Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Chương 4: Anh tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của một cô gái




Thẩm Vĩ Vĩ về Bắc Kinh, người đầu tiên cô gặp là Duyệt Tâm, người thứ hai là Viên Nhược Hồng.
Năm đó, cô đã giới thiệu Duyệt Tâm với Viên Nhược Hồng và cũng chính cô chứng kiến mối tình của họ không đi đến hạnh phúc cuối cùng.
Hồi đó, nhờ có người giới thiệu, Thẩm Vĩ Vĩ đi làm thêm ở công ty của Viên Nhược Hồng. Năm ấy, công ty ở Trung Quan còn rất nhỏ, chỉ có mười người. Nhiệm vụ của cô là thống kê tình hình công việc của mười người đó, làm trợ lý, báo cáo cho Viên Nhược Hồng.
Cả công ty ở chung một phòng, chia thành nhiều ô làm việc nhỏ, mọi người đều ra ngoài làm việc, Viên Nhược Hồng thường có mặt ở công ty nên họ có nhiều cơ hội gặp nhau. Lúc đó, Thẩm Vĩ Vĩ chưa thành công và xinh đẹp như bây giờ, cô chỉ là một cô gái hết sức bình thường. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ lịch sự nho nhã, phong độ của Viên Nhược Hồng, cô không thể không thở dài. Thời đó, cô mong đợi nhất là thứ sáu, thứ bảy hàng tuần có thể gặp được anh.
Nhưng lúc đó Thẩm Vĩ Vĩ không nghĩ đến tình yêu, cô cảm thấy mình và Viên Nhược Hồng không phải là những người thuộc về cùng một thế giới. Có lẽ, Duyệt Tâm cũng nghĩ như vậy.
Công ty của Viên Nhược Hồng ngày càng lớn, mọi người ngày càng bận rộn nên muốn tìm một người giúp anh nấu cơm, giặt quần áo, dọn vệ sinh…, tiền lương anh đưa ra cao hơn nhiều giá lao động ngoài thị trường.
Duyệt Tâm đang làm thêm bên nhà hàng MacDonald, tiền lương mỗi giờ chỉ có vài đồng mà công việc rất mệt mỏi, vì muốn để Duyệt Tâm có thể kiếm nhiều tiền hơn và đỡ vất vả nên Thẩm Vĩ Vĩ giới thiệu cô đến công ty làm.
Cô giới thiệu Duyệt Tâm, đương nhiên cùng vì Duyệt Tâm nấu ăn ngon và biết làm việc nhà từ nhỏ.
Viên Nhược Hồng quá bận rộn, anh không nhìn Duyệt Tâm, nói với cô: “Tối thứ năm hàng tuần cô quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nhân tiện nấu cơm cho tôi. Cô tự đi mua thức ăn, hết bao nhiêu về tôi thanh toán. Thời gian khác cô không cần đến, thứ sáu và thứ bảy tới công ty làm. Tôi đưa chìa khóa cho cô, tôi đã viết địa chỉ rồi, cô có thể tự đi tìm nhà.”
Anh nói không nhanh, giọng điệu rất điềm tĩnh.
Sau khi Duyệt Tâm đi khỏi, Viên Nhược Hồng mới nhớ ra quên không hỏi tên cô là gì.
“Hà Duyệt Tâm, bạn học của tôi, cũng là bạn thân của tôi.” Lúc đó Vĩ Vĩ đã giới thiệu với anh như thế.
Lúc đầu, Viên Nhược Hồng thật sự không để ý nhiều đến Duyệt Tâm.
Cô không hay nói, cũng không thích hỏi chuyện của người khác, chỉ yên lặng làm tốt công việc của mình. Hơn nữa, lúc Duyệt Tâm đến làm ở nhà anh, anh thường không có mặt, vì thế hai người không gặp nhau.
Điều duy nhất khiến Viên Nhược Hồng chú ý là Duyệt Tâm luôn viết giấy ghi lại các khoản tiền đã dùng để mua thức ăn. Chữ của cô rất đẹp và có hồn, khiến người khác cảm thấy có thiện cảm.
