Ngọc Bình không khỏi hiếu kỳ hỏi.
- Tại sao em lại muốn tránh người muốn yêu em chứ?
Cô đáp.
- Chỉ vì em không muốn yêu!
- Vì sao?
Cô không đáp mà hỏi anh.
- Vậy anh thì sao? Giả sử anh yêu một người con gái mà cô ta không giúp được gì cho anh trong lúc anh gặp khó khăn. Thí dụ như anh đang mắc một số nợ lớn không có khả năng trả chẳng hạn. Rồi có một người khác anh không hề yêu chịu đồng ý đứng ra trả nợ cho anh và thậm chí còn giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp, thực hiện cho anh điều mà anh mong muốn nhất chỉ đổi lại anh phải chia tay người yêu mà lấy người đó. Thì anh chọn cái nào?
Tuy không hiểu vì sao cô lại hỏi anh như vậy, nhưng nếu đặt anh vào trường hợp như cô nói thì anh cũng phải bắt buộc chọn chia tay người yêu thôi. Cũng không thể nói anh bội bạc mà đó là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Anh thành thật nói.
- Nếu anh lâm vào hoàn cảnh đó thì anh đúng là không còn lựa chọn nào khác là phải chia tay người yêu. Nhưng mà... nếu người yêu anh hiểu cho anh thì sẽ không nỡ trách anh, ngay cả anh cũng thế nếu người yêu anh lâm vào hoàn cảnh như vậy anh cũng không thể trách được. Mình đã không thể giúp được gì thì hà tất làm cho người yêu mình lâm vào cảnh khốn cùng chứ.
Cô thản nhiên nở nụ cười. Đúng là cô không hề trách hờn chi anh, cũng như bây giờ nghe anh nói như vậy cô cũng đã không còn cảm giác gì của sự đau lòng, ngược lại hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của anh. Nếu là cô đặt vào trường hợp của anh kiếp trước thì cô cũng sẽ làm như anh thôi. Nhưng mà nếu đặt vào trường hợp người yêu bị bỏ rơi thì nó lại khác. Cô bèn nói.
- Anh nói không sai! Đúng là nếu ai trong hoàn cảnh đó cũng phải chọn chia tay người yêu. Nhưng mà... có lẽ người yêu sẽ không trách thật, tuy nhiên đau lòng thì hẳn phải có chứ. Mà một khi đã trao trọn trái tim chung tình rồi mà bị người yêu nói tiếng chia tay thì nỗi đau đó thật sự không có ngôn ngữ nào có thể tả nỗi.
Anh như nhận ra điều gì, liền hỏi.
- Không lẽ em đã từng trải qua hoàn cảnh đó sao?
Thế nhưng, cô lại lắc đầu.
- Hiện tại chưa từng!
Đúng là kiếp này cô chưa từng trải qua, chỉ là kiếp trước cô đã trải qua rồi a. Cô lại nói tiếp.
- Nhưng đâu đại biểu tương lai sẽ không xảy ra.
Anh chợt vỡ lẽ.
- Thì ra em đang sợ một khi em đã yêu một ngày nào đó bị người yêu nói tiếng chia tay thì em sẽ đau khổ nên em mới tránh đi những người nói yêu em chứ gì?
Cô đáp.
- Cũng có thể xem là như vậy.
Anh rủ mi thở dài.
- Aiii... em làm như vậy cũng không sai nhưng... như vậy em sẽ khiến cho người đã yêu em rất thương tâm và đau khổ đấy.
Cô lại nói.
- Nhưng cái đau đó sẽ không thấm vào đâu so với cái đau đã yêu rồi mà đành rời nhau đó. Bởi vì họ chỉ yêu đơn phương, mà tình yêu đơn phương thì sẽ không tạo cho họ hi vọng. Cho nên sau này dù có điều gì xảy ra họ cũng không thất vọng bởi vì đã có chuẩn bị tâm lý hết rồi. Còn hai người yêu nhau... aiii... hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nặng a.
Nghe cô nói thản nhiên như vậy mà anh lại đau xót khôn nguôi. Nhưng những gì cô nói không phải là không có lý, đời ai biết trước được chữ ngờ đâu. Ngay cả bản thân anh cũng không dám đảm bảo hai người hiện tại yêu nhau nhưng có đến được với nhau không còn không thể chắc chắn mà. Anh lấy cái lý gì để phản bác lời cô nói chứ. Aiii... đã biết yêu là đau khổ nhưng sao người ta cứ cấm đầu vào yêu là thế nào? Mà cả anh cũng bị lâm vào đấy thôi.
