Tháng Tám mưa nhiều, bầu trời còn đang nắng chói chang trong một phút chốc đã bị mây đen ôm trọn lấy, rồi nước ở đâu ào ào trút xuống tấp rào rào vào ô cửa kính cũ kĩ của khách sạn. Bên dưới đường, tại thời khắc cơn mưa rơi xuống giao thông liền rơi vào trạng thái hỗn loạn. Người đi xe máy lập tức dạt vào vệ đường vội vã mặc áo mưa, những người đi bộ nhanh chóng tìm một chỗ trú, những chiếc ô tô lúng túng trước những cú tạt ngang bất ngờ của xe máy đành phải giảm tốc độ, lừ đừ bò về phía trước. Việt Tú đứng trong phòng châm thuốc lá trưng ra một bộ dạng nhàn nhã nhìn ra ngoài. Việt Tú vào Sài Gòn công tác đã hơn một tuần, ngoài mặt thì có vẻ bình thản nhưng trong lòng đã sốt ruột vô cùng.
Những cơn mưa lớn kèm theo triều cường ngập Thành phố mùa này khiến công việc của anh bị trì hoãn không ít. Vốn dĩ dự định đi có năm ngày, vậy mà thời gian đã kéo dài gấp đôi mà chưa có dấu hiệu kết thúc. Tối nay anh có một cái hẹn với đối tác lại bị hủy vì mưa ngập. Việt Tú chán nản nhìn đồng hồ. Giờ này người kia ở nhà hẳn là đã ăn tối xong, đang thu dọn.
Những lúc anh đi công tác Bảo Lâm thường chờ anh gọi điện mỗi ngày rồi mới đi ngủ. Anh biết như vậy vì lần nào anh gọi về, dù rất muộn cũng thấy cậu bắt máy ngay. Nhưng nếu anh không gọi cậu cũng không bao giờ chủ động. Bảo Lâm chính là như thế, rõ ràng rất muốn nhưng luôn rụt rè. Cậu sợ phiền anh, cậu sợ anh bận, cậu sợ đủ thứ. Mặc dù Việt Tú đã nói với cậu rất nhiều lần nhưng xem ra quãng thời gian trước đây đã tạo cho cậu một thói quen khó sửa. Mỗi lần nghĩ tới anh lại không khỏi cảm thấy buồn phiền lại không có cách nào phát tiết ra được. Dẫu sao Bảo Lâm trở thành như vậy không phải một phần lớn đều là do anh cả sao. Vì vậy anh không có cách nào khác là kiên trì mỗi ngày mỗi ngày sửa thói quen đó cho cậu, khiến cậu có thể yêu bản thân hơn, và tất nhiên, yêu anh hơn nữa thì càng tốt.
Việt Tú ăn qua quít bữa tối đã được đưa lên phòng rồi cũng leo lên giường rút điện thoại ra định bụng gọi điện nghe giọng nói của thằng nhóc kia một lát. Mỗi lần phải xa nhau như thế này anh đều chân chính cảm nhận được thế nào là nhớ người đến phát điên. Hàng ngày đều phải gọi về làm nũng với cậu nhóc nhà anh một chút lại hận không thể chui qua điện thoại sang đầu bên kia mà ôm người vào lòng.
Nhưng trái với suy nghĩ của anh, hôm nay gọi phải đến khi anh bấm máy lần thứ hai mới nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy kèm theo tiếng thở hổn hển cùng một vài âm thanh ồn ào không rõ riếng.
"Bảo Lâm, em đang ở bên ngoài à?" Việt Tú nghi hoặc nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, không nhanh không chậm mà hỏi.
"Vâng, bây giờ em không tiện, lát nữa em gọi cho anh được không ạ?" Bảo Lâm bên kia vội vã nói, hình như có vẻ rất bận bịu.
"Ừ.." Việt Tú còn chưa kịp nói gì thêm thì Bảo Lâm đã cúp máy.
Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng trên tay, thở hắt ra một tiếng. Hẳn là tối nay cậu ra ngoài chơi cơ đấy. Gần đây Việt Tú có một chút tâm lý lo lắng, từ sau khi Bảo Lâm bắt đầu học trở thành đầu bếp liền có thêm một vài người bạn. Mặc dù là anh chủ động khuyến khích cậu kết giao thêm bạn bè cũng là một cách xóa đi tâm lý mặc cảm tự ti của cậu, nhưng thả thằng nhóc ấy ra ngoài xã hội anh lại không yên tâm chút nào. Bảo Lâm của anh vốn không hiểu được cậu có bao nhiêu xinh đẹp. Việt Tú thực ra trong lòng chỉ muốn giấu cậu càng kĩ càng tốt mà thôi.
Nhất là những ngày đi xa như thế này, anh thật là hận không thể đem cậu theo, mỗi ngày ở trong khách sạn chán nản nhìn trời liền ước có thể ôm cậu trong lòng và dày vò một chút. Công việc mấy ngày nay cứ trì trệ thật khiến anh muốn phát điên lên.
Việt Tú với tay rút thêm một điếu thuốc nữa. Tối nay chẳng có ai nhắc nhở anh hút ít thuốc đi, thôi thì tự thưởng cho mình thêm một điếu đốt thời gian vậy. Vừa bật lửa lên thì màn hình điện thoại lại nhấp nháy sáng lên, anh với tay bắt máy.
"Anh, anh ở phòng bao nhiêu thế, người ta nói anh phải đồng ý mới cho em lên."
Một giọng nói ngắt quãng vang lên bên kia đầu dây, giữa những tiếng thở mạnh cho thấy người nói chuyện hình như vừa mới trải qua một cuộc vận động tốn sức nào đó.
"Phòng.. Em đang ở dưới sảnh à?" Việt Tú lúc này mới chợt hoàn hồn lại. Không có lý nào, chẳng lẽ Bảo Lâm lại tới đây. Anh hỏi lại mà trong lòng vẫn cảm thấy không tin lắm.
"Vâng!" Giọng nói trong trẻo mang theo ý vui vẻ vang lên trong điện thoại.
"Chờ anh." Việt Tú không nói hai lời, một mạch chạy thẳng xuống dưới sảnh khách sạn, nhanh chóng nhìn thấy cậu. Việt Tú chậm bước chân tiến lại gần, dần dần thu vào trong mắt bóng dáng nhỏ bé rõ ràng đã ướt sũng. Nước mưa đọng lại trên tóc, trên áo, trên ba lô đang nhỏ xuống tong tong. Như cảm giác được anh, Bảo Lâm chợt quay người lại, nở một nụ cười rực rỡ như nắng sớm. Thời khắc ấy Việt Tú liền cảm thấy trái tim mình ngừng đập mà có lẽ thời gian cũng dừng lại. Anh bước nhanh hơn một chút, không, anh gần như là chạy tới bên cậu, bất chấp mọi ánh nhìn tò mò của nhân viên khách sạn và những vị khách chờ check in muộn, Việt Tú ôm lấy cậu.
"A.." Bảo Lâm giật mình hốt hoảng "Sẽ ướt sang anh mất".
Việt Tú không để ý càng xiết chặt cậu hơn, lúc chôn mặt lên cổ cậu anh liền cảm giác được làm da cậu đã trở nên lạnh cóng. Việt Tú buông Bảo Lâm ra đau lòng vuốt tóc cậu.
"Sao lại để mình ướt hết thế này? Được rồi, đừng nói gì, mau lên phòng tắm nước nóng đã."
Anh nói rồi dặn dò nhân viên khách sạn một chút sau đó đưa Bảo Lâm một thân ướt như chuột lột lên phòng, trực tiếp kéo người vào bồn tắm xả nước ấm.
