mình đã làm điều gì đó có lỗi với cô lại ùa về. Anh cố gắng hít một hơi thật sâu để xua đi cảm giác đó. Rồi anh lại hỏi.
- Vậy nếu như một người khác không phải họ cũng yêu em thì em có đáp lại không?
Anh là đang hi vọng cô sẽ đáp rằng "sẽ", nếu như vậy thì không phải anh sẽ có cơ hội sao. Khó khăn lắm mới có một cô gái có thể làm anh động tâm, anh làm sao nỡ buông bỏ đây. Nhưng mà vì Hữu Trọng yêu cô, nếu anh mặt dày theo đuổi cô thì anh sẽ cảm thấy có lỗi với Hữu Trọng nên anh mới phải tìm cách quên cô. Nhưng nếu như cô có thể có tình cảm với anh thì sẽ khác bởi vì tình cảm là không thể miễn cưỡng. Cô thích ai, cô yêu ai dù cho là Hữu Trọng hay bốn người kia đều không thể can thiệp vào. Anh cũng sẽ không cảm thấy mình có lỗi khi cướp đi cô từ họ.
Tuy nhiên cô lại nói.
- Cũng sẽ chỉ cao lắm là xem họ như anh còn không thì cứ như người xa lạ mà đối đãi. Nếu có thể thì không cần phải gặp nhau nữa thì tốt nhất. Nếu thấy họ từ xa thì em sẽ đi đường vòng, nếu như có thể.
Ngọc Bình rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao mà năm người Hữu Trọng dù yêu cô nhưng cũng chỉ có thể đối xử với cô như em gái rồi. Thà làm anh còn có thể ở cạnh cô, còn hơn làm người yêu mà bị cô xem như người xa lạ, tránh như tránh tà. Cô là người con gái kỳ lạ nhất mà anh từng gặp đấy.