Nếu lần đó không bị thương, có lẽ Viên Nhược Hồng sẽ không bao giờ để ý đến cô gái này.
Đó là vào mùa hè, một công ty đối tác muốn mua một lô phụ kiện máy tính, không ít mặt hàng nên anh đích thân làm.
Nhân viên phụ trách công việc vận chuyển của công ty nghỉ phép, không có nhiều người, anh phải giúp đỡ họ dỡ hàng. Có lẽ vì lâu không làm việc nặng nên không quen, anh ngã khỏi xe, bị thùng đĩa cứng va mạnh vào chân.
Lúc đó anh không cảm thấy đau, anh chỉ bảo lái xe thấy chân hơi khó chịu, lái xe vội vàng dỡ hàng, nghĩ anh không sao liền nói: “Lát nữa tôi tiện đường đưa anh về nhà nghỉ ngơi.”
Viên Nhược Hồng cũng nghĩ anh chỉ bị đau một lát, không có vấn đề gì, dỡ hàng xong anh mới về nhà nghỉ.
Hôm đó là thứ năm, Duyệt Tâm đang giúp Viên Nhược Hồng quét dọn nhà cửa.
Cô dọn dẹp phòng khách và nhà bếp, lau đồ đạc và cửa kính. Làm xong, cô chuẩn bị nấu cháo đỗ với gạo nếp bởi Viên Nhược Hồng lần trước viết giấy dặn dạ dầy của anh không tốt, anh muốn ăn cháo. Duyệt Tâm về đọc sách, thấy gạo nếp tốt cho dạ dày, hơn nữa hương vị rất thơm ngon. Cô nghĩ, chắc chắn anh sẽ thích.
Nghĩ đến Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm rất cảm kích, có lẽ biết điều kiện kinh tế của nhà cô không tốt, anh bảo Vĩ Vĩ nói với cô, có khó khăn gì cứ nói với anh. Hơn nữa anh còn thanh toán trước cho cô một phần tiền lương đúng lúc cô cần nộp tiền nhà.
Lúc Viên Nhược Hồng về đến nhà, chân của anh đã tê cứng.
Duyệt Tâm nghe thấy tiếng người mở cửa, vội vàng chạy ra.
Viên Nhược Hồng vẫn nghĩ trong nhà không có người nên vừa tìm chìa khóa mở cửa vừa tựa chân lên tường chửi khẽ.
Duyệt Tâm nghe thấy tiếng nói, từ trong nhà mở cửa ra, cô đỏ mặt đứng bên cửa: “Tôi…Tôi đến dọn dẹp…vừa xong…”
Viên Nhược Hồng giật mình, yên lặng một lúc mới nhớ ra cô là người giúp việc cho anh.
Anh chống tay lên khung cửa, nói với cô: “Đỡ tôi một lát, chân tôi bị thương, đau quá.”
Duyệt Tâm nghe lời ghé đôi vai gầy đỡ anh: “Được chưa, anh cẩn thận.”
Từ nhỏ cô đã gầy yếu, không đủ sức, nhưng thái độ kiên định của cô khiến người khác tin tưởng, cho dù thế nào, chắc chắn cô có thể đưa anh từ cửa vào ghế sô pha trong phòng khách.
Mặc dù Viên Nhược Hồng không to béo, nhưng anh khá cao nên cũng không nhẹ cân, hơn nữa chân càng lúc càng đau nên anh không dám chạm chân xuống nền, vì vậy hầu hết trọng lượng cơ thể anh đều dồn lên vai Duyệt Tâm.
Một đoạn đường ngắn nhưng Duyệt Tâm cảm thấy rất mệt, trán cô lấm tấm mồ hôi.
Nhìn thấy Viên Nhược Hồng nằm trên ghế sô pha, chân đau đến mức cắn chặt răng, Duyệt Tâm vội lấy khăn bọc đá lạnh chườm cho anh.
