Đến lúc ra về đột nhiên anh lại đi bên cạnh cô và hỏi.
- Cô bé ở trong thị trấn à?
Cô khá là ngạc nhiên khi anh chủ động hỏi chuyện cô đấy. Nhưng cô cũng vẫn bình thường, nhàn nhạt đáp.
- Không ạ! Em ở xã DS.
Nhưng cô lại nói.
- Em tên Thu Trúc thầy có thể gọi em là Trúc nhưng đừng gọi em là cô bé. Em hơi... à phải là rất dị ứng với hai từ đó ạ!
Anh cười cười nói.
- Ồ... vậy à! Vậy thì cho tôi xin lỗi nhé! Thói quen của tôi là hễ gặp các cô bé nhỏ hơn tôi thì đều gọi là cô bé cả. Có lẽ tôi nên sửa lại!
Cô không nói gì. Cô chỉ là nói cho anh ta biết vậy thôi. Dù sao cũng đâu còn bao lâu nữa, hai tháng nữa là tết rồi. Ủa mà cô quên cái gì nhỉ? Tết sao? Cô đột nhiên lẩm bẩm một mình.
- Còn hơn hai tháng nữa là tết...
Anh chàng nào đó tưởng là cô đang nói với mình bèn lên tiếng.
- Ừ! Còn hơn hai tháng nữa là tết! Em trông nghỉ tết lắm hả?
Cô chợt giật mình đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. "Quên mất anh ta hãy còn ở đây". Cô vội lắc đầu nói.
- Không... không có ạ!
Thế nhưng anh lại cười nói.
- Cũng bình thường thôi mà! Lúc tôi còn đi học như em cũng vậy thôi luôn trông đến tết để được nghỉ học tha hồ mà đi chơi. Như vậy xem ra tuy tính tình em khá giống người trưởng thành nhưng kỳ thực em cũng vẫn là một cô bé... à cô học trò 16 tuổi hồn nhiên thích vui chơi, mơ mộng.
Cô mà hồn nhiên thích vui chơi, mơ mộng á? Đã là kiếp trước rồi! Cô đang nghĩ sắp tới tết rồi cô có nên trồng bông bán vào dịp tết không? Thường mỗi năm cậu mợ đều có đem bưởi ra ngoài chợ bán. Năm nay cô cũng nên trồng một ít bông vạn thọ, cúc, mào gà gì đó ra bán kiếm tiền xài tết chứ. Thời gian này trồng là thích hợp nhất này, tới đó ra bông là vừa. Nhưng đất ở nhà trồng cỏ cho bò ăn hết rồi lấy đâu ra mà trồng bông chứ?
Cô lại quên mất vẫn còn người đang đi cạnh bên mà thản nhiên thả hồn suy nghĩ. Đột nhiên, cô như nghĩ ra được điều gì, chợt đứng khựng lại, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, hô lên một câu chẳng đâu ra đâu.
- Có rồi!
Rồi nhất chân chạy thật nhanh ra lấy xe vọt đi quên bẳng luôn người nào đó đứng như tượng đá, thậm chí không thèm chào một tiếng. " Quát... đờ... lợn..." anh ta bị làm lơ kìa. Bỏ đi mà không thèm chào một tiếng, thật quá đáng lắm!
Xưa nay anh đi đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người, chỉ cần anh vừa bước vào nơi nào đó thì lập tức toàn bộ ánh mắt sẽ tập trung vào anh, dù không muốn tiến lại làm quen thì cũng sẽ nhìn nhiều một chút. Các nữ sinh trong trường thì khỏi nói rồi, đều rất là si mê anh thậm chí còn có người yêu thầm nhiều lần viết thư, nhắn tin tỏ tình nhưng anh đều phớt lờ cả.
