Đáp lại câu hỏi của Đường Cảnh Nghi, ngay lập tức môi lưỡi của Tần Tử Văn đã quấn lấy bờ môi căng mọng của cô mà xâm nhập vào bên trong khoang miệng, anh tham lam liếm m.út tất cả mật ngọt trong cô.
Sau một hồi nhấm nháp Tần Tử Văn quyến luyến rời khỏi cánh môi của Đường Cảnh Nghi, đầu chuyển hướng nghiêng qua hõm cổ cô, anh cắn nhẹ vào vành tai, cơ thể nhạy cảm của Đường Cảnh Nghi ngay lập tức run rẫy phản ứng dữ dội, ngực ưỡn mạnh một cái, dường như Đường Cảnh Nghi cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mà kêu lên một tiếng:"Ưm"
Khóe môi Tần Tử Văn treo ý cười, anh ghé sát vào tai cô thầm thì:"Anh muốn em, muốn cơ thể em, muốn trái tim em và cả hơi thở của em"
"Tôi không phải Phương Tiểu Kiều"
Một giọt lệ trong veo nóng hổi rời khỏi mi mắt của Đường Cảnh Nghi chạm vào một bên má của Tần Tử Văn.
Anh giật mình đối diện cô, thì ra cô đang khóc.
Cô uất ức? Cô tủi nhục?
Tâm trí Tần Tử Văn mịt mù tựa như màn sương sớm, không nhẽ cô còn nhớ chuyện cũ?
Lòng buồn man mác, anh khẽ đưa bàn tay lau đi nước mắt còn vươn lại nơi bờ mi Đường Cảnh Nghi:"Anh không đặt hình bóng của ai lên người em cả, em chỉ là em, là Đường Cảnh Nghi, là vợ của Tần Tử Văn anh"
Đôi mắt u buồn dày đặt lệ cay ngưng tiết thêm thứ chất lỏng trong suốt khổ đau, đồng tử dãn nở, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, trong tiếng nất nghẹn cô nhìn anh.
"Tần Tử Văn, sự ngộ nhận nhất thời đổi lại cả đời hối hận đó anh biết không?"
"Anh có từng nghĩ qua nếu một ngày Phương Tiểu Kiều thật sự quay trở về, sau đó anh lại nhận ra Đường Cảnh Nghi tôi chỉ là một sự thay thế tạm bợ trong trái tim anh. Khi đó anh có còn chắc rằng bản thân mình sẽ không vì Phương Tiểu Kiều mà bỏ rơi tôi không?"
Tần Tử Văn nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình, hai bờ vai không ngừng run rẫy, mà lòng lại nhói lên. Thật ra nỗi lo trong lòng cô hiện tại anh cũng từng nghĩ qua rồi chứ, anh cũng từng đấu tranh rất nhiều, đến cuối cùng anh vẫn không thể cầm lòng trước Đường Cảnh Nghi cô.
Anh yêu Phương Tiểu Kiều, anh nhớ Phương Tiểu Kiều, anh từng ước mong Phương Tiểu Kiều quay trở về bên anh, anh cũng từng mong ước giữa mình và Đường Cảnh Nghi sẽ không có cuộc hôn nhân này để giữ trọn trái tim bên Phương Tiểu Kiều. Tất cả những điều ấy đều là thật anh chưa từng chối bỏ.
Nhưng tất cả đều là quá khứ, nếu đã là quá khứ thì chẳng thể nào quay trở lại được nữa, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Hiện tại anh chỉ muốn bản thân mình và Đường Cảnh Nghi cô có một gia đình nhỏ của riêng cả hai mà thôi.
Cánh tay thâm trầm anh vuốt lấy mái tóc của Đường Cảnh Nghi, môi khẽ chạm vào mi mắt:"Nghi Nghi, những thứ liên quan đến Phương Tiểu Kiều em đều có thể đem đi thiêu hủy"
"Nhưng những hình ảnh, kĩ niệm của cô ta trong trái tim anh thì sao? Anh nói cho tôi biết tôi thiêu hủy bằng cách nào?" Đường Cảnh Nghi liên tục đấm mạnh vào vòm ngực của Tần Tử Vần mà hét lớn, nước mắt nước mũi cứ thế chảy dài chèm nhem khắp khuôn mặt.
Tần Tử Văn cũng không có ý né tránh, ngược lại anh còn nằm im để mặc cho Đường Cảnh Nghi đấm. Khóe môi lại cong lên. Anh tự hỏi như này có được gọi là cô đang ghen không?
Cúi đầu ngậm lấy cánh môi căng mọng của Đường Cảnh Nghi, mi mắt khép hờ, anh ghé vào tai cô thổi ra từng hơi ấm:"Bằng tình yêu mà anh dành cho em"
Cánh tay của Tần Tử Văn bắt đầu không yên phận mà bắt đầu luồng xuống phía dưới của Đường Cảnh Nghi vén nhẹ chiếc váy dài của cô lên.
Đường Cảnh Nghi toàn thân run lên, lập tức chống đối, trong lòng anh liên tục giãy giụa.
"Tử Văn, anh đang làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện!"
"Anh thả tôi ra"
"Nghi Nghi, cho anh thêm một cơ hội. Nếu lần nữa anh làm tổn thương em, anh sẽ để em đi. Được không?"
Đối diện với ánh mắt dịu dàng đầy chân thành, lời nói mật ngọt của Tần Tử Văn, trái tim Đường Cảnh Nghi cô đập dữ dội, nó như muốn xé toạt lòng ngực của cô mà chui ra ngoài, lòng cô bắt đầu chùn bước.
Cô vẫn còn yêu anh?
Lí trí cuối cùng cự tiệt vẫn không thành, cô thật sự không thể từ bỏ anh, trong vô thức cánh tay Đường Cảnh Nghi cô vươn lên ôm lấy cổ Tần Tử Văn.
Tần Tử Văn không khỏi hài lòng anh đưa tay vuốt ve chiếc cằm thanh tú của Đường Cảnh Nghi, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào trong miệng cô, dùng hai ngón tay kẹp vào đầu lưỡi cô, làm động tác rút ra cắm vào.
Nước bọt của Đường Cảnh Nghi theo ngón tay của Tần Tử Văn mà chảy xuống, mơ hồ Đường Cảnh Nghi cảm nhận được sự khác thường từ nơi đó trên cơ thể cô không khỏi rùng mình.
Tần Tử Văn rút ngón tay ra, bắt đầu thăm dò vào bên trong chiếc váy của Đường Cảnh Nghi, lòng bàn tay nóng bỏng rơi vào giữa chân cô dọc theo làn da mềm mại mịn màng lột bỏ chiếc váy dài của cô ra.
Nội y cũng nhanh chóng được bàn tay to lớn của Tần tử Văn cởi bỏ, sau đó anh cúi đầu dùng đôi môi nóng bỏng ngậm lấy một bên ng.ực. Đường Cảnh Nghi khẽ rên thành tiếng, cắn lấy môi mà cơ thể không ngừng run rẫy.