Nội y cũng nhanh chóng được bàn tay to lớn của Tần tử Văn cởi bỏ, sau đó anh cúi đầu dùng đôi môi nóng bỏng ngậm lấy một bên ng.ực. Đường Cảnh Nghi khẽ rên thành tiếng, cắn lấy môi mà cơ thể không ngừng run rẫy.
Mãi mê một lúc lâu, khi mà trên vòng ng.ực tuyết trắng của Đường Cảnh Nghi đều là dấu hôn, hai núm màu hồng bị chà đạp sưng c.ứng lên không thể chịu nổi nữa, Tần Tử Văn mới chịu buông tha.
Anh trượt dọc xuống hạ thân của cô, bắt đầu hành trình tìm kiếm một vùng đất mới. Cuối cùng, đầu anh dừng lại ở giữa hai chân Đường Cảnh Nghi.
Giật nẩy mình, Đường Cảnh Nghi chồm người ngồi dậy đẩy mạnh đầu Tần Tử Văn ra khỏi hạ thân mình, cô thút tha thút thít:"Không.....Tử Văn....đừng....."
"Ngoan nào, nằm xuống đi" Tần Tử Văn vuốt vào đôi má đã ửng hồng của Đường Cảnh Nghi, nhẹ giọng mà dụ dỗ.
Đường Cảnh Nghi vẫn một mực lắc đầu biểu tình chống đối lời nói của Tần Tử Văn. Nhưng Tần Tử Văn nào quan tâm, anh cố ý bỏ qua sự phản kháng của cô mà trực tiếp đẩy người cô nằm xuống giường, tay dùng lực tách hai chân cô ra. Lỗ hoa màu hồng nhạt đóng chặt khe mỏng ở mép h.uyệt lại. Vừa nhìn qua đã thấy đây là lỗ nhỏ mềm mại dẻo dai, bên ngoài mép hoa còn có một ít chất lỏng mềm mại trong suốt.
Tần Tử Văn dùng ngón tay vuốt vuốt dọc mép h.uyệt, sau đó mở miệng đưa vào liếm sạch sẽ. Sau khi m.út xong anh còn càn rỡ nhìn cô gái nhỏ đang ôm chặt lấy mặt kia:"Cái miệng nhỏ của em đã ướt cả rồi, còn ngại ngùng nữa sao?"
Nói rồi anh dùng sức gỡ từng ngón tay của Đường Cảnh Nghi ra ép cô phải nhìn mình.
"Nghi Nghi nhìn anh"
Đường Cảnh Nghi rụt rè mở mắt, nhìn thấy nụ cười mang theo chút sắc tình của Tần Tử Văn mà không khỏi rùng mình, có chút lo lắng cô dịu dàng gọi tên anh:"Tử Văn"
Ngẩng cao đầu nhìn Đường Cảnh Nghi, tay khẽ xoa lấy đầu cô mà dỗ dành, anh ngậm lấy cánh môi của cô trong thoáng chóc, rồi lại cúi đầu dưới hạ thân cô m.ơn tr.ớn. Anh vuốt ve những nếp gấp phía trên, ngón tay cái nhẹ nhàng vạch môi â.m h.ộ ra, ngón trỏ thâm nhập đâm vào cái lỗ nhỏ hẹp ở giữa.
Ngón tay thon dài của Tần Tử Văn đâm chọc vào lỗ nhỏ khiến cho cơ thể của Đường Cảnh Nghi trở nên c.ăng c.ứng, thịt non trong lỗ hoa không chịu được kích thích, không kiểm soát được mà xoắn chặt đầu ngón tay Tần Tử Văn hút vào trong t.iểu h.uyệt, đốt ngón tay thô dài nới c.ăng ra *** ***** khép kín đã lâu.
"Ưm....aaa....ưm...." Đường Cảnh Nghi không nhịn được mà rên lên thành tiếng.
Tay kia của Tần Tử Văn, ngón tay cái thô ráp ấn đè *** *** *** mà ra sức xoa b.óp theo chiều kim đồng hồ, khoái cảm như là một tia sáng điện nhỏ, â.m đ.ạo sung sướng kích thích đến tận tử cung ở sâu bên trong phun ra một dòng dịch thủy, làm ngón tay anh ướt đẫm, d.âm dịch theo đầu ngón tay chảy xuống ga trải giường, những đốm nước loang lổ như những bông hoa mai nở rộ, phối hợp cùng với h.uyệt nhỏ non mềm tươi đẹp ướt át.
Đứng thẳng người, Tần Tử Văn vươn tay kéo Đường Cảnh Nghi ngồi dậy ở mép giường, anh nắm lấy tay cô đưa tới đũng quần mình, ý muốn cô giúp cởi ra.
Tay Đường Cảnh Nghi run rẫy chạm vào lưng quần, Tần Tử Văn nhìn thấy lập tức xoa đầu cô:"Nó là của em, cởi ra đi"
Đường Cảnh Nghi nhắm chặt mắt, một lực kéo mạnh chiếc quần của Tần Tử Văn xuống, một con mãnh thú hiện ra nhô cao trong lớp quần nhỏ, Đường Cảnh Nghi không khỏi rùng mình, bàn tay nhỏ bắt đầu do dự.
"Nghi Nghi, nhanh nào"
Lời hối thúc của Tần Tử Văn đã đánh tan sự do dự trong cô, Đường Cảnh Nghi một lực kéo phăng chiếc quần nhỏ của anh quăng sang một bên.
Một vật nam tính thô to màu đỏ thẫm hiện ra ngang tầm mắt khiến Đường Cảnh Nghi có phần sợ hãi mà rụt người về phía sau.
"Nghi Nghi giúp anh xoa lấy nó" Tần Tử Văn vừa nói vừa bước tới, vật nam tính ngày càng áp sát đến trước mặt Đường Cảnh Nghi, cô vội đưa tay chụp lấy c.ự vật ngăn cản nó tiến gần đến khuôn miệng mình.
Vô tình bàn tay nhỏ của cô lại làm cho cậu nhỏ của Tần Tử Văn trở nên phấn chấn, anh nghiến răng cố kiềm nén d.ục v.ong:"Nghi Nghi...xoa đi....nhanh lên nào...."
Đường Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn vật thô c.ứng ấm nóng trong lòng tay mình, cô thật sự không biết phải làm sao cả. Tần Tử Văn liền nóng lòng cầm lấy bàn tay cô di chuyển.
Cơn khoái cảm ập đến, Tần Tử Văn không nhịn được mà há miệng thở dốc:"Nghi Nghi....Ư...Sướng quá...Bàn tay nhỏ của em đúng là mê người....Ưn~...."
Đường Cảnh Nghi dưới sự giúp đỡ của Tần Tử Văn mà liên tục dùng tay trượt lên trượt xuống ở mệnh căn của người đàn ông.
D.ục v.ọng cuộn trào, c.ự vật đã bừng bừng phấn chấn, Tần Tử Văn nắm lấy bàn tay của Đường Cảnh Nghi ngưng lại động tác vuốt ve. Đẩy nhẹ người Đường Cảnh Nghi nằm xuống giường, tiện tay anh với lấy chiếc gối kê ngang lưng cô. Ngay lập tức c.ự vật thúc sâu vào nơi nhỏ chật hẹp của Đường Cảnh Nghi.