"Sao mưa như vậy không biết trú hay sao?" Việt Tú ngồi trên thành bồn tắm cúi người cởi từng món đồ ướt sũng ra khỏi người Bảo Lâm.
"Em có mặc áo mưa mà, lẽ ra em đi xe, nhưng đường ngập nên xe không đi được, em chờ lâu quá nên xuống đi bộ." Bảo Lâm hồn nhiên kể kể.
"Ngốc nghếch!" Việt Tú vừa yêu yêu mà mắng một câu trong lòng hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện này nhưng cũng không quên nhắc nhở "Nhưng lần sau em phải chú ý sức khoẻ nhé, như thế này anh sẽ lo lắng, biết không?" Nói xong tay cũng thuận tiện cởi xong toàn bộ đồ ướt trên người ai đó ra. Cả người Bảo Lâm hoàn toàn trần trụi, thoải mái ngâm trong nước nóng. Việt Tú vì vừa nãy ôm cậu cũng bị ướt, anh liền cởi đồ của mình bước vào ngâm chung với cậu.
Bồn tắm khách sạn rất lớn, hai người ngồi rất vừa vặn. Bảo Lâm nhìn anh lại cảm thấy toàn thân càng nóng thêm, không biết là vì ngâm nước nóng lâu hay là vì phát hiện vật nào đó đã ngạnh đứng lên từ lúc nào.
"Vậy tại sao em lại tới đây?" Việt Tú cười cười nhìn cậu toàn thân đỏ như tôm luộc.
"Vì.. à vì tiện đường." Bảo Lâm xấu hổ lắp bắp.
"Từ Hà Nội vào đây tiện đường thôi sao?" Việt Tú lại cười đầy ẩn ý dùng vòi sen gội đầu cho cậu.
"Không phải, anh biết là không phải mà, sao anh cứ trêu em." Bảo Lâm bĩu bĩu môi nhỏ đáng yêu khiến người kia trong lòng càng rục rịch nhưng vẫn cố kìm nén. Việt Tú gội đầu xong thì dùng khăn bắt đầu kì cọ cho người nọ, vừa nói.
"Anh làm sao biết được, em có nói đâu mà anh biết"
"Em tự tắm được mà." Bảo Lâm xấu hổ cúi mặt nhìn bàn tay đang sờ loạn trên người mình
"Anh thích làm mà, vậy em mau trả lời xem sao em lại tới đây nào?" Việt Tú vẫn giữ nét mặt cười cười nhìn người nọ đang bối rối.
"Em.. em đương nhiên là.." Bảo Lâm nói dở chừng lại ngập ngừng.
"Em làm sao?" Việt Tú không có ý định buông tha cho ai đó.
"Em.. đương nhiên là vì nhớ anh nên tới mà. Anh đi lâu như vậy không thấy về gì cả." Bảo Lâm cúi mặt lí nhí nói.
Việt Tú cảm thấy một cỗ ngọt ngào dâng lên trong lòng. Anh nâng cằm người nọ, không chần chứ đặt lên một nụ hôn dịu dàng. Đầu lưỡi chậm rãi lướt trên vành môi mềm mại của người kia, thưởng thức hương vị dịu ngọt khiến anh nhớ nhung mong mỏi suốt mấy ngày. Việt Tú ôm lấy lưng người nọ kéo hai thân thể sát lại gần nhau. Da thịt chạm vào nhau gợi lên xúc cảm mãnh liệt. Nụ hôn dần trở lên cuồng nhiệt mạnh mẽ hơn. Bảo Lâm hé miệng đón nhận đầu lưỡi nóng bỏng đang tiến vào. Bàn tay cậu ôm lấy thắt lưng của anh, hai chân vòng ra trước quấn chặt lấy cơ thể ấm áp mà cậu vẫn luôn khao khát.
