Cố Nam đi dự bữa tiệc đầy tháng con chị gái, nhìn thấy
đứa bé bụ bẫm, mặc dù anh rất vui mừng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không
thoải mái. Lẽ ra đứa con của anh và Duyệt Tâm cũng sẽ đáng yêu như thế này, chỉ
vì không may mà làm mất.
Bà Cố ôm cháu ngoại không muốn rời tay, liên miệng gọi
cháu.
Ăn xong, bà nói với Cố Nam: “Đều tại vợ con không ra
gì, có bầu rồi còn không giữ được…”
Cố Nam ngắt lời bà: “Không thể trách Duyệt Tâm được.”
Bà nhìn vẻ ảo não của con trai, hỏi: “Sao thế? Lại cãi
nhau à?”
Bà nghe xong lo lắng: “Sao thế được? Dựa vào đâu mà
bắt con ngủ ở phòng khách? Dù sao đó cũng là nhà con, nó là gì?”
Cố Nam không quên bảo vệ Duyệt Tâm: “Mẹ, mẹ đừng nói
Duyệt Tâm như thế, đó cũng là nhà cô ấy.”
Bà hừ một tiếng rồi đề nghị với con trai: “Hay là mẹ
đến đó ở hai ngày, nó sẽ không thể giận dỗi con nữa.” Cố Nam nghe thấy cách này
hay, mẹ đến ở, không phải là anh có cơ hội vào phòng ngủ ngủ sao?
Anh không nghĩ đến hậu quả nên đồng ý.
Mẹ chồng không mời mà tự nhiên đến khiến Duyệt Tâm cảm
thấy rất lạ, cô vội vàng thu dọn quần áo bẩn Cố Nam vứt trên ghế sô pha.
Mẹ chồng thấy Duyệt Tâm bận rộn liền nói: “Mấy hôm nay
sửa nhà, ầm ĩ quá nên mẹ chuyển đến chỗ các con ở vài ngày.”
Duyệt Tâm còn có thể nói gì hơn, muốn ở thì ở. Cô mang
đồ của Cố Nam chuyển vào phòng ngủ, thay cho mẹ chồng chăn mới.
Mẹ chồng hiếm khi hài lòng như thế, bà nói: “Duyệt
Tâm, con đừng động tay vào, mẹ tự làm là được.”
Cố Nam ở bên cạnh Duyệt Tâm, trong lòng đang nghĩ cuối
cùng buổi tối cũng có thể ngủ cùng cô. Không khí lạnh nhạt giữa hai người sẽ
biến mất, anh có thể cùng cô sống vui vẻ như trước đây.
Đợi đến hơn chín giờ, mẹ anh xem ti vi một lát rồi giả
vờ ngáp: “Mẹ đi ngủ trước, các con cũng ngủ sớm đi.”
Cố Nam vội vàng kéo Duyệt Tâm về phòng.
Nhưng Duyệt Tâm không định đi ngủ, cô thay quần áo rồi
nói: “Duyệt Thanh đang ở chỗ Vĩ Vĩ, một lát nữa em cũng tới đó.”
Cố Nam không hiểu, anh vẫn nghĩ âm mưu của mình sẽ
thành công, nhưng bây giờ bỗng nhiên trở nên công cốc. Anh hơi hụt hẫng nhưng
vẫn hỏi: “Có cần anh đưa đi không?”
“Không cần. Anh nghỉ sớm đi.” Cô cầm áo khoác bước ra
khỏi cửa, không nói một lời tạm biệt.
Sáng hôm sau, mẹ Cố Nam nhìn thấy anh từ trong phòng
ngủ bước ra liền hỏi: “Sao rồi, tốt đẹp chưa?”
Cố Nam lắc đầu: “Tối qua Duyệt Tâm ra ngoài.”
Bà lo lắng: “Tối muộn còn đi đâu?”
Cố Nam thở dài nói: “Mẹ, hay là mẹ về nhà ở, chuyện
giữa con và Duyệt Tâm, chúng con sẽ tự giải quyết.”
Bà trợn mắt nhìn con trai: “Con có thắng được nó
không? Đừng quên, gừng càng già càng cay.”
Tối hôm sau, bà gợi ý cho Cố Nam: “Vợ con không về,
con đi đón cho mẹ!”
Cố Nam tìm đến nhà Thẩm Vĩ Vĩ, cửa không khóa, anh
bước vào, nhìn thấy Duyệt Thanh đang ngồi trên xe lăn.
Duyệt Thanh trông thấy Cố Nam, mặc dù là anh rể nhưng
cậu chỉ gặp Cố Nam vài lần, cậu hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Chị em ra ngoài mua
thức ăn, chị Vĩ Vĩ muốn ăn thịt dê cuốn.”