Lần này chủ động đến tiếp xúc với một người, vậy mà nói có mấy câu người ta lại như suy nghĩ đâu đâu, quên mất anh vẫn tồn tại mà chạy đi mất dạng. Không lẽ mị lực anh dạo này bị sụt giảm vậy sao? Đã là lần thứ hai có người làm lơ xem như anh không tồn tại rồi đó. Lần đầu ở chùa cũng có một cô bé nhìn lướt qua anh rồi xem như không tồn tại mà nhẹ nhàng đi qua, một phản ứng chú ý cũng không. "A... mà hình như cô bé lần đó..."
Anh đã nhớ ra được cô bé lần đó với Thu Trúc vô cùng giống. Mà không phải chỉ là vô cùng giống. Chính xác là một người mới đúng. "Phải rồi! Tướng đi ấy! Cái áo khoác ấy... cái túi xách ấy... chính là cô bé đó!"
Anh như phát hiện ra một lục địa mới, bắt đầu tò mò về cô, người đầu tiên xem anh như không khí, lần đầu không nói gì nhưng lần này là anh chủ động tiếp cận. Anh thản nhiên mỉm cười hiện lên cái má núm đồng tiền vô cùng có duyên ấy, làm mấy nữ sinh vô tình nhìn thấy ai cũng phải một phen tim đập thình thịch.
Thu Trúc đã nghĩ ra được chổ để trồng bông bán tết nên mới vui mừng mà vội vàng chạy về như vậy. Không phải là cô có hai mảnh đất đấy sao? Mảnh đất từng là cái ao vừa mới đổ đất thì chưa sử dụng được nhưng còn mảnh đất "mua để thừa kế" mà. Nhưng trước hết phải hỏi Bác Hai đã, dù sao bác ấy cũng ở đó.
Khi cô nói ra muốn trồng bông thì bác ấy cũng nhàn nhạt nói.
- Là đất của cô thì cô có quyền sử dụng nó làm gì cũng được chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện của tôi thôi.
Cô vô cùng vui mừng, thời gian hãy cũng còn sớm, cô mượn cái cuốc của bác ấy ra mà xốc ba luống đất. Cô cũng không có dự định trồng nhiều, chỉ vừa tầm khả năng của cô thôi. Với lại cũng mới là thử trồng bán thôi. Đất mềm xốp, xốc cũng nhanh lắm, xốc phân luống chủ yếu cho dễ chăm sóc thôi chứ nếu trồng để làm cảnh thì cứ việc rải hạt đại tự nhiên nó cũng sẽ lên hà, vạn thọ dễ trồng lắm. À mà thật ra cô xốc luống cho có thôi chứ nó thẳng hay cong gì thì cô cũng mặc kệ. Mà xong rồi nhìn giống con rắn ghê! Thôi kệ! Có luống là được rồi.
Cô đèm cất cuốc rồi chào bác Hai đi về, ngày mai cô sẽ đem hạt giống vào gieo. Tuy nhiên, hôm sau đem hạt giống vào thì thấy ba luống đất đã ngay hàng thẳng lối rồi. Khỏi hỏi cũng biết là ai đã sửa lại, cô nhìn sang bác Hai thì bác ấy vẫn như mọi khi ngồi uống trà, ánh mắt nhàn nhạt như không cảm xúc. Cô nhẹ nhàng nở nụ cười rồi gieo hạt xuống. Gieo xong thì trải lớp rơm lên và tưới nước cho giữ độ ẩm. Bây giờ chỉ cần chịu khó sáng chiều cô vào tưới hai lần là được. Hôm nào trời mưa thì khỏi tưới. Đợi đến 5 tới 10 ngày sau thì tưới phân, sau đó tỉa bớt những cây yếu. Nửa tháng sau thì có thể sang vào chậu được rồi. Cô biết trồng hoa từ lúc 10 tuổi cơ nên cũng không lo hoa sẽ đẹp đâu. Kiếp trước khi lên thành phố đi học đi làm, dù ở phòng trọ cô cũng có thể có một chậu hoa trong phòng tự trồng. Cho nên nói về trồng hoa là cô rất tự tin.