Đến khi hai người cảm thấy thỏa mãn buông nhau ra thì cả hai đã bắt đầu thở hổn hển. Vì sợ Bảo Lâm nhiễm lạnh, Việt Tú chỉ hôn cậu trong phòng tắm một lát rồi lau khô người bế cậu ra ngoài đặt vào trong chăn. Đồ ăn Việt Tú dặn cũng được khách sạn chuẩn bị vừa vặn mang tới. Bảo Lâm thật ra chạy vội từ sân bay tới, cũng đã đói bụng nên rất vui vẻ ăn hết suất. Việt Tú rất hài lòng nhìn cậu, từ lúc Bảo Lâm, nụ cười trên mặt anh chưa hề tắt.
"Hôm nay anh rất vui." Việt Tú cuối cùng đặt Bảo Lâm trên giường nằm phía trên nhìn cậu nói. Đúng vậy, thời khắc biết cậu tới gặp anh, dường như thế giới này chỉ còn hai người bọn họ. Bảo Lâm vì nhớ anh mà vượt cả quãng đường dài tới tìm anh, cậu làm sao biết một chuyện nhỏ bé ấy khiến anh hạnh phúc tới nhường nào. Bảo Lâm của anh càng ngày càng bày tỏ lòng mình với anh nhiều hơn, lại càng khiến anh yêu nhiều hơn.
"Em còn sợ anh mắng em." Bảo Lâm cũng cười lại, lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh. "Em lúc đầu rất mâu thuẫn đó, em sợ làm phiền anh, nhưng lại rất nhớ anh. Hơn nữa lúc gọi điện anh nói muốn gặp em, nên em.. em muốn làm gì đó vì anh. Thật may anh không giận."
"Anh vui còn không hết thì sao lại mắng em, anh cũng nhớ em muốn chết." Việt Tú nằm đè lên người Bảo Lâm như một chú mèo mà cọ cọ lên ngực cậu làm nũng khiến trái tim Bảo Lâm tan ra thành nước.
Cọ lên cọ xuống một hồi hai người liền nhanh chóng nóng lên. Dục vọng vừa nãy còn chưa được giải phóng cộng thêm xúc cảm mới đang tích tụ lại hứa hẹn một đêm điên cuồng phóng túng. Cũng may phòng khách sạn cách âm rất tốt, cũng không sợ âm thanh xấu hổ nào lọt ra ngoài làm phiền phòng hàng xóm.
Việt Tú đặt Bảo Lâm ngồi lên trên người mình, hai tay thỏa sức trêu chọc hai điểm hồng hồng trên ngực cậu rồi lại vẽ loạn lên hai bên đùi non trắng noãn.
"Em đẹp thật." Việt Tú nhìn người trước mặt hoàn toàn lõa thể, phô bày thân thể trong tư thế mị hoặc nhất.
"Thật không?" Bảo Lâm nhìn anh ánh mắt lấp lánh hơi nước.
"Thật sự, không chỉ mình anh khen thôi đâu, có rất nhiều người khen em mà."
"Em chỉ thích được anh khen thôi." Cậu cười trong ánh mắt hoàn toàn là chân thật, không có chút ý tứ nịnh bợ nào.
"Anh thật may mắn." Việt Tú nhìn cậu yêu thương nói "May mắn vì có em yêu anh nhiều năm như vậy và thật may mắn vì đã không để mất em."
Việt Tú nói rồi kéo người nọ xuống hôn sâu. Miệng lưỡi ngọt ngào ướt át dây dưa nhau cùng lúc dưới thân bắt đầu động. Anh đẩy Bảo Lâm ngả ra sau, tay chống lên đầu gối. Sau đó gác hai chân cậu lên vai anh, bên dưới bắt đầu động với cường độ lớn. Mỗi lần anh tiến vào Bảo Lâm lại không kìm được phát ra một tiếng rên khẽ khẽ mị hoặc chết người khiến Việt Tú càng thêm cuồng nhiệt.