Bây giờ thì anh cũng đã hiểu vì sau khi Hữu Trọng biết anh thích Thu Trúc mà lại tội nghiệp anh rồi. Cả anh cũng tội nghiệp cho những ai đã phải lòng cô nữa đó. Nhưng như vậy thì anh cũng không cần phải tìm quên cô chi nữa cho mắc công. Đã biết cô sẽ không yêu hà cớ gì tự mình tìm quên làm gì. Thà cứ để tự nhiên tới đâu hay tới đó, tâm trạng cũng sẽ được thoải mái hơn, không cần mỗi khi nằm ngủ mơ thấy cô giật mình thức dậy gát tay lên trán suy tư trăn trở, làm sao để không phải mơ thấy nữa đây.
Trời cũng đã tối, công viên trong khu dân cư cũng đã lên đèn. Người đi tập thể dục, người đi dạo cũng đã dần trở về thay vào đó là những cặp tình nhân bắt đầu nắm tay dắt nhau đi. Đi một đoạn lại dừng lại ở một nơi nào đó khá lãng mạn mà trao nhau nụ hôn nồng cháy. Mà ngay bên cạnh họ cách đó không xa cũng có một cặp đang hôn nhau thắm thiết đây này. Tuy cũng không xa lạ với những tình huống như thế nhưng Ngọc Bình vẫn cảm thấy nó hơi sao sao.
Anh liền quay mặt đi nhìn thẳng về phía trước, nhưng phía trước lại có một cặp đang ngồi băng đá bên kia đường mà hôn nhau nữa. Khụ... anh liếc nhìn qua Thu Trúc thì thấy cô cũng nhìn phía trước nhưng với ánh mắt vô thần, không có cảm xúc. Thấy đó, nhưng kì thực lại hoàn toàn không để trong mắt. Bất chợt cô nhắm nghiền hai mắt lại làm anh cũng không hiểu ra sao. Nhưng mà... nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận tự nhiên không tô chút son nào, anh bổng thấy tim mình đập rộn. Cổ họng cũng cảm thấy khô nóng khó nhịn, làm anh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Thật muốn nếm thử hương vị đôi môi này để xem nó thế nào. Có đúng là ngọt như người ta thường nói không?
Anh không tự chủ được mà nhích lại gần cô một chút, sau đó từ từ cuối đầu xuống. Tuy nhiên, vừa mới được phân nữa khoảng cách thì cô đã mở bừng mắt, chớp chớp mi mắt, đưa ngón tay lên lau lau đi nước mắt vừa mới tiết ra. Miệng thì thầm.
- Hạt bụi chết tiệt...
Quạ... quạ... quạ...
Có cảm tưởng một bầy quạ đen bay qua đầu Ngọc Bình nhỉ? Anh bị xịt keo cứng ngắt, im lìm ở tư thế đó luôn. Cô ngạc nhiên hỏi.
- Anh Bình! Anh sao vậy ạ?
Ngọc Bình hoàn hồn vội đáp.
- À... ờ... anh tự nhiên thấy em nhắm mắt lại nên muốn xem thử em có bị gì không thôi... ha ha...
Cô vô tư lắc đầu.
- Em không có gì, chỉ bị hạt bụi bay vào mắt thôi.
- Vậy... đã ra chưa?
- Ra rồi ạ!
Anh thở phào, cũng may cô mở mắt ra kịp lúc nếu không... anh cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. Tới lúc đó không chừng còn bị ăn tát và cũng đừng hòng mà thấy mặt cô nữa.
Thấy ngồi ở đây hoài cũng không hay, anh bèn nói.
- À... bây giờ em muốn về chưa?
Cô gật đầu.
- Dạ!
Cô không ngần ngại lập tức đứng lên, nhưng cô đã quên mất cái chân cô vừa rồi hãy còn đau a. Tuy đã chỉnh lại khớp nhưng cũng chưa thể đi bình thường trở lại được. Vậy là cô vừa mới bước được một bước đã phải cà nhắt. Ngọc Bình thấy vậy liền đưa tay đỡ cô.
- Này em tự đi được không đó? Chứ anh thấy không ổn nha!