“Duyệt Thanh, ai đấy?” Viên Nhược Hồng đang xào nấu
trong bếp, nghe thấy tiếng nói thò đầu ra hỏi.
Sở dĩ Duyệt Tâm đồng ý mời Viên Nhược Hồng đến là vì
Duyệt Thanh thích anh.
Duyệt Thanh nói cậu thấy anh Viên rất hòa nhã, hài
hước, phong độ, quan trọng nhất là có thể nói chuyện với cậu. Từ nhỏ đến lớn
Duyệt Thanh quá cô đơn, cậu không thể đi học và kết bạn như những đứa trẻ bình
thường, vì thế, cậu coi Viên Nhược Hồng như một người bạn.
Duyệt Tâm hiểu tâm trạng của em trai nên khi Vĩ Vĩ đề
nghị mời Viên Nhược Hồng đến ăn, cô không phản đối.
“Anh rể em.” Duyệt Thanh còn cảm thấy gần gũi với Viên
Nhược Hồng hơn Cố Nam.
Nếu ở nơi khác, nhìn thấy Viên Nhược Hồng mặc vest xào
rau trong bếp, Cố Nam sẽ cảm thấy rất thú vị. Nhưng gặp anh ở đây, Cố Nam lại
cảm thấy khó chịu, anh chau mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Không đợi Viên Nhược Hồng lên tiếng, Duyệt Thanh đã
tranh lời nói: “Anh Viên đến tặng sách cho em, anh rể xem, đều là về máy tính…”
Không đợi Duyệt Thanh nói hết, Cố Nam giật lấy số sách
đó vứt tung tóe khắp nền nhà.
Duyệt Tâm đang xách rất nhiều đồ ăn bước vào nhà, cô
nhìn thấy sách rải khắp nền, Viên Nhược Hồng đang nắm chặt tay lại, thái độ sợ
hãi của Duyệt Thanh khiến cô run rẩy: “Cố Nam, sao anh lại đến đây?”
“Anh không đến, không phải là bỏ lỡ màn kịch hay sao?”
Cố Nam cười lạnh lùng.
Chiếc túi trong tay Duyệt Tâm rơi xuống đất, rau từ
bên trong rơi ra, cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Đi, về nhà.” Cố Nam lôi Duyệt Tâm ra ngoài.
“Đứng lại!” Viên Nhược Hồng đứng chặn trước mặt anh,
“Anh không thể đối xử với Duyệt Tâm như thế.”
“Duyệt Tâm?” Mắt Cố Nam đỏ vằn lên nhìn Viên Nhược
Hồng, đay nghiến: “Anh được phép gọi cô ấy là Duyệt Tâm sao? Anh là gì?”
Thấy Cố Nam đối xử với Duyệt Tâm như thế, Duyệt Thanh
lo lắng muốn đứng dậy bảo vệ chị: “Anh buông chị em ra.” Cậu không đứng vững
được, ngã xuống đất, cánh tay chảy máu.
Duyệt Tâm không thể nhìn thấy Duyệt Thanh chịu ấm ức
như thế, cô nhìn Viên Nhược Hồng như cầu xin: “Giúp tôi chăm sóc Duyệt Thanh.”
Sau đó, cô gạt tay Cố Nam, không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô kéo anh đi: “Cố
Nam, chúng ta đi.”
Trên đường, Cố Nam kéo vạt áo Duyệt Tâm không chịu
buông tay, về đến nhà, anh đẩy Duyệt Tâm vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa
lại.
Duyệt Tâm lo lắng không yên: “Cố Nam, rốt cuộc anh
muốn làm gì?”
Cố Nam dường như đang phát điên, anh cởi quần áo Duyệt
Tâm: “Làm gì? Làm em!”
Anh hoàn toàn mất đi lý trí, giống như bị thứ gì đó
che mờ hai mắt: “Chẳng trách không ngủ ở nhà, hóa ra là đi gặp người đàn ông
khác!”
Lời anh nói càng lúc càng khó nghe, Duyệt Tâm ngạc
nhiên đến thẫn thờ, cô không ngờ có một ngày Cố Nam có thể nhục mạ và giày vò
cô như thế.
Cô nằm trên giường bất động, không suy nghĩ được điều
gì, để mặc cho Cố Nam thỏa mãn dục vọng cầm thú của mình.
Đau đớn đến mức độ nào đó, cô đã không còn nước mắt
nữa.
Cô cắn môi, bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt sợ hãi của
Duyệt Thanh.
Sau khi được giải tỏa, Cố Nam bình tĩnh lại, anh nằm
trên người Duyyệt Tâm thở dốc, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duyệt Tâm, trong
lòng anh cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh xoa những vết bầm tím trên người cô, thành khẩn
xin lỗi: “Duyệt Tâm, anh xin lỗi.”