Thế là, cứ mỗi ngày sáng cô tranh thủ đi học sớm vào tưới nước. Chiều học về cũng vào tưới, hôm nào không học buổi chiều thì cắt cỏ cho bò xong cô cũng chạy vào. Ngoại hay cậu mợ hỏi thì cô cũng nói thật là đi trồng bông thử bán tết nhưng chỉ nói là cùng người khác trồng. Ở nhà không có chổ trồng thì cô lấy bao xi măng vô đất mà trồng, tới lúc cũng sẽ sang qua chậu. Bà ngoại và cậu mợ cũng không có nói gì, nếu bán được thì mừng không bán được thì tết có bông chưng khỏi tốn tiền mua cũng không mất mát gì. Chỉ cần cô không sợ cực là được.
Riêng ngày chủ nhật học vi tính thì có tuần cô không vào học, vào chổ bác Hai mà chăm sóc mấy luống bông. Có khi hai ba buổi liên tiếp cô vắng mặt luôn. Điều này làm ai đó khá là tức giận mà anh cũng không biết vì sao mình phải tức giận. Học tín chỉ A không nhất thiết yêu cầu có mặt đầy đủ các buổi, nếu nhà có máy thì tự học cũng được, tới thi đậu hay rớt giáo viên không quản. Nhưng sao anh vẫn cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng, ít ra cô cũng phải gọi điện báo cho anh một tiếng như bao học sinh khác chứ. Anh thấy cô cũng có điện thoại di động mà. Mà hình như là từ lúc vô học cho đến nay cô cũng không xin số điện thoại của anh, thậm chí Excel cũng đều tự làm mà không hỏi anh bất kỳ vấn đề gì. Được! Cô giỏi. Vậy thì sao không ở nhà tự đăng ký đi thi đi, đi học làm gì? Chiếm một cái máy cho nó chật.
Nhìn chổ trống duy nhất ở dưới góc chót mà anh cảm thấy thật là chướng cái con mắt. Bèn vờ đi lòng vòng xem học sinh làm bài, xuống ngay chổ đó lại vờ thắc mắc hỏi.
- Hình như mấy tuần nay bạn hay ngồi ở máy này không có đi học thì phải?
Cô bé ngồi cạnh bên bèn lên tiếng.
- Thầy nói bạn Thu Trúc ạ! Chắc bạn ấy bận chuyện gì đó rồi! Chứ bạn ấy siêng học lắm hiếm khi nghỉ buổi nào.
Hiếm khi nghỉ mà đã ba buổi liên tiếp rồi đấy. Đây rỏ ràng chính là xem thường anh ra mặt còn gì. Hừ! Nếu đã không thích anh dạy vậy thì đừng có mà vào học nữa. Anh thật sự giận rồi! Tâm trạng anh hôm nay không tốt nên cũng không muốn dạy nữa, bèn cho lớp nghỉ sớm, một mình lấy xe chạy lòng vòng cho khoay khỏa. Tuy anh mới chỉ là sinh viên thực tập nhưng tương lai chính là ra đi dạy mà, nghành này không chỉ là dạy được ở trường đâu còn có thể mở lớp bên ngoài dạy nữa. Thậm chí anh còn có thể làm nhiều việc khác cùng lúc. Ngành công nghệ thông tin này tương lai rộng mở lắm và tương lai anh cũng thế. Ấy thế mà lại bị một học sinh chẳng coi ra gì, buồn ghê!
À mà hôm nay anh rảnh chạy lòng vòng cũng không được gì chi bằng đi thăm một người thân thôi. Thực ra anh xin xuống tận đây thực tập cũng là để tìm người ấy. Anh cũng đã tìm được rồi, cũng nên thường xuyên đi thăm mới được. Ông ấy cũng chỉ ở một mình có người đến chơi chắc cũng vui lắm.
Nghĩ vậy! Anh bèn chạy đến nhà người thân ấy. Nhưng khi đến nơi anh lại vô cùng ngỡ ngàng. Anh gặp ai đây? Ngoài Thu Trúc thì còn ai? Cô ấy làm gì ở đây? Trồng vạn thọ hả? Cô có quan hệ gì với ông ấy?