Cô cười cười, cả cô cũng thấy không ổn đấy. Cô là đi bộ từ nhà đến công viên. Tuy bình thường đúng là không xa mấy, đi bộ tình tan chừng 30 phút là tới nhưng bây giờ chân cô đang đau nha. Đi bộ từ đây tới nhà đảm bảo chân sẽ bị sưng cho xem, mai đừng hòng mà đi được. Cô định thò tay vào túi lấy điện thoại gọi cho Hữu Trọng ra rước nhưng thì vào thì... éc... cô quên là đã bỏ điện thoại ở nhà rồi.
Cô bèn quay sang Ngọc Bình nói.
- Anh có thể cho em mượn điện thoại được không?
Ngọc Bình cũng chỉ có thể cười cười mà nói.
- À... anh không có mang điện thoại.
Nếu vậy thì cô cũng chỉ có thể nhờ anh đưa về dùm thôi.
- Vậy em có thể phiền anh chở em về dùm được không ạ! Em là đi bộ từ nhà tới đây.
Thế nhưng anh lại cũng cười cười nói.
- Anh cũng là đi bộ! A... anh mới dọn nhà tới gần đây, ở đường số 23 nên anh cũng đi bộ tới đây.
Ồ... đường số 23 đúng là gần hơn cô nhiều. Dù anh có đi xe cô cũng ngại phiền anh đưa về lắm. Cô nhìn xung quanh xem thử có thể mượn điện thoại của ai gọi cho Hữu Trọng được không, thì Ngọc Bình bổng nói.
- Để anh cõng em về cho!
Cô kinh ngạc.
- Hả? Sao có thể...
Anh ngắt lời.
- Em đừng ngại! Không sao đâu. Trời cũng tối không ai chú ý đâu mà sợ. Người ta có nhìn thì cũng không sao, xem như anh cõng em gái mình vậy. Giờ em có mượn điện thoại người khác gọi cho anh Trọng thì cũng được đó nhưng biết đâu người ta không muốn cho mượn hay là anh Trọng đang bận việc gì thì sao.
Lời anh nói không phải là không có lý nhưng mà bắt anh cõng cô từ đây về tới nhà cô vẫn thấy rất ngại, rất không được tự nhiên. Cô định lắc đầu từ chối rồi nhưng anh lại nói.
- Nếu em không muốn cõng vậy để anh bế em nhé!
Cô vội hô.
- Không... Không cần... a...ờ... thôi được! Cõng thì cõng... nhưng... nhưng mà em nặng lắm đấy.
Anh nghe cô nói cô nặng mà rất muốn cười, cô mà nặng thì không biết ai nhẹ nữa. Vừa rồi không phải anh đã bế cô đấy sao? Cô nặng hay nhẹ anh không rành sao được. Nhưng anh biết cô đang ngần ngại nên mới nói như vậy, nên anh cũng nói.
- Không sao! Em có tin hồi còn ở dưới quê tới mùa là anh đều phụ cha mẹ vác lúa đấy. Một bao ít nhất cũng phải bốn năm chục ký mà vác cỡ mấy chục bao như vậy, em nói thử xem em nặng hơn lúa hay lúa nặng hơn em?
Cô giật giật khóe miệng, rồi rồi... anh là lực điền, cô công nhận điều đó.
Cuối cùng là cô phải leo lên lưng cho anh cõng về chứ sao. Đi đường ai cũng nhìn thật mắc cỡ muốn chết. Nhưng anh thì cũng vẫn như thường như không hề có chuyện gì xảy ra, ai nhìn kệ ai. Thật ra thì anh đang rất là hạnh phúc đấy. Lần đầu tiên cõng con gái mà lại là người mình thích không hạnh phúc sao được.
Còn cô thì tìm chuyện nói cho mau tới nhà cũng quên cái xấu hổ đi. Vờ hỏi quê quán, nhà cửa anh em này nọ mặc dù những cái đó cô đều biết cả rồi. Anh cũng thành thật đáp nhưng cô không biết rằng lúc cô nói hơi thở cô cứ phả vào vành tai anh. Chổ đó lại là chổ nhạy cảm của anh cho nên cũng làm cho anh mặt đỏ tim đập một phen. Bước chân cũng nhanh hơn để mau đưa cô về tới nhà. Aii... thật đúng là cõng em gái và cõng người yêu quả nhiên khác nhau một trời một vực. Cõng em gái đi đường dài cảm thấy mỏi mệt, cõng người yêu thì ngược lại chỉ muốn cõng hoài không biết mệt là gì. Nhưng mà... có ai nói cho anh biết liệu anh có thể nhịn được để đưa cô về tới nhà không đây?