Thấy cô mặc dù hốt hoảng nhưng vẫn biết cách xử lý vấn đề, Viên Nhược Hồng thấy yên tâm, anh nói với cô: “Cô ra hiệu thuốc mua một ít thuốc Voltaren về đây.”
Duyệt Tâm không tin vào tác dụng của thuốc Voltaren, đề nghị: “Hay đi bệnh viện?”
Viên Nhược Hồng cắn răng, lắc đầu: “Không cần, chỉ vì tôi không cẩn thận nên bị ngã, không có vấn đề gì.”
Nhưng Duyệt Tâm nhìn thấy anh toát mồ hôi, thái độ của cô trở nên kiên quyết, cô nói với anh: “Có thể lúc đó không sao nhưng nhìn tình trạng anh bây giờ, e rằng đã bị thương vào xương hoặc dây chằng, không đi bệnh viện không được.”
Viên Nhược Hồng chỉ vào chân mình, “Bây giờ tôi đi không được, làm sao tới bệnh viện?”
Duyệt Tâm tháo tạp dề, tỏ vẻ dũng cảm: “Tôi dìu anh đi!”
Vậy là buổi chiều muộn hôm đó, Duyệt Tâm dùng tấm vai bé nhỏ của mình dìu Viên Nhược Hồng, họ đi rất lâu mới bắt được xe.
Mặc dù chân rất đau nhưng anh vẫn chú ý đến sự cố gắng của cô.
Anh nói với cô: “Hà Duyệt Tâm, trông cô rất gầy nhưng sức khỏe cũng không tồi.”
Lần đó, đúng là vết thương ở chân của Viên Nhược Hồng không nhẹ, anh bị dãn dây chằng, bác sĩ đề nghị phải nhập viện ngay.
Duyệt Tâm rướn mày, lau mồ hôi trán, nhún vai nói với Viên Nhược Hồng: “Rất nghiêm trọng, may mà đến bệnh viện.”
Viên Nhược Hồng cố gắng nở một nụ cười, chân thành nói với Duyệt Tâm: “Cảm ơn!” Anh nói cảm ơn cô là thật lòng.
Bố mẹ Viên Nhược Hồng ly hôn khi anh còn nhỏ, sau đó bố anh đi theo một người phụ nữ Indonesia, bỏ lại anh và mẹ. lúc anh hai mươi tuổi, mẹ và bố dượng di cư sang Mỹ. Bên cạnh anh không còn người thân, có người tận tình chăm sóc anh như thế này, anh rất cảm động.
Giúp Viên Nhược Hồng ổn định ở bệnh viện, trời đã tối, Duyệt Tâm phải về đi học nên cô mua cho Viên Nhược Hồng một hộp cơm ở nhà ăn gần bệnh viện.
Lúc sắp đi, cô không quên dặn dò Viên Nhược Hồng: “Anh đừng quên nhờ y tá bôi thuốc lên chân.”
Duyệt Tâm lọt vào mắt của Viên Nhược Hồng như thế, cô chân thật, e lệ và hơi tự ti.
Sau đó Thẩm Vĩ Vĩ biết tin chân Viên Nhược Hồng bị thương phải vào viện, Hà Duyệt Tâm bị cô lôi kéo đến bệnh viện.
Đứng bên cạnh Vĩ Vĩ, Duyệt Tâm trở thành một cô gái ít nói, cô khẽ hỏi Viên Nhược Hồng: “Giám đốc Viên, anh đã khá hơn chưa?”
Viên Nhược Hồng giả bộ chau mày, nói với cô: “Hà Duyệt Tâm, cô thích vẻ bề ngoài hay sự chân thành? Cô và Vĩ Vĩ là bạn thân, cô nên gọi tên tôi giống như Vĩ Vĩ, hay gọi anh Viên cũng được.”
Duyệt Tâm thấy hơi ngại khi gọi trực tiếp tên người khác như thế, cô nói khẽ: “Anh Viên.”
Khi Vĩ Vĩ báo cáo sơ qua tình hình công ty trong mấy ngày qua, có một người đến thăm anh.