Cuộc mây mưa kéo dài tới hơn nửa đêm Việt Tú mới cảm thấy thỏa mãn, liền bế người đã bị anh làm tới lịm đi kia vào phòng tắm tẩy rửa rồi thỏa mãn để nguyên người trần trụi, cứ thế ôm người kia chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau Việt Tú vẫn phải làm việc, vì vậy Bảo Lâm một mình tự chơi. Ngồi trong phòng khách sạn cả ngày thì quá buồn chán rồi, cậu bèn tha thẩn đi dạo một chút. Bảo Lâm thay đồ đi xuống sảnh, định ra chợ mua ít đặc sản miền Nam mang về cho ba mẹ Việt Tú làm quà. Vừa ra tới đường xem bản đồ xong mới phát hiện quên mang ví tiền, định bụng quay trở lại, vừa vặn đi tới chỗ chờ thang máy liền nghe hai cô nhân viên khách sạn hồi nãy đứng ở sảnh, chắc là hết ca làm việc, đang đứng thì thào với nhau.
"Cậu thấy anh ấy không, con trai mà xinh thật đấy." Một cô nàng thì thào.
"Ừ, trai đẹp toàn gay hết, phí ghê." Cô còn lại tặc lưỡi.
"Gay á?" Cô kia có vẻ bất ngờ còn Bảo Lâm đứng đằng sau đã bắt đầu chột dạ.
"Ừ, tối qua tớ trực ngoài quầy mà. Thấy anh ấy với một anh nữa. Còn ôm nhau cơ. Xong rồi ở chung một phòng."
"Èo, chán thế, tớ chả thèm thích nữa. Bệnh chết được." Cô nàng ban đầu bĩu cái môi vẻ chán ghét, vừa vặn quay đầu ra liền thấy Bảo Lâm đứng đằng sau, xem chừng đã nghe thấy hết toàn bộ liền giật mình kéo kéo cô bạn đồng nghiệp kia lủi vội ra sau. Bảo Lâm thở dài một tiếng bước vào thang máy.
Việt Tú làm việc với khách hàng đến tận chiều tối thì kết thúc. Hợp đồng đàm phán khá tốt. Đối tác là Trương Hồng Ngọc, một cô gái trẻ, vừa học nước ngoài về, không am hiểu nhiều về thị trường trong nước. Việt Tú cũng không lấy lợi thế mà chèn ép người, hỗ trợ bên bạn cùng đưa ra một chính sách có lợi cho cả đôi bên nên được bên kia rất tín nhiệm.
"Hôm nay rất cảm ơn anh, hy vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ đem lại kết quả tốt đẹp. Để cảm ơn tôi mời anh ăn tối nhé!" Cô gái xinh đẹp rõ ràng rất có hảo cảm với người đàn ông này, nụ cười duyên dáng nở rộ khiến người ta khó lòng từ chối.
Việc đàm phán kết thúc thuận lợi, ăn một bữa cơm cũng là bình thường. Trưa nay để tiện cho công việc hai người cũng chỉ cùng nhau dùng bữa qua loa. Việt Tú nhìn cô cười trả lời bằng giọng nói trầm ấm khách khí thường thấy của anh.
"Cảm ơn cô nhưng hôm nay tôi có hẹn với vài người bạn mất rồi." - Ngừng một lát anh lại nói thêm - "Có người chờ tôi về đón em ấy đi rồi." - Ngụ ý rất rõ ràng.
Trong đôi mắt xinh đẹp được tô vẽ kĩ càng thoáng một tia hụt hẫng nhưng nhanh chóng biến mất. Chào tạm biệt nhau xong Việt Tú nhanh chóng bắt taxi tới đón Bảo Lâm ở khu mua sắm. Vừa nãy cậu đã nhắn tin báo địa điểm cho anh rồi.
"Ôi trời, em mua gì mà nhiều thế?" Việt Tú tròn mắt nhìn người kia hớn hở khệ nệ tha một bịch đồ lớn phía sau.
"Quà cho bố mẹ anh. Trong này có rất nhiều thứ hay mà giá cả lại rẻ hơn ngoài mình nữa." Bảo Lâm vui vẻ khoe.
