Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Chương 4: Anh nói:“Hà Duyệt Tâm, khởi điểm của em đã quyết định em không thể đứng quá cao.”




Cố Nam không biết như anh và Duyệt Tâm thế này có được coi là cãi nhau không, anh không ăn cơm Duyệt Tâm nấu và cũng không nói chuyện với cô, anh về nhà với bố mẹ, dù sao cũng đã lâu anh không về nên hoàn toàn có cớ về thăm gia đình.
Cố Nam cảm thấy Duyệt Tâm không hợp với bố mẹ anh, cô không muốn đi cùng anh về nhà bố mẹ, có lúc Duyệt Tâm quá nhạy cảm, luôn cảm thấy mẹ anh không thân thiện với cô nhưng anh luôn nói với cô: “Đã là người già cần phải tôn trọng.”
Cho dù như vậy, Cố Nam vẫn phải thừa nhận Duyệt Tâm làm con dâu không tồi, cô đối xử với bố mẹ anh rất hiếu thuận.
Mẹ Cố Nam thấy anh về, rất vui mừng: “Con muốn ăn gì mẹ nấu cho con ăn. Con nói xem, cô con dâu đó thật không hiểu gì, ngay cả việc nấu cơm cũng không làm được.”
Cho dù Cố Nam đang giận Duyệt Tâm nhưng anh cũng không muốn mẹ mình nói Duyệt Tâm như thế, anh vội vàng giải thích: “Cô ấy cũng nấu cơm rồi, con bảo cô ấy là không muốn ăn, hôm nay đi làm mệt nên không thấy ngon miệng.”
“Để mẹ đi nấu thịt bò với tương cho con ăn, con ở đây đợi nhé!” Bà vui vẻ và nhanh nhẹn bước vào bếp.
Bố Cố Nam đang uống trà ở trong phòng khách, rót cho con trai một cốc rồi hỏi anh: “Sao Duyệt Tâm không đến cùng con? Hay là vẫn đang giận mẹ con?”
“Duyệt Tâm giận mẹ? Sao thế?” Cố Nam không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ chồng nàng dâu không ở cùng một nhà, cũng rất ít khi gặp nhau, sao lại giận dỗi được?
“Mẹ con vẫn thường tự nhiên gây chuyện, gọi điện bảo Duyệt Tâm bảo nó mua tặng chị con một chiếc áo lông dê.”
Cố Nam cảm thấy buồn cười: “Chị mặc áo lông dê sao lại bảo Duyệt Tâm mua?”
Ông cười sảng khoái: “Mẹ con nhớ lại hồi các con kết hôn, chị con mua cho Duyệt Tâm một chiếc áo khoác nên mới bảo Duyệt Tâm mua trả lại.”
“Mẹ đúng thật là!... Sao lại làm thế được?”Trong lòng Cố Nam cảm thấy kỳ lạ, Duyệt Tâm chưa kể chuyện này với anh lần nào. “Duyệt Tâm đã mua chưa?”
“Mua rồi, tặng cho chị con rồi. Phải nói con bé Duyệt Tâm này cũng quá thật thà…” Ông uống một ngụm trà rồi mới than thở, “Với tính cách của mẹ con, những người chịu được không nhiều.”
Nhắc đến người bạn đời, ông Cố có vẻ hơi ấm ức.
Năm đó, nếu không phải vì bị bố mẹ bắt ép, ông tuyệt đối không kết hôn với bà để sau đó phải chịu đựng bà ba mươi mấy năm trời.
Thời còn trẻ, bố Cố Nam có thể được coi là một người đẹp trai tuấn tú, chỉ tiếc là nhà không có điều kiện. Lúc đó, ông đã yêu một cô hàng xóm chung sân.
Nhưng nhà cô gái không đồng ý chuyện hôn sự của họ, chê nhà anh nghèo, cuối cùng cô gái đi lấy chồng ở một thành phố khác.
Sau đó bố mẹ ép ông đến với vợ của ông bây giờ, trong lúc hồ đồ ông đã đồng ý kết hôn.
Dưa chín ép không ngọt, sau khi kết hôn, mặc dù hai người sống chung với nhau nhưng không hề nảy sinh tình cảm.
Lúc mới đầu họ còn chung sống trong hòa bình, sau khi có con, hai ngày cãi nhau một trận nhỏ, ba ngày cãi nhau một trận to. Nói theo cách của bố Cố Nam là: “Nếu không vì hai đứa trẻ, tôi đã sớm ly hôn bà ấy rồi”
Ông Cố tính tình thuần hậu, có lúc hơi cứng nhắc, chịu đựng già nửa đời mới đưa ra kết luận: Tính cách người bạn đời của mình có lúc thực sự khiến người khác không sao chịu đựng được.
