"Nghi Nghi....Thế nào.....Sướng không...?" Tần Tử Văn đưa tay vỗ vào cặp mông trắng tuyết mềm mại, trên da thịt Đường Cảnh Nghi lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, mệnh căn tráng kiệt đâm thủng bị bó buộc chặt chẽ làm cho anh phát điên, toàn lực chọc thủng tới hoa tâm, làm cho toàn bộ mệnh căn của anh chôn sâu bên trong, đem đầu nắm đâm vào tử cung, nghiền nát vài cái mà không chút lưu luyến nào rút ra, cứ như vậy mà không ngừng lặp lại ở bên trong tiểu hoa cuồng nhiệt mãnh liệt.
Đùi vô lực mở ra, tâm hoa hồng phấn thế nào bị mệnh căn yêu thương đều bị thu vào trong mắt Tần Tử Văn, trong cơ thể nhiệt huyết không ngừng sôi trào, mệnh căn ở dưới càng thêm bành trướng, đem Đường Cảnh Nghi hét lên muốn đến cao trào, đột nhiên mạnh mẽ Tần Tử Văn rút ra để ở trước miệng tiểu hoa, tiểu hoa co rút lại chảy ra dịch thể trắng nhỏ giọt trên đỉnh đầu mệnh căn.
"Nghi Nghi trả lời anh" Sau khi bị trãi qua một đợt ân ái tiểu hoa đã muốn sưng đỏ, miệng hoa bị đảo ra, mệnh căn trướng thô dài ngăn trở ở phía ngoài miệng tiểu hoa.
Thiếu chút nữa là có thể đạt tới cao trào, bên trong tiểu hoa của Đường Cảnh Nghi ngưa ngứa đến khó chịu, gấp đến nỗi cô tự nâng lên cái mông, làm cho tiểu hoa dán sát với đầu nấm nóng bỏng của Tần Tử Văn, tiểu h.uyệt hé ra hợp lại như mời gọi thúc giục anh nhanh chóng tiến vào.
"Ô ô.....Sướng.....Tử Văn.....Nhanh chút.....Bên trong....Bên trong ngứa...Ngứa quá" Đường Cảnh Nghi mang theo khóc nức nở khẩn cầu:"Ưm....Tử Văn.... Muốn....Nhanh chút....."
"Hiện tại em đang cầu anh sao?" Không để cô gái nhỏ phải chờ lâu, Tần Tử Văn đem mệnh căn thô to xỏ xuyên đi vào, rồi lại rút ra, đụng phải vài cái lại cảm thấy như bị nghiện, đem hai cái đùi của Đường Cảnh Nghi đặt ở trước ngực cô, khởi động thân thể theo chiều từ trên xuống mà xâm nhập, đâm thẳng đến tận trong sâu nhất của tử cung, mệnh căn vừa nhập lại rút ra toàn bộ, mỗi lần rời đi tiểu hoa nhỏ hẹp luôn gắt gao ngậm lấy đại đầu nấm không muốn anh rút ra, vô tình rút ra lại rất nhanh sát nhập.
"Đau...ân...Anh làm sâu quá....Đau quá...Nhanh xong đi..." Đường Cảnh Nghi nức nở cầu xin.
Nhìn khuôn mặt Đường Cảnh Nghi vo thành một nắm, Tần Tử Văn vẫn là không đành lòng ép buộc cô, liền tiến tới bên trong tử cung bắn ra **** ****.
"Đau quá.....Tử Văn đau quá..." Đường Cảnh Nghi kiềm chế nước mắt mà mềm mại lên án, ánh mắt sương mù cùng với bộ dạng toàn thân ửng hồng, giọng nói mang theo tiếng nức nở nhè nhẹ, mệnh căn nửa mềm của Tần Tử Văn vẫn cắm ở tiểu hoa mềm mại của cô, khiến cho Tần Tử Văn chỉ nghĩ muốn làm cô thêm lần nữa.
"Không phải khi nảy còn nói muốn anh sao? Mới đó đã chịu hết nổi rồi?"
"Anh không dịu dàng với em" Hạ thân lại bị rót đầy dịch tình âm ấm vào tiểu hoa, rồi rút ra đâm vào hai lần, tiếng nước dinh dính nghe được đặc biệt rõ ràng. Từng đợt từng đợt dùng đôi môi hôn lên khuôn mặt mồ hôi ẩm ướt của Đường Cảnh Nghi, liếm sạch mồ hôi trên trán cô.
"Đừng làm nữa....Tử Văn....Thật sự đau quá." Đường Cảnh Nghi trong lòng Tần Tử Văn mà nỉ non.
"Nghi Nghi, anh đã rất kiềm chế rồi. Nhưng cơ thể em thật sự rất tuyệt khiến người ta có cảm giác không muốn ngừng"
Nói rồi, Tần Tử Văn đột nhiên ôm lấy thắt lưng của Đường Cảnh Nghi ngồi dậy để cho cô giạng chân ra ở trên chân mình, bắp đùi cường hữu lực kề sát mông thịt non mềm, gắng gượng đem thắt lưng cô nâng cao lên, sau đó hạ xuống một sức nặng, mệnh căn thô to can thiệp đến địa phương sâu nhất của cô, gạt mở miệng tử cung, bên trong tiểu hoa non mịn lại c.ăng ra toàn bộ những nếp nhăn xung quanh vách tử cung.