Đó là một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và ôm một bó hoa tươi, trên người toát lên một vẻ xinh đẹp và trẻ trung. Cô ấy nhìn thấy Viên Nhược Hồng liền lao đến, hét to một cách khoa trương: “Mới vài ngày không gặp, anh đã làm thay đổi cả bệnh viện.”
Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm nhìn thấy thái độ khoa trương như thế đều cảm thấy không thoải mái, hai người không nói gì nữa.
Không biết vì sao, lúc đó Viên Nhược Hồng lại rất vui vẻ. Anh cười rồi thân mật gọi cô ấy lại giới thiệu với mọi người: “Đây là Dương Dương, giám đốc kinh doanh của một công ty.”
Vĩ Vĩ tiến đến chào, Duyệt Tâm lùi lại phía sau, cô kéo áo Vĩ Vĩ, “Chúng ta cũng về thôi, không nên làm phiền anh Viên nữa để anh ấy còn nghỉ ngơi.”
Thấy Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm muốn đi, Viên Nhược Hồng cũng không giữ, anh chỉ bảo Duyệt Tâm nếu cuối tuần rảnh rỗi mua giúp anh ít đồ ăn.
Viên Nhược Hồng rất yên tâm bởi sự chu đáo của Duyệt Tâm.
Sau khi bị thương, anh dần dần tin tưởng cô, để cô giúp anh làm một số việc khác.
Đương nhiên, Duyệt Tâm có thể làm tốt công việc của mình.
Viên Nhược Hồng tăng lương cho Duyệt Tâm, ngoài ra còn đưa thêm phong bao cho cô nhưng Duyệt Tâm chỉ cầm số tiền mà mình có thể nhận.
Cô dần dần thân quen với anh, có lúc cô còn trêu anh: “Có phải anh sợ tôi nói xấu sau lưng anh ngược đãi nhân viên nên mới đưa phong bao cho tôi không?”
Anh bật cười hỏi lại cô: “Lẽ nào trong công ty có người chửi tôi thế thật sao?”
Cô nhắc nhở anh: “Noel này anh nhớ mời mọi người tụ tập ăn uống một bữa, tôi nghe Vĩ Vĩ kể, gần đây mọi người đều rất vất vả.”
Viên Nhược Hồng nghĩ một lát rồi hỏi cô: “Đây là ý kiến của cô sao?”
Duyệt Tâm gật đầu, Viên Nhược Hồng lại bật cười: “Vậy tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu!”
Lễ Noel năm đó là lần đầu tiên Viên Nhược Hồng mời mọi người ăn uống, đương nhiên anh mời cả nhân viên làm thêm giờ là Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm đến.
Mọi người đều vô cùng thích thú, uống hết vài két bia, lần đầu tiên anh biết tửu lượng của các anh chàng trong công ty, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra mọi người trong công ty đáng yêu đến thế. Hóa ra những bận rộn thường ngày đã khiến anh đánh mất rất nhiều thứ.
Cuối cùng, Viên Nhược Hồng uống say không còn phân biệt được phương hướng nữa mà vẫn có người muốn cạn cốc với anh.
Sau khi ăn uống, mọi người đề nghị đi hát. Viên Nhược Hồng uống nhiều rượu nên đau đầu, anh muốn Duyệt Tâm đưa về nhà. Lúc đi anh vẫn không quên dặn: “Mọi người cứ vui chơi thoải mái, mọi kinh phí công ty sẽ trả.”
Mọi người hoan hô rồi hét lên: “Nhất định phải chơi thâu đêm!”
Duyệt Tâm bắt một chiếc taxi, khắp người Viên Nhược Hồng toàn mùi rượu, anh ngủ không biết gì nhưng lại làm khổ Duyệt Tâm.
Đầu anh dựa trên ghế nhưng lúc xe hơi nghiêng, anh lại dựa đầu lên người Duyệt Tâm. Duyệt Tâm khẽ đẩy anh ra, được một lát, anh lại dựa vào cô, Duyệt Tâm lại đẩy ra. Vài lần như thế, Duyệt Tâm đành đầu hàng, để anh tựa đầu.