Cố Nam nghe xong trong lòng như bốc lửa, chạy vào bếp hỏi mẹ: “Dựa vào đâu mà mẹ bắt Duyệt Tâm mua đồ cho chị?”
Bà nói với vẻ đầy lý lẽ: “Tiền nó kiếm được nó cầm, nếu không tiêu tiền mua đồ cho chị con thì cũng đưa hết về nhà mẹ đẻ.”
Cố Nam cảm thấy mẹ nói thế hơi ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của mình: “Em trai Duyệt Tâm bị tàn phế, đương nhiên cần tiền của cô ấy. Những chuyện này không phải trước khi bọn con kết hôn, bố mẹ đều biết rồi sao?”
Bà tức giận: “Các con kết hôn, lúc đầu mẹ đã không đồng ý! Một chàng trai tốt sao lại tìm một đứa con gái ở nông thôn? Coi như lấy một người ở nông thôn cũng không sao, vì sao còn cưới một người gia đình có kẻ ăn bám?”
Cố Nam cứng đầu nói: “Ai bảo con trai mẹ không có triển vọng như thế, lại đi để ý đến người ta?”
Tranh cãi với mẹ xong, Cố Nam vẫn chưa hết bực, anh gọi cho Vệ Đông là bạn từ hồi nhỏ đi uống rượu ở quán rượu Hậu Hải.
Vệ Đông vừa kết hôn chưa lâu, anh lấy một cô gái nhà ở Bắc Kinh, hai nhà rất môn đăng hộ đối và xứng đôi vừa lứa.
Gặp Vệ Đông, Cố Nam muốn trút bầu tâm sự, than thở với cậu ấy nỗi phiền muộn trong lòng. Không ngờ Vệ Đông còn buồn hơn anh, tu một hơi hết nửa chai rượu rồi kể lể: “Duyệt Tâm nhà cậu thật tốt, người đó của mình, cưng chiều như Phật tổ mà vẫn chưa hài lòng. Hôm nay, đòi mình mua kim cương, ngày mai đòi mình mua xe hơi…Chao ôi, phụ nữ bây giờ dễ tìm nhưng khó nuôi! Lương một tháng của mình, cô ấy đi mua sắm một ngày là hết, lúc nào cũng chê mình kiếm được ít tiền. Mình làm việc quên cả sức khỏe thì kiếm thêm được bao nhiêu? Cưới được một người như Duyệt Tâm, biết chi tiêu mới được hưởng phúc! Cậu biết thế nào là may mắn không?” Vệ Đông vỗ lên ngực Cố Nam: “Anh em bạn bè đều ghen tị với cậu!”
Đương nhiên Cố Nam biết may mắn là gì, hồi đi học, anh yêu thầm Duyệt Tâm mấy năm, lúc đó mong ước duy nhất của anh là Duyệt Tâm có thể dừng bước chân vội vã của cô để quay đầu lại nhìn anh một lát.
Sau đó, Duyệt Tâm không chỉ quay đầu lại mà còn cười với anh, không chỉ cười với anh mà còn đến với anh, không chỉ đến với anh mà còn cưới anh.
Sao anh lại không may mắn được? Anh đã có Duyệt Tâm.
Nhưng, dục vọng của con người là vô hạn. Anh có cô rồi lại muốn có trái tim của cô, anh có trái tim của cô rồi lại muốn có toàn bộ những gì thuộc về cô.
Anh để ý đến cô, để ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất nên anh không kiềm chế được tính cách của mình.
Cố Nam cảm thấy mình đã biến thành một con người khác, không còn giống anh trước đây nữa.
Có lẽ, đây chính là tình yêu, đây chính là hôn nhân.
Lúc đến quán rượu Cố Nam nghĩ mình sẽ say, nhưng cuối cùng người uống nhiều là Vệ Đông.
Cố Nam dìu cậu ấy qua cầu Ngân Đính, suýt chút nữa Vệ Đông ngã khỏi cầu, cậu ấy say khướt nói với Cố Nam: “Tôi tình nguyện đổi một trăm cô vợ của tôi lấy vợ cậu.”
Cố Nam không nghĩ ngợi gì đấm cậu ta.
“Không đổi.”
