Đầu hơi nghiêng hai mắt tròn xoe, giọng điệu có phần hơi châm chọc, Đường Cảnh Nghi chòm đến:"Anh vừa nới cái gì cơ? Tôi nghe chưa rõ"
Mi mắt chớp chớp Tầm Tử Văn xoay đầu sang nơi khác có ý lãng tránh:"Không có"
Vừa nhìn góc mặt của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vừa co chân đạp mạnh một cái xuống sàn cố tạo ra tiếng động:"Ừm hửm....Vậy tôi đi đây"
Cô đoán không lầm, cách này đúng là rất có hiệu quả đối với Tần Tử Văn, chưa gì anh vội xoay đầu, một lực kéo mạnh Đường Cảnh Nghi cô vào lòng mà ôm lấy:"Nghi Nghi, anh yêu em" Mắt khép hờ, tay sờ đến gáy của Đường Cảnh Nghi, anh xoa xoa:"Đừng đi....Anh hứa sẽ giải quyết rõ ràng với cô ấy và không giấu giếm em bất kì một việc gì nữa"
"Anh lấy gì để bảo đảm lời anh nói?"
Suy nghĩ một hồi, Tần Tử Văn thấy chẳng có cách nào trọn vẹn cả, cuối cùng lòng đầu ra một ý định sáng suốt anh đưa tay chạm nhẹ vào vành tai của Đường Cảnh Nghi thì thầm:"Chỉ cần em không thấy chán, anh có thể đưa em đi cùng, mọi lúc mọi nơi"
Lòng đã mềm nhũn, Đường Cảnh Nghi bĩu môi đầu cạ cạ vào lòng ngực của Tần Tử Văn:"Ai rảnh mà đi theo anh chứ?"
Đáp án đã rõ, đôi môi Tần Tử Văn cong lên.
Bàn tay của Tần Tử Văn đang đặt ở eo Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên lại di chuyển. "Phực" một cái, ngực của Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên được thả lỏng.
Giật mình đầy hoảng hốt, Đường Cảnh Nghi cố đẩy người Tần Tử Văn ra nhưng lại không thành, càng đẩy lực tay của Tần Tử Văn càng lớn, cúi đầu cô cắn mạnh vào vai Tần Tử Văn một cái, cảm giác đau đớn khiến cho Tần Tử Văn nới lỏng cánh tay của mình ra, nhân cơ hội Đường Cảnh Nghi đẩy Tần Tử Văn ra khỏi người mình, tay còn không quên che chắn phía trước cố giữ chiếc cho áo ngực không bị tuột ra, hai má đỏ ửng, cô cau mày:"Tử Văn, anh làm cái gì vậy?"
Bị tác động bất ngờ, chân Tần Tử Văn tạm thời không thể trụ vững mà lảo đảo. Nhưng rất nhanh chóng sau đó anh đã lấy lại được phong độ, người đứng thẳng, tay ôm vết thương trên vai mình, mắt chăm chăm nhìn Đường Cảnh Nghi đang khom người đứng đó, nhìn cô chẳng khác nào một con thỏ nhỏ đang bị người ta ức hiếp đến sợ sệt. Dáng vẻ này đúng là chết tiệc, nhìn vào chỉ muốn ngay lập tức đè cô dưới thân.
Môi bạc nhếch lên, từng bước từng bước Tần Tử Văn tiến tới áp sát Đường Cảnh Nghi, rất nhanh anh đã có thể ôm trọn cô trong lòng, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai cô đầy kích thích, cánh môi vân vê đôi ba lời:"Không phải chúng ta nên ăn mừng chút sao?"
Cả người Đường Cảnh Nghi bị lời nói của Tần Tử Văn kích thích đến nóng ran, hơi thở dần trở nên nóng hổi, cổ họng khô khốc, mày nhướng lên, cô vờ ngây ngốc mà hỏi ngược lại anh:"Ăn mừng gì chứ? Giữa chúng ta thì có gì để đáng ăn mừng?"
Không có lời giải thích cũng chẳng có chút e dè xấu hổ, tay Tần Tử Văn lần nữa thuần thục luồn vào trong lớp váy của Đường Cảnh Nghi kéo hẳn chiếc áo ngực của cô ra khiến nó vô lực mà rơi xuống sàn.
Đường Cảnh Nghi giật nảy cả người, dù sao đây cũng là nhà bếp, trong nhà lại có người làm nhỡ họ có người vô tình đi vào rồi nhìn thấy cô trong bộ dạng này thì có phải sẽ xấu hổ chết mất không?
Mắt đảo quanh một lượt, Đường Cảnh Nghi cố áp sát ngực mình vào trong lòng ngực vạm vỡ của Tần Tử Văn, đầu hơi ngã về phía sau:"Tử Văn trong nhà có người đó"
Tay khẽ chạm vào chóp mũi của Đường Cảnh Nghi, mắt rộ rõ ý cười, anh cúi đầu dịu dàng vờn nhẹ đôi môi căng mọng của cô:"Không từ chối nữa sao?"
Ngượng chín cả mặt, Đường Cảnh Nghi đẩy mạnh Tần Tử Văn ra, sau đó liền nhanh chóng ngồi thụp xuống dưới sàn, khuôn ngực trần trụi trong lớp vải mỏng manh của cô liền khuất sau hai đầu gối, ngước mắt Đường Cảnh Nghi sụt sùi:"Anh luôn xem em như một con ngốc vậy. Việc gì cũng phải theo ý anh"
Tần Tử Văn nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô thì cười khổ, anh cúi người nhấc bổng cô lên, ngồi xuống ghế đặt cô trên đùi mình. Một tay đỡ lấy lưng của Đường Cảnh Nghi, tay còn lại Tần Tử Văn lau đi dòng lệ đang chảy trên má của cô dịu giọng:"Sau này đều sẽ nghe theo em có được không?"
Lòng vui sướng đến độ không thể tả nổi, Đường Cảnh Nghi vùi đầu vào lòng ngực của Tần Tử Văn, tay choàng lấy eo anh nhỏ giọng:"Muốn mặc áo ngực, anh nhặt cho em"
Gượng cười cố cầm lòng, Tần Tử Văn mím chặt môi:"Được"
Nói rồi Tần Tử Văn ôm Đường Cảnh Nghi đứng lên, anh nhẹ đặt cô ngồi lên khoảng trống ở trên bàn ăn, khom người anh nhặt chiếc áo ngực, đưa đến trước mặt cô cợt nhã:"Muốn tự mình mặc hay anh phải mặc?"
Bị trêu đến mặt mày đỏ ửng, Đường Cảnh Nghi vươn cánh tay chụp vội lấy chiếc áo ngực trên tay Tần Tử Văn, nào ngờ tay anh lại nhanh hơn mà khiến cô chụp hụt. Môi bạc lần nữa nhếch lên, anh bước đến áp sát vào tai cô:"Lên phòng chúng ta cùng nhau mặc"