Hai người dựa vào nhau, cách một lớp áo dầy, nhưng Duyệt Tâm vẫn cảm thấy hơi ấm trên người anh cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ khiến người ta không thể không có một cảm giác giống như đang say.
Dần dần, tim cô đập mạnh, trong lòng cô bỗng nhiên có mong muốn con đường sẽ dài thêm mãi.
Thật ra Viên Nhược Hồng không nhớ được rốt cuộc vì sao anh lại để ý đến Duyệt Tâm, những sự việc nho nhỏ tích tụ lại, dần dần hình thành nên một thói quen.
Anh quen với việc cô xuất hiện bên cạnh anh, nói với anh điều này điều kia, khuyên anh nên làm thế nào, anh cũng quen với việc nhìn thấy cô nhìn anh với ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ.
Đêm trước ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng năm đó, Duyệt Tâm hỏi ý kiến Thẩm Vĩ Vĩ xem Viên Nhược Hồng có thể thích gì?
Lúc đó, Vĩ Vĩ thấy rất lạ vì sao Duyệt Tâm hỏi như thế. Cô cảm thấy Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng không hề có chung một thế giới, cuộc sống của họ ở đẳng cấp khác nhau, mãi mãi là hai đường thẳng song song. Dù như vậy, Vĩ Vĩ vẫn cho Duyệt Tâm một lời gợi ý chân thành nhất.
“Anh Viên thích hút thuốc, làm bạn bè hay nhân viên cấp dưới, tặng một chiếc bật lửa là khá thích hợp.”
Duyệt Tâm gật đầu, hỏi Vĩ Vĩ có thể đi xem cùng cô ở cửa hàng bách hóa không?
Vĩ Vĩ thấy Duyệt Tâm không do dự đem mấy trăm đồng mua chiếc bật lửa zippo làm quà tặng, vô cùng ngạc nhiên.
Đây là một khoản tiền rất lớn đối với một người có hoàn cảnh khó khăn như Duyệt Tâm, nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, cô tin Duyệt Tâm sẽ không làm như vậy.
Cũng vào lúc đó, Vĩ Vĩ nhận ra Duyệt Tâm có tình cảm với Viên Nhược Hồng, cô không thể hiện ra ngoài nhưng không thể lọt qua cuồng nhiệt như thế.
Ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm nấu những món ngon nhất, mua một chai rượu vang đắt tiền đối với cô.
Buổi tối phải đi học, cô không thể không xin nghỉ, kiên nhẫn chờ anh về nhà.
Đối với tình cảm của Duyệt Tâm, thái độ của Viên Nhược Hồng không rõ ràng, anh biết cô sẽ chuẩn bị sinh nhật cho anh. Nhưng anh quá ích kỷ, hoặc anh cho rằng sức hấp dẫn của mình quá lớn đủ để cô làm những điều này, vì thế đương nhiên anh có quyền đón nhận.
Duyệt Tâm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, chúc mừng anh bằng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh, mặc dù còn hơi ngượng nghịu nhưng rất tình cảm, cô nói: “Nhược Hồng, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Dưới ánh nến, cô mỉm cười e lệ, má hồng như quả táo chín đỏ.
Viên Nhược Hồng không kìềm chế được ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, anh muốn…
Nhưng hành động của anh rất lạ lẫm đối với Duyệt Tâm, cô sợ hãi lùi lại và hơi run rẩy, tránh né anh: “Đừng, đừng như thế…” Cô giữ cúc áo trước ngực như muốn giữ lấy tình cảm trong lòng của mình.
Cuối cùng Viên Nhược Hồng lấy lại bình tĩnh, anh bối rối cười nói: “Tôi vẫn nghĩ cô…cô…” Anh không thể nói ra được suy nghĩ của mình.