"Tử Văn....Tử Văn...." Đường Cảnh Nghi khóc thút thít ôm đầu Tần Tử Văn, "Quá sâu rồi....Thật đáng sợ....Quá sâu rồi..."
"A ưmm....Đương nhiên phải sâu rồi" Một bàn tay của Tần Tử Văn đặt ở trên bụng cô, kìm chế cảm thụ mệnh căn của chính mình cắm ở nơi sâu nhất trong thân thể của cô, Đường Cảnh Nghi bị thúc đến ngửa cả cổ ra sau, sung sướng vô tận.
Thật sâu....
Đường Cảnh Nghi không dám di chuyển, nhưng Tần Tử Văn lại bóp lấy vòng eo thon thả của cô, thắt lưng dùng sức, cô đang gắng sức hóp bụng thì bị anh đâm thẳng lên.
Đường Cảnh Nghi bị đâm đến nhấc lên ngồi xuống, bầu ngực tròn trịa nhấp nhô theo nhịp điệu. Tần Tử Văn nhìn đôi gò bồng đang không nhừng nhảy múa trước mặt mình, lòng liền không kịp được, miệng không chút khách khí mà ngậm vào trong cắn mút chơi đùa.
Từng đợt khoái cảm chiếm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Đường Cảnh Nghi rên rĩ, vùng bụng dưới co thắt dữ dội. Cô dùng hết sức đứng lên, phun ra một dòng *** **** nhỏ lên mệnh căn to lớn của Tần Tử Văn.
Cơ thể cô vẫn còn co giật, dư âm của đợt lên đỉnh khiến ý thức của cô có chút hỗn độn.
Tần Tử Văn dùng đầu ngón tay quệt lấy dịch tình, nằm ở trên giường nói với Đường Cảnh Nghi: “Nghi Nghi, ngồi lên tự mình di chuyển đi"
Đường Cảnh Nghi vẫn chưa hoàn hồn từ dư vị cao trào khi nãy, nghe thấy mệnh lệnh của Tần tử Văn, cô cũng không kịp phản ứng mà ngoan ngoãn nghe lời tiến đến.
Cưỡi trên eo của Tần Tử Văn.
Điện thoại di động của Tần Tử Văn đang đặt trên bàn vang lên, anh vỗ nhẹ vào mông Đường Cảnh Nghi, bụng dưới dùng sức thúc lên, Đường Cảnh Nghi liên tục rên rĩ, cơ thể run rẩy dữ dội.
Tư thế này quá sâu.
Cô hình như đã bị chạm đến điểm mẫn cảm nhất rồi.
Cảm giác chua xót tê rần, lại mang theo khoái cảm sung sướng không thể miêu tả thành lời.
"Vệ An, chuyện gì?" Tần Tử Văn thở dốc trả lời điện thoại, thấy Đường Cảnh Nghi có hơi phân tâm Tần Tử Văn cố tình gọi tên Vệ An để cho cô nghe thấy.
Vệ An ở đầu dây bên kia cũng liền lên tiếng:"Chủ tịch, cô Tiểu Kiều sau khi tỉnh lại liền làm ầm lên, còn đòi tự tử, ở đây không ai có thể ngăn được cô ấy cả....Hay là chủ tịch đến chút đi, biết đâu cô ấy nghe lời anh"
Tần Tử Văn nhướng mày, sau đó liền ưỡn thắt lưng, nâng eo thúc mạnh vào trong Đường Cảnh Nghi vài cái, Đường Cảnh Nghi che miệng lại phát ra âm thanh nức nở:"Ưm....Ưm...."
Nhìn Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn khẽ cười:"Tôi đang bận, cậu tự tìm cách đi. Nếu không xử lí được thì cứ trừ vào lương tháng"
Vệ An nghe thấy tiếng rên rĩ, lập tức hiểu rõ, lòng gượng cười đầy khó xử:"Chủ tịch tôi xin lỗi....Anh cứ tiếp tục đi....Tiếp tục đi"
Tần Tử Văn cúp điện thoại, ném lên trên bàn, sau đó bóp eo của Đường Cảnh Nghi, hung hăng đi vào thật mạnh. Anh mãnh liệt đâm vào thật sâu, gương mặt Đường Cảnh Nghi tràn đầy nước mắt, che miệng lại cũng không ngăn được tiếng khóc xen lẫn rên rĩ:"Tử Văn....Có chuyện gì sao?"
"Không quan trọng" Tần Tử Văn bóp eo Đường Cảnh Nghi, tiếp tục động thân, cắm cho đến khi Đường Cảnh Nghi rùng mình mà phun ra một dòng dịch thủy nhỏ.