Việt Tú bật cười, từ sau Tết năm rồi Bảo Lâm xem ra còn thân với hai cụ nhà anh hơn con trai ruột của họ. Dăm bữa lại làm đồ ăn, bảy hôm thì biếu quà, mà hầu hết là đồ ăn vặt cậu tự làm, các cụ cũng rất thích. Bảo Lâm từ nhỏ sống cảnh côi cút, không có gia đình, vì vậy anh biết cậu đã dồn nhiều tâm ý đối với gia đình mới này.
"Được rồi, đưa anh xách cho nào." Việt Tú xoa xoa đầu Bảo Lâm rồi đoạt lấy túi đồ trên tay cậu. "Tối nay muốn ăn gì? Tối anh đưa em đi chơi nhé!"
Việt Tú đưa Bảo Lâm về khách sạn tắm táp thay một bộ đồ thoải mái rồi dắt tay cậu ra ngoài. Bảo Lâm nhìn bàn tay nắm tay mình hơi lưỡng lự.
"Anh này, em đến đây có phiền anh không?"
"Ngốc, đã bảo đừng có hỏi những câu như vậy rồi mà."
"Nhưng mà.." Bảo Lâm ngập ngừng kể lại chuyện ban sáng, ánh mắt nhìn Việt Tú có chút lo lắng "Em biết anh không thấy phiền nhưng nhỡ ảnh hưởng đến công việc thì sao ạ?"
"Đừng lo." Việt Tú trong đầu liền nảy ra một ý. Anh cười nắm tay cậu thêm chặt dắt cậu xuống sảnh rồi cũng không buông ra. Khỏi nói hai người đàn ông nắm tay nhau đi có bao nhiêu là hấp dẫn ánh mắt tò mò xung quanh. Bảo Lâm có thể thấy hai cô nhân viên ban sáng chắc mới tới trực ca tối, cả hai còn chưa thay đồng phục, đang đứng trong góc chỉ trỏ. Cậu nhìn về hướng đó hơi nhíu mày một chút, không ngờ Việt Tú lại để ý. Anh khẽ cong khoé miệng đi chậm lại rồi đột ngột buông bàn tay vẫn nắm tay Bảo Lâm ra. Bảo Lâm bị buông ra có chút hụt hẫng cũng liền dừng bước lại quay sang nhìn anh, vừa vặn cảm thấy cánh tay người nào đó vừa dời ra lại bắt đầu khoác lên vai cậu, kéo khoảng cách hai người càng lại gần nhau hơn, bàn tay lớn của anh vuốt ve trên tóc cậu vài lần nhẹ như không rồi anh mỉm cười, giữa sảnh đông người, anh khẽ quay đầu hôn lên trán cậu.
Chỉ nghe đánh chụt một cái, mặt Bảo Lâm liền biến thành cà chua, không khí trong sảnh lập tức vỡ òa ra, Bảo Lâm nghe tiếng suýt xoa lớn tiếng của mấy cô gái trẻ, lại có cả tiếng vỗ tay khe khẽ, mà người nào đó vừa làm chuyện xấu xong thì cười lộ cả hàm răng trắng, tung tăng vui vẻ dắt người kia ra cửa.
"Em vẫn còn đỏ mặt kìa." Đến tận khi bọn họ ngồi vào bàn ăn rồi Việt Tú vẫn còn trêu chọc Bảo Lâm.
"Xấu hổ chết đi được." Bảo Lâm thầm mắng người nào đó lớn đầu rồi còn làm mấy trò ngốc nghếch nhưng trong lòng cậu thật ra rất vui.
"Hôm nay ăn cơm với vài người bạn anh, em không ngại chứ?" Việt Tú nhìn Bảo Lâm hỏi.