Duyệt Tâm không thèm để tâm đến lời xin lỗi của anh,
cô gạt tay anh ra: “Cố Nam, anh là đồ cầm thú!” Đây là câu chửi tục nhất mà cô
có thể nghĩ ra.
Cố Nam không chịu nhẫn nhịn: “Hà Duyệt Tâm, em đừng
quên, kẻ cầm thú này là do em chọn.”
Những lời này khiến lòng Duyệt Tâm cảm thấy đau đớn.
Hồi đó, cô nghĩ Cố Nam là người có tính cách đơn giản, lương thiện, anh chăm
sóc cô một cách vô điều kiện, giúp đỡ cô, anh vui vẻ, hướng ngoại, sáng sủa, là
một người đàn ông tốt, có thể tin tưởng cả đời. Vì thế, lúc anh cầu hôn cô, cô
đồng ý không hề do dự.
Hồi đó…
Bây giờ, Duyệt Tâm cảm thấy hối hận!
“Phải, em chọn.” Duyệt Tâm cười khổ sở, “Vì thế, anh
không nhận ra, bây giờ em chỉ hận em thôi sao?”
Duyệt Tâm nói cô hận mình khiến Cố Nam cảm thấy buồn
hơn cả cô hận anh.
Duyệt Tâm mặc quần áo, cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ
chơi, cô tự nói với mình: “Em đã từng thích Viên Nhược Hồng, vậy thì sao? Ai
nói một cô gái nghèo không thể thích quyền lực của một người giàu có? Nhưng sau
đó em nhận ra, em không thích anh ấy nữa…Cho dù bây giờ gặp lại anh ấy, em cũng
không bao giờ phản bội lời thề của mình. Vì sao anh luôn không bỏ qua cho anh
ấy? Cố Nam, em đã từng yêu anh, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh…”
Cô nói rất khẽ, dường như chỉ để một mình cô nghe.
Cô nói đã từng yêu, không phải là đang yêu.
Cố Nam bị suy sụp hoàn toàn, anh ngã xuống đất, không
biết điều gì đang chờ đợi anh.
Đau thương hơn cả chết.
Cả buổi tối, Duyệt Tâm không nói gì nữa, cô cũng không
bộc lộ bất kỳ thái độ nào.
Cô thu mình ở đầu giường, mắt mở to trống rỗng, dường
như không nhìn vào bất kỳ vật gì. Cô rất mệt mỏi nhưng không sao ngủ được.
Cô nhớ lại những cơn ác mộng đã qua, ác quỷ cướp lấy
đứa con của cô, xuyên dao lạnh lẽo vào trái tim cô, cô cảm thấy mình đã chết,
giờ chỉ còn thân xác mà thôi.
Nhìn thấy Duyệt Tâm như vậy, trong lòng Cố Nam bị một
cảm giác vô cùng sợ hãi xâm chiếm.
Anh muốn gọi cô để cô nhìn anh, nhưng cho dù anh nói
như thế nào cũng không có tác dụng.
Cố Nam không biết phải làm gì, anh chỉ có thể tự thôi
miên mình: “Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ ngày mai Duyệt Tâm sẽ ổn.”
Duyệt Tâm không sao, sáng sớm Cố Nam đã thấy Duyệt Tâm
ngồi trước máy tính, anh lại gần muốn biết Duyệt Tâm đang đọc gì.
Trải qua nhiều cuộc cãi vả, Cố Nam không lạ với chuyện
ly hôn. Nhưng khi anh thấy dòng chữ “Đơn xin ly hôn”, anh đứng bất động, dường
như có một thứ gì đó lạnh lẽo chạy khắp cơ thể khiến anh lạnh cả xương.
“Không được!” Anh cướp chuột, tắt tất cả các trang
web.
Duyệt Tâm đau đớn nhìn anh: “Cố Nam, anh lý trí hơn
một chút được không? Dù sao tàn cục cũng cần được thu dọn.”
Nếu đây là cách duy nhất để Duyệt Tâm thu dọn tàn cục
thì anh tình nguyện ở trong tình trạng như thế này suốt cuộc đời. Anh không
muốn ly hôn, anh không muốn. Anh đã không giữ bình tĩnh được nữa, không biết
làm thế nào để đối mặt với quyết định của Duyệt Tâm.
Cố Nam xách cặp bước ra ngoài: “Duyệt Tâm, bây giờ
chúng ta không nói chuyện này nữa, được không? Anh sắp muộn giờ làm rồi.”
Duyệt Tâm nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, dù đi bộ đến công
ty cũng không muộn. Nhưng Cố Nam đã không còn tìm được lý do nào khác để từ
chối.
Buối sáng sáu giờ, anh bước ra ngoài đường, vắng vẻ,
lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy bất lực và hoảng loạn.