Hôm đó, Duyệt Tâm muốn chúc mừng sinh nhật anh, giống như rất nhiều đôi bạn yêu nhau ở trường học, chia xẻ những giây phút ngọt ngào và lãng mạng giữa hai người nhưng Viên Nhược Hồng không tỏ vẻ vui mừng. Duyệt Tâm không hiểu rốt cuộc giữa hai người có điều gì khác lạ? Ai đã phá vỡ không khí đầm ấm đó? Cuối cùng cô tìm cớ rời khỏi nhà anh.
Đó là thời kỳ viên mãn nhất của Viên Nhược Hồng, anh tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của một cô gái.
Người anh yêu quá nhiều, người yêu anh càng không thể đếm hết. Vì thế, tình cảm của Duyệt Tâm trở nên quá nhỏ bé đối với anh.
Sự tồn tại của Dương Dương là một thách thức rất lớn đối với Duyệt Tâm.
Một cô gái xinh đẹp như thế có thể nói chuyện phiếm với Viên Nhược Hồng, thường xuyên đi ăn, đi xem phim cùng anh. Duyệt Tâm biết giữa họ không có quan hệ bạn bè bình thường, cho dù như vậy cô vẫn không từ bỏ mong ước của mình.
Cô mong đợi đến một ngày nào đó, Viên Nhược Hồng có thể cảm thấy tình yêu thầm lặng của cô.
Viên Nhược Hồng cũng từng kể cho cô nghe về Dương Dương. Khi nói về cô ấy, anh dùng lời lẽ rất thân mật: “Dương Dương là bạn rất thân của tôi.”
Thân thiết đến mức nào, Duyệt Tâm đã tận mắt chứng kiến.
Có một chiều Duyệt Tâm đến nhà anh dọn dẹp, Dương Dương mặc áo sơ mi của Viên Nhược Hồng đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô, giọng điệu khinh khỉnh ra lệnh cho cô: “Ồ, Hà Duyệt Tâm, tôi đau họng, cô giúp tôi đun một ít nước lê.”
Hà Duyệt Tâm thẳng thắn lắc đầu: “Anh Viên chỉ yêu cầu tôi đến quét dọn vệ sinh.”
Lúc đó, Viên Nhược Hồng đang cầm chiếc bật lửa cô tặng hút thuốc lá ngoài ban công, anh cười như đang thấy điều gì đó rất thú vị.
Không lâu sau, Dương Dương không còn thấy xuất hiện trước mặt Duyệt Tâm nữa.
Nhưng Dương Dương đi rồi, liệu đã thật sự kết thúc chưa?
Khi trong cuộc sống của Viên Nhược Hồng xuất hiện một cô gái khác, lòng Duyệt Tâm thắt lại. Cô không thể bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng cô tìm cơ hội nói với anh tình cảm của mình, lần đầu tiên cô dũng cảm nói với một người: “Viên Nhược Hồng, tôi yêu anh!”
Viên Nhược Hồng cười đắc ý nhưng thái độ trên nét mặt khá điềm tĩnh.
Anh ôm lấy vai cô, muốn tiến xa thêm một bước. Khi môi anh chỉ cách cô một milimet, cô lùi lại.
Anh buông cô ra, thở dài một tiếng rồi cười lớn và bỏ đi, để lại cô với sự tuyệt vọng.
Sau đó, Viên Nhược Hồng lại thay bạn gái. Thời gian các mối tình của anh thường không dài.
Cuối cùng Duyệt Tâm nhận ra Viên Nhược Hồng không theo đuổi một tình cảm lâu dài. Anh luôn tỏ thái độ nửa vời với bất kỳ cô gái nào, anh không thể dừng bước bên bất kỳ ai.
Mặc dù vậy cô vẫn yêu anh, dũng cảm dành cho anh tất cả những gì có thể, thậm chí là chờ đợi trong đau khổ.
Duyệt Tâm lúc đó quá trẻ và quá non nớt, cô nghĩ yêu là yêu, không tiếc đánh đổi bằng bất kỳ giá nào để nhận được thái độ dịu dàng và tình cảm của anh.