"A, sao anh không nói trước, trông em thế nào?" Bảo Lâm luống cuống tự nhìn mình từ đầu đến chân. Việt Tú cũng có thi thoảng đem cậu tới gặp bạn bè của anh nên Bảo Lâm không cảm thấy mất tự nhiên như trước đây nữa. Hai người ngồi xem thực đơn một lúc liền có một vài người đến. Việt Tú cẩn thận giới thiệu từng người cho Bảo Lâm chào hỏi. Một lúc sau Phương Tùng, đồng nghiệp của Việt Tú cùng đi công tác chuyến này tới, dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Việt Tú mỉm cười bắt tay cô gái nọ.
"Chào anh, tôi kể chuyện bị anh từ chối ăn tối nên anh Tùng đây đã có nhã ý mời tôi đi chung, hi vọng không phiền anh." Hồng Ngọc cười nhìn anh khéo léo nói.
"Ha ha, rất hoan nghênh cô." Việt Tú cũng cười. Xem ra cô gái này không chỉ khéo léo trong công việc, xã giao bên ngoài cũng rất biết cách.
"Vậy đây là.." Hồng Ngọc nhìn Bảo Lâm có ý hỏi.
Bảo Lâm nhìn người nọ đoán là đối tác Việt Tú phải làm việc cùng ngày hôm nay liền có chút chột dạ. Việt Tú sẽ giới thiệu cậu như thế nào đây, nhỡ ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh thì sao. Nghĩ vậy Bảo Lâm liền không đợi Việt Tú giới thiệu, tự mình hướng Hồng Ngọc chủ động chào hỏi.
"Chào chị, em là em trai anh ấy ạ!" Nói rồi học theo Việt Tú, nở một nụ cười mậu dịch sáng đến lấp lánh.
Việt Tú đứng bên cạnh nhìn màn diễn ngớ ngẩn này liền không nương tay, cốc cái bộp lên đầu Bảo Lâm, vừa giận vừa buồn cười nói.
"Cái thằng nhóc này, em trai cái gì mà em trai." Việt Tú cau mày lườm người nào đó, rồi ngẩng lên nhìn Hồng Ngọc cười cười giới thiệu. "Bảo Lâm, là người yêu của anh đấy, không phải là em trai gì đâu."
Bảo Lâm bị giới thiệu trực diện với người lạ lại xấu hổ nữa rồi, nhéo tay Việt Tú một cái làm nũng rồi không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"A, chính là người mà em vì vậy nên bị từ chối ăn cơm cùng đây đúng không?" Hồng Ngọc cười đối đáp.
"Ha ha, chính là như thế, em cảm thấy thế nào?"
"Cũng đáng lắm ạ." Hồng Ngọc cũng cảm thấy sảng khoái cười lại mà Bảo Lâm vẫn còn đang xoa chỗ vừa bị cốc lúc nãy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng ngờ nghệch cười theo.
Có một người không hề e ngại bất kì ánh mắt nào, sẵn sàng thể hiện tình yêu với bạn ở bất kì đâu, cuộc sống hạnh phúc chính là như thế này đi. Bảo Lâm liền cảm thấy trong lòng thật là vui vẻ đến phát điên lên được.
"Em làm gì mà cả buổi cứ cười tủm tỉm thế." Buổi tối Việt Tú ôm người ở trên giường vuốt ve gò má nhẵn mịn.
"Em vui mà." Bảo Lâm hì hì đáp.
"Vậy anh có quà cho em này đảm bảo làm em vui hơn nữa." Việt Tú đưa tay ra bên trong nắm một hộp nhỏ không rõ là đựng thứ gì, cười nói "Mau đoán xem."
Waaaa, Bảo Lâm nhìn đồ vật bị lộ ra giữa các kẽ tay Việt Tú, là một hộp nhỏ, hình như là bọc nhung bên ngoài, không phải là nhẫn đó chứ? Bảo Lâm bắt đầu cảm thấy háo hức nhìn nhìn qua kẽ tay Việt Tú.
"Mau đoán xem." Việt Tú giục.