Ở nhà, sau khi Cố Nam bỏ đi, Duyệt Tâm tự trách mình, cô không ăn cơm mà đi ngủ.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một ngõ nhỏ hẹp và dài có những ngôi nhà gạch xanh cổ kính và nho nhã, trong sân hoa loa kèn nở đỏ rực, cô còn thấy một đôi mắt đẹp và sáng…
Người đó là ai? Cô không nhìn rõ, chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp của anh bên tai: “Đẹp không? Đây là loài hoa anh trồng riêng tặng em.”
Giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy căn phòng trống vắng, không có Cố Nam ở bên, cô không ngủ được nữa.
Cố nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Đó là ký ức từ rất lâu về trước sao? Đó là những rung động cất giấu trong tận đáy lòng mà Duyệt Tâm không muốn nhớ đến, cô vẫn nhớ loài hoa màu đỏ có lá xanh ngắt đó còn có một cái tên rất kêu là hoa thủy vu, thậm chí cô vẫn nhớ người có bóng hình mờ ảo ấy là Viên Nhược Hồng.
Vì không ngủ được nên Duyệt Tâm ra ngoài ban công, cô lấy thuốc lá của Cố Nam châm cho mình một điếu.
Cô không có thói quen hút thuốc, chỉ muốn thử xem làn khói thuốc mờ ảo có thể giúp cho mình hết suy nghĩ lung tung không.
Bầu trời đêm rất đẹp, tĩnh mịt và yên bình.
Từ ban công nhìn xuống, cô có thể ngắm cảnh thành phố chỉ còn rơi rớt lại một chút phồn hoa của ban ngày.
Có lẽ đời người cũng giống như màn đêm này. Sau tất cả những bận rộn ban ngày bỗng trở nên tiêu điều trong màn đêm rồi chết trong yên lặng.
Duyệt Tâm nhớ nhiều năm về trước, ở thành phố này cô đã từng ngắm cảnh ban đêm trên một vị trí cao.
Lúc đó, cô than thở: “Hóa ra trong đời người, chỉ đứng trên cao mới có thể nhìn xa.”
Lúc đó người ở bên cạnh cô là Viên Nhược Hồng, anh nói: “Hà Duyệt Tâm, khởi điểm của em đã quyết định em không thể đứng quá cao.”
Hóa ra lúc đó anh đã nhìn thấy trước tương lai của cô.
Rốt cuộc Viên Nhược Hồng cũng có lòng với cô, Duyệt Tâm không thể phủ nhận điểm này.
Viên Nhược Hồng, Viên Nhược Hồng…
Cái tên này giống như bùa chú khiến Duyệt Tâm không sao thở được.
Điếu thuốc đã đốt tỏa ra rất nhiều khói, lúc định thần lại Duyệt Tâm đã bị sặc khói thuốc đến mức chảy cả nước mắt.
Cô mở cửa sổ để khói thuốc bay đi nhưng tay áo rộng thùng thình gạt vào con búp bê bằng bông.
Duyệt Tâm hơi hốt hoảng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn theo thứ đồ nhỏ bé ấy rơi xuống từ tầng 19 rồi lẫn vào trong màn đêm, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc Cố Nam mở cửa nhà, anh nhìn thấy cảnh đầu và tay Duyệt Tâm thò ra ngoài cửa sổ, hình như đang muốn nhảy ra khỏi ban công.
Anh bất chấp tất cả lao vào, ôm chặt lấy cô từ phía sau, sợ hãi hét lên: “Duyệt Tâm!”
Duyệt Tâm quay đầu lại, hoang mang nhìn Cố Nam, vài giây sau mới hiểu ra, cô nhìn anh cười hỏi: “Sao giờ anh mới về?”
Tim Cố Nam đập thình thịch như đánh trống, giọng nói nghẹn lại: “Hà Duyệt Tâm, vừa rồi em định làm gì?”
Duyệt Tâm chỉ ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi em không cẩn thận nên làm rơi đồ chơi mà đồng nghiệp anh tặng rồi.”
“Cho dù là rơi dây vàng, em cũng không được thò đầu ra như thế? Sao mà ngốc thế…?” Cố Nam ôm chặt lấy cô không muốn buông ra, “Dọa danh giật cả mình.”
Cuối cùng Duyệt Tâm cũng hiểu ra Cố Nam đang lo lắng cho sự an toàn của cô, cô đưa tay ôm lấy anh, hôn nhẹ lên môi anh.
Trong hoàn cảnh đó Cố Nam sao có thể ngồi yên được? Anh cởi áo ngủ của Duyệt Tâm và bắt đầu không ngừng khám phá cơ thể cô.
Lúc này, những hiểu nhầm và oán hận không còn quan trọng nữa, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau, dường như họ đang hòa vào làm một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.