Chỉ Vĩ Vĩ hiểu, có một số chuyện rất khó khăn cho Duyệt Tâm. Cô cần khắc phục lòng tự ti, xấu hổ và rất nhiều tính cách của mình để đối mặt với Viên Nhược Hồng. Cô cần giẫm đạp lên lòng tự tôn của mình.
Duyệt Tâm nói: “Nếu anh ấy thích mình chỉ vì cơ thể của mình, mình cũng không tiếc.”
Vĩ Vĩ không hiểu vì sao Duyệt Tâm lại có dũng khí mạnh mẽ đến thế.
Nhưng Vĩ Vĩ vẫn nhận ra, cho dù tình cảm của Duyệt Tâm trong mắt của anh chàng công tử phiêu lãng như Viên Nhược Hồng vô cùng nhỏ bé, nhưng anh đối xử với cô không giống như những người khác.
Rất nhiều lần anh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô. Anh chủ động quan tâm đến cuộc sống của cô, có lúc hỏi thăm, có lúc ngọt ngào.
Đôi khi Duyệt Tâm đắm chìm trong sự lãng mạng của anh, không thể dứt ra được.
Cô tận hưởng cảnh hai người ngồi bên nhau trên ghế sô pha yên lặng đọc báo, có lúc anh hỏi cô có khát không rồi đứng dậy rót nước hoa quả cho cô.
Có vài lần, Viên Nhược Hồng cười nói: “Hà Duyệt Tâm, em luôn khiến người khác cảm thấy yêu quý!”
Lúc đó, tim Duyệt Tâm đập mạnh, đỏ mặt tía tai mím miệng không nói gì.
Viên Nhược Hồng đối xử với cô khác những người khác nhưng anh cũng không cho cô một lời hứa hẹn về tương lai.
Lúc đó, không phải anh không thể, mà là anh không muốn. Có lẽ anh cảm thấy một lời hứa hẹn không quá quan trọng, có lẽ ngay cả anh cũng không hiểu mình muốn gì, càng không muốn mang đến cho người khác điều họ mong muốn.
Lúc Viên Nhược Hồng có quá nhiều các cô gái khác, giấc mộng trong lòng Duyệt Tâm hoàn toàn bị phá vỡ, cô cảm thấy yêu một người là quá mệt mỏi, đó là một trải nghiệm cô không sao chịu đựng nổi.
Đúng lúc đó, Cố Nam xuất hiện, vết thương lòng của cô dường như ngừng chảy máu.
Gặp Cố Nam khiến Duyệt Tâm cảm thấy yêu và dễ yêu hơn. Cô bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với anh và thích vẻ đẹp trai, sáng sủa của anh.
Tình cảm của Duyệt Tâm với Viên Nhược Hồng thay đổi, đương nhiên Viên Nhược Hồng có thể cảm nhận thấy điều đó.
Con người vẫn như vậy, điều gì không có mới cảm thấy tốt đẹp, sau khi mất mát mới biết trân trọng. Lúc Duyệt Tâm xin nghỉ việc, Viên Nhược Hồng đã nhận ra, Duyệt Tâm đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của anh.
Anh không muốn cô rời xa anh như thế, thậm chí anh muốn nói bắt đầu lại tình yêu với cô để tiến tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Không chỉ Vĩ Vĩ nhớ những gì xảy ra ngày hôm đó, cô tin rằng bất cứ ai có mặt cũng không thể quên.
Sáng hôm đó, Vĩ Vĩ đến công ty rất sớm, vừa sắp xếp lại giấy tờ vừa nghe đài, dự báo thời tiết nói trời lạnh âm mười mấy độ.
Lúc đó Viên Nhược Hồng cũng đến công ty, anh vừa thay chiếc áo lông vũ dày nặng, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Cô chào anh và nói hôm nay trời rất lạnh.
Khi Duyệt Tâm gọi điện đến công ty, Viên Nhược Hồng đích thân nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng Duyệt Tâm, anh yên lặng một lát rồi hỏi: “Vì sao cô muốn nghỉ việc?”