"Là.. nhẫn à?" Bảo Lâm nói rồi ngước mắt nhìn Việt Tú chờ đợi. Không ngờ người nọ nghe được câu trả lời lại phì cười sau đó lộ liễu mà cười lớn tiếng.
"Ha ha ha.."
"Gì, gì thế?" Mặt Bảo Lâm đã nghệt ra rồi.
"Em tự xem đi." Việt Tú chưa dứt cười, thẩy cho Bảo Lâm cái hộp nắm trong tay.
Bảo Lâm tò mò đón lấy mở ra nhìn. Hộp bọc nhung tròn tròn, quả thực so với hộp nhẫn thì có hơi nhỏ một chút, hơn nữa lại còn có nắp vặn. Cậu cẩn thận mở nắp ra, bên trong đựng một thứ kem gì đó trong suốt mềm mềm, thơm thơm, loại kem này thì Bảo Lâm cũng rất quen thuộc đi. Gương mặt nhỏ nhắn liền trong nháy mắt đen lại.
"Loại mới nhé, mùi dưa gang em thích ăn đấy." Việt Tú nén cười làm bộ nghiêm túc nhìn thẳng người kia nói, sau đó lại không nhịn được mà cười thêm một tràng.
Bảo Lâm phụng phịu quay vào tường không thèm nhìn người nào đó nữa. Lúc này người kia mới cảm thấy hình như mình hơi có chút quá trớn, liền ve vẩy đuôi chạy lại dỗ dành.
"Em giận rồi à?" Việt Tú ngưng cười dịu dàng nhìn cái lưng ai đó.
Đáp lại là im lặng im lặng.
"Này~Bảo bối à~~." Người nào đó lấy tay chọc chọc sau lưng người ta
Người kia vẫn im lặng là im lặng
"Em yêu!" Người nào đó bắt đầu dùng giọng nói chảy nước mà gọi, lại liên tục dùng cằm cọ cọ sau gáy người ta khiến ai đó bị nhột không chịu được đành quay lại.
"Ghét anh, đừng gọi em yêu gì đó, nghe sởn cả da gà lên rồi." Bảo Lâm đẩy đẩy cái người đang dính sát lấy mình.
"Ai bảo em cứ không thèm nhìn anh." Việt Tú cười chui vào trong lòng người kia tiếp tục cọ.
"Tại anh cười em, người ta thực sự đã tưởng là anh mua nhẫn cơ." Bảo Lâm phụng phịu
"Ngốc, em đã gả cho anh từ bao giờ rồi còn nghĩ mua nhẫn gì nữa, đều là vợ chồng già cả rồi." Việt Tú choàng tay ôm lấy người kia thật chặt. Bảo Lâm nghe anh nói vậy trong lòng liền vui vẻ trở lại, nhưng vẫn bĩu bĩu môi nhỏ phản đối.
"Em không thèm gả cho anh."
Việt Tú không nhịn được cúi người hôn lên đó một cái chóc lại thì thầm dỗ ngọt.
"Anh không biết, trong suy nghĩ của anh em đã là người của anh rồi, cả đời này cũng vậy." Việt Tú vừa tỉ mẩn hôn hôn vừa tỉ tê với người trong lòng. "Nếu em thích ngày mai chúng ta sẽ đi mua nhẫn, rồi có thể đi nước ngoài đăng kí kết hôn nữa."
"Không cần như vậy đâu." Bảo Lâm cuối cùng bị dỗ ngọt thành công, nhìn người nào đó thật lòng nói "Như thế này em cũng hạnh phúc rồi."
"Vậy cứ thống nhất ngày mai đi lựa nhẫn nha, còn hôm nay.." Việt Tú phẩy phẩy cái hộp trong tay cười nói tiếp "Chúng ta cứ thử loại mùi dưa gang này trước, nhé!"
Nói rồi người nào đó liền không để phí thêm một giây nào nữa, lập tức bừng bừng khí thế bắt đầu động tay chân.
- End-