Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời (Yêu Lại Từ Đầu)

Chương 284:




Những người thân nhất đối với các cặp vợ chồng ghẻ lạnh, khi có hôn nhân thì vợ chồng là người thân thiết nhất, khi ly hôn lại trở thành những người xa lạ xa lánh nhất.
Đó là điều bình thường để lịch sự giữa những người xa lạ.
Thời Ngọc Minh đi đến phòng làm việc để mang theo súp lê, may mắn thay, nó vẫn còn nóng, không lạnh.
“Uống khi còn nóng, chú Lâm đã ra lệnh, cậu nhất định phải uống khi còn nóng, nếu không thuốc sẽ không có tác dụng”
Phong Đình Quân một tay cầm lấy chiếc bát men ngọc, một tay uống cạn.
“Ngọc Minh, thực ra giọng nói của tôi thay đổi thế này, không phải vì khó chịu” anh nói, “Bởi vì… tôi vừa lén hút thuốc một lần nữa”
“Khi nào?”
“Hôm nay trên đài truyền hình, khi anh nói chuyện với bác sĩ Trần đó… khi đó rất vui” Phong Đình Quân lo lắng nói: “Em yên tâm đi, tôi không làm vậy trước mặt mấy đứa nhỏ, tôi tự mình vào nhà vệ sinh hút thuốc, lại còn đứng bên ngoài cho gió thổi bay một hồi, đợi đến lúc bay mùi đi rồi mới vào đón mấy đứa nhỏ.”
Thời Ngọc Minh khẽ cau mày: “Hút bao nhiêu rồi?”
“Không biết nữa, không đếm, một nửa gói nhỏ vẫn còn”
“Sau này, anh đừng làm chuyện này nữa”
Phong Đình Quân ngoan ngoãn gật đầu: “Sau này sẽ không hút thuốc nữa”
“Không phải là cho tôi, cũng không phải là cho con cái, mà là cho chính bản thân anh, hút thuốc lá có hại chứ không mang lại lợi ích gì hết cả. Anh có biết vì hút thuốc lá mà có bao nhiêu ca ung thư phổi không…”
“Nhưng mà em thì không phải.”
“Đúng vậy, tôi không phải” Thời Ngọc Minh cười đau khổ: “Tôi cũng không biết tại làm sao mà tôi lại mắc phải căn bệnh này. Rõ ràng là tôi đã sống một mình trong năm năm qua, cũng không đi ra ngoài nhiều, anh không ở đây, tôi cũng không có cơ hội nào mà ngửi mùi khói thuốc cả”
Phong Đình Quân thất vọng nói thoải mái đúng không?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không có, mấy năm nay vẫn rất ổn, nếu như không có những vết sẹo trên người để nhắc nhở tôi, thì tôi cũng gần như quên mất bản thân mình bị ung thư”
“Vẫn phải đi khám sức khỏe định kỳ”
“Hơn nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm” Thời Ngọc Minh nói: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nếu như cánh tay vô cùng đau đớn thì buổi tối ngày hôm nay cũng không cần phải làm việc đâu, ông nội tuổi cũng đã lớn rồi, ông ấy vẫn cần có anh”
…Bây giờ vẫn còn không Phong Đình Quân nói: “Tập đoàn Thời Thị cũng gặp phải vấn đề khó khăn gì đúng không?”
“Ừm, có một khách hàng có chút khó tính”
“Đưa tôi xem được không?”
Thời Ngọc Minh khẽ cau mày: “Cánh tay của anh…
“Tốt hơn chút rồi, Minh, hiện tại tôi không có đủ tư cách để ở bên cạnh em, nhưng mà nếu như tôi có thể giải quyết được chuyện gì đó, thì xin hãy cho tôi một cơ hội, được không?”
Thời Ngọc Minh do dự một lúc, khi nhìn anh, trán của anh vân còn ướt thâm một lớp mồ hôi mỏng, cánh tay bên trái cứng ngắc để nghiêng bên người, cánh tay bên phải đè chặt vào vị trí khuỷu tay, dùng lực đến đến mức cả đốt ngón tay trắng bệch ra.
Có lẽ là vẫn còn rất đau.
Cô thở dài một hơi, đi vào phòng tắm thấm ướt một chiếc.
khăn nóng, rồi đắp lên chỗ cánh tay của anh bị thương: “Ấm hơn một chút, có lẽ là sẽ thoải mái hơn, khi nào khăn lạnh thì nói cho tôi, tôi sẽ đi đổi cho anh”
Trong mắt anh dường như có một tia óng ánh nhẹ nhàng lướt qua: “…Được.”
Đến phòng làm việc để lấy chiếc máy tính xách tay, rồi đặt nó trước mặt anh, Thời Ngọc Minh nhẹ giọng nói: “Anh xem, chính là cái này, yêu cầu của khách hàng là vòng tay bạch kim, nạm kim cương, nhưng mà chỉ bằng lòng đưa ra giá cả là ba mươi triệu đồng”
Phong Đình Quân nghe hiểu ra: “Với mức giá này, chỉ riêng giá nguyên vật liệu đã vượt quá ba mươi triệu rồi, càng chưa kể đến phí thiết kế nữa”
“Đúng vậy, chúng tôi đã đưa ra hơn hai mươi bản vẽ thiết kế, vốn đã là những phong cách thiết kế tiết kiệm chỉ phí nhất, nhưng mà chúng đều vượt quá ngân sách, khách hàng căn bản là không chấp nhận nó”
Phong Đình Quân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Em phóng to tất cả bản vẽ thiết kế đi, để tôi xem qua”
Thời Ngọc Minh gật đầu, phóng to tất cả các bản vẽ thiết kế đến mức tối đa, chuyển đổi sang từng cái một.
“Đều không được.” Phong Đình Quân đọc hết tất cả các bản vẽ thiết kế, rồi lắc đầu: “Giá cả ba mươi triệu thì không thể bao gồm hết những thiết kế này, không có ý nghĩa gì mà kinh doanh phải đền bù tiền vào cả”
“Nhưng mà nếu như không đền bù tiền, trang sức của Thời Thị bây giờ thậm chí còn không có lấy một khách hàng”
Phong Đình Quân nhớ đến trò hề của Tôn Bảo lúc trước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai anh sẽ đến tìm ông ta.”
“Tôi cũng đi” Thời Ngọc Minh nói: “Cũng đúng lúc tôi có việc phải tìm ông ta”
“Bởi vì chuyện của công ty sao?”
“Không phải, đó là việc của Tiên Thúy, có người nói với tôi răng, Tôn Bảo và Tiên Thúy phù hợp cấu hình, ông ta có thể cứu Tiên Thúy, tôi bắt buộc phải đi một chuyến để lấy mẫu máu của ông ta”
Phong Đình Quân cau mày: “Có người? Có phải… là bác sĩ Trần đó không?”
“…Anh đừng có quản đó là ai, chuyện này không liên quan gì đến anh hết, là chuyện của riêng tôi. Nếu như Tôn Bảo thực sự có thể cứu được Tiên Thúy, cũng không cần phải làm phiền anh đi tìm trên khắp thế giới nữa”
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.