Duyệt Tâm không trả lời, cô chỉ nói cảm ơn anh đã đối xử rất tốt với cô trong thời gian qua, cũng cảm ơn đồng nghiệp trong công ty đã chăm sóc cô, cô đã tìm được một công việc mới.
Viên Nhược Hồng không ngốc, anh hỏi dồn: “Công việc gì? Ở đâu?”
Duyệt Tâm không trả lời được.
Lúc đó, Thẩm Vĩ Vĩ đang ở cạnh Viên Nhược Hồng, cô nghe thấy rất rõ ràng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Viên Nhược Hồng lo lắng như thế, anh nói to trong điện thoại: “Hà Duyệt Tâm, cô không được tắt máy.”
Duyệt Tâm vẫn nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, trong ống nghe vang lên tiếng: “Tút…tút. . tút”
Viên Nhược Hồng thẫn thờ ngồi trên ghế, hồi lâu không động đậy.
Cho đến khi Vĩ Vĩ hỏi: “Anh sao thế? Có chuyện gì à?” Anh mới định thần trở lại.
Viên Nhược Hồng không mặc áo khoác, lao ra khỏi văn phòng, miệng lẩm bẩm: “Hà Duyệt Tâm, cô không được nghỉ việc!”Anh chạy về phía trước, Vĩ Vĩ cầm áo khoác lông chạy theo sau. Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xúm lại hỏi Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ không buồn giải thích, đưa chiếc áo khoác lông cho một đồng nghiệp nam trẻ, chỉ ra ngoài nói: “Nhanh, mau đuổi theo anh Hồng, bảo anh ấy mặc áo khoác rồi hãy ra ngoài.”
Nhưng khi anh chàng đó đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Viên Nhược Hồng đâu nữa.
Hôm đó Vĩ Vĩ không biết Viên Nhược Hồng có tìm thấy Duyệt Tâm không, cô chỉ biết lúc anh quay về, người anh lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh tái.
Ngày hôm sau anh bị ốm và bị sốt trong thời gian rất dài.
Vì bận thực tập nên Vĩ Vĩ cũng xin nghỉ làm ở đó.
Viên Nhược Hồng luôn giữ liên lạc với cô, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô nói chuyện nhưng không hề nhắc gì đến mối quan hệ với Duyệt Tâm
Chỉ có một lần uống nhiều rượu, nửa đêm anh gọi điện cho Vĩ Vĩ, nói: “Tôi muốn đến với Duyệt Tâm, rất muốn, tôi muốn cô ấy được vui vẻ, hạnh phúc.”
Nhưng Duyệt Tâm lúc đó đã không cần hạnh phúc từ anh nữa. Cô đến với Cố Nam, một lòng một dạ xác định tương lai lâu dài với Cố Nam.
Lúc đầu, Vĩ Vĩ luôn cảm thấy Duyệt Tâm không cần Viên Nhược Hồng nữa, nhưng sau này cô mới nhận ra, Duyệt Tâm bị tổn thương nặng nề hơn bất kỳ người nào khác.
Cố gắng quên đi những gì trong quá khứ, cô giả vờ như rất vui vẻ, cô gửi gắm hy vọng của mình lên Cố Nam…Cô yếu đuối như thế nhưng không bao giờ nói ra nỗi khổ trong lòng mình, cô không muốn còn bất kỳ mối quan hệ nào với Viên Nhược Hồng nữa.
Vĩ Vĩ đã nhìn thấy rất nhiều chuyện xảy ra và đau lòng thay cho Duyệt Tâm.
Cũng có nhiều chuyện khiến cho Vĩ Vĩ khâm phục Duyệt Tâm. Cô có thể nói quên là quên rồi bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới.
Chỉ có điều đã lâu rồi nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao hai người yêu nhau lại chia tay nhau? Vì sao xa nhau như thế mà Viên Nhược Hồng vẫn không thể quên được Duyệt Tâm?
Có lẽ, tình cảm của con người là như thế. Khi mất đi rồi mới biết điều gì là tốt đẹp, không còn nữa mới